Chương 6

Trong nhà, đàn ông quá mềm yếu căng không dậy nổi, Vương Bình đành phải đứng ra, ai dám khi dễ người nhà họ cố, bà sẽ lập tức xé rách da mặt tới cửa nói rõ lí lẽ với người đó, xảy ra vài lần, liền không ai dám chọc, nhưng lại ở sau lưng nói Cố Nhất Dân hèn nhát cưới phải cô vợ đanh đá dạy không được.

Bị người khác ở sau lưng phê bình, tính cách của Vương Bình càng ngày càng hiếu thắng, bà cũng không phải người đàn bà đanh đá càn quấy, ngược lại còn là người kiên định chịu làm việc lại cần mẫn, từ trong nhà cho tới ngoài ngõ, đối đãi hai đứa con trai rất là yêu thương, thường thường còn nói, cho dù nghèo tiền nghèo bạc cũng không thể nghèo cốt khí, cái gì có thể mất nhưng không thể mất lương tâm.

Tính cách của Cố Đông là ảnh hưởng từ mẹ.

Sau khi hoà hoãn cảm xúc, trên mặt Cố Đông xuất hiện ngượng ngùng, Vương Bình thấy vậy, cũng lộ ra một nụ cười, sau đó liền mở miệng an ủi con trai cũng như tự an ủi chính mình.

“Không sao rồi, không sao rồi.”

Cố Đông biết tính cách của mẹ mình rất hiếu thắng, cậu quyết định tạm thời sẽ không nói cho mẹ biết chuyện cậu định đưa Đậu Giá đi.

Qua 10 giờ, hộ sĩ trực ban bên ngoài phòng cấp cứu bắt đầu đuổi người không cho người nhà bệnh nhân chờ bên ngoài.

Lúc ba mẹ con về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ.

Tiểu thẩm Chu Phương nhìn thấy ba mẹ con trở về liền quan tâm hỏi thăm tình huống ở bệnh viện, Vương Bình không có nói chuyện, Chu Phương nhìn thấy mọi người đều vất vả, cho nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói sau này nếu cần người chăm sóc Đậu Giá cứ việc nói với bà. Cố Đông nói cảm ơn, sau đó đích thân đưa tiểu thẩm ra cửa đi về.

Cả ngày nay, Cố Đông chưa có ăn cơm, cũng không có tâm trạng để ăn uống, nhưng vẫn đi phòng bếp nấu mì. Cố Tây đi theo anh trai, nép ở cửa, hạ quyết tâm nói: “Anh, hôm nay em đã hỏi qua Lượng Tử, Hải Thành đang thiếu công nhân, nếu em đi công trường làm việc, một tháng có thể kiếm được một hai vạn ——”

Cố Đông cắt ngang lời của em trai nói: “Cố Tây, em đừng có làm bậy, chuyện trong nhà anh sẽ nghĩ cách.”

Cố Tây sốt ruột nói: “Anh, anh làm gì có cách nào mà nghĩ? Ba là vì đi đón em mới bị tai nạn xe cộ, gáng nặng trong nhà không thể để một mình anh gánh được, em cũng đã trưởng thành rồi, có thể làm việc kiếm tiền."

“Đã tìm được tên tài xế gây tai nạn.”

Hiện tại vẫn còn chưa tìm được, nhưng ở đời trước, nửa tháng sau sẽ tìm được tên tài xế đó. Cố Đông biết trước tình huống, dự định ngày mai sẽ đi giải quyết chuyện này, đời này cho dù phải sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, cũng phải lấy cho được tiền bồi thường.

Không đợi cho Cố Tây truy hỏi, Cố Đông đã nói tiếp: “Mẹ bị ung thư, lúc ba được đưa vào phòng giải phẫu liền kiểm tra ra, nhưng mẹ lại gạt chúng ta, hôm nay anh đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói, nếu như hiện tại chữa trị, cơ hội sống rất lớn, nếu còn kéo dài sẽ rất nguy hiểm. Anh nói chuyện này với em, không phải làm em không đi học mà phải đi làm, trong khoảng thời gian này, anh cần em chiếu cố ba mẹ, còn anh sẽ đi đòi tiền bồi thường, chờ đến khi lấy được tiền, chúng ta sẽ chữa bệnh cho ba mẹ trước, còn học phí của em, anh sẽ nghĩ cách, nếu em còn coi anh là anh trai, vậy thì nghe anh đi.”

Bầu không khí lập tức trở nên áp lực. Cố Tây dựa vào khung cửa, ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu khóc ô ô.

Cố Đông nghe thấy em trai khóc, cũng không có an ủi, trong nhà xảy ra quá nhiều biến cố, để Cố Tây phát tiết cảm xúc cũng tốt, nếu để em ấy nghẹn lâu quá sẽ xảy ra chuyện mất.

Chờ đến khi mì nấu xong.

Cố Đông dùng chân đá đá em trai đang ngồi xổm trên mặt đất, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em đã lớn như vậy rồi, mà lại cứ khóc nước mắt nước mũi tèm nhem giống như khi còn nhỏ vậy, chạy nhanh rửa mặt đi ăn mì đi.”

Trong phòng, Vương Bình dựa vào ghế chợp mắt một chút, nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra, liền nhìn thấy hai đứa con trai đang bưng chén lại đây, vành mắt của con trai nhỏ đỏ bừng, bà làm như không nhìn thấy, thằng nhóc này nhìn chắc nịch như vậy, kỳ thật rất hay khóc, khóc một chút cũng tốt.

Cố Đông nói: “Mẹ, ăn mì đi, một lát nữa ngâm chân xong lại ngủ tiếp, ngày mai mẹ ở nhà nghỉ đi, tiện thể cũng giúp con chăm sóc Đậu Giá, con và Cố Tây sẽ đi bệnh viện trông chừng ba ba.”