Chương 7: Rời bỏ quá khứ để bắt đầu lại

Chương 7 ( cốt truyện đã được sửa chữa )--Tác giả có lời muốn nói: Này chương cũng sửa liêu, thêm phiền toái, khom lưng!--

Convert by Apple.

Giải Xuân Triều tưởng đã thoát khỏi quá khứ bất kham, hắn chọn một bài rock and roll bass nặng, đem âm lượng tăng lên maximum, đem toàn bộ thùng xe ngập trong anh thanh điên tai nhức óc.

Chu Thước thấy hắn cử động, tự mình sám hối: “Xin lỗi em gái yêu, tao không thấy Phương Minh Chấp, bằng không tao khẳng định lôi mày đi từ lâu rồi.” Xong lại do dự mà nói: “Chính là tao tưởng mày yêu thằng đó chết đi sống lại,còn có chút sợ nó, mà hôm nay lại thấy mày né nó như né tà, còn sợ nó như sợ chuyện phiền phức ?”

Giải Xuân Triều chậm rãi bình ổn cảm xúc, không muốn làm gánh nặng cho đứa bạn duy nhất, cố ý cà lơ phất phơ mà nói: “Đúng vậy, nếu không phải an ủi ai kia thất tình, tâm tao cũng chẳng ầm ĩ mà không được yên . Tao muốn khai trương lại Thư Ba,mày coi lấy công chuộc tội đi!”

Chu Thước hai ngón tay khép lại ở huyệt Thái Dương: “Tuân mệnh,đại ca!”

Chu Thước đem Giải Xuân Triều đưa đến Thư Ba thì cũng 12 giờ.

Di động Giải Xuân Triều có vài cuộc gọi nhở từ Phương Minh Chấp, hắn không thèm nhìn tới trực tiếp kéo gã vào danh sách đen.

Ước chừng do buổi tối con người dễ dàng nghĩ nhiều, Giải Xuân Triều nằm đến trên sô pha quay cuồng hơn một giờ chưa chợp mắt được.

Thư Ba tuy rằng không lớn, nhưng khai trương cũng cần phải có 1 2 nhân viên, Giải Xuân Triều bò lên trang web tuyển dụng lớn nhất Bảo Kinh, đăng một tin tuyển dụng.

“hmm…… Thư Ba cần tuyển đầu tiên là tướng mạo đoan chính , tiếng phổ thông nói tốt một chút, sau đó liền…… Thái độ tích cực nghiêm túc? Tổng thể nói…… Kỳ thật cũng không phải quá yêu cầu, vậy tóm lại là tuân thủ thời gian làm việc… Còn có…” Giải Xuân Triều một người tự hỏi thời điểm ngẫu nhiên sẽ lầm bầm lầu bầu,môi củ ấu hồn nhiên mà chu chu lên, hiện ra ra vài phần tính trẻ con.

Hắn lại tham khảo trang web tuyển dụng khắc, đôi tay thon dài múa lượn trên bàn phím không ngơi nghỉ.

Đăng thông báo tuyển dụng xong, hắn tắt laptop rồi nằm xuống. Hôm nay rốt cuộc hắn cũng làm được một việc nghiêm túc , lúc này đây hắn thực mau say ngủ.

Sáng sớm hôm sau, một bên đánh răng, một bên ngáp dài, một bên tùy ý mở khoá cửa hàng, không nghĩ " ting!" Một cái tin nhắn tới.

【 xin chào anh, tôi thấy cửa hàng đăng tin tuyển dụng, tôi cảm thấy mình phù hợp với yêu cầu công việc, anh cho tôi thời gian đến cửa hàng phỏng vấn được không, cảm ơn anh? 】

Giải Xuân Triều nghĩ nghĩ, hôm nay là nghỉ cuối cùng của Tết m Lịch, không có chuyện gì, sớm tuyển được người thì sớm khai trương tốt vô cùng. Vì thế hắn trực tiếp nhắn lại. 【 hôm nay tôi ở cửa hàng cả ngày, anh đến lúc nào cũng được. 】

Không đến vài giây, tin nhắn tới.

【 vậy hiện tại anh có tiện không? Tôi đứng trước cửa tiệm luôn rồi LOL】

Giải Xuân Triều sửng sốt, cảm thấy mấy đứa nhỏ bây giờ thật thích nói giỡn, là phép thuật WinX hay là hắn còn mơ ngủ?

Hắn chậm rì rì mà đem kem đánh răng phun rớt, súc súc miệng, trên vai còn đắp khăn lâu mặt, nhắn đi một tin: 【 không thành vấn đề nha】

Đối phương cơ hồ đáp ngay lập tức ngắn ngủn năm chữ đều trương dương một cổ nhảy nhót: 【 phiền anh mở cửa rồi ^o^】

Giải xuân triều khó tin mà từ trên gác má đi xuống Thư Ba, đem cửa cuốn kéo lên.

Ngoài cửa một nhóc con trong sáng đang đứng mĩm cười.

tóc ngắn trong đầy tinh thần, áo lông màu cam, quần jean bạc màu, làm nhóc đó cả người đều tràn đầy hơi thở thanh xuân dương quang.

Đối lập với Giải Xuân Triều một thân đồ ngủ, đầu tổ chim hải mắt tròn xoe vì bất ngờ.

Thiếu nhiên nhìn thấy ông chủ tương lai, hô hấp rõ ràng cứng lại, hắn cực lực khắc chế hưng phấn, mặt đều thoáng đỏ: “ Anh ...Anh là Xuân Triều học trưởng phải không?”

Giải xuân triều ở trong đầu đem đứa nhỏ tìm tòi một lần, thật sự không có gì ấn tượng, nghiên đầu hỏi hắn: " Nhóc là …? ”

Nam hài nghe thấy Xuân Triều hỏi càng kích động, trên mặt đỏ ửng lần đến tận mang tai: " Đàn anh, tôi là một trong 4 học sinh đứng đầu trường La Tâm Dương. Tôi tôi tôi cũng là có tham gia CLB kịch nghệ, tôi xem qua ghi hình của anh ở CLB, tôi đặc biệt thích…… Đặc biệt thần tượng anh!”

Tuy rằng thời đại học hắn biểu diễn kịch nói có chút nổi tiếng, nhưng Giải Xuân Triều nào biết chính mình tốt nghiệp 5 năm, học để trong trường còn biết tới mình.

“ Trời lạnh lắm, vào trông rồi nói.” Giải Xuân Triều lạnh run lập cập, mở của cho La Tâm Dương đi vào.

La Tâm Dương vào rồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, đem sữa đậu nành bánh quẩy hướng Xúan Triều nối: “A, học trưởng chưa ăn sáng đúng chứ? Tôi xem ở diễn đàn trường “Xuân triều hậu viện hội” bên trong có nói dạ dày anh không tốt, loại bánh quẩy này cũng dể hấp thu tiêu hoá, sẽ không làm dạ dày khó chịu đâu.” Nói xong hắn nhận ra hình như là nói nhiều quá rồi, ngượng ngùng gãi gãi cái ót, đỏ mặt nói: “Thực xin lỗi học trưởng, tôi không nghỉ chính mình có thể trò chuyện…… A gặp được anh người thật hàng thật như này.”

Giải Xuân Triều bị nhóc này chọc cười, mang theo hắn đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Vậy nhóc cũng từ hậu viện hội gì đó biết cửa hàng Thư Ba sao?”

La Tâm Dương lắc đầu: " đó là hội cá nhân đâu thể coonng khai trên mạng. Tôi hôm quá lướt mạng tìm việc làm thêm, sau đó thấy chân dung anh trên mạng, nhìn lại chân dung trong họi mới biết là anh. Cho nên muốn đến thử máy mắn, không nghỉ thiệt là anh!” Vừa nói vừa bày đồ ăn ra bàn.

Giải Xuân Triều dùng ngón tay tùy ý vuốt tóc gọn gàng lại, đến đối diện La Tâm Dương kéo ghế dựa ngồi xuống: "Việc học ở đại học áp lực không quá lớn, nhóc ngoài ở đây xin việc ra, còn làm thêm việc khác đi? Không ảnh hưởng gì chứ?”

La Tâm Dương híp mắt cười: “ Tôi tính ứng tuyển toàn thời gian, nên tạm thời không có áp lực gì.”

Giải Xuân Triều cắn một ngụm lớn bánh quẩy đích xác thơm béo giòn giòn, thong thả nuốt xuống bánh quẩy, hắn nối: " Nhân viên toàn thời gian? Nhắm chừng mệt lắm đó”

La Tâm Dương nhìn thần tượng ăn đồ hắn mang đến, cũng uống một ngụm sữa đậu nành: " tôi tốt nghiệp từ khoa sinh vật học, công việc lý tưởng cũng khó mà có được. Còn không bằng chọn việc mình thích mà làm.”

VIỆC MÀ MÌNH THÍCH SAO?

La Tâm Dương cùng Phương Minh Chấp bằng tuổi nhau, còn mang theo chút lỗ mãng của tuổi trẻ.

Đây mới là người bình thường như hắn.Không phải giống Phương Minh Chấp đi học nhảy mấy cấp, hai mươi tốt nghiệp liền về nhà học tập quản lý cả một đế quốc xí nghiệp.

Giải Xuân Triều hơi hơi ngã người về phía sau, hỏi: “Vậy nhóc có yêu cầu gì với công tác không? Như thời gian làm việc, tiền công, nhóc thấy ổn chứ. ”

La Tâm Dương đầu lắc như trống bổi:" Tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần được nhận làm việc ở đây là được!”

Giải Xuân Triều cảm thấy nhóc này chính xác là một con ngựa non dư thừa năng lượng, háu đá lung tung, đối lập với hắn tuổi già sức yếu một lòng hướng Phật.

Hắn nâng má, tay khuấy sữa đậu nành, nói: " Vậy okay, hôm nay liền bắt đầu làm luôn đi. Nhưng phỏng chừng không có khách khứa gì nhiều, kệ sách ở cửa hàng cần sửa sang lại, nhóc có việc cứ về trước.”

La Tâm Dương khó tin hỏi: " Anh quyết định thuê tôi vậy thôi đó hả?!”

Giải xuân triều ừ một tiếng, bò lên trên trang web tuyển dụng xoá tin.

Dù sao Thư Ba vừa mới bắt đầu buôn bán sẽ không có quá nhiều khách nhân, đứa nhỏ này nhìn rất tích cực, chờ kinh doanh ổn định tuyển thêm là được.

La Tâm Dương cao hứng đến tay chân cũng không biết giơ lên bỏ xuống , chuông cửa đón khách liên vang lên.

Còn người tới nữa hả?

Giải Xuân Triều nhớ rõ đem cửa kéo xuống rồi mà, không phải đó lớn tuổi nhớ nhầm đó chứ?

Người tới lại là Phương Minh Chấp, trong tay gã mang theo một hộp gỗ tinh xảo, mặt trên ấn ký của tiệm cơm cafe ngon nhất Bảo Kinh.

Phương Minh chấp hàng năm tập thể hình, mặc thân áo khoác Hermes cổ nhung mẫu mới nhất khắc hoạ rõ nét đôi vai rộng đến vòng ép thôn của gã, tản mát ra hơi thở giống đực hoàn mỹ. Tóc của gã được chải chuốt tỉ mỉ, tinh xảo đến giống như người mẫu bước ra từ bìa tạp chí thời trang.

Hắn đem hộp gỗ đặt lên bàn, thanh âm chậm rãi: “ Tôi tiện đường qua đây, bạn tôi nói sủi cảo tôm tiệm này không tồi, tôi mua đến cho em nếm thử!”

Giải Xuân Triều ngó lơ gã, quay đầu đối La Tâm Dương nói: “Nhóc đi lầu 1 dở hết sách cũ trên giá xuống dùm anh, giúp anh quét dọn tầng 1 sạch sẽ luôn nha.”

La Tâm Dương nhìn thoáng qua Phương Minh Chấp, hiển nhiên nhận ra gã, trong ánh mắt hiện lên một tia tò mò, lại chỉ lễ phép gặt đầu chào liền xoay người đi.

Giải Xuân Triều lúc này một bên thu dọn dẹp bàn ăn,một bên nói:" Tôi ăn rồi , Phương thiếu mang về ăn đi.”

Phương Minh Chấp nhíu nhíu mày, tựa hồ đối với thái độ lãnh đạm của hắn có chút không hiểu được, gã khẩu khí trọng chút: “ Tôi lo lắng hôm nay cửa hàng còn chưa có ai mở cửa, muốn mang đồ ăn qua cho em.”

Giải Xuân Triều đem rác đi phân loại, thất thần mà nói:" Phiền ngài lo lắng rồi, nhưng tôi dị ứng với tôm. ”

Phương Minh Chấp không suy xét đến việc này trên mặt có chút khó chịu, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng: “ Người bên ngoài là ai vậy?”

Giải Xuân Triều đầu cũng chả thèm ngước lên: “ Hình như Thư Ba với sản nghiệp Phương gia chả liên quan gì? Phương thiếu gia cần gì phải lãng phí thời gian quý báu của mình.”

Phương Minh Chấp đích thị chỉ mới 23, từ trước đến nay chưa bao giờ có ai dám dùng thái độ khắc nghiệt như vầy nói chuyện với gã thành ra có chút thẹn quá thành giận: “Thư Ba cùng tôi không quan hệ, nhưng em là vợ tôi không phải sao?”

Giải Xuân Triều rửa tay xong, rốt cuộc chịu đưa mắt nhìn Phương Minh Chấp: “Minh Chấp, nếu hôm nay anh rãnh rỗi, chúng ta đến văn phòng làm cho xong thủ tục ly hôn đi.”

Phương Minh Chấp nghe được cái kia từ, ngón tay không khỏi cuộn lên, cúi đầu nhìn Giải Xuân Triều: “ Tôi không thể đồng ý ly hôn.”

Giải Xuân Triều bắt đầu kiểm kê thiệt hại thư tịch trên giá, thanh âm không có gì phập phồng: “Nơi này không có người khác, chúng ta không cần duy trì máy biểu hiện ân ái giả dối đó. Anh muốn bảo toàn danh dự gia tộc họ Phương, đến lúc đó nói gì cũng được, nói tôi nɠɵạı ŧìиɧ hay lộ bản chất đào mỏ bị Phương gia đuổi ra khỏi nhà đều được, tôi cũng không cần phí chia tay, cũng sẽ không gây cho anh bất cứ chuyện gì bối rối hay khó xử .”

Giả Xuân Triều thành công châm lên một khối lửa giận khôn xiết trong lòng Phương Minh Chấp, gã mặt ngoài bình tĩnh, chỉ là gạt tay một cái, hộp gỗ trên bàn bị quét xuống sàn: “Giải Xuân Triều, mặc kệ em cố ý tính toán gì,tôi đều không thể đồng ý ly hôn!” Nói xong liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa mới ngồi vào trong xe, Phương Minh Chấp liền móc di động, nhấn một chuỗi dãy số, khẩu khí như thét ra lữa: “ Điều tra cho tôi, Giải Xuân Triều rốt cuộc gặp qua người nào, đã biết chuyện gì, muốn làm gì! Tất cả mọi hành động của anh ta đều phải được báo cáo cho tôi!”

Trong tiệm, Giải Xuân Triều Tây ôm sổ sách, không chút nào để ý mà nhìn thoáng qua đống sủi cảo tôm đầy sàn: " Đúng là lãng phí.”