“Hôm nay tôi sẽ mang Đậu Giá đi, Cố Đông, hay là cậu để tôi giúp cậu tranh thủ một ít tiền đi.” Lục Vũ muốn dùng tiền tài để bồi thường cho Cố Đông, nhưng sợ nói ra những lời này, Cố Đông sẽ cảm thấy chính mình xem thường cậu ta.
Cố Đông từ một cậu học sinh ngây ngô tới bệnh viện đi làm thêm, cho đến khi trở thành thiếu niên ngượng ngùng nói muốn sinh Đậu Giá và bây giờ đã là cậu thanh niên kiên nghị muốn đưa Đậu Giá đi.
Tuy rằng gương mặt không thay đổi, nhưng hai năm trôi qua, khí chất trên người Cố Đông đã thay đổi rất lớn. Tự dưới đáy lòng, Lục Vũ rất tôn trọng và bội phục Cố Đông, nếu đổi thành là hắn, hắn tuyệt đối không có phần dũng khí này.
Cố Đông thu xếp quần áo, sữa bột và tã giấy cho Đậu Giá, lại vuốt ve gương mặt mềm mại của con trai, rồi nhẹ nhàng hôn bé một cái, sau đó đem Đậu Giá đang ngủ say giao cho Lục Vũ.
“Bác sĩ Vũ, cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Cố Đông là thật tình cảm ơn Lục Vũ, nghĩ đến căn bệnh đời trước của Đậu Giá, liền tìm lấy cớ nói: “Trước khi anh giao Đậu Giá cho nhà họ Ngôn, có thể giúp tôi kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho Đậu Giá được không, anh cũng biết tôi là đàn ông mà lại có thể sinh con, tôi sợ Đậu Giá sẽ có gien bệnh.”
Đời trước, Đậu Giá chính là bởi vì gien có vấn đề cho nên mới dẫn tới trao đổi chất gặp chướng ngại, cụ thể là tên gì thì cậu không biết, chỉ có bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm về gien mới có thể kiểm tra ra, căn bệnh này cũng không khó cứu trị, nhưng lại cần rất nhiều tiền để điều trị, khi đó, những thân thích mà cố gia có thể mượn tiền đều đã mượn hết, Cố Đông không có tiền liền đi bán máu, nhưng đối với số tiền thuốc men mà Đậu Giá cần vẫn là không đủ.
Lục Vũ không rõ tại sao Cố Đông lại nói như vậy, hắn đã từng kiểm tra cho Đậu Giá, hết thảy đều mạnh khoẻ, nhưng nhìn thần sắc lo lắng của Cố Đông, vẫn là ghi nhớ trong lòng, chờ đến khi đưa Đậu Giá cho nhà họ Ngôn, hắn sẽ nói anh họ làm kiểm tra lại cho bé.
Đậu Giá đang nằm trong rổ, như là đã biết sắp phải rời xa ba ba, nhắm mắt lại mà "oa oa" khóc lên.
Cố Đông cố nhịn không đi lên ôm bé, chỉ vỗ vỗ thân thể Đậu Giá, lại nhẹ giọng hát ca dỗ dành Đậu Giá ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.
Cố Đông đưa Lục Vũ lên xe, lại lần nữa khẩn thiết nói: “Bác sĩ Lục, thượng lộ bình an, anh nhất định phải làm kiểm tra gien cho Đậu Giá.”
Lục Vũ gật đầu, đem hài tử đưa cho hộ sĩ, cũng không dám ở lại lâu, lập tức lái xe rời đi. Sau khi xe đã chạy xa, liền ngoái đầu nhìn thân ảnh đơn bạc của Cố Đông vẫn còn đang đứng yên tại chỗ trong kính xe, cho đến khi kính xe nhìn không thấy bóng dáng nữa.
Trưa hôm đó, Cố Tây và Vương Bình trở lại Cố gia, nhìn thấy giường em bé trống rỗng, đã bị đả kích rất lớn.
Vương Bình: “Đông Đông, Đậu Giá đâu?”
Cố Tây: “Anh, người trong thôn nói anh đem Đậu Giá bán ——”
Vương Bình nghe thấy con trai nhỏ nói ra những lời này, liền sốt ruột lên tiếng ngắt lời: “Anh của con không phải loại người như vậy.”
Cố Tây cũng biết mình nói sai, lúc nghe thấy hàng xóm nói anh trai đem Đậu Giá bán cho một kẻ có tiền lái siêu xe, cậu cũng không tin, nhưng khi về nhà lại không thấy Đậu Giá đâu làm cậu mất đi lý trí, nhưng khi nhớ đến bộ dáng anh trai yêu thương Đậu Giá, trong lúc nhất thời Cố Tây nghĩ không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cố Đông không muốn nói dối, liền trực tiếp nói: “Con đã đem Đậu Giá đưa cho một vị ba ba khác của bé. Bác sĩ Lục đã tìm được vị ba ba kia của Đậu Giá, con nghĩ Đậu Giá ở bên cạnh vị ba ba kia sẽ có cuộc sống càng tốt hơn là đi theo con.”
Cố Tây nghĩ đến tình huống hiện tại trong nhà, im lặng không nói gì, khoé mắt đỏ lên.
Vương Bình rất tin tưởng con trai lớn, bà rất hiểu tâm tính của con mình, lúc trước con bà một hai phải hạ sinh Đậu Giá, sao có thể dễ dàng đưa bé đi, còn không phải là bởi vì cùng đường sao. Bà rất muốn nói chúng ta sẽ lấy lại Đậu Giá, nhưng khi nghĩ đến tình huống hiện tại của nhà mình, liền cảm thấy con trai lớn nói rất đúng, đưa Đậu Giá đi mới là tốt cho bé.
Không có ai đưa ra lời phản đối, nhưng bầu không khí trong nhà lại trở nên áp lực khác thường.
Đêm nay, Cố Đông mất ngủ.