Chương 40

#40

Bệnh viện.

Lại là màng đêm yên tĩnh, vì muốn hút điếu thuốc cho tỉnh nên Bắc Đường Tùy ra ngoài, vào nhà vệ sinh hút để có thể tỉnh táo.

Vệ sĩ mà Bắc phu nhân đưa đến cũng cạn sức lực..cuối cùng anh bảo họ về nghỉ ngơi, có mình ở đây rồi.

Phòng bệnh lại chỉ có Lâm Cảnh. Nhân cơ hội lúc này, Giang Dụ Ngôn mặc áo bác sĩ, từ từ lẻn vào trong.

Anh ta nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt cô, từ từ vuốt ve rồi mỉm cười.

" Ư...Tùy sao? "

Lâm Cảnh vì bị chạm vào mặt, cô tỉnh giấc, lên tiếng hỏi.

Giang Dụ Ngôn giật cả mình, không biết nên lên tiếng hay im lặng. Anh đưa tay kéo cô dậy, ôm vào lòng mình.

" Tùy...anh sao thế? " Lâm Cảnh lên tiếng hỏi lần nữa. Cảm giác hành động của anh rất là lạ luôn...

Giang Dụ Ngôn ôm chặt cô, sau đó thì đưa tay lên, đánh mạnh vào sau gáy của Lâm Cảnh.

" Anh xin lỗi..." Giang Dụ Ngôn nói rồi bỏ cô nằm xuống, sau đó quay người rời khỏi.

Bắc Đường Tùy khi này cũng quay lại, nhìn thấy một bóng đen liền cau mày.

Là ai chứ?

Anh nhớ ra cô ở một mình, anh liền chạy về phòng, thấy cô vẫn ngủ say, Bắc Đường Tùy an tâm phần nào.

May quá...có lẽ anh hơi đa nghi nhiều rồi.

Giang Dụ Ngôn đứng bên mép tường, thở nhẹ ra. Đưa tay cởi chiếc áo blouse trắng trên người để lại xuống ghế, bản thân quay người đi.

Xuống cổng bệnh viện, thư kí đã đậu xe đợi sẵn ở đó.

Anh đưa tay mở cửa ngồi vào. Sau đó lên tiếng:" Về thôi "

" Vâng "

Thư kí cho xe quay đi. Lần đầu tiên việc gì đó thấy Giang Dụ Ngôn tự đích thân đi làm, thư kí đây đầy bất ngờ.

Giang Dụ Ngôn dựa đầu vào ghế, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bản thân mình giống như kẻ trộm, chỉ dám nhìn Lâm Cảnh từ sau, không thể nhích lên đầy quan minh chính đại.

Bắc Đường Tùy...là mối trở ngại lớn nhất!

" Sếp...có việc gì sao? " Thư kí thấy anh đầy tâm trạng, lên tiếng hỏi.

Giang Dụ Ngôn đưa mắt nhìn thư kí mình. Cậu ta đi theo anh lâu như vậy, đây là lần đầu dám lên tiếng hỏi chuyện riêng của anh.

" Tôi...có tồi không? " Giang Dụ Ngôn bỗng dưng đặt câu hỏi kì lạ.

"..." Thư kí im bặt, không dám trả lời. Trả lời kiểu gì cũng chết mất..

Tự dưng sếp nói câu kì lạ vậy chứ?

" Cả người con gái mình thương không thể bảo vệ tốt. Tôi là kẻ tồi mà " Dụ Ngôn buông lời, giọng nói chứa đầy tâm trạng đè nặng trong lòng.

Thư kí nhìn anh qua gương chiếu hậu, chỉ thở dài lắc đầu.

Giang Dụ Ngôn cậu biết đầy máu lạnh, quyết đoán. Bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối, phơi bày bộ dạng không muốn cho ai biết chỉ vì một người con gái sao?

Cô gái nào mà có thể làm sếp cậu thay đổi vậy chứ?

Thật thú vị...

...

Bốn ngày sau.

Tình trạng của Lâm Cảnh cũng dần ổn hơn. Cô có thể đi lại vững vàng hơn trước. Vết thương cũng dần lành lại, không đau như trước nữa.

Thấy cô ngày càng khỏe lại, Bắc Đường Tùy không ngừng vui mừng. Kỷ Hàm Hàm cùng anh chăm sóc cô trong bốn ngày nay, cả hai cũng rất an tâm với tình trạng của cô.

" Em ấy có vẻ khỏe hơn rồi " Kỷ Hàm Hàm nhìn anh bảo.

Bắc Đường Tùy đưa lon nước ép cho Hàm Hàm, gật đầu.

" Sao? Có dự định gì chưa? Dù sao cả hai đều đã li hôn, cứ định như vậy à " Kỷ Hàm Hàm đưa mắt nhìn anh, hỏi.

Tuy bây giờ tình cảm xem là gắn kết. Nhưng vẫn nên để Lâm Cảnh có danh có phận, nếu chuyện li hôn của cô và anh được tung tin ra, Lâm Cảnh sẽ chịu nhiều đàm tiếu của dư luận.

Bắc Đường Tùy nhìn bà chị của mình, anh nói:" Tôi định tổ chức hôn lễ lần nữa cho cô ấy. Nhưng tôi cảm giác...bản thân mình vẫn còn rất tồi tệ, sợ cô ấy đau lòng lần nữa "

" Thế...? " Kỷ Hàm Hàm cau mày.

" Tôi sẽ ở bên cô ấy thời gian, khi tôi bù đắp đủ cho cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ. Bên cạnh cô ấy suốt cả đời..." Bắc Đường Tùy chắc chắn nói. Thời điểm bây giờ, anh cảm thấy bản thân mình còn rất nhiều điều tồi tệ, anh cần thời gian xóa sạch đi...nếu không sẽ phạm sai lầm lần nữa.

" Được rồi, chúc cả hai hạnh phúc " Kỷ Hàm Hàm vỗ vai anh.

" Thế bà chị và cô em gái kia sao rồi? "

Lần trước cũng nhờ cô em gái kia mà lưng anh dường như muốn lìa khỏi người. Bù lại có thể bảo vệ Lâm Cảnh và nhận được sự quan tâm từ cô rất vui mừng.

" Tôi vẫn cần thời gian " Hàm Hàm nói xong quay lưng đi, trở về phòng bệnh tìm Lâm Cảnh nói chuyện.

Bắc Đường Tùy chỉ cười, bà chị này của anh luôn khó hiểu. Thật sự thấy thương cho cô em gái kia.

" Lâm Cảnh đâu? " Kỷ Hàm Hàm bước vào phòng, nhìn thấy giường bệnh trống không liền hoảng hốt, ra cửa hỏi vệ sĩ.

" Lúc nãy có bác sĩ và y tá đã đưa thiếu phu nhân đi kiểm tra rồi ạ " Vệ sĩ đáp.

Kỷ Hàm Hàm cau mày, làm gì kiểm tra vào giờ này chứ?

" Sao vậy? " Bắc Đường Tùy thấy Hàm Hàm đứng trước cửa liền hỏi.

" Có bác sĩ và y tá đưa em ấy đi kiểm tra. Nhưng đã kiểm tra lúc hai tiếng trước mà? " Kỷ Hàm Hàm quay người lại, nhìn anh nói.

" Không thể nào..."

...

Sân thượng.

Người đàn ông kia để Lâm Cảnh ngồi trên xe lăn, lấy con dao trong túi ra.

" Được rồi, anh đừng diễn nữa " Huyên Lâm Cảnh đầy bình tĩnh, lên tiếng nói.

Cô vẫn thản nhiên, không tỏ vẻ sợ hãi. Người mù sống nhờ vào trực giác và cảm nhận. Lúc đưa cô đi, cô đã đoán được người đàn ông này và vị y tá kia bất bình thường, nhưng vì sợ họ không có được cô sẽ làm gì đó náo loạn bệnh viện nên cô đã quyết định đi theo họ.

" Sao cô..." Người đàn ông kia giật mình với lời nói của cô, quay lại nhìn đồng bọn của mình từ đằng sau.

" Là ai phái các người đến đây? " Lâm Cảnh bỗng dưng đứng dậy khỏi xe lăng, quay đầu lại nhìn cả hai kẻ kia.

Người phụ nữ là kẻ đồng bọn của người đàn ông đó hoảng hốt. Cả hai lùi lại sau..

" Cô...không mù? " Người phụ nữ đó lên tiếng, cau mày hỏi.

Lâm Cảnh từ từ lấy trong túi của mình ra một khẩu súng giảm thanh, nhìn cả hai mỉm cười.

" Chỉ là diễn thôi "