Mấy ngày sau, mọi người trong thôn đều nói Cố Đông đem con của mình đi bán. Cố Đông còn trẻ lại mang về một đứa bé, khi đó liền có người nói Cố Đông đi học làm lớn bụng con gái nhà người ta cho nên đã bị đuổi học. Hiện tại nhà họ Cố lại xảy ra chuyện, đang rất là cần tiền, không ngờ lại bán con cháu đổi tiền, không nghĩ tới đứa nhỏ Cố Đông này lại tàn nhẫn như vậy......
Lời đồn đãi cứ như vậy mà truyền hết thôn, Cố Tây chịu không nổi người khác chửi bới anh trai của cậu, liền vội vàng đi lên muốn biện giải, lại bị Cố Đông kéo lại, mấy người phụ nữ ở sau lưng nói xấu người khác nhìn thấy Cố Đông cũng không dám nói nữa, từng người thu thập đồ vật rời đi.
Cố Tây nóng nảy nói: “Anh, sao anh không giải thích? Rõ ràng chuyện không phải như vậy.”
“Giải thích không được.” Cố Đông lắc đầu, loại chuyện này càng giải thích càng là loạn, chưa nói đến Cố Tây có thể nói lại những người phụ nữ suốt ngày hay nói xấu người khác sao? Cậu làm người ngay thẳng không có gì phải sợ, hơn nữa cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện vụn vặt này, chuyện trong nhà còn rất nhiều.
Ba ba đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, đã từ phòng cấp cứu chuyển sang phòng bệnh bình thường. Cố Đông cũng tìm được cơ hội nói chuyện với mẹ cậu, nói là đã biết bà bị bệnh, hiện tại tình huống trong nhà đang khó khăn, không thể làm phẫu thuật ngay được, có thể uống thuốc trước để khống chế bệnh tình không chuyển biến xấu.
Vương Bình tiếc tiền, bệnh của bà cũng không phải rất nghiêm trọng có thể kéo được, hiện giờ trong nhà làm gì có tiền cho bà uống thuốc, còn chưa nói đến chuyện, nếu bà ở nhà nghỉ ngơi, vậy ai đi bệnh viện chăm sóc lão Cố đây? Cho nên ngoài mặt liền có lệ mà nói sẽ đi xem bác sĩ.
Sao Cố Đông không biết mẹ cậu đang nghĩ gì? Ngày hôm đó liền cùng Cố Tây đi bệnh viện bắt Vương Bình làm kiểm tra, không đợi cho Vương Bình kịp mở miệng ngăn trở, Cố Đông liền cầm đơn thuốc đi mua thuốc, Vương Bình vừa tức giận lại vừa chua xót.
Cố Đông nói: “Mẹ, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, chúng ta là người một nhà, con muốn mọi người đều bình an, con không muốn mẹ và ba có chuyện.”
Vương Bình đỏ mắt, cũng không có mở miệng nói muốn trả lại thuốc, chỉ nói: “Con có thể nghĩ được cách gì chứ.”
Tính cách của Cố Đông quá mức độc lập, đời trước rất ít mở miệng tâm sự với mẹ cậu. Cố Nhất Dân và Vương Bình yêu thương con cái đều là để trong lòng, rất ít dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Tuy rằng Cố Tây nhỏ hơn Cố Đông một tuổi rưỡi, nhưng lại biết cách ăn nói hơn Cố Đông, có đôi khi còn sẽ làm nũng với Vương Bình. Vương Bình cũng biết tính cách của hai đứa con trai không giống nhau, cho nên ngày thường càng quan tâm đau lòng con trai lớn có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng hơn.
Hôm nay nếu chuyện này là do Cố Tây làm chủ, Vương Bình nhất định sẽ cự tuyệt, chỉ mỗi tiền thuốc thôi cũng đã hơn một ngàn đồng rồi.
Vương Bình nhìn con trai vì bà mà lo lắng, lại nghĩ đến Đậu Giá đã bị đưa đi, mấy ngày nay còn bận trước bận sau ở bệnh viện, còn phải bôn ba qua lại đồn công an mà đã gầy đi rất nhiều, khiến bà đau lòng không thôi, bà là mẹ mà con trai đều lo lắng thế này, Đậu Giá là từ trong bụng Đông Đông ra tới, sao Đông Đông không khó chịu cho được, dù sao cũng đã nghèo khổ hơn hai mươi năm đều có thể vượt qua được, không lẽ khó khăn lần này không thể vượt qua sao, liền cắn răng nói: “Mẹ nghe con, nhà chúng ta, sẽ không ai có chuyện gì.”