Chương 10: Kỵ sĩ chân chính
Không biết ai đã khởi xướng việc ra đại sảnh khiêu vũ, vậy là mọi người đều giống chim xẻ xổ l*иg, chen chúc nhau chạy ra ngoài.
Tôi không biết khiêu vũ, tôi ngồi một góc trong đại sảnh, nhìn vào đám đông đang nhảy nhót loạn xạ. Tưởng tượng xem ban ngày bọn họ đạo mạo, nghiêm trang như thế nào, điều gì đã khiến giờ đây họ phát tiết một cách cuồng nhiệt như vậy.
Leo ngồi ở một chiếc bàn khác, đang ngây người nhìn về một hướng. Cặp đồng tử màu xanh của anh ấy toát ra những tia nhìn ưu tư dưới ánh đèn nhấp nháy. Tôi đoán anh ấy cũng giống như tôi, không biết khiêu vũ. Anh ấy lại nhìn thấy tôi đang nhìn mình liền cười cười, với tôi. Tôi nhoài cả người lên bàn giống như một con yêu quái, ngoắc ngoắc tay về phía anh ấy, sau đó, anh ấy liền đến ngồi cạnh tôi.
Tôi nói, hãy để hai người không biết khiêu vũ ngồi cùng một bàn nhé.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, nói rất nhiều chuyện thú vị. Vì tiếng nhạc quá to, chúng tôi không thể ghé sát đầu vào nhau để nghe được tiếng cảu người khác nói chuyện, đôi mắt anh ấy đều chăm chú nhìn vào những người đó. Mà việc bị đôi mắt phát ra những tai sáng màu xanh ấy gắn chặt lấy trong đêm, quả là một việc khiến người ta phải đỏ mặt xốn xang.
Leo nói về đất nước nơi anh ấy được sinh ra, về gia đình thiếu thốn tình cảm của anh ấy, nói rằng anh ấy đã thất thân từ mười lăm tuổi, đối phương là một cô gái phong tình lơi lả, hơn anh ấy những mười tuổi. Nói đến chủ đề đó, nhờ men rượu, tôi cũng không còn ngượn ngập xấu hổ nữa mà chỉ vào anh ấy cười thoải mái. Tôi liền nói về Alwan, nói rằng tôi và cậu ấy đã lớn lên bên nhau như thế nào, cậu ấy đã bảo vệ tôi ra sao, lại bắt nạt tôi như thế nào, nói rằng hồi nhỏ, cái gì cũng tôi cũng thi đấu để tranh thắng thua, lần nào Alwan cũng tỏ ra vượt trội, nhưng cậu ấy luôn ngường cho tôi về nhất.
“Hai người thi đấu những gì?” Leo ngạc nhiêu hỏi.
“Ờ…” Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, còn chưa nói mà bản thân đã cười ngặt cười nghẽo, “bọn em thi đái tè, không ai có thể vượt được em. Em cứ cho rằng em có thể tè xa nhất, không ai có thể vượt được em. Nhưung khi ddến lượt Alawn, cậu ấy lại có thể tè vọt lên đầu… sau đó em liền trố mắt ra nhìn, hoàn toàn chịu nhận phần thua…” Kể xong chuyện thì Leo đã cười đến nỗi bò xuống cả gầm bàn rồi.
Alawn…. Nhìn ánh đèn lắc lư khiến tôi hoa mắt kia, tôi nhớ viên cương trên khuyên tai cậu ấy biết bao…
Dj bắt đầu chơi điệu Jazz lãng mạn, tiếng nhạc saxophone chậm rãi lan tảo khắp không gian lòe loẹt xanh xanh đỏ đỏ, ngập tràn sắc thái tìиɧ ɖu͙©. Nam nam nữ nữ bắt đầu ôm hôn nhau, đôi tay bắt đầu dò dẫm một cách thân mật trên cơ thể của nhau. Cũng thi thoảng có người đàn ông đưa bàn tay trái ra mời tôi cùng khiêu vũ, Leo thường chưa đợi tôi nói gì, đã lên tiếng thay tôi từ chống rồi.
Anh ấy nói chũng tôi không muốn làm phiền.
Tôi mông lung phân tích cụm từ “chúng tôi” mà anh ấy nói. Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Từ nhỏ anh rất thích vẻ kín đáo của các cô gái phương Đông, bọn họ thật thần bí, cũng rất thú vị.” Leo bộc bạch tự đấy lòng.
Người nói thì không có ý nhưng người nghe lại rất lưu tâm. Tôi lại tự liệt mình vào hàng ngũ những cô gái phương Đông đó, khuôn mặt khe khẽ ửng hồng.
Leo bỗng nói một câu gì đó với tôi, tôi không nghe rõ lắm. Anh ấy ghé sát hơn nữa vào tai tôi: “Anh nói là, tại sao câu chuyện nào của em, cũng liên quan tới Alawn vậy?”.
Lần này anh ấy ghé sát đến nỗi như vừa nói vừa cắn vào tai tôi, tôi thậm chí còn cảm thấy rằng, sau khi anh ấy nghiêng đầu về tư thế cũ, bên tai tôi con hơi ươn ướt nữa. Một dòng nước xiết bỗng dâng lên nhanh chóng từ phía sau lưng, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi nhìn những đường nét tuấn tú của Leo, tôi nghĩ, đây chính là điều mà người ta thường nói, “bị điện giật” chăng.
Leo nhất định cũng cảm nhận được phản ứng của tôi, tôi thề rằng lúc đó anh ấy đã nhìn tôi cười một cách xảo trá mà nồng ấm.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một buổi tối tràn đầy sắc thái tìиɧ ɖu͙© như thế này, rõ ràng cảm thấy lập cập nhưng không biết phản ứng phó như thế nào, bèn cúi gằm mặt xuống khôn g nói gì nữa. Leo cũng không muốn để tôi khó xử như vậy, anh ấy đứng dậy cởϊ áσ khoác, bước vào trong đám đông khiêu vũ.
Sau đó, anh ấy dùng khả năng khiêu vũ của mình để tôi mở rộng tầm mắt, để tất cả mọi người mở rộng tầm mắt!
Anh ấy nhảy điệu đường phố, nhảy cha cha, nhảy Dance, thậm chí cả Break dance… Chiến quần tây được cắt may rất vừa vặt của anh ấy ôm gọn phần hông tròn trịa rắn chắc, vô cùng gợi cảm. Cho dù DJ chơi bất kỳ thể loại nhạc nào anh ấy luôn phản ứng kịp thời. Đến cuối cùng, DJ chỉ chơi nhạc phục vụ riêng mình Leo, tất cả mọi người đều dừng lại, đứng thành một vòng tròn xung quanh để cổ vũ cho anh ấy.
Tôi nghĩ đến câu nói ban nãy: để hai người không biết khiêu vũ ngồi cùng với nhau… mà cảm thấy ngượng toát mồ hôi, hóa ra, chỉ một mình tôi không biết khiêu vũ. Leo rõ ràng là một cao thủ. Còn anh ấy lúc này đây, là tâm điểm của tất cả mọi người có mặt trong quán bar.
Tôi tự hào vì mình đã yêu thích một người đàn ông chân chính những lại tự cảm thấy xấu hổ vì đã yêu thích một người hùng kiệt xuất. Nếu như anh ấy không ưu tú như vậy, hoặc giả tôi còn có thể bất chấp tất cả, dũng cảm lấn tới…
Leo cuối cùng đã kết thúc màn biểu diễn cá nhân xuất sắc với bộ dạng nhễ nhại mồ hôi, lập tức có các cô gái đẹp sán đến mời anh uống rượu. Anh liếc nhìn về phía tôi một cái rồi đi theo các cô gái ấy.
Chính trong giây phút ẫy, tôi mặc nhiêu đau khổ tuyên bố với bản thân mình: tôi thích anh ấy mất rồi. Có lẽ, tôi đã thích anh ấy từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng nỗi đau đớn trong trái tim tôi lúc này mới khiến tôi thừa nhận và nhìn thẳng vào sự thực đau thương đó.
Leo, người đàn ông với mái tóc xoăn màu vàng, đôi mắt màu xanh nước biển, hàng lông mi vừa cong vừa dài, khuôn mặt sắc nét, nước da trắng ngần, nụ cười làm mê hoặc đám đông, bạn gái vừa cao quý vừa giàu có, là một kỵ sĩ cao quý với tài nghệ khiêu vũ tuyệt vời… Còn tôi, một cô gái bình thường nhưu tôi, lại thích anh ấy.
Làm thến nào đây.
Tôi biết, đây chắc chắn là một câu chuyện mới bắt đầu đã chẳng có kết thúc, hoặc là âm thầm yêu đơn phương, hoặc là lao vào lửa như con thiêu thân để trở thành bi kịch. Tôi không biết phải làm thế nào nữa. Tôi nhớ Alwan, tham mưu của tôi, nhưng cậu ấy ở xa tôi như vậy. Chẳng biết phải làm thế nào, tôi chỉ biết uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Tình yêu đơn phương giống nhưu một mầm xanh sinh trưởng trong chỗ đất tối tăm, dù không ai biết đến nhưng lại vô cùng xum xuê tươi tốt.
Khi Leo cuối cùng cũng đã vui chơi chán chê với những cô gái đói khát kia, về đến chỗ tôi ngồi, tôi đã say mềm như bùn đất rồi.
Leo vô cùng hối hận, nói anh ấy dìu tôi bước ra khỏi quán bar, hỏi tôi gời này còn có thể quay về trường, nữa không, tôi cười ngây ngô lắc đầu. Anh ấy lại hỏi tôi có thể về nhà được không, tôi lại càng lắc đầu dữ dội.
“Vậy chỉ còn cách đến khách sạn thôi.”
Tôi dùng chút tỉnh táo cuối cùng còn lại, nghe rõ ý nghĩa của từ khách sạn, sợ đến nỗi toàn thân bất lực, khuỵu ngã ngay xuống đất.
Leo loạng choạng ôm lấy tôi, gió lạnh thổi buốt trên người tôi, tôi cuộn tròn trong lòng anh ấy theo bản năng. Đôi mắt xanh đẹp đẽ của anh ấy đang tràn ngập sự quan tâm và hối hận. Anh ấy luôn miệng nói:”Quả thực không nên đưa em đến…”
Liệu có thể xảy ra chuyện gì… liệu có thể... tôi rất lo sợ, cảm thấy bất lực… tham mưu Alawn, cậu đang ở đâu… đầu tớ đau quá.
Tôi bắt đầu nôn thốc nôn tháo, tôi quỳ xuống bên đường, tóc bị gió đêm thổi mạnh, cơn buồn nôn không sao kìm chế lại được. Thỉnh thoảng, một chiếc xe ồn ào chạy qua, trong màn đêm tĩnh mịch, ngay cả tiếng “lạo xạo” phải ra từ lốp xe khi cọ sát vào mặt đường cũng có thể nghe thấy rất rõ.
Tôi giẫy giụa rồi ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc nức nở, liên tục kêu đau đầu.
Leo càng ôm thôi chặt hơn, khe khẽ an ủi: “Đau không? Lát nữa uống chút trà xanh, sẽ không còn đau nữa đâu, Tiểu Lạc Lạc ngoan nào… thật sự là không nên đưa em đến!” Anh ấy ôm lấy tôi, đi về phía khách sạn gần đó.
Người tình trong mộng của tôi, người đàn ông đầu tiên khiến tôi sùng bái và ngưỡng mộ điên cuồng trong đời, lúc này đây anh ấy gần tôi như vậy, tôi đang năm trong vòng tay anh ấy. Nếu như, đêm nay thực sự xảy ra chuyện gì, ấy là bởi cái cau mày lo lắng cho tôi của anh.. tôi không có cách nào chống đối? Bởi vì trước mặt anh, mọi thứ, cho dù là thứ nhỏ bé nhất trong tim tôi đều cam tâm tình nguyện rồi.
Tôi cuối cùng cũng thì thầm với Leo: “Anh…là kỵ sĩ chân chính trong lòng em”.
Ngay sau đó, tôi còn chẳng còn biết gì nữa.
Sáng hôm sau, vừa cựa mình thức giấc tôi chỉ thấy đau đầu một cách khủng khϊếp.
Mở mắt ra nhìn, chỉ thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm, máy điều hòa không khí đang bật, ga trải giường trắng tinh, tôi đang nằm vùi giữa đống chăn.
Tôi cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tôi hôm qua, đêm, quán bar, Leo khiêu vũ, say rượu, sau đó, vì đã quá muộn nên không thể quay về trường học, Leo đã đưa tôi đến khách sạn… Khách sạn!
Tôi sờ soạng trên người mình, hết rồi, tôi… lúc này… chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ! Lúc bấy giờ tôi mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại, trong phòng không có ai cả, Leo không biết đã đi đâu từ lâu rồi, còn tôi, tại sao lại không mặc quần áo. Tôi đã bị thất thân rồi ư? Nhưng tôi không nhớ gì cả. Tôi bỗng cảm thấy lo sợ, cảm thấy có lỗi với bố mẹ, cảm thấy tủi nhục, cảm thấy bản thân mình thật dâʍ đãиɠ, thật tầm thường.
Lúc đó có người gõ cửa , tôi cảnh giác lấy chăn che người mình lại, hét to lên: “Ai đấy?!”.
Người đó, mở cánh cửa tưc phía bên ngoài. Mộ cô khoảng dưới năm mươi tuổi bước vào, nói với tôi bằng một gương mặt không chút biểu cảm: “Cô tỉnh dậy rồi à? Đây là quần áo của cô, đã được giặt sạch rồi”.
Tôi đón lấy quần áo của mình, nghi ngờ hỏi: “Ai bảo cô mang quần áo cháu đi giặt khô vậy?”.
“Anh trai người nước ngoài của cô! Hôm qua, anh ấy đưa cô vào khách sạn, thuê phòng xong liền bảo tôi giúp cô thay quần áo và đi luôn. Quần áo của cô bẩn hết cả, cũng là do anh ấy dặn tôi mang đi giặt.”
“Ồ”. Tôi thở phào một hơi dài, coi như đã được một phen hoảng hồn. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng lại cảm thấy thất vọng, thấy rằng mình chẳng có chút hấp dẫn nào đối với Leo cả.
Tôi hỏi cô phục vũ mấy giờ rồi, tôi giật mình khi nhận được câu trả lời: “bốn giờ”.
“Cái gì? Bốn giờ chiều?” Hôm nay tôi còn phải lên lớp nữa!
Tôi vội vàng mặc quần áo rồi lao ngay về trường.
Thế giới bên ngoài trong lành, tươi mới đến nỗi tôi càng cảm thấy bất ổn, tôi dường như đang trốn chạy khỏi khách sạn, tự cảm thấy mình là một phụ nữ toàn thân ô uế. Tôi cũng không sám ngẩy lên, sợ nhìn thấy sự coi thường và khinh bỉ từ ánh mắt của những người đi đường – một nữ sinh trốn học, thuê phòng ngủ với đàn ông!
Trong taxi, điện thoại di động vừa bật lên liền nhận được hơn năm mươi tin nhắn, hơn ba mươi lời nhắn. Trong đó có hai tin nhắn của Duyệt Duyệt, số còn lại đều là của Alwan!
Còn chưa đợi tôi định thần, màn hình lại hiện lên cuộc gọi từ số của Alawn. Tôi đã làm một việc xấu xa, nên đã nghe điện thoại trong một tâm trạng thấp thỏm.
Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
“Phù thủy Gà Mên, cậu chết dí ở đâu thế hà!?” Giọng nói của Alawn sắp làm tôi thủng cả màng nhĩ.
Tôi nhớ lại lời dặn dò của mình với Duyệt Duyệt, vậy nên giả bộ yếu ớt nói, tớ đang ở bệnh viện.
“Bệnh viện ở cái đầu cậu! Duyệt Duyệt đã nói cho tới biết hết rồi, cậu không bị bệnh! Cậu đang ở đâu nói mau lên!” Alawn lại còn mắng tôi! Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nổi giận với tôi như vậy khiến tôi càng thêm lo lắng. Trong lòng thần nguyền rủa kẻ phản bội Duyệt Duyệt một trận.
Sau đó, tôi đành phải nói với tôi đang ở trường.
“Trường cái đầu cậu! Ta đây đang ở trường của cậu đây! Cậu còn tiếp tục nói dối à? Có muốn tớ nói cho mẹ cậu biết không?” Đầu dây bên kia, Alawn đã trở nên vô cùng tức giận rồi. Người ta nói, thường xuyên đi lại bên sông, làm gì có chuyện không ướt giày, sao tôi lần đầu tiên ra bờ sông, đã ướt hết cả giày rồi thế này.
Tôi vô cùng lo lắng, lời nói dối bị vạch trần ngay trước mặt khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Chó cùng đứt dậu, tôi hét lên trong điện thoại với Alawn: “Cậu dựa vào cái gì mà quát tháo thế hả?!”.
“Cậu đi qua đêm không về trường mà còn biện minh nữa hả! Một đứa con gái, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ!” Alawn hét lên.
Tôi đã bị kích động làm cho hoàn toàn toàn nổi giận, bởi vì lời nói của cậu ấy như một mũi kim vừa châm vòa đã rớm máu, không chút nương tình, khiến cho tôi không có cách gì chống lại được. Tôi nghĩ thầm, Alawn cũng chẳng phải là gì của tôi cả, dựa vào đâu mà đòi quản tôi, tôi có biết xấu hổ hay không cũng đâu đến lượt cậu ấy dạy bảo! Vậy là tôi ngắt cuộc gọi của cậu ấy. Alawn tiếp tục gọi, tôi nhẫn tâm tắt máy luôn. Lúc bấy giờ mới phát hiện ra, tay của tôi đang run rẩy.