Chương 1: Kẻ khờ

Chương 1---Convert by Apple

Đêm giao thừa, khi quả lắc điểm giây cuối cùng cho năm cũ, vùng ngoại thành Bảo Kinh không ngừng có muôn màu nghìn sắc đóa pháo hoa bay lên không, sự hoan hỉ đó chúng lặng lẽ rót vào từng đợt gió, từng đợt rét đầu mùa cái nôn nao đâm chồi nảy lộc nơi vạn vật, nhưng bầu không khí đó dường như quá xa, cũng chẳng đủ sức để với tới nội thành vì từ sớm đã nhận mệnh lệnh cấm bắn pháo tránh gây cháy nổ, rõ ràng là một thành phố gần như chả ngủ với đủ thứ đèn tranh nhau thức suốt ngày đêm nhưng lúc này trong sao ảm đạm quá là do cảnh thị thành hay là do lòng người mất mát mà rã rời so với nơi nghìn ngôi nhà lập loè đèn dầu nơi biên thành lại u uất đến vậy.

"Vυ"t —— Đùng Đoàng!” Cách đó không xa một đóa pháo hoa ánh kim thật lớn như xé toạc đêm đen nhuộm sáng bầu trời, lặng lẽ một góc nhỏ tại thị thành phồn hoa, bóng dáng một người co ro - Giải Xuân Triều đang vật vã mê sảng “Không! Đừng!” Hắn tựa hồ như kẻ chết đuối còn không thể thoát thân, nghẹn ngào không ngừng giãy giụa.

Bầu trời đêm giao mùa lúc này là săn chơi đuổi bắt của đám pháo màu sắc rực rỡ, chúng vờn nhau khắp nơi, đem căn phòng trống trải lắp đầy vệt sáng loang lổ, phủ lên người Giải Xuân Triều tầng này đến tầng khác ánh sáng, mà hắn thì đang chậm rãi hoàn hồn, thấy rõ người đang nằm trên chiếc giường lớn kiểu âu trạm trổ hoa cảnh, màn giường voan trắng đều buông xuống, mà hắn ướŧ áŧ hai mắt bỗng chốc mở to.

Đây là đâu? Căn hộ hạng sang Phương gia tặng vợ chồng hắn sau cưới, nhưng này là…… Sao có thể?

Hắn vội vàng sờ bụng dưới của chính mình, bình thường, còn mơ hồ sờ đến chút cơ bụng nhợt nhạt, hoàn toàn không có dù chỉ một chút dấu vết sinh mệnh nhỏ bé nào.

Dứt khoát kéo lên áo ngủ, bụng hắn bóng loáng, mềm mại trong bóng đêm có vẻ đặc biệt trắng nõn, nào có hàng tế văn tự hồng nhạt nào….có nghĩa….hắn- không- mang-thai.

Giải Xuân Triều ở trên giường đờ người ra một lúc, "humh…..humh" ánh sáng điện tử mỏng manh nhá lên ở đầu giường kéo hắn hồi thần, cúi người sờ đến di động. Một tin nhắn mới: Xuân Triều, năm mới vui vẻ,anh nguyện cầu cho em cả một năm "bình bình an an, đơn giản từ TÂM".- Anh Hai

Con ngươi có rút, Giải Xuân Triều hắn đến chết cũng sẽ không quên lời chúc phúc có 8 chữ này.

Quay đầu nhìn về phía tờ lịch, cơn ớn lạnh chạy từ sống lưng xộc thẳng lên não: ngày 15 tháng 2 năm 2018.

Con người đơn bạc gắt gao nắm chặt di động, hốc mắt giàn giụa nước dọc theo sóng mũi chảy xuống, ướt một vòng nhàn nhạt cổ áo ngủ.

-Vậy ra là tôi được sống lại sao! Tôi cứ tưởng chỉ cần, chỉ cần kiên nhẫn đợi một chút nữa, một mình tôi quỳ gối trong bóng đêm đợi lâu cũng không sao, cố gắng cầu nguyện thì anh sẽ tới. Nhưng hoá ra thần minh đều không có nghe.

Hoá ra, Phương Minh Chấp đến cuối cùng, không có tới cứu tôi, cũng quay lưng với cả con của gã.

Một đời Giải Xuân Triều đối với Phương Minh Chấp là yêu vô điều kiện, toàn tâm tín nhiệm ỷ lại, cho đến giờ phút này hắn mất đi sinh mệnh ngay cả đứa con hắn cực khổ bảo hộ cũng mất,ngu xuẩn một kiếp thế mà giờ lại có thể cười.

Giải Xuân Triều chống thân mình ngồi dậy, mở đèn trần phòng ngủ, ánh đèn vàng nháy mắt tràn ngập căn phòng to lớn vẫn như cũ trong trí nhớ trống rỗng quạnh quẽ, ấy vậy mà đuổi đi tâm lý mơ màng làm Giản Xuân Triều biết việc " trọng sinh" là chân thật.

Hắn ngước nhìn lên khung ảnh gỗ đỏ treo trên tủ đầu giường, là chính hắn cùng nam nhân của hắn, à không, giờ nên chỉ là một gã nam nhân trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, dáng người mạnh mẽ uy nghi.

Trong ảnh chụp, Giải Xuân Triều ăn mặc một kiện áo vest đuôi tôm màu xám, thẹn thùng mà nhìn máy ảnh mỉm cười. Phương Minh Chấp so với hắn cao hơn nữa cái đầu, gã mặc một cái áo lông màu vàng nghệ bên trong áo sơmi màu xanh nhạt, tóc có chút rối bời, trên mặt còn treo cái biểu cảm không kiên nhẫn. (Apple: F...you anh Chấp, ảnh cưới mà nó dám chơi đồ đi uống trà sữa quý vị coi chịu nổi hôn🤬🤬🤬)

Trước kia, Giải Xuân Triều tin rằng Phương Minh Chấp chỉ là không thích chụp ảnh, nhưng là hiện giờ hắn chỉ cần tùy ý lướt qua, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một cái liếc mắt của người kia đủ để biết gã đối với mình chán ghét nhường nào, khó chịu bao nhiêu với đoạn quan hệ bất đắc dĩ này.

Hắn trước kia vì yêu đích thị là ném não đi mà luôn tìm cách biện hộ vì thái độ lạnh nhạt của Phương Minh Chấp, khắc này nghĩ lại đúng là trò cười.

Phương Minh Chấp là người nào?con trai độc nhất của Phương Kiến Nghiệp - Gia nghiệp giàu có số một thành phố Bảo Kinh, người thừa kế duy nhất của dòng họ Phương. Chẳng qua tính cách gã quái gở chút, bằng không với dáng vẻ phong trần quyến rũ, tình sử của gã có thể phong phú đến cở được chuyển thể thành cả phim luôn đó chứ nói chi là sách. Nếu là thế, gã cũng không cần thuận theo trong nhà an bài, cùng một người xuất thân bình phàm như Giải Xuân Triều kết hôn.

Lúc trước Phương Minh Chấp xuất hiện tại cửa hàng sách" Thư Ba" (theo google Thư ba là sóng nước mùa thu) của Giải Xuân Triều , nho nhã lễ độ mời hắn dùng bữa tối, Giải Xuân Triều còn tưởng rằng là loại play boy đưa hoa ghẹo nguyệt, làm một đống nhi đồng vây xem rồi bị nhân viên trong ca nhắc nhở chạy nhanh tản ra.

Lúc sau, gia trưởng hai nhà gặp nhau mang theo bọn họ chính thức làm quen, Giải Xuân Triều mới biết Phương Minh Chấp chính là đứa cháu trai thần bí ưu tú của ông nội Phương.

Ông của Giải Xuân Triều là thủ trưởng cũ của Phương gia gia, hắn 4 tuổi đã biết ông, lúc bụng của mẹ Phương Minh Chấp vừa tròn, hai nhà liền hứa hôn với nhau.

Chẳng qua Phương Minh Chấp khi còn nhỏ liền theo ba mẹ sinh sống ở ngoại quốc, Giải Xuân Triều cũng chỉ nghe nói qua chưa bao giờ được gặp mặt vị hôn phu trong lời đồn của mình.

Nhưng cũng không gây trở ngại Giải Xuân Triều yêu Phương Minh Chấp.

Đáng tiếc, Phương Minh Chấp có tiếng cuồng công việc. Kết hôn nửa năm, Giải Xuân Triều mỗi tháng nhiều lắm chỉ có thể vội vàng thấy hắn vài lần.

Khi đó hắn tìm đủ lý do lừa gạt bản thân, cho rằng Phương Minh Chấp tuổi nhỏ hơn mình, cầu tiến, hiếu thắng với công việc, Phương Minh chấp chỉ là bận quá nên quên thôi, chứ không phải cố ý.

Đứa bé kia cũng là kết quả sau một đêm say, Giải Xuân Triều cho rằng đây là cơ hội để cứu vãn cuộc hôn nhân của bọn họ.

Ai có thể biết, đứa bé đó đối với Giải Xuân Triều là ân trời ban nhưng chớp mắt một cái chỉ là ác mộng bắt đầu, không phải tân sinh, mà là tử vong.

Giải Xuân Triều đem khung ảnh chói mắt kia gỡ xuống, đi vào phòng đổi một bộ quần dài, áo lông vũ, chọn vài đồ vật mình hay mang cùng thường phục, thêm một cái túi xách,về phòng ngủ cầm di động cùng đồ sạc, vặn ra then cửa tay đi vào hành lang.

“Cô gia, đã trễ thế này, người muốn ra cửa sao?” hầu gái canh cửa chính ngủ gà ngủ gật, thấy hắn ra tới, còn buồn ngủ hỏi.

" Tôi về thành phố.” Giải Xuân Triều ném xuống một câu, từ trên cầu thang xoắn ốc bước nhanh chạy đi xuống.

Hắn đẩy ra cửa chính bằng gỗ nặng trịch, những cơn gió đông lì lợm chưa chịu đi, mang cái lạnh thấu xương ập vào trước mặt, thổi tan tia do dự cuối cùng trong mắt hắn.

-Nếu tôi phước sâu mà được ban sinh mệnh thứ 2, thì tuyệt quyết không thể giống đời trước cam chịu, nuốt đắng ngậm cay mong cầu tình cảm, hèn mọn ăn mài tình yêu. Phải sống thật tốt " bình bình an an, đơn giản từ tâm".

Giải Xuân Triều xoay người nhìn thoáng qua toà kiến trúc to lớn lọng lẫy ánh sáng phía sau, hơi hơi ngẩng cằm, trong ánh mắt lập loè ra hoả tinh sáng quắc ánh rọi: "Phương Minh Chấp, chúng ta đến đây chấm dứt đi”.

Giải Xuân Triều mở cửa xe Nissan màu lam cũ kĩ chính mình, không về nhà, mà là một đường chạy đến tiệm sách Thư Bà toạ tại trung tâm thành phố.

"Thư Ba" không tiếp tục kinh doanh đã nửa năm, lúc trước hắn không nghe theo người lớn nhà họ Phương khuyên bảo trực tiếp cho thuê, tuyệt không bán, bởi nghĩ có một ngày có khả năng mở cửa lại. Một đời trước, hắn yêu đến mù quáng hủy đi sự nghiệp của bản thân, "Thư Ba" cũng vẫn luôn ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Giải Xuân Triều đẩy lên cửa cuốn tích bụi, một tay che miệng một tay huơ động tán đi bụi bặm.

Tuy rằng đã lâu không tới, nhưng hắn đối căn nhà nhỏ như đối thân thể của mình khôn xiết quen thuộc. Xuyên qua bóng tối đi đến cái ghế sô-pha chống bụi bên cạnh, từ lúc tỉnh lại đến giờ phút này, dù là kẻ khờ mơ ngủ thì cũng đã tỉnh táo mà có quyết định mang đến trọng lượng lớn như thế, suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu làm Xuân Triều cảm thấy xưa nay mệt mỏi chưa từng có nhưng lại là loại mệt mỏi mang theo hơi thở tràn đầy nhựa sống mới. Hắn nặng nề thϊếp đi, lúc này đây, một giấc yên bình, không mộng.

Sáng sớm hôm sau, Giải Xuân Triều bị đau dạ dày mà tỉnh, nóng hỏi bỏng cháy, hắn đè nặng cái bụng đang biểu tình, chậm rãi từ trên sô pha chống thân thể, xoa đôi mắt vừa thấy bên ngoài trời đã sáng rồi.

Hắn vốn muốn nằm trong chốc lát, đợi trận đau dạ dày qua đi, chính là trong bụng giống như là mang bé con, xao động nhảy nhót. Xem ra là đói quá rồi, hắn quyết định lếch thân đi tìm chỗ ăn trước.

Giải Xuân Triều đứng dậy tìm cho chính mình một ly nước ấm, uống xong lên tinh thần rồi, tự nhủ chính mình từ giây này, bản thân hắn đang sống cái buổi sáng đầu tiên của cuộc sống hồi sinh quý báu.Phương bắc mùa đông khô ráo mà lạnh lẽo, nắng sớm kẹp theo hàn ý rọi vào trên mặt, ngược lại cho người ta mang đến một cổ nguyên khí.

Giải Xuân Triều trước khi kết hôn ở cùng ba mẹ và anh hai, ngôi nhà cách "Thư Ba" không đến hai con phố.

Trọng sinh, hắn tuy quyết định muốn ly hôn với Phương Minh Chấp, lại có chút không dám về nhà gặp ba mẹ. Bởi hắn cũng không biết phải giải thích với bọn họ thế nào, tại sao đột nhiên muốn ly hôn.

Hắn nhớ rõ chính mình thời điểm trước kết hôn, Phương gia gia khăng khăng muốn làm thật lớn, thế là hôn lễ oanh oanh liệt liệt diễn ra, mọi người đều biết. Thậm chí còn sinh ra fans của hai kẻ bị hôn ước quấn lấy như bọn họ, mỗi ngày ở trên mạng xã hội xoát cẩu lương.

Có người chúc phúc liền có người càn rỡ châm chọc, nói Giải Xuân Triều được gả vào nhà giàu , thực tế là kẻ đào mỏ gặp vận số đỏ vớt được hợp đồng hôn nhân béo bở, sớm muộn có một ngày cũng từ đầu mái hiên ngã xuống.

Khi đó Giải Xuân Triều còn đắm chìm trong vui sướиɠ tân hôn, cảm thấy Phương Minh Chấp thật tốt, vừa nho nhã lễ độ, vừa tài mạo song toàn, bản thân không cần phải để í những thứ không có chuyện sẽ xảy ra.

Cuối cùng sự thật cho Giải Xuân Triều một đấm rách cả da rơi cả thịt, đánh đến hắn mất mạng, còn liên luỵ đứa con vô tội trong bụng.

Nhưng những việc kẻ đoạt xá Giải Xuân Triều hắn khắc xương khắc tủy mà nhớ, thì ba mẹ không biết, bọn họ chỉ cảm thấy là vợ chồng son làm nũng, sinh sự vô cớ, hai ngày qua là xong.

Tuy nói Giải Xuân Triều còn chưa biết nói thế nào với bà mẹ, nhưng những đứa trẻ sinh ra trong yêu thương thường thường bị ủy khuất dù là thời gian dài quen rồi cũng đều vô ý thức mà muốn dựa dẫm vào ấm áp nơi gia đình. Chờ Xuân Triều từ trong hồi ức hồi thần, phát hiện chính mình đã vô thức đứng trước cửa tiểu khu quen thuộc.

Bình thường một số cửa hàng giờ này là mở cửa hiện tại đều nghỉ, tất cả cửa dùng giấy đỏ dán thông báo tạm nghỉ Lễ. Giải Xuân Triều ấn dạ dày đang âm ỷ đau, có chút chật vật mà đứng ở bậc thang đầy đất giấy vụn đỏ, chắc là hoa giấy ăn mừng đêm giao thừa hôm qua.

" Nè, không phải là con trai út nhà Giải gia đó sao ?” Sau lưng thanh âm chói tai vang lên, Giải Xuân Triều không tình nguyện mà quay đầu lại.

Nói chuyện chính là Lý thẩm , hàng xóm lầu trên nhà họ. Bà luôn luôn không ưa hôn nhân đồng tính, sau khi Giải Xuân Triều cùng Phương Minh Chấp kết hôn vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ đến giờ.

“Da, thím Lý năm mới vui vẻ. ” Giải Xuân Triều mặt không biểu tình mà đè nặng bụng, hơi hơi hướng Lý thẩm gật đầu thăm hỏi.

“Xuân Triều, mùng một đầu năm, con đứng ở đây làm thần giữ cửa cái gì? Hôm nay nên đi theo chồng con thăm hỏi nhà hắn trước chứ? Sao lại đi về nhà mẹ đẻ trước thế?” Bà Lý trên mặt lộ ra cái tánh nhiều chuyện, vẽ vời chắc chắn Xuân Triều là bị Nhà chồng ghét bỏ nên mới gấp gáp trở về.

Giải Xuân Triều không muốn cùng bà ta nhiều lời, nhìn bà trong tay cầm theo rổ, muốn lựa lời gắp bánh bỏ lại chén người: “ Dì ơi, dì định đi mua cái gì sao ? Hàng tết chợ vốn nghỉ sớm, dì không tranh thủ thì không tươi nữa có đúng không dì?”

Lý thẩm xua xua tay: "Mua có hai khối đậu hủ thôi , mấy người trẻ tuổi mấy người toàn phí tiền thỉnh máy loại thức ăn đóng hộp về nhà, toàn thứ hại sức khoẻ không phải sao? Mà dì hỏi bây Phương thiếu gia đâu? Sao không đưa con trở về?”

Giải Xuân Triều thấy bà ta giả ngơ cứ muốn bấu chặt không buông tha, biểu tình trên mặt nhanh chóng lạnh xuống, nhớ tới đời trước, trước lúc hắn gặp chuyện, mẹ hắn có gọi điện đến tâm sự có nhắc tới thằng con bám váy vợ của bà Lý, lập dị lầm lì hướng nội lại còn lấy tiền nhà vợ nuôi tình nhân, còn bị thông gia bắt tại trận, lại ra sức giấu diếm, Lý thẩm cư nhiên còn mèo mù vớt chuột chết được con cho tiền hàng tháng mà vui mừng. Cuối cùng sự tình bại lộ, con dâu ba mẹ vợ trực tiếp đi tư pháp tố tụng, làm con trai bà không dám rời nhà.

Giải Xuân Triều cười lạnh một tiếng: “ Dì Lý quan tâm con sao, không bằng để tâm đến chuyện gia đình của mình nhiều hơn đi, có chút thời điểm người đang làm trời đang nhìn. Bắt cá hai tay thì phải dấu cho kĩ vào, thời tiết này đầu xuân băng cũng mỏng rồi.”

Bà Lý luôn luôn cảm thấy Giải Xuân Triều tính cách mềm mụp, hôm nay bạo lên hướng hắn tới tìm việc vui. Không nghĩ tới hắn đào khối tâm bệnh ra đặt trước mặt bà, sắc mặt lập tức xấu đi: “Đứa nhỏ này, Tết nhất nói mê sảng gì đó! Thật đen đủi.” Nói xong liền vác giỏ rau tức giận mà đi.

Lý thẩm vừa đi, giải Xuân Triều liền cảm thấy có chút chịu đựng không nổi, phía sau lưng đầy mồ hôi lạnh đem áo mặc bên trong làm ướt hết rồi, lạnh lạnh mà dính ở trên người, đem nhiệt độ cơ thể đều hút đi.

Giải Xuân Triều ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, liền nghe thấy trên đỉnh đầu có người do dự hỏi: “Xuân Triều?”

Giải Xuân Triều nghe thấy thanh âm này hốc mắt liền ướt, ngước lên khuôn mặt trắng bệch do bị đông lạnh,rủ xuống mắt to che kín ủy khuất, trong nắng sớm nước nhoè đôi mắt hắn mơ hồ thấy được bóng dáng nam tử, thanh âm thấp thấp: “ANH HAI”

Giải Vân Đào duỗi tay kéo hắn từ trên mặt đất dậy, thấy hắn đè đè tây phải ở dạ dày , vội vòng tay qua đỡ vai hắn,lông mày nhíu lại: “Lại đau dạ dày? Mà em ở chỗ này làm gì , sao không về nhà?”

Giải Xuân Triều trọng sinh tới nay lần đầu tiên nghe thấy có người quan tâm hắn, ủy khuất bấy lâu ủ như muốn mục thân tràng ra trong lòng. Hắn ôm lấy Giải Vân Đào eo, đầu dựa vào hắn trên vai, không muốn nhúc nhích.

Tính cách của Giải Vân Đào so với em trai hoàn toàn tương phản, hắn không có thói quen cũng không thích tiếp xúc thân thể với người khác. Nên hiện tại bị em trai ôm cứng cồng như vầy có chút không thích ứng mà giơ lên tay, đầy đầu khó hiểu hỏi: “Xuân Triều, em làm sao vậy?”

Giải Xuân Triều nói không nên lời , chỉ lắc đầu.

Giải Vân Đào thấy hắn cảm xúc không ổn định, chỉ có thể lại hỏi: " Em định về nhà thăm bà mẹ hả?”

Giải Xuân Triều lại lắc đầu.

Giải Vân Đào cảm giác được em trai đang rối bời cần chổ khóc, trầm mặc trong chốc lát, tay chậm rãi nhẹ vỗ lưng cho nhóc con: “Vậy em muốn đi chổ nào ?Anh vừa vặn lái xe lại đây, Anh Hai đưa em đi.”

***

Không quá mười phút, Giải Xuân Triều lại về tới "Thư Ba".

Tay phủng một ly sữa bò nóng cuộn tròn ngồi xếp chân trên sô pha, chờ anh hai Vân Đào nấu cho hắn vài món.

"Giải thích với anh chút đi, em nói muốn ly hôn với Phương Minh Chấp là tại sao?”Một lát sau, Giải Vân Đào

Giải Xuân Triều bĩu môi: " Sao trăng gì chứ? Chỉ là làm con dâu nhà siêu giàu quá chán, em thấy gánh vác cái ánh hào quang tự phong không nổi nữa thôi.”

Giải Vân Đào đem mì sợi đặt thật mạnh xuống bàn, một tiếng vang dội trước mặt em trai : " Em nói gì có lý cho anh đi. Người chán làm con nhà dâu nhà giàu thì mùng một đầu năm sẽ về nhà mẹ ngồi trước cửa khóc sao hả?”

Giải Xuân Triều xoa xoa cái mũi, chột dạ cải lại: " Là tại gió thổi đó, một người đàn ông ngầu như em đầu năm nay lên 28 nồi bánh chưng rồi, lại đi ngồi xổm trước cửa tiểu khu khóc? Anh thấy có lý không dạ.”

Giải Vân Đào mặc kệ hắn, tính rõ là bọc trực còn bị chọc cho phát tác: “ Miệng em nãy giờ đào được câu nào đứng đắng em chỉ anh thử đi. anh báo với ba mẹ sáng hôm nay sẽ về nhà, anh về trước, em không cần vội, đỡ cho bà mẹ sinh nghi ngờ lại lo lắng.”

Giải Xuân Triều hiện tại cảm thấy rất ấm áp, có sữa uống có mì sợi ăn, hắn lười biếng hướng Giải Vân Đào xua xua tay: “ Vậy anh lo đi nhanh đi ha, đi đi, đi đi.”

Giải Vân Đào không yên tâm mà nhìn hắn: “Có việc thì gọi điện thoại điện cho anh, đừng có tự mình ngớ ngẩn rồi nghệch ra không biết làm gì.”

Giải xuân triều hốc mắt ngấn lệ mà đáp lời:" Dạ dạ dạ, tạ thánh long ân, em sẽ ghi tạc trong lòng"

Giải Vân Đào phiền muộn nhìn hắn, cầm lấy đi động trước khi đi còn trầm ngâm coi hắn một cái mới thở dài đi nhanh xuống lầu.

Giải Xuân Triều nghe thấy cửa lục lạc đinh linh một tiếng, xem như Giải Vân Đào đi rồi, tây quệt khoé mắt đau nhức, bưng chén mì sợi trên bàn trà lại đây, phì cười một tiếng, người đàn ông tốt Giải Vân Đào của chúng ta, vẫn còn nhớ rõ em trai hắn thích trứng lòng đào đây này. Chưa động được hai đũa , cửa lục lạc lại vang lên một tiếng, có người vào.

Giải Xuân Triều trong miệng ngặm mì sợi, không biết ai đến bèn hô to vọng xuống lầu một câu: “Xin lỗi quý khách, hôm nay tiệm sách không có buôn bán.”

Người nọ tựa hồ nghe thấy không có lập tức đi ra ngoài, mà là dọc theo cầu thang gỗ chầm chậm đi lên trên.

Tiếng bước chân quá mức quen thuộc, Giải Xuân Triều buông đũa, hai thì thái dương nhảy lên một cái, căng thẳng như lăm đại địch, nhìn chăm chú đầu cầu thang lầu 1.

Đôi giày da Italy thuần thủ công cứ mỗi bước người đi chạm vào mặt cầu thang đều như nện vào não Xuân Triều cái loại thanh âm lười biếng dễ nghe này hắn sẽ khôn nhận sai.

Phương Minh Chấp khoác ngoài một cái áo lông vũ, bên trong ăn mặc một thân âu phục màu xám, cà vạt thắt chỉnh tề, nhìn gã như vừa thoát thân khỏi một bữa tiệc rượu nhàm chán nào đó. Gã trầm mặc từng bước đi về hướng vị con dâu nhà họ Phương, khuôn mặt sáng, phong thái lịch lãm phảng phất gã chính là một thần minh trẻ tuổi.

Gã đứng trước ghế sô pha, liếc qua phần mì sợi trên bàn trà, lại nhìn gương mặt đang trầm như nước của vợ mình, trên cao nhìn xuống cũng không mang theo bất luận cảm tình hỏi: “ Sao em lại ở đây?”

Giải Xuân Triều bưng tô mì sợi lên tiếp tục động đũa xì xụp ăn, xem Phương Minh Chấp đứng không nhúc nhích, mới lãnh đạm mà hỏi: “ Tìm tôi có việc sao?”

Phương Minh Chấp có chút hoang mang, Xuân Triều chưa bao giờ có thái độ như thế với gã, lúc nào của là thân thiết, chủ động lấy lòng mới phải chứ, cũng không bao giờ vừa ăn vừa nói như vậy, gã gượng gạo trả lời: "Ông nội nói hôm qua giao thừa đã không gặp em, hôm nay tranh thủ thời gian qua ăn cơm với ông. Tôi gọi điện thoại về nhà hỏi, người làm nói em đêm qua đã về thành phố, Tôi đã nói với ông nội hôm nay hai ta về nhà ăn cơm.”

Giải Xuân Triều chân xếp chân chống đất, ngồi không ra ngồi mà nhìn nhìn di động, ngửa đầu nhìn về phía Phương Minh Chấp: “Không khéo, hôm nay tôi không đi được.”

Phương Minh Chấp lần đầu tiên bị Giải Xuân Triều trắng trợn cự tuyệt, nhịn không được hỏi: “Em có kế hoạch rồi sao? ”

Giải Xuân Triều nhếch miệng cười, nụ cười toả cảm giác như có gió xuân thổi đến trên mặt thật sự giống tên của hắn , hắn ngữ khí vừa ôn hòa vừa thân thiết: “Minh Chấp, Tôi muốn Ly hôn với anh.”