Chương 34: Về lớp

Hạ Vy cúi đầu không dám nói chuyện, giữa hai chân đau như thiêu đốt khiến đầu óc cô trống rỗng.

"Cô giáo, chúng em bị nhốt trong phòng giam." Phan Sở Nặc bình tĩnh giải thích.

Lời giải thích này khiến cô giáo im lặng, bởi không thể quát mắng lãnh đạo nhà trường và yêu cầu họ hủy bỏ nội quy này.

Cuối cùng chỉ còn biết xua tay bảo hai người lăn về chỗ ngồi. Hai người vừa ngồi xuống, trên bục giảng giáo viên lại bắt đầu phát biểu ý kiến.

“ Các em nói xem, trường học này không nên để cho hội học sinh đưa ra các nội quy chấp hành trong trường học, đặc biệt là nội quy liên quan đến phòng giam trường học. Nếu như vào phòng giam mà lỡ bị khóa cửa thì làm sao ra ngoài, rồi đi học đúng giờ, đến lúc đó tiến độ học tập sẽ không theo kịp, ai là chủ tịch hội học sinh năm nay”

Các học sinh phía dưới đồng thanh nói: "Trần Lâm!"

"Sao vẫn là Trần Lâm? Năm ngoái cậu ta cũng đã làm rồi sao?"

"Anh ấy tái đắc cử năm nay ạ."

Chà, câu trả lời này lại khiến cô giáo không nói nên lời.

Rốt cuộc, tất cả mọi người trong trường này, từ hiệu trưởng đến nhân viên bảo vệ ở cổng trường, đều biết Trần Lâm này là nhân vật như thế nào, hoàng tử của thành phố Thanh Đảo, ai dám lộn xộn với anh, ngôi trường này là của anh, nội quy trường anh muốn đổi hay không đổi, ai cấm được?

Không còn nơi nào để trút giận, cô giáo chỉ có thể chỉ tay vào Phan Sở Nặc: "Phan Sở Nặc, hãy đến và giải hai bài này."

Làm sao Phan Sở Nặc có thể cho cô giáo có cơ hội để trút giận? Anh đã viết lời giải cho hai bài trên bảng đen bằng một vài cú nhấp chuột, để tiết kiệm thời gian anh còn đặc biệt sử dụng một phương pháp dễ dàng hơn.

Viết xong đáp án, anh hai tay đút túi quần đi về chỗ ngồi, mặc kệ ánh mắt người khác đang nhìn mình, trong mắt anh chỉ có Hạ Vy đang ngoan ngoãn ngồi bên dưới.

Cô giáo nhìn thấy bài giải trên bảng rất hài lòng, thật thông minh, giá như cậu ta không bị phạt ở phòng giam thì có thể cùng nhau giải được nhiều bài toán hơn.

Trong nhiều thập kỷ qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tài năng toán học như vậy, mặc dù khi nãy mình lỡ lời mắng nặng nề cậu ta nhưng phải công nhận, một tài năng như Phan Sở Nặc là lần đầu tiên cô gặp.

Loại suy nghĩ này khiến cơn giật của cô giảm hơn phân nữa. Cô giáo không còn vướng mắc nữa lại gặp được học sinh giỏi liền quay trở lại bài toán rồi giảng giải cho cả lớp bài giảng mà Phan Sở Nặc đã làm.

"Sở Nặc, em cảm thấy không ổn." Hạ Vy kẹp chân mình lại và thì thầm với Hạ Sở Nặc.