Chương 4: Rốt cuộc là lừa mình dối người

Chương 4 ---Convert by Apple

Cho dù là thành phố Bảo Kinh, trong Tết âm lịch cũng tràn ngập cổ không khí pháo hoa.

Phương Minh Chấp từ đêm mùng 1 đó cũng không chủ động liên hệ với Giải Xuân Triều nữa.

Giải Xuân Triều xem ra thực bình thường, rốt cuộc mùng một ngày đó hắn cùng Phương Minh Chấp đối thoại như đã dòn cả một đời để nói ra . Hắn cũng lười không muốn tìm Phương Minh Chấp, ly hôn cũng vì vậy mà tạm thời mắc cạn.

Dù sao không phải hình thức, sớm hay muộn thì cũng ly hôn.

Giải Xuân Triều về nhà 2 lần, Tết nhất cũng không muốn bà mẹ không thoải mái nên không chủ động nói ra việc ly dị.

Giải Xuân Triều không nói, con người rắn rỏi Giải Vân Đào càng không yêu nhúng tay chuyện của em trai, chỉ cần nhóc con đó không bị khi dễ là được, hắn lười đến cô dâu nhà giàu này. Có đôi khi Giải Xuân Triều nghĩ nếu trực tiếp đem chuyện của hắn cùng Phương Minh Chấp nói cho Giải Vân Đào, anh hai là sẽ làm thịt Phương Minh chấp trước, hay là tần cho tên em trai vô dụng nhà mình một trận trước.

Vốn dĩ Giải Xuân Triều muốn nằm lì tại Thủ Ba 1 tuần, qua nghỉ lễ Tết m Lịch liền khai trương lại cửa hàng. Chính là lý tưởng thực đầy đặn, hiện thực thì trầm cảm.

“Em yêu à, anh đẹp trai đây không muốn sống nữa.” Chu Thước ở trong điện thoại la làng.

Giải Xuân Triều đối với ý niệm phát tiểu phí hoài bản thân mình phổ biến này, hắn khẽ cười một tiếng nói: “Như thế nào? Tiểu tam gia lại bị đá."

Chu Thước lạnh như băng mà nói: “ Mày không phải anh em tao.” Nói xong liền cúp máy.

Giải Xuân Triều cũng buông điện thoại, quay lại xoát thư từ gần đây gởi đến cửa hàng.Không quá ba phút, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Giải Xuân Triều đem điện thoại để cách lỗ tai nửa cánh tay, rồi mới nhận cuộc gọi.

Chu Thước ở trong điện thoại khóc đến rối tinh rối mù, không hề có một cái tôn nghiêm phú nhị đại gì, vừa khóc vừa gào: "Mày coi tao tốt như vậy, mà sao bị đá ngoài không à?”

Giải Xuân Triều không nói, bên kia cũng không ngừng lại ý tứ: “Giải Xuân Triều tối nay mày an ủi tao đi, tao sống không nổi nữa mà.”

Giải Xuân Triều bản thân cũng một bụng mà lại chẳng thể nào đồng cảm được với tên này, cười nói: “ tao an ủi mày kiểu gì? Bạn mày không phải gái đẹp đâu.”

Chu Thước không tin tưởng mà nói: “Đến lúc này mày còn có thể chê cười tao, mày có đáng mặt bạn bè không dạ?”

Giải Xuân Triều buông thư từ trong tay, nghiêm túc nói: “Lúc này là khi nào? Mày xem như may mắn, sớm biết người ta cắm sừng mày , cũng tránh cho mày trả giá càng nhiều vì yêu mù quán, nếu lỡ đến lúc mất hết mới rõ sự tình tao nói mày có muốn nhảy cầu chắc cũng chẳng còn tinh lực mà lếch đâu ha.”

Chu Thước ngẩn người, ngừng tru lên: “ mày mày mày sao tự nhiên ăn nói mạnh miệng dữ dạ? Mày thay đổi rồi, mày trước kia đều sẽ an ủi tao hết lời chứ đâu có vầy.”

Giải Xuân Triều cũng giật mình, cảm thấy chính mình đối với tên thất tình này quá mức nghiêm khắc, khẩu khí hòa hoãn xuống nói: “Vậy mày muốn tao làm cái gì?”

Chu Thước nghe thấy hắn nhả ra, thanh âm một chút nhảy nhót lên: “ Em gái Triều, hiện tại mấy giờ ?”

Giải xuân triều ấn sáng đồ hồ để bàn: “Bảo Kinh thời gian 19h56.”

Chu Thước chờ mong hỏi: “Giải vũ vương, đi vũ trường nhảy không ?”

Giải xuân triều lười biếng ném cái đồng hồ xuống: " Okay”

Chu Thước trung nhị bệnh lại tái phát, đè nặng giọng nói nói: " ê đến đón tiểu tam gia của mày đi.”

Trong thành Tết âm Lịch phần lớn mọi người thời điểm đều dìu già dắt trẻ người về quê người đi du lịch, cho nên thời gian này đường phó cực thông thoáng, không kẹt xe.

Không quá một giờ, Chu Thước mở hai cửa xe Pagani đem Giải Xuân Triều đến nơi tiêu tiền cao cấp nhất Bảo Kinh.

Đây là " Hiên Lý" nơi hội họp cho một hội nhóm con nhà giàu nhỏ , trừ bỏ hội viên của hội nhóm , mặt khác đều là người được mời, để chính thức nhập hội bạn phải chi ít nhất đến 7 con số mới xem là ổn, cơ hồ gom đủ cả đám ăn chơi trác táng nhất Bảo Kinh ở đây.

Chẳng sợ nơi phong thuỷ bảo địa là đây, Chu Thước cũng dị ứng cồn, hắn cắn tiền ( ý là xài tiền như rác thì phải) kêu ra một ly nước trái cây, nhấm nháp nói: “Chính là vị học bá kia, mày gặp qua hai lần”

Giải xuân triều có chút ấn tượng: “ oops...là cô sinh viên học y kia à, cổ chả phải rất nhàn nhã an tỉnh sao? ”

Chu Thước gật đầu như mổ thóc: “Đúng đúng đúng, chính là cổ. Hôm nay tao ở trong xe thấy ẻm cùng một nam nhân đi mua câu đối, sau đó nhắn WeChat hỏi ẻm, em ở đâu, ẻm nói ẻm ở quê bồi ông bà. Quê ẻm ở tỉnh ngoài, tao nhìn thằng đó cũng không quá 25 đâu, thế quái nào có năng lực đi làm gia gia.”

Giải xuân triều xoay lý James trước mặt, phối hợp hỏi: “Sau đó đâu?”

Chu Thước uống một ngụm nước trái cây, căm giận mà nói: “ ẻm là con gái, tao đương nhiên không thể chỉ trích ẻm nói dối. Tao liền hỏi ẻm khi nào về thành phố. Sau đó, ẻm đột nhiên nói ẻm với đàn anh nào đó là học sinh giỏi, năm nay chuẩn bị tham gia sao trao đổi sinh viên, bọn họ cộng đồng thần tượng là bạch cầu ân!”

Giải Xuân Triều thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun lên mặt hắn, liền nghe Chu Thước đập bàn một cái: “Giải Xuân Triều! Mày còn cười, mày có phải anh em tao không hả!”

Giải Xuân Triều tức đến đỏ mặt, thiện lương mà nói" xin lỗi, tao sai tao sai.”

Chu Thước thở phì phì mà nhìn bốn phía chung quanh một chút , ánh mắt dừng ở gian phục vụ bên kia: “ tao muốn bấm khuyên tai, mày khuyến vớ tao đi ,anh em?” Hắn tuy rằng hỏi như vậy, trong lòng lại là không ôm hy vọng, bởi vì Giải Xuân Triều có khuyên tai rồi, nhưng hắn sợ Phương Minh chấp không thích, không đeo nữa, lỗ khuyên lâu cũng bích rồi. Không nghĩ tới Phương phu nhân vui vẻ gật đầu: “Có thể.”

Chu Thước cả kinh: “Mặt trời mọc từ hướng Tây, mày không sợ Phương Minh chấp nói mày hả?”

Giải xuân triều đứng dậy vỗ vỗ vai hắn: “ mày suy nghĩ nhiều, tao chính là trên đầu mang đóa hồng mẫu đơn tên đó cũng nhìn không thấy.”

Chờ hai người từ gian phục vụ ra tới, mỗi người một bên tai đều đeo khuyên bạc to bằng móng tay ngón út.

Lúc này cửa chính Hiên Lý có một nhóm người trẻ quần áo bất phàm được chiêu đã tiến vào, gã đi đầu Xuân Triều nhìn có chút quen mắt, là bạn của Phương Minh Chấp.

Giải Xuân Triều không muốn chạm mặt Phương Minh Chấp, lôi kéo Chu Thước né vào trong góc.

Đáng tiếc cho dù là đi chính giữa đám toàn mỹ nam, Phương Minh Chấp như cũ giống như ánh trăng sáng chối giữa bầu trời sao không thể bị bỏ qua.

“Em gái Triều, không phải chồng mày đằng kia hả?” Chu Thước hướng cằm về hướng cửa trước hành lang.

Giải Xuân Triều hàm hồ lùi về sau, nhìn đám người Phương Minh Chấp đi hướng ghế lô ở tầng trên, chờ cả đám biến mất mới thở phào nhẹ nhỏm.

Chu Thước cau mày xem hắn: " ê bé yêu, sao mày sợ chồng mà dữ vậy?”

Giải Xuân Triều không muốn phí lời giải thích, Chu Thước chính là hòn vọng thê-tình trường hổng bét, huống chi vấn đề của hắn và Phương Minh Chấp đâu phải cứ nói hai ba lời là giải quyết được.

Chu Thước nhớ tới chút chuyện, đổi sắc mặt bất bình hỏi Giải Xuân Triều : “Tao hỏi mày, kỹ niệm hai người kết hôn một năm tròn, tên đó có đi không ?”

Đối với trọng sinh Giải Xuân Triều,sự kiện kia đã hai năm trước, hắn mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy lúc đó chính mình tự đa tình đến không nỡ nhìn thẳng. Kỳ thật mội thứ đều rõ như ban ngày.

Ngày kỷ niệm kết hôn hôm đó, đầu thu thời tiết vừa mới bắt đầu chuyển lạnh.

Giải Xuân Triều ở nhà nhận được tin nhắn của Phương Minh Chấp, nói muốn hắn lấy một kiện áo khoác, tối nay chờ tại cửa biệt thự.

Giải Xuân Triều liền cho rằng Phương Minh Chấp muốn dẫn hắn đi ra ngoài chúc mừng ngày kỷ niệm, cố tình diện một bộ tây trang, trong lòng còn cảm thấy nhóc này bình thường thoạt nhìn lãnh đạm, vẫn nhớ quan tâm người khác, biết trời lạnh còn dặn hắn mặc thêm quần áo.

Sau đó Giải Xuân Triều liền dựa theo thời gian ước định ở dưới lầu chờ, cuối cùng......gã cũng không tới.

Trời lúc sau còn như trêu hắn, tí tác mưa, hắn liền che thêm dù mà tiếp tục chờ.

Mưa càng lúc càng lớn, dù cũng ngăn không nổi, trên mặt đất từng mảnh từng mảnh mà phồng lên bọt nước.

Khi đó Chu Thước gọi đến hỏi hắn đang làm gì, hắn vui rạo rực mà nói với bạn thân:“Hôm nay là kỉ niệm ngày kết hôn, tao đang đợi Minh Chấp mang tao đi ra ngoài ăn cơm.”

Giải Xuân Triều dốc tâm tỉ mỉ chọn lựa giày da liền chỉ để ngâm mình trong nước mưa lạnh băng, nhưng hắn sợ nếu trở về nhà sẽ làm Phương Minh Chấp chờ hắn, hắn không dám trở về.

Lại đợi hơn một giờ, Giải Xuân Triều rốt cuộc có đủ dũng khí gọi điện cho Phương Minh Chấp.

Phương Minh Chấp nói như thế nào? Gã ngữ khí thực bình đạm: “ À... xin lỗi, tối này tôi cũng không dùng đến áo khoát, quên mất gọi báo em một tiếng. ”

Giải xuân triều lại nói như thế nào?

“A vốn là vậy hả, vậy anh có quần áo mặc không ? Hôm nay nhiệt độ thấp, cẩn thận cảm lạnh.”

Bên kia ừ một tiếng, điện thoại liền cắt đứt.

Giải Xuân Triều thân thể không tốt, ở trong mưa đứng lâu như vậy, về nhà liền phát sốt,người mồ hôi đổ như tắm, nóng đến nhiệt miệng, cái gì đều ăn không vô, bụng rỗng khiến cho dạ dày đau ngay cả xuống giường cũng không xong.

Nhưng Phương Minh Chấp cùng ngày cũng chẳng đặt một ngón chân về nhà liền trực tiếp đi công tác, một tuần lúc sau mới trở về.

Hắn chỉ biết Giải Xuân Triều bệnh nặng một hồi, từ nước ngoài mang về một lọ nước hoa cho hắn. ( Apple : hề...hề…. F**k you anh nha anh Chấp, F**k you anh Chấp nha, chúc anh buổi tối vui vẻ, F**k you anh nhe)

Lọ nước hoa đàn hương đó, Giải Xuân Triều trước khi trọng sinh vẫn rất quý trọng luôn thường xuyên dùng.