Chương 26: Một buổi sáng đi học bình thường

Xe buýt trước đây tám phút một chuyến, nhưng bây giờ bọn họ chờ 10 phút rồi vẫn không thấy xe nào. Dưới tấm biển dừng xe buýt khổng lồ, chỉ có Hạ Vy và Phan Sở Nặc đứng đợi.

"Hôm nay xe buýt sao lâu như vậy không tới?" Hai người đứng yên lặng không nói tiếng nào. Bầu không khí thực sự rất khó xử, vì vậy Hạ Vy tìm chủ đề đánh vỡ sự im lặng.

"Có thể nhà ga phía trước bị phong tỏa." Phan Sở Nặc quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Hạ Vy với đôi mắt rực lửa.

"Ân." Hạ Vy cảm thấy khó chịu và không biết phải làm gì khi xe buýt đến.

Trên xe có khá nhiều người, đa phần là nhân viên văn phòng trẻ tuổi, ai cũng ăn mặc rất bảnh bao, không có điều kiện mua ô tô riêng nên chỉ có thể đi xe buýt đi làm.

Hai người đi lên thì không có ghế ngồi, chỉ có thể đứng. Một bà lão bưng rổ rau đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa sau, bà vẫy tay với Hạ Vy: “Cô bé, mau lại đây.”

Hạ Vy không biết quyết định như nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ân cần của bà lão, cô ngoan ngoãn bước tới. Phan Sở Nặc nhìn thấy Hạ Vy đã đi ngang qua, liền đi theo sau cô.

Thấy cậu bé cũng đến, bà lão nói: "Con làm gì ở đây? ta chỉ có một chỗ ngồi."

Vì vậy, cô ấy sẽ từ bỏ ghế của mình? Hạ Vy dừng lại, mỉm cười và nói với bà lão: "Bà ơi, bà ngồi đi, cháu còn trẻ, có thể đứng được."

"Xem ngươi nói cái gì..." Lão thái thái vẫn là đứng lên, "Ngươi còn trẻ có thể đứng, nhưng ta chưa già vẫn có thể đứng."

Hạ Vy thấy bà lão hiểu lầm ý của mình, vội vàng nói: "Không phải bà, ta không phải ý đó..."

Bà cụ xua tay: “Được rồi, ta biết ý của cháu, ta sẽ xuống ở trạm tiếp theo và ta sẽ nhường lại ghế này cho bé, ai biết cậu bé này như nào nhỡ cậu bé này ngồi vào vị trí ta nhường cho bé thì sao”

Khi bà ấy nói điều này, bà cố ý liếc nhìn Phan Sở Nặc, nhưng thấy rằng ánh mắt của Phan Sở Nặc hoàn toàn không để ý đến bà.

Hạ Vy không ngờ rằng bà lão đã hiểu lầm anh họ của mình, mà anh học cũng không muốn giải thích với bà, cô muốn giải thích cho bà hiểu là đó là anh học cháu, anh họ đi theo cháu chứ không phải cướp chỗ ạ: "Anh ấy sẽ không ngồi vào vị trí của cháu đâu ạ."

Bà lão có đôi mắt sắc lạnh và nói lại.

"Hắn là bạn trai ngươi?"

Lời nói thật đáng kinh ngạc, Hạ Vy sợ đến mức quên mất cách trả lời, cô quay đầu lại và ngây người nhìn Phan Sở Nặc. Lão phu nhân nhìn Hạ Vy rồi nhìn Phan Sở Nặc, gật đầu nói tiếp: “Ta nhìn hai người rất hợp nhau, nhìn như hai vợ chồng trẻ nhưng còn đang mặc đồng phục học sinh, tình cảm mới lớn luôn đẹp trong sáng nhưng không tốt, điều quan trọng nhất bây giờ là phải học tập chăm chị, được nhận vào một trường đại học trọng điểm, còn muốn gì sau đại học hẵng hay”.

Lão nhân gia nói năng hùng hồn, trông như đang lên lớp bọn nhỏ, may mắn thay, bà lão không đi cùng cô đến trạm cuối không thì bà có thể thuyết giảng hết ngày mất

Cửa xe buýt lại mở ra, Phan Sở Nặc kéo Hạ Vy vào chỗ ngồi bà lão để lại, còn mình thì đứng bên cạnh. Từ đầu đến cuối hai người không nói một lời nào. Khi mùi thơm độc đáo của Phan Sở Nặc bay đến mũi của Hạ Vy làm cô cứ nghĩ về những gì bà lão nói.

Rõ ràng khi bà lão nói những lời này, anh họ có đủ mọi lý do để giải thích, nhưng anh đã không nói gì, là do anh lười giải thích hay là cố ý muốn người ta hiểu lầm. Hạ Vy có chút khó hiểu. Nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn xảy ra gần đây giữa mình và anh họ, Hạ Vy bắt đầu tự hỏi liệu anh họ có cố ý làm vậy hay không.

“Chẳng lẽ anh học thích mình” suy nghĩ này đang lóe lên trong đầu Hạ Vy. Càng nghĩ về điều đó, trái tim cô càng bối rối.

Trong hơn mười năm từ khi cô bắt đầu có nhận được, sự giáo dục mà cô nhận được là chuyện của hai người không được phép xảy ra, anh Sở Nặc là anh họ của cô, nếu như họ làm chuyện đó chẳng phải là lσạи ɭυâи sao?

Tuy nhiên, Phan Sở Nặc không phải con ruột của bác tôi, vậy như thế có phải là lσạи ɭυâи không. Hạ Vy đang xây dựng tâm lý cho mình hết lần này đến lần khác. Ngay khi cô định từ bỏ những suy nghĩ này thì xe buýt đã đến. Hạ Vy bị Phan Sở Nặc kéo chạy ra khỏi xe.

"Còn năm phút nữa thôi, chúng ta sắp muộn rồi!" Anh Sở Nặc kéo cô chạy về phía cổng trường.

Năm phút là đủ để Phan Sở Nặc đi từ cổng trường đến lớp học, nhưng bây giờ anh ấy vẫn đang kéo lấy Hạ Vy. Kỹ năng vận động của Hạ Vy không tốt, cô ấy không thể chạy nhanh chút nào, cô đã hụt hơi trước khi đến hành lang lớp học.

"Hừ ~ Sở Nặc, chạy không nổi nữa." Hạ Vy cúi xuống, đặt tay lên đầu gối và thở hổn hển.

Phan Sở Nặc giơ tay lên và nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình và nói, "Chuông sẽ reo sau 30 giây nữa."

30 giây? Lên đến tầng thứ tư? Hoàn toàn không thể.

Hạ Vy có một sự hiểu biết rõ ràng về bản thân mình, chạy trên mặt đất bằng phẳng còn vất vả chứ đừng nói leo cầu thang.

"Ngươi tự mình leo lên đi? Ta thật sự đi không nổi!"

"Kệ đi, chậm trễ cũng được!" Hạ Vy thở hổn hển nói.

Hạ Vy đột nhiên nhớ tới các quy định khác nhau do trường đặt ra, liền hỏi anh: "Ở trường của anh, nếu anh đến muộn sẽ xảy ra chuyện gì?"

Phan Sở Nặc nhướng mày, cầm cặp đi học, chậm rãi dẫn cô lên cầu thang.

"Còn có thể làm gì nữa? Trước tiên bị phạt trong phòng giam, sau đó viết bản tự kiểm điểm dài 2.000 từ." Nghe xong lời này, khuôn mặt của Hạ Vy sa sầm lại, tại sao ngôi trường ma quỷ này lại có nhiều quy tắc vậy.

Bước vào lớp, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, Hạ Vy xấu hổ cúi đầu, bước nhanh về chỗ ngồi, Phan Sở Nặc theo sát phía sau ngồi xuống. Tuy nhiên, vẫn chưa xong.

Ban kỷ luật tiến đến chỗ họ và thông báo: "Vừa rồi, người của hội học sinh đến và viết tên của hai bạn, sau đó yêu cầu các bạn vào phòng giam sau giờ học. Ngoài ra, bản kiểm điểm của hai người phải được nộp trước khi buổi học kết thúc vào tối mai."

Nói xong lớp trưởng về chỗ ngồi.