Chap 6: ( đây là bản sữa chữa của tác giả)
---Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bối, vì thích ứng cốt truyện, này chương mặt sau làm ra trọng đại sửa chữa, ái ngươi manh O ( ∩_∩ ) O
--Convert by Apple--
Chu Thước nhìn thoáng sắc mặt tái nhợt của người đang ngồi trên ghế phụ, đem máy sưởi mở lớn hơn một ít, lo lắng hỏi: “Em gái Triều, mày không sao chứ?”
Giải Xuân Triều lắc đầu dựa vào da ghế, nhìn phía ngoài cửa sổ chợt lóe qua bóng đêm.
Chu Thước biết điều mà không nói chuyện nữa, chỉ có chạy chậm lại, bật bài 《 hoa hồng nhân sinh 》 ,giọng nữ khàn khàn, trầm thấp lưu luyến.
Giải Xuân Triều hồi tưởng một màn vừa rồi, làm hắn sợ hãi không phải Phương Minh Chấp, mà là chính hắn.
Qua hết đắng chát một đời, tâm quyết định dứt xuống mà thân thể cư nhiên chỉ vì cái ôm ấp kia mà tim đập nhanh.
Chỉ trong vòng một tuần, tên vô dụng Giải Xuân Triều kia từ nhất kiến chung tình đến vướng sâu trong vũng lầy mà không chút nghỉ ngợi, đầu óc trống rỗng gả cho Phương Minh Chấp.Giải Xuân Triều từ nhỏ đã biết mình thích nam nhân, nhưng trước nay không nghĩ tới có một ngày lại có thể cùng Phương Minh Chấp- một nam nhân hắn yêu tha thiết rồi đi đến kết hôn.
Đầu óc hắn đều bị vui sướиɠ của hôn lễ cọ rửa không còn gì, thế cho nên đêm tân hôn hắn cũng không thể phát giác Phương Minh Chấp cứng đờ.
Không có bất luận khúc nhạc dạo nào, Phương Minh chấp giống như là muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi giành huy chương hạng nhất mà thôi.
Giải Xuân Triều nói đau, gã liền dừng lại kiên nhẫn mà chờ.
Sau nửa đêm, Giải Xuân Triều tinh bì lực tẩn mà ghé vào trên giường, cả người đau nhức đến vừa động cũng không động đậy.
Phương Minh Chấp đứng dậy tắm rửa, mặc xong quần áo chuẩn bị ra cửa.
“ Trễ thế này rồi anh muốn đi đâu nữa?” Giải Xuân Triều xoa bụng dưới có chút trướng đau, vô lực hỏi gã.
“ Tô đi mua thuốc cho em.” Phương Minh Chấp thanh âm mang theo chuẩn hoá ôn nhu.
“ Thuốc gì cơ?” Giải Xuân Triều cảm thấy trên người là rất khó chịu, chậm rãi xuống giường, đợi tắm rửa, dọn dẹp một hồi, hắn chắc cũng không có việc gì.
Phương Minh Chấp thực kiên nhẫn mà giải thích: “Thuốc tránh thai, chúng ta hiện tại chưa cần có con.”
Giải Xuân Triều mơ mơ màng màng cảm thấy gã nói có đạo lý, hai người đều còn trẻ, nên dành thời gian riêng cho hai người nhiều một chút đến khi có con thì cũng chuẩn bị tâm lý làm cha mẹ xong rồi.
Từ đó về sau quy luật mỗi tháng hai lần, Phương Minh Chấp đều sẽ chú ý mang bao, không chỉ gã mà ngay cả Giải Xuân Triều sao đó cũng phải uống thêm thuốc tránh thai.
Đến hơn một năm kết hôn, có một lần hai người đều uống quá nhiều rượu, là lần thứ ba không thể nào có trong tháng.
Lần đó Phương Minh Chấp gã say chẳng quan tâm gì sấc, cũng không nhắc nhở Giải Xuân Triều uống thuốc.
Giải Xuân Triều trong lòng trộm vui vẻ, cảm thấy chắc là Phương Minh Chấp muốn hắn sinh con cho gã, lại ngượng ngùng nên không có trực tiếp đề nghị.
Giải Xuân Triều ngóng trong từng ngày, mỗi ngày đều ôm một cái que thử thai vào nhà tắm, cuối cùng trời cũng thương hắn, tha thiết ước mơ cũng thành sự thật.
Ngày đó Phương Minh chấp lại công tác đến tối trễ, một chút mới về nhà, Giải Xuân Triều tới cửa nghên đón, ôm lấy cổ gã: “Minh Chấp, Minh Chấp, em có bất ngờ cho anh nè!”
Phương Minh Chấp đem áo khoác giao cho hầu gái, ôn nhu hỏi hắn: “ Bất ngờ gì ?”
Giải Xuân Triều ngửa đầu, ở đầu vai gã cọ cọ, đôi mắt cong đến giống hai quả tiểu nguyệt lượng: “Em mang thai.”
Phương Minh Chấp động tác cứng một nhịp, trên mặt xuất hiện một tia hoang mang,phản ứng trúc trắc khó được mà hiện ra ở tuổi này của gã, gã liếʍ liếʍ môi, trầm mặc trong chốc lát mới hỏi: “Chúng ta, em là muốn đem đứa trẻ không biết của ai xem như con của hai chúng ta?”
Giải Xuân Triều trên mặt trắng bệch không chút huyết sắc, buông Phương Minh Chấp hỏi: “ Anh nói như vậy…… Là có ý tứ gì?”
Phương Minh Chấp sửa sang lại góc áo sơ mi bị Giải Xuân Triều cọ nhăn, như cũ thực bình tĩnh: “ Tôi không phải chỉ trích em, chúng ta vốn dĩ là loại quan hệ mở, chỉ là tôi còn bận tâm danh dự gia tộc, cho nên……”
“Cái gì là quan hệ mở?” Giải Xuân Triều che lại bụng ẩn ẩn đau, run rẩy đánh gãy Phương Minh Chấp.
Gã căn bản là không nhớ. Giải Xuân Triều có chút tuyệt vọng mà nhớ lại: Gã không phải ngượng ngùng nên không nói với hắn muốn có con,sự thật chỉ là say rượu lúc sau đơn giản sơ sót.
Trong nháy mắt đầu Giải Xuân Triều toát ra ý nghĩ đáng sợ: Phương Minh Chấp quan hệ mở, chẳng lẽ là nói gã căn bản là không nhớ đêm hôm đó phát sinh quan hệ cùng hắn, có phải gã không chỉ có mình, còn có dấu diếm quan hệ bên ngoài gì nữa.
Giải Xuân Triều có chút không đứng được, thái dương cũng chảy ra một ít mồ hôi, hắn ấn bụng chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất: “ Anh nghi ngờ đây có phải con anh hay không đúng không?”
Giải Xuân Triều nhìn Minh Chấp trầm mặc, gằn từng chữ một mà nói: “Tháng trước,anh mang theo em đi tham gia buổi tiệc tối từ thiện , anh nhớ rõ không?” Hắn cố sức mà nuốt một ngụm nước miếng , mỗi một chữ nói ra giống như là đem một cây đao cắm ở trên người chính mình: “Chúng ta ở tiệc tối uống khá nhiều rượu vang đỏ, lúc đầu anh lại đi một cái party đợi cho nửa đêm mới trở về, anh lại uống lên rất nhiều. Tắm xong về phòng anh, anh không có…… Anh đã quên mang……”
“Đủ rồi.” Phương Minh Chấp tựa hồ không muốn tiếp tục truy cứu vấn đề này, trực tiếp đánh gãy hắn: “ Em muốn giữ nó lại? Rốt cuộc là con em, em tự đi quyết định.”
Cỡ nào thành thạo.
Giải Xuân Triều nhìn thảm trường nhung đều đều mềm mại, nước mắt trào ra làm mơ hồ tầm mắt, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp, ủy khuất mang theo chút quật cường: “Minh Chấp, trong lòng anh có chút nào dành quan tâm em không?”
Phương Minh Chấp trên cao nhìn xuống, thực ôn hòa cười cười, như là trả lời một vấn đề ngớ ngẩn:“Em là người yêu của tôi, tôi đương nhiên phải quan tâm em ”
Nước mắt trượt xuống dưới, đồng thời bụng dưới Giải Xuân Triều truyền đến đau đớn như kim đâm, một cổ chất lỏng ấm áp ướt một mảng quần của hắn, trong không khí dần dần tràn ngập mùi vị như rỉ sắt.
Giải Xuân Triều mất đi trọng tâm quỳ gối trên mặt đất, hắn trước khi ngất xỉu nhìn Phương Minh Chấp cao mày ngồi xổm xuống, đôi tay hắn bắt lấy cánh tay cường kiện hữu lực của gã,tựa như bắt lấy một cộng rơm cứu mạng, nghẹn ngào nói: “ Con thật sự, thật là của anh mà, cứu nó, cầu xin Anh, mau cứu nó……” Ngay sau vô hạn hắc ám nuốt sống hắn.
Giải Xuân Triều tỉnh lại nhìn thấy Phương Minh Chấp đang nắm tay hắn canh giữ bên giường bệnh.
Phương Minh Chấp thấy hắn mở mắt, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi: “ Thật xin lỗi, ngày đó đầu óc tôi nhiều việc, không rõ ràng, có nhiều lời nói bậy. Tôi không có ý làm em bị thương.”
Giải Xuân Triều thanh âm như định trong cuốn họng, hắn giãy giụa hỏi: " Con của em?”
Phương Minh Chấp chân thành mà cười: “Con của chúng ta rất tốt, đang ngủ trong bụng của Xuân Triều đây” Nghĩ nghĩ gã lại bổ sung nói: “Vất vả cho em, Xuân Triều, Tôi yêu em.”
Cách đó một năm rưỡi, cũng cách cả đời.
Hiện tại Giải Xuân Triều nhớ tới nụ cười của gã lúc đó, quả thực không rét mà run.
Tâm gã sắt đá đến đâu, mới có thể đối với người yêu suýt nữa sinh non mà nói dối dễ như trở bàn tay như vậy?
Đời này Giải Xuân Triều giống người đang xem phim tua lại, nhìn kỹ Phương Minh chấp từ đầu tới đuôi đều đem cuộc hôn nhân trở thành là một vở diễn. Người nam nhân này diễn đến thong dong, không tốn chút sức nào, bởi vì hắn không cần bất luận kỹ thuật diễn gì, chỉ cần đúng lúc thích mà mang lên cái mặt nạ cười, là có thể đã lừa gạt tên đần độn Giải Xuân Triều sa vào bẫy.
Mà đời trước Giả Xuân Triều làm cái quái gì? Hắn thấy không rõ chính mình giống như là phiên bản sở môn hèn mọn, mỗi ngày lòng tràn đầy tình yêu đối với cái mặt nạ nói: Chào buổi sáng, buổi trưa vui vẻ, ngủ ngon. Chỉ cần kia cái mặt nạ đối hắn cười một cái, tâm hắn liền run run lên, ngăn không được tình yêu bây phất phới.
Mà tất cả những người xung quanh hắn có kẻ là diễn viên, có kẻ là người xem. Một nửa phối hợp Phương Minh Chấp biểu diễn, một nửa kia trầm mặc mà bàng quan. Có người vui sướиɠ khi hắn gặp họa, có người rũ lòng thương giúp hắn, duy độc không ai đem sự thật nói hắn biết.
Giải Xuân Triều dùng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh bưng kín mặt chính mình, hắn cảm thấy phẩn nộ cùng sỉ nhục xưa nay chưa từng. Vì Phương Minh Chấp,cũng vì chính mình.