Chương 28: Đọc truyện tranh (Sắp đến trọng điểm rồi)

Chỉ là một tiết học kéo dài hơn 40 phút, cô sẽ sống sót như thế nào đây? Không thể ngồi trên giường cho một tiết học. Cô đột nhiên nhớ tới phía sau có mấy cái tủ nhỏ, trong đó có rất nhiều truyện tranh!

Cô đi tới giá sách lấy bừa một cuốn, nghĩ anh họ cũng sẽ chán nên cũng lấy giúp anh một cuốn.

"Đọc truyện tranh?" Cô ấy đi đến chỗ Phan Sở Nặc và đưa truyện tranh.Phan Sở Nặc liếc nhìn trang bìa và không nói gì, nhưng vẫn nhận lấy bộ truyện tranh mà cô đưa cho.

Một hoặc hai trang đầu khá bình thường, phong cách vẽ được nhưng càng về sau có cái gì đó sai sai, sao truyện tranh thường lại chuyển thành truyện 18+ rồi, truyện tranh được vẽ rất rõ ràng, có nhiều tư thế khác nhau trên đó cũng có nhiều lời tục tĩu… Cô đã nghe thấy những lời nói tục tĩu này ngày hôm qua, không phải chị gái xinh đẹp hôm qua đã nói những thứ mà cô tò mò à.

Hạ Vy không tin có ma quỷ, đỏ mặt tiếp tục lật từng trang, không có ngoại lệ, mỗi trang đều là những hình ảnh có thể khiến cô đỏ mặt. Hình ảnh khiêu da^ʍ?

Cô đã xem trực tiếp ngày hôm qua và xem phiên bản truyện tranh ngày hôm nay?

Hạ Vy chỉ cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, giống như sắp phát sốt, vì vậy lập tức đóng sách lại.

Cô lại nhìn sang anh họ, cô vừa đưa cho anh họ một bản.

Chẳng lẽ của anh họ cũng là loại truyện tranh khiêu da^ʍ này sao?

Hạ Vy quay đầu lại, chỉ thấy anh họ đang rất hứng thú xem bộ truyện tranh cô đưa cho, cẩn thận nghiên cứu thật lâu một trang, rất nghiêm túc, như một cậu bé ngoan ham học. Nếu như bỏ qua nội dung truyện tranh... Thế nhưng, khi Hạ Vy ánh mắt chuyển qua nội dung truyện tranh trong tay, trong lòng lại chấn động không thôi!

Cô ấy đang làm gì? Bạn đã dạy xấu anh họ của bạn? Cô thực sự đã đưa cho anh truyện tranh khiêu da^ʍ bằng chính đôi tay của mình!

Cô ấy nhìn mình quá rõ ràng, Phan Sở Nặc ngẩng đầu hỏi Hạ Vy.

"Sao vậy? Sao mặt em đỏ thế?" Anh hỏi với ánh mắt ngây thơ.

Hạ Vy chạm vào mặt mình, cố gắng dùng tay để hạ nhiệt, nhưng cô quên rằng tay mình đã đổ mồ hôi vì nóng.

Cô lúng túng cười: "Cái kia... em, em cũng không biết trong đó thể hiện loại truyện tranh gì, trước kia tôi đọc truyện tranh bán ở hiệu sách, rất bình thường..." Cô càng xem càng xấu hổ. Cô hầu như không thể nói được nữa.

"Đây có phải là bất thường?" Phan Sở Nặc giơ cuốn truyện tranh trong tay lên.

Hạ Vy nhìn chằm chằm vào cảnh trong truyện, đó là hình ảnh chàng trai đang ôm hai bầu ngực của cô gái...

Nó có bình thường không?

"Bạn nghĩ nó là bình thường?"

"Đàn ông và phụ nữ làm những việc này là bình thường."

Anh họ tập trung hình đọc truyện, Hạ Vy định kéo anh ta về: "Ý em là, truyện tranh này không bình thường, không phải nam nữ làm chuyện như vậy không bình thường."

"Tại sao truyện tranh này bất thường?"

Hạ Vy nhìn vào đôi mắt mơ màng của anh họ và cảm thấy hơi tội lỗi. Cô ấy không thể giải thích tại sao bộ truyện tranh này lại bất thường, nhưng trong nhận thức của cô ấy, nó thật bất thường.

Không giải thích được, cô giật lấy cuốn manga từ tay người anh họ rồi vội vàng bước lại đặt lên giá.

"Dù sao cũng không xem được!" Cô bước lại giường và ngồi xuống.

Phan Sở Nặc chọc cô ấy bằng cánh tay của mình.

“Ý em là nam nữ quan hệ là chuyện bình thường đúng không?”

"Chuyện gì vậy?" Hạ Vy có một linh cảm đáng ngại trong lòng.

"Em là nữ, anh là nam, chúng ta cũng làm được không?"

Những lời của cậu bé đã kí©h thí©ɧ não của Hạ Vy. Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng đôi mắt đói khát của anh họ nói với cô rằng đó là sự thật.