Chương 3

6

Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra khách sạn xung quanh, quả nhiên tất cả đều kín phòng.

Nhưng nữ diễn viên và nam biên kịch ở cùng phòng, ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.

Nếu bị chó săn biết thì toi đời luôn.

Tôi gọi điện thoại cho đạo diễn, muốn hỏi xem có thể đổi phòng với người được không.

Đạo diễn: "Cô thích thì ở cùng tôi cũng được!"

Quên đi, tôi không thích!

Đồ ấu trĩ!

So sánh như vậy, tự nhiên tôi thấy ở cùng Dung Mặc Trì cũng không phải là không thể chấp nhận.

Nhỡ đâu mai có người trả phòng, tôi có thể đổi sang phòng đó.

Tôi lười lấy hết đồ ra, chỉ đẩy vali vào góc, sau đó đến cửa phòng đối diện.

"Biên kịch Dung, tôi đến lấy kịch bản."T ôi vừa gõ cửa vừa nói.

Nhưng bên trong lại không có người trả lời.

Vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng anh ấy đi ra ngoài.

Do dự một chút, tôi vặn vặn tay nắm cửa, cửa mở ra.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, trên sô pha có một tập tài liệu.

Tôi ngồi xuống theo bản năng lật xem, chăm chú tới mức không chú ý tới tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ bao giờ.

Cho đến khi tôi thấy đôi mắt cá chân tinh xảo đứng ở trước mặt, tôi mới ngẩng đầu lên.

Dung Mặc Trì mặc mỗi áo choàng tắm màu trắng, giọt nước trong suốt rũ xuống mái tóc muốn rơi.

Hơi nóng trong phòng tắm tỏa ra, còn mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm.

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn một chút, bởi vì tôi nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết của mình.

Nữ chính đi tìm nam chính thảo luận kịch bản, lại bị hắn dùng còng tay giam giữ ở trên giường. Còn hắn xoay người vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó... hưởng thụ vật tế.

Tôi bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, đó chỉ là truyện pỏn của chính tôi mà thôi, huống hồ, Dung Mặc Trì còn chưa kịp thấy nội dung tiểu thuyết, tôi lo bò trắng rồi.

Cố Du Du, mau vứt đống cớt trong đầu đi đi!

Tôi mắng thầm chính mình hai câu, hít sâu một hơi......

Còn chưa hít hết, Dung Mặc Trì đã đứng ở trước mặt tôi, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi nheo lại, không biết đang nghĩ gì.

Ngay sau đó anh ấy cúi người xuống, tay phải chống ghế sô pha, tôi bị anh nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp không dám cử động.

Giọt nước trên sợi tóc rơi xuống đúng cổ của tôi, hơi lành lạnh.

Tôi nắm chặt kịch bản trong tay, tim muốn ngừng đập luôn rồi.

Anh ấy ở rất gần tôi, gần đến nỗi tôi có thể đếm được anh ấy có bao nhiêu sợi lông mi luôn đấy.

Anh ấy, anh ấy muốn làm gì chứ?

Sẽ không vì vài dòng chữ mà tính sổ với tôi đâu phải không?

Tôi xin lỗi! Tôi hối hận rồi!

Tôi vừa định chủ động nhận lỗi, anh lại thò tay ra phía sau, nhẹ giọng nói: "Em đứng lên một chút."

Hả?

Dung Mặc Trì quay đầu, cụp mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên đưa tay xuyên qua chân tôi ôm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên rồi nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh.

Sau đó anh lấy hộp kính mắt ở khe sofa ra, lấy kính ra đeo vào.

Động tác vô cùng chậm rãi.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, thì ra tôi vừa mới đè lên kính mắt của anh.

Tôi trộm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại có chút nghi hoặc.

Rõ ràng tôi chưa từng thấy anh đeo kính bao giờ mà.

"Dung Mặc Trì, anh cận thị sao?"

Dung Mặc Trì tao nhã đeo kính lên, điều chỉnh vị trí một chút, nói: "Mắt tôi bình thường, hôm nay vừa mua, kính chống ánh sáng xanh thôi."

Anh nhìn tôi qua lớp kính, nhẹ nhàng hỏi: "Đẹp không?"

Trái tim vừa mới khôi phục của tôi, lại treo lơ lửng.

Anh ấy về kính à? Hay là... cái gì khác.

Trong truyện tôi viết, anh ấy đeo kính gọng vàng có cảm giác nhã nhặn lại bại hoại.

Mà bây giờ cái kính anh ấy đeo không hiểu kiểu gì lại cũng là kính gọng vàng.

Tưởng tượng trong tiểu thuyết biến thành hiện thực, vậy mà giống nhau như đúc.

Có loại cảm giác vừa cấm dục, lại yêu diễm.

Anh ấy thật sự chưa thấy nội dung của truyện tôi viết đâu phải không?

Da đầu tê dại từng cơn.

Tôi chịu áp lực tâm lý cực lớn gật đầu lia lịa.

"Đẹp, đẹp lắm."

Mặc kệ anh ấy hỏi cái gì, cứ đẹp tất!

Tôi giơ lên kịch bản trên tay lên.

"Dung Mặc Trì, cái này là cho tôi đúng không?"

Người đàn ông gật đầu: "Em xem trước đi, có vấn đề gì thì tới tìm tôi."

Tôi vộ vàng đứng dậy, "Vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa!"

Tôi chạy trối chết trở về phòng mình, nặng nề thở ra một hơi.

7

Nôin dung kịch bản sau khi sửa phức tạp hơn, cần diễn viên đóng góp cảm xúc nãnh liệt hơn, độ khó quay phim tăng thêm không chỉ một chút xíu.

Quả nhiên, quay phim Dung Mặc Trì không dễ dàng đúng như lời đồn.

Tôi lật đi lật lại hai tập kịch bản, bất giác l thở dài.

Cái này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những bộ phim thần tượng não tàn tôi từng quay trước kia, lúc trước nhận hình như cũng không phải như vậy, bị Dung Mặc Trì thay đổi như vậy, chẳng khác gì kịch bản mới!

Tại saooo?

Khó quá đi!!!

Tôi đặt kịch bản lên mặt,bỗng nghe được bên ngoài có tiếng vang rất nhỏ.

Căn phòng này, chỉ có mỗi tôi và Dung Mặc Trì thôi mà?

Tôi hé cửa ra nhìn, Dung Mặc Trì đứng bên cạnh bàn, chậm rãi rót nước vào trong bình.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại.

"Có phải quấy rầy em không?"

Tôi lắc đầu: "Không có, tôi còn đang xem kịch bản mà."

Tôi có chút nghi hoặc: "Biên kịch Dung, đêm hôm khuya khoắt anh còn uống cà phê, không sợ mất ngủ sao?"

Anh nâng mí mắt nhìn tôi một cái, cười khẽ: "Không mất ngủ đâu. Em muốn uống một ly không?"

Mùi cà phê thơm ngon vô cùng hấp dẫn, tôi đi tới theo bản năng ngồi xuống cạnh bàn.

Cà phê vừa pha xong bay ra một màn sương trắng.

Tôi thổi thổi, vừa vươn đầu lưỡi nếm thử đã bị bỏng một chút.

Lén lút nhìn người đàn ông đối diện, may mà anh không phát hiện ra.

Số liệu trên mạng cũng không có bất kỳ tin tức gì về bối cảnh gia đình Dung Mặc Trì, nhưng động tác thưởng thức cà phê của anh ta tao nhã giống như một quý công tử giàu có, làm nổi bật hình tượng heo rừng ăn cám là tôi đây.

Tôi vô thức khuấy thìa, mở miệng có chút thấp thỏm.

"Biên kịch Dung, tôi có chút vấn đề về nội dung bộ phim muốn bàn bạc với anh một chút."

Dung Mặc Trì nhẹ nhàng đặt ly xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi.

"Em nói đi."

Tuy rằng thoạt nhìn anh là người rất dễ nói chuyện, nhưng tôi thực sự vẫn có chút rụt rè.

"Chính là cảnh hôn đó, tất cả đều phải quay thật sao?"

"Đương nhiên, có vấn đề gì sao?"

"Không thể mượn góc quay sao?"

"Cảnh hôn mượn góc quay làm sao có thể kích động cảm xúc của khán giả? Thay vì mượn góc, thì thà rằng không quay còn hơn."

Tôi không chút suy nghĩ: "Vậy thì bỏ cảnh hôn đi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã hối hận rồi.

Sao tôi có gan dạy bảo đại biên kịch Dung chứ!

Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông cũng đi xuống.

"Em không hài lòng với kịch bản của tôi à?"

Tôi lập tức luống cuống: "Không phải, kịch bản viết rất tốt, tôi chính là... tôi chính là sợ quay không tốt..."

Sắc mặt Dung Mặc Trì dịu đi: "Chưa từng quay cảnh hôn đúng không?"

Tôi chậm rãi gật đầu: "Trước giờ toàn mượn góc quay, cảnh cận thì là... người khác hôn thay."

Nếu như lần này muốn quay thật, thì đó chính là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của tôi, nếu như tôi nói tôi không muốn hy sinh vì nghệ thuật, anh ấy có thể sẽ tức giận thêm không?

Ta cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, chỉ thấy nhíu mày.

"Em chưa hôn ai bao giờ à?"

Tôi lại chậm rãi lắc đầu, cảm thấy mặt nóng đến mức có thể rán trứng gà.

"Chưa từng."

Tôi chỉ là tác giả truyện pỏn có lý thuyết mà không có thực hành.

Dung Mặc Trì: "Vậy thì học đi!"

Tôi bày ra vẻ mặt ngây thơ: "Học như thế nào?"

Người đàn ông đứng dậy ngay lập tức đi vòng qua bàn đứng ở bên cạnh tôi, khuỷu tay chống lên mặt bàn, giọng nói cũng khàn khàn vài phần.

Anh nói: "Muốn tôi dạy em không?"

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu.

Thế là anh cúi người xuống, khuôn mặt tuyệt sắc phóng đại trước mắt tôi.

Chóp mũi thẳng tắp nhẹ nhàng lướt qua gò má, anh nghiêng đầu, hơi thở phả lên khóe miệng tôi.

"Được không? "Anh hỏi.

Tôi sững sờ nhìn anh, chậm vài nhịp mới phản ứng lại ý tứ của anh, tim đập sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Tôi véo đùi mạnh vào đùi một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ...... được."

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng tất cả là vì công việc, vì nghệ thuật.

Nếu muốn ăn tiếp chén cơm này, không thể không quay cảnh hôn cả đời được, nếu sớm muộn gì cũng đến ngày này, vậy thì học sớm một chút.

Vạn sự khởi đầu nan, nhưng nếu đối phương là một người siêu cấp đẹp trai, mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều.

Cánh môi ấm áp đầu tiên là ở khóe miệng thăm dò chuồn chuồn lướt nước, sau đó từng chút từng chút xâm chiếm thành trì, công thành đoạt đất.

Ta co rúm ngửa đầu, có một bàn tay rộng rãi nâng sau gáy, mang theo ý tứ trấn an.

Mùi cà phê len lỏi giữa răng môi, so với rượu còn say hơn nhiều.

Đầu lưỡi bị cọ cọ nhẹ nhàng một chút, tôi không tự giác "ưm" một tiếng, đôi mắt ngây thơ nhìn người đàn ông trước mắt.

Khoảng cách gần thế này, con ngươi màu hổ phách càng thêm lấp lánh, bên trong còn chứa khuôn mặt kiều diễm của tôi.

Tôi còn có thế trông như thế này sao?

Anh xoa xoa gáy tôi rồi chậm rãi lui ra.

Tôi cho rằng đã xong, ai ngờ anh đột nhiên bóp eo của tôi rôi nâng tôi đặt ở trên mặt bàn đá cẩm thạch. Còn anh lại ngồi ở vị trí vừa rồi của tôi.

Đổi vị trí cao thấp.

Cằm tôi bị một lực không thể cưỡng lại kéo vào, tôi buộc phải cúi xuống đón nhận nụ hôn hung hãn của người đàn ông lần nữa.

Để cho bản thân không bị ngã xuống, tôi chỉ có thể ôm lấy cổ anh, cong người mượn lực trên người anh.

Đồng thời tôi phải đáp lại nụ hôn của anh, những động tác khó nhọc khiến tôi nhanh chóng hụt hơi.

"Ư-huh - -"

Tôi đá đá vào chân anh ám chỉ tôi không chịu nổi, thế mà anh chẳng những không buông ra, ngược lại còn đứng lên, cảm giác áp bách càng sâu.

Cơ thể tôi dần dần mềm nhũn, tựa vào trước ngực anh, bị ép đón nhận nụ hôn cháy bỏng.

Lúc môi lưỡi tách ra, cả người tôi xụi lơ tựa đầu vào vai anh, há miệng thở dốc.

Yếu đuối như vừa chạy marathon.

Người đàn ông quay đầu, nhẹ nhàng cọ xát trên đỉnh đầu tôi, cũng đang điều chỉnh hơi thở.

"Học được chưa?"

Tôi lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Hình như học được rồi, nhưng học hay không học, tôi cũng không biết nữa.

Dung Mặc Trì hơi ngửa ra sau, giọng điệu dụ dỗ: "Vậy bây giờ em hôn tôi đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó khổ sở: "Còn nữa hả?"

Tôi cũng đã mệt mỏi sắp không chịu nổi nữa rồi.

Anh còn bày ra vẻ đương nhiên: "Học làm gì, không luyện tập làm sao có thể nắm chắc kiến thức?"

Đã học đến đây rồi, nếu không học được hình như là cũng lỗ quá rồi.

Tôi trượt xuống mặt bàn, kiễng chân, học theo mấy bước vừa rồi của anh, từ khóe miệng bắt đầu hôn nhẹ, sau đó mới từng bước xâm nhập.

Sau khi để mặc cho tôi chậm rãi hôn một hồi, có lẽ anh chê tôi quá dề dà, đảo khách thành chủ ôm tôi vào trong ngực ra sứ cướp đoạt.

Ta mơ màng nghĩ, anh hôn giỏi như vậy, chắc là luyện cũng không ít đi.

Cũng không biết là luyện qua miệng bao nhiêu cô gái rồi.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn này cuối cùng cũng kết thúc.

Dung Mặc Trì dùng ngón tay xoa môi tôi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mau về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tôi bối rối gật đầu: "Ngủ ngon."

Rồi xoay người, chậm rãi trở về phòng mình.