Chương 10: Có không giữ mất đừng tìm

Chương 10 Convert by Apple

Ngày hôm sau, Giải Xuân Triều vẫn luôn sốt nhẹ, cũng may La Tâm Dương rất đáng tin cậy, sáng sớm liền tới đây. Thời gian làm việc cũng không nhiều khách, Giải Xuân Triều liền vẫn luôn làm mèo lười trên sofa ở gác mái.

Chờ đến buổi chiều 14,15 giờ, La Tâm Dương vẻ mặt khó xử theo sau Chu Thước lên lầu, thấy Giải Xuân Triều liền giải thích: “ Em nói với vị tiên sinh này rồi, trên lầu là khu ở nhân viên, hắn nói hắn biết anh, nhất định phải đi lên thấy anh.” Giải Xuân Triều buông gối ôm trong lòng ngực ra, ngồi thẳng người, an ủi nhóc con nói: “Đây là bạn tôi, không có việc gì, nhóc xuống xem cửa hàng đi.”

La Tâm Dương chờ một chút, Chu Thước liền dựa gần Giải Xuân Triều ngồi xuống: “ Mày tuyển người còn rất biết bảo vệ chủ nha, tao nói tao nhận thức mày hắn còn không tin, còn bắt tao phải gọi điện trước cho mày.”

Giải Xuân Triều trên người còn có chút rét run, túm túm cái thảm bị Chu Thước cọ rớt, một lần nữa cuộn thành một đoàn: “Tìm tao làm gì?”

Chu Thước ngay từ đầu xem gương mặt hắn có chút phiếm hồng còn tưởng rằng là ngủ ép ra, nhưng sau lại phát giác hắn cả người đều uể oải, tay liền sờ lên trán hắn, hỏa khí liền bùng lên: “Giải Xuân Triều, mày phát sốt không biết uống thuốc hả, ở chỗ này làm gà mái ấp cái gì?”

Giải Xuân Triều gạt tay hắn ra: “ Chỉ là có điểm lạnh, nằm thêm lát thì tốt rồi, tao hiện tại không thể uống thuốc.” Chu Thước vừa nghe lông mày liền nhiếu lại: “ Mày sao không thể uống thuốc? Lại không phải có thai.” Giải Xuân Triều nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, biết không thắng nổi tên phiền phức này hỏi: “ Mày rốt cuộc tới làm gì? Tao đang rất đau đầu, không có việc gì thì biến giùm đi.” Chu Thước lúc này mới đem túi mở ra, bên trong là hai hộp trà tiên sơn, tròn xoe ánh vàng rực rỡ, mỗi hộp đều dán nhãn nhập khẩu. Hắn lấy ly giữ nhiệt, ngựa quen đường cũ mà đi đến khu bếp nhà sinh hoạt, một bên tẩy một bên át tiếng nước nói: “Ngày hôm qua nghe giọng mày trong điện thoại thấy giọng mày khàn khàn, có ghé siêu thị mua cho mày sơn trà dưỡng giọng nói, nhưng là hôm nay nghe âm thanh mày đủ sức thét ra lửa với tao chắc không có chuyện gì. Ngày hôm qua sao lại thế?” Giải Xuân Triều chờ hắn cầm sơn trà qua tới, mới thong thả ung dung mà nói: “Có thể có chuyện gì? Chính là điện thoại bị dính tạp âm thôi.” Chu Thước rút tờ khăn giấy lau ly giữ nhiệt, một bên thu thập đồ vật trên bàn trà, một bên nói: “Không đúng nhen, tao nghe âm thanh còn tưởng mày khóc đó, nếu không chính là bị cảm, mà rốt cuộc là mày không khoẻ chỗ nào?” Giải Xuân Triều không nghĩ lại là khóc, cười nhạo một tiếng nói: “Tao khóc? Tao muốn hỏi một chút tân tình yêu của ngài đây tiến triển như thế nào? Tao không nghĩ lại muốn ở đêm khuya nghe mãnh hổ rơi lệ.”

Chu Thước mặt đỏ, si ngốc mà cười hai tiếng: “Hắc hắc, tao cảm thấy mấy cô gái lúc trước đều quá ngây thơ, Minh Thục lại ôn nhu còn sẽ……” Hắn thanh âm chậm rãi dừng lại, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy vừa cầm lên từ bàn trà. Giải Xuân Triều thấy tờ giấy kia, ánh mắt trầm trầm, đứng dậy muốn cướp lại đây.

Đáng tiếc Chu Thước so với hắn càng cao càng càng cường, xoay một cái, tránh thoát đi, hắn tỉ mỉ đem nội dung trên giấy nhìn một lần, nữa ngày không nói gì. Giải Xuân Triều ý đồ đánh vỡ cục diện bế tắc: “Tên gọi Minh Thục sao? Có cơ hội tạo cũng muốn gặp một lần.”

“ Mày ngày hôm qua gọi cho tao là lúc đang ở bệnh viện đó hả?” Chu Thước móc di động ra tới nhìn thoáng qua: “Kiểm tra thời gian là 18 giờ 27, mày nhắn tin cho tao là 18 giờ 52. Đêm qua ở Bảo Kinh các đài tin tức đều nói có trận tuyết rất lớn, mày nhắn tin cho tao có phải hay không không biết như thế nào từ bệnh viện trở về?” Giải Xuân Triều có chút đau đầu: “Tiểu tam gia, ngài khi nào thành người đoán tâm tư vậy?” Chu Thước đem đơn kiểm tra đặt trên bàn, tâm bình khí hòa hỏi ngược lại hắn: “Phương Chấp có biết hay không biết mày một người đi nội soi dạ dày?”

Giải Xuân Triều không hé răng.

Chu Thước vỗ một cái nặng nề lên bàn trà: “Tao lớn như vậy, chưa từng nghe nói qua có ai phải một người làm nội soi dạ dày!” Giải Xuân Triều câu môi cười: “Nhân sinh nhiều gian khó nha tiểu tam gia, chờ mày lớn lên một chút liền minh bạch.” Chu Thước duỗi tay kéo Giải Xuân Triều: “ Đứng lên.” Giải Xuân Triều hoảng sợ: “ Mày muốn làm gì?” Chu Thước sát khí hôi hổi mà nói: “Tao mang theo mày đi tính sổ.”

Giải Xuân Triều vui vẻ: “ Bớt điên đi, mày dẫn tao đi đâu tính sổ? Tìm Phương Minh Chấp sao?” Chu Thước thấy hắn cười càng tức giận: “ Mày nuốt được cục tức này tao nuốt không được, thằng Phương Minh Chấp dựa vào cái gì cho mày chịu loại này ủy khuất?”

Giải Xuân Triều kéo lại thảm trên người mình, còn ôm thêm cái gối: “ Mày tha tao đi, tao hiện tại cấp thiết nhất không muốn thấy mặt Phương Minh Chấp.” Chu Thước cằm lên đơn kiểm tra trên bàn trà: “ Mày không đi, tao đây chính mình đi.” Giải Xuân Triều mệt đến mức mắt cũng nhắm lại, lí nhí nói: “Nghe tao, đừng đi.”

Chu Thước không nghe hắn, trầm khuôn mặt liền xuống lầu.

La Tâm Dương thấy Chu Thước xuống dưới, chạy chậm ra đón: “Ngài cùng học trưởng nói chuyện xong rồi? Muốn hay không lại ngồi trong chốc lát?” Chu Thước ném xuống một câu: “ Trong cõi kỹ học trưởng của nhóc cho tôi, đỡ phải hắn một mình nóng chết ở trên lầu.” Rồi nghênh ngang mà đi.

Phạm vi tập đoàn cao ốc có thể xem như địa tiêu ở Bảo Kinh, đêm qua bạo tuyết phủ hết một nửa toà cao ốc toàn kính pha lên này, phần còn lại được ánh mặt trời phản chiếu ngàn ánh sáng kim sắc ấm áp. Chu Thước trực tiếp ấn tầng cao nhất của thang máy, hướng phòng Phương Minh Chấp tiến công. Lễ tân thấy hắn, lễ phép hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước chưa ạ?” Chu Thước mặt khó chịu đến dọa người: “Không có.” Lễ tân vẫn duy trì mỉm cười: “ Thực xin lỗi, ngài không thể đi vào.”

Chu Thước móc ra điện thoại, trực tiếp gọi gã ngồi trong văn phòng: “Phương đổng, anh hiện tại có rảnh không?” Phương Minh Chấp thanh âm từ trong điện thoại truyền ra tới: “Chu tam thiếu?”

Chu Thước nghiến răng nghiến lợi mà nói: “ Tôi hiện tại ở trước cửa văn phòng anh, cũng có chuyện phi thường khẩn cấp muốn thương lượng cùng ngài đây.”

Phương Minh Chấp bên kia an tĩnh vài giây, nói câu “Chờ một lát” liền cắt đứt. Điện thoại lễ tân vang lên, nàng dạ vâng vài tiếng, đối Chu Thước nói: “Chủ tịch mời ngài đi vào.”

Chu Thước đẩy ra đại môn gỗ đặc , xoay người thái độ nghiêm trọng.

Phương Minh Chấp đang xử lý một ít công sự, gã cau mày một bên xem máy tính,một bên đối Chu Thước nói: “ Tôi nhớ không lầm,nghiệp vụ tập đoàn phạm vi hình như không có cùng Chu gia lui tới. Tôi đại khái có bốn phút, mời anh mau chóng thuyết minh là chuyện gì.”

Chu Thước đi đến trước bàn làm việc của gã, trực tiếp đóng màn hình.

Phương Minh Chấp khó hiểu mà ngẩng đầu: “ Anh muốn làm gì vậy?”

Chu Thước đem đơn kiểm tra đặt ở trên bàn, hai ngón tay đè nặng đẩy đến trước mặt gã: “Nhìn xem.”

Phương Minh chấp cầm lấy đơn kiểm tra, mới đầu gã chỉ đại khái nhìn lướt qua, nhìn nhìn cặp mày kiếm liền dần dần nhăn lại. Dường như không thể lý giải, gã lại từ đầu nhìn một lần, tay chậm rãi xiết chặt, tờ giấy yếu đuối mong manh theo hắn lực đạo liền nhăn lại. Chu Thước đứng bên cạnh gã, an tĩnh mà nhìn gã xem.

“Ngày hôm qua là tôi đưa em ấy đi bệnh viện, sau lại có cuộc hội nghị rất quan trọng liền về trước.” Phương Minh Chấp buông đơn kiểm tra, một chút cảm xúc nhàn nhạt thực mau giống nước nóng bốc hơi.

“ Anh có chuyện quan trọng.” Chu Thước lặp lại nói: “Cho nên anh để bạn tôi một người ở bệnh viện làm nội soi dạ dày. Đêm qua tuyết lớn như vậy, anh có nghĩ hỏi một chút vợ anh như thế nào từ bệnh viện về nhà không?”

Phương Minh Chấp ngón tay đè ở hốc mắt xoa xoa, hiếm thấy có chút mờ mịt: “ Em ấy vì sao không gọi cho tôi? Nếu em ấy gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón em ấy.” Chu Thước cười lạnh một tiếng: “ Thời điểm trước nó nói, anh có đang nghe không thưa anh?”

Phương Minh Chấp giữa mày nhăn càng sâu: “Có ý tứ gì?”

“Có một lần tôi gọi điện thoại tìm nó có việc, nó nói ngày đó là kỉ niệm kết hôn một năm tròn của 2 người, anh muốn dẫn nó đi ra ngoài ăn cơm. Trời tối còn mưa rất to, qua một giờ nó còn đang đợi anh, cuối cùng anh ở đâu?” Chu Thước nhẹ nhàng gỏ cái bàn, không chờ Phương Minh Chấp trả lời liền nói tiếp: “ Tôi từ nhỏ liền nhận thức Giải Xuân Triều, tên đó thiện lương đến có thể úng não hệt như con chó con, người khác đối nó tốt một chút, nó có thể đem tâm đào cho anh. Xuân Triều như thế nào đối với anh, tôi một người ngoài xem đến rõ ràng, anh lại đối xử với Xuân Triều thế nào?”

Phương Minh Chấp cường ngạnh mở ra màn hình máy tính, tay lại có chút run rẩy nhỏ đến khó phát hiện: “Bốn phút tới rồi, mời anh đi ra ngoài đi.”

Chu Thước xoay người đi, tay đề lên tây vịn cửa nói: “Phương chủ tịch, anh đại khái cảm thấy chính mình thực ghê gớm, mỗi người tiếp cận anh đều muốn từ trên người của anh tiềm kiếm lợi lộc gì đó, cho nên người thiệt tình đều nhìn không thấy, cũng không tin. Chính là có đôi khi, anh coi như đương nhiên, lý thường phải vậy. Kỳ thật mất đi cũng rất dễ dàng. ”

Không đợi Phương Minh Chấp đáp lại, hắn liền đẩy cửa đi ra. Phương Minh chấp nhìn hợp đồng trên màn hình máy tính, thật lâu không có chuyển trang.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: Kỵ kình công tử 1 cái;

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:

Đại bạch manh manh đát 10 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!