Chương 4: Tương tư đã sâu
Một ngày trời cao mây nhạt, xe ngựa chen chúc đợi chờ trước cửa Lan phủ chật như nêm như cối, nước chảy không lọt.
Nương cúi đầu đi trên đường đá xanh, bước chân có chút hỗn độn. Nàng có chuyện gì đó muốn nói với ta, mà ta đi theo phía sau nàng đã lâu, nàng cái gì cũng không nói.
Đang lúc ta muốn mở miệng hỏi thăm thì tổng quản lòng tràn đầy vui mừng chạy đến hậu viện, thở không ra hơi nói: “Phu nhân, Đại Tiểu Thư, Tiêu Tướng Quân mang theo rất nhiều sính lễ, đang chờ ở chính đường đấy.”
Ta vừa mới đi hai bước, nương liền kéo ta nói: “Sa Nhi, có một số việc ta nhất định phải nói cho ngươi biết . . . . . Đi con đường nào thì chính ngươi quyết định.”
“Nương xin nói!”
Nàng cho tổng quản lui đi, mới trầm tĩnh: “Tiêu Tiềm là kết cục tốt nhất của ngươi, ta đã sớm hi vọng ngươi có thể gả cho hắn, nhưng là . . . . . . . Ngươi đã không phải là tấm thân hoàn bích, ta lo lắng . . . . . ”
“Cái gì?” Ta hoàn toàn không tin những gì mình nghe được, nhất định là ta nghe nhầm rồi.
“Ta nói, ngươi không phải là tấm thân thanh bạch!”
Đầu của ta oanh một tiếng nổ tung, sau khi tiếng ong ong thanh dừng lại, trong đầu chỉ còn là trống không, phải vịn vào thanh lan can mới miễn cưỡng đứng vững.
“Điều này không thể nào, sẽ không.”
Nương đưa tay đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của ta: “Sa Nhi, ta vẫn giấu giếm ngươi, chính là sợ ngươi không thể chấp nhận nổi. Nhưng hôm nay ngươi sẽ thành thân, chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phát hiện ra.”
Ở nơi này lễ giáo khuê nữ nghiêm ngặt, một tiểu thư chưa gả đã mất đi sự trong sạch coi như thật đáng buồn.
Vậy mà, đáng buồn nhất chính là ta hoàn toàn nhớ không nổi chuyện gì xảy ra, thậm chí đối với người nam nhân kia cũng không biết gì cả.
Ta ngã ngồi ở trên lan can, thật lâu mới từ trong chấn kinh hồi phục lại, không ôm hi vọng hỏi: “Ta chưa từng gả cho người khác?”
Nương sửng sốt một chút, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt mang tâm sự nặng nề của nàng đã cho ta đáp án.
“Nương, hắn là ai?”
Nương lắc đầu.
“Ngài nói cho ta biết, đây tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải là nương không muốn nói cho ngươi, năm đó ta cũng đã hỏi qua ngươi rất nhiều lần, làm sao ngươi cũng không chịu nói . . . . . Đoạn thời gian đó ngươi tựa như điên rồi, cả ngày đều muốn tìm chết.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ngươi nói muốn quên hết mọi thứ . . . . . . Sa Nhi, đã quên thì quên đi, như bây giờ không phải là rất tốt sao? Tiếp nhận Tiêu Tiềm, tất cả có thể bắt đầu lại lần nữa.”
Tựa trên cột đá, lạnh như băng từ phía sau lưng bắt đầu lan tràn, tiếp nhận? Ta có thể tiếp nhận, Tiêu Tiềm có thể sao?
Ta dùng hết toàn lực lắc đầu, thật muốn lay tỉnh chính mình, lay cho ký ức trước đây trở về, để cho ta biết đến tột cùng ta đã làm sai điều gì!
Nương ngồi bên cạnh ta thở dài nói: “Mấy ngày trước đây nương đã nói cho Tiêu Tiềm biết, hắn nói hắn yêu ngươi, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn đều một lòng yêu ngươi.”
“Nương, ta không thể. Đây đối với Tiêu Tiềm là không công bằng!”
Mấy ngày trước nương mới nói chân tướng cho Tiêu Tiềm, dụng ý đã hết sức rõ ràng. Nàng chính là đang đợi, đợi đến khi Tiêu Tiềm đối với ta chân tình khó thu, khắc cốt ghi tâm, làm cho hắn không thể nào cự tuyệt, không thể không tiếp nhận loại khuất nhục này.
Nàng làm hết thảy đều là vì ta, mà ta không thể ích kỷ như vậy!
Đi vào chính đường, bóng lưng anh tuấn của Tiêu Tiềm ở trước mặt ta trở nên mơ hồ.
Ta nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đều không cảm thấy đau.
“Hoán Sa!” Hắn đến gần ta, trong mắt thâm tình chưa bao giờ thay đổi: “Hoàng Thượng đã chuẩn tấu, cho ta ở lại kinh thành thống lĩnh Cấm vệ quân!”
“Chúc mừng ngươi!” Ta miễn cưỡng cười cười.
“Lần trước bá mẫu đã đồng ý hôn sự của chúng ta, những thứ này đều là sính lễ ta mang đến.”
“Lấy về đi.”
Tay hắn chỉ vào sính lễ dừng lại giữa không trung, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn ta. “Ngươi nói cái gì?
“Ta nói ngươi mang về đi, Tiêu Tiềm ta không muốn gả cho ngươi.”
“Hoán Sa, ta đã làm sai điều gì?”
“Tiêu Tướng quân, tâm ý của ngươi Hoán Sa biết, Hoán Sa bạc mệch, vô phúc hưởng thụ.”
“Ba năm, ta chờ ngươi ba năm, ngươi hôm nay lại nói cùng ta vô phúc hưởng thụ.” Tiêu Tiềm cắn chặt hàm răng, đưa tay bắt được cánh tay của ta, tay hắn giống như kìm sắt, mà ta giờ phút này lại không cảm thấy đau.
“Thực xin lỗi.”
Kỳ thực, ta cũng vậy, đợi ba năm, nếu hắn là một người bình thường, ta có thể sẽ không buông hắn ra.
Nhưng hắn là sủng thần của đương kim Thiên Tử, Hầu gia đương triều trẻ tuổi nhất.
Bao nhiêu người nhìn thành tựu của hắn mà ghen tỵ, ánh mắt luôn dõi theo nhất cử nhất động của hắn, luôn chú ý cử chỉ lời nói của hắn.
Nếu có một ngày chuyện của ta bị lộ ra, hắn chính là thiên hạ chê cười nhất, mà ta chính là thế gian lớn nhất châm chọc. Về sau hắn thế nào ngẩng đầu đứng trên triều đình, như thế nào Đỉnh Thiên Lập Địa đứng trước mặt ngàn vạn tướng sĩ?
Cho nên, ta không có lựa chọn nào khác.
Tiêu Tiềm hít một hơi thật sâu, trên mặt tức giận hòa hoãn rất nhiều, ánh mắt cũng từ bén nhọn chuyển sang tối tăm: “Ta biết ngươi vì sao cự tuyệt ta . . . . .Ta không ngại, thật đó!”
“Nhưng ta để ý!” Ta tránh thoát khỏi tay của hắn, chậm rãi nói: “Tiêu Tướng quân, kỳ thật người ta yêu cũng không phải là ngươi, ngươi chỉ là người ta thầm nghĩ dùng thay thế . . . . . . Hôm nay ta đã khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại những gì ta đã trải qua . . . . . Nói thật, nếu so sánh đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn khó phai mờ kia, thì đoạn tình này của ta với ngươi quá tầm thường!”
“Ngươi . . . . .”
Ta cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của hắn, sợ chính mình nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của hắn sẽ vì hắn mà đau lòng, sẽ không đành lòng tổn thương hắn.
“Ta thực xin lỗi ngươi!” Ta lao ra khỏi chính đường. Nước mắt rốt cục cũng rơi xuống, làm ta hoàn toàn không phân rõ phương hướng.
“Sa Nhi!” Bị nương kéo lại, lúc này ta mới biết mình thiếu chút nữa đυ.ng phải người đang đứng ngoài chính đường Vũ Văn Sở Thiên.
Ta lau lau nước mắt, miễn cưỡng mới nặn ra được một nụ cười tươi tắn.
“Nương, ta không sao, thật sự không sao. Ngài tiễn Tiêu Tướng quân một đoạn đường, giúp ta nói lời xin lỗi.”
Ta lảo đảo chạy đi, người phía sau vẫn đuổi theo.
Chạy đến bên cạnh ao, ta rốt cuộc không nhịn được quay đầu quát: “Tiêu Tiềm ta với ngươi đã nói rất rõ ràng, ngươi còn đuổi theo . . . . .”
Câu tiếp theo mắc lại trong cổ họng, bởi vì người đuổi theo không phải là Tiêu Tiềm mà là Văn Vũ Sở Thiên.
Hắn nhìn chằm chằm ta thật lâu, thủy quang đáy hồ chiếu vào trong mắt hắn, sóng biếc nhộn nhạo . . . . . .
“Nếu như ngươi đối với tình cảm của hắn không có ý nghĩa, tại sao lại phải thương tâm?”
“Ngươi không hiểu đâu.”
“Nếu như ta hiểu?” Hắn đến gần ta một chút, đôi mắt lướt qua mặt ta như muốn nhìn rõ tâm tư của ta. “Ngươi yêu hắn, chính bởi vì quá yêu, nên mới không thể không lựa chọn buông tha hắn, đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì ta hiểu rõ ngươi.” Hắn cười lạnh nhạt nói: “Ngươi thà để mình chịu hết ủy khuất, vẫn muốn cho người mình yêu tốt!”
“Không phải, đây là lỗi của ta, ta nên tự mình gánh chịu.”
“Tiểu Trần đã từng hỏi ta: nếu như biết mình sai lầm rồi, có thể lựa chọn một lần nữa không? Ta nói với nàng: ai có thể không có lỗi chứ, chỉ cần ngươi có dũng khí đối mặt, hết thảy mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại.
“Có thể không? Ta còn có thể lại lần nữa bắt đầu sao?”
Hắn tiến lại mấy bước, thay ta lau đi dòng nước mắt, đỡ ta ngồi xuống tảng đá cạnh ao. “Tại sao không thể, Tiêu Tiềm là một nam nhân tốt, cho hắn cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội thôi.”
“Nhưng ta. . . . . ”
"Không cần dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình, chờ khi cuộc sống của ngươi chỉ còn lại hối hận, ngươi sẽ biết thế nào là sai lầm chân chính.”
“Ta ở cùng hắn sẽ là hại hắn.”
“Ngươi cho rằng hắn hiện tại sẽ không bị tổn thương sao?” Hắn ngồi bên cạnh ta, ánh mắt hướng ra xa nói: “ Đừng tưởng rằng dùng phương thức của mình đi yêu một người là vĩ đại, nên hiểu rằng chân chính yêu là hiểu đối phương cần gì.”
Nhìn cái bóng dập dờn trong ao, ta bỗng nhiên cảm thấy lòng không đau như cắt nữa, thống khổ cũng chầm chậm lắng xuống.
Thì ra, trong đất trời mịt mờ, còn có một người hiểu ta như thế . . . . . Hắn thậm chí còn hiểu ta hơn nương - người đã nuôi dưỡng ta 19 năm trời, so với Tiêu Tiềm tình ý 3 năm còn hiểu tâm tư của ta hơn gấp bội.
Sau khi hắn đi, ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời, bất ngờ nhớ tới một câu nói thường xuyên xuất hiện trong mộng: “Có ngươi ở đây, mặt trời sẽ không bao giờ lặn . . . . . "
Mấy ngày tiếp theo, bàng hoàng luống cuống.
Muốn đi nói thẳng thắn tâm ý của ta với Tiêu Tiềm, lại cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn.
Muốn buông tha đoạn tình cảm này, lại cảm thấy thẹn với thâm tình của hắn.
Lưỡng lự, ta vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Cứ thế cho đến một ngày, nương nói cho ta biết: “Biên cương đột nhiên nổi lên tranh chấp, hoàng thượng phái Tiêu Tiềm nhanh đi trấn giữ biên thành, hôm nay lên đường!”
Ta cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, lao ra đại môn.
Bên ngoài mưa to đang rơi, ta đứng dưới mưa, y phục ướt đẫm, hướng đôi mắt mờ mịt nhìn ra xa, vẫn không biết phải đi đường nào.
Muộn, hết thảy đều đã quá muộn rồi.
Hắn đã sớm lên đường, không biết chừng giờ đã ở xa mấy dặm, mà ta có lẽ sẽ không còn cơ hội nói với hắn một câu: ta nguyện ý!
Hắn…. Chuyến đi này sinh tử chưa biết, có lẽ đến lúc chết hắn vẫn không hiểu được tâm ý của ta.
Tiếng mưa rơi tí tách, tiếng vó ngựa hỗn độn.
Ta chợt thấy thân thể nhẹ tênh, không biết như thế nào ta đã ở trên lưng ngựa.
“A!” Ta quay đầu, Vũ Văn Sở Thiên đang mỉm cười nhìn ta, nụ cười của hắn so với ánh dương còn đẹp hơn.
“Ta dẫn ngươi đi tìm hắn!”
Nói xong, hắn ôm chặt ta từ sau lưng, giục ngựa chạy như bay, nước mưa dưới vó ngựa vẩy ra khắp nơi……
Không biết chạy bao lâu, không biết vượt qua bao ngọn núi cao, ta rốt cục thấy được đội quân hùng dũng.
Phía trước nhất như cũ là bóng dáng tướng lãnh uy vũ anh tuấn…..
Trong quân đã có người phát hiện ra chúng ta, hướng về phía trước hô: “Tướng Quân!”
Tiêu Tiềm quay thân ngựa lại, nhìn thấy ta.
Sau một khắc ngây ngốc, hắn hung hăng quất ngựa, chạy thẳng về phía ta!
Vũ Văn Sở Thiên ôm ta xuống ngựa, rồi bay lên thân ngựa, chạy về phương xa.
Trong lúc nhất thời, ta lại nhìn bóng lưng của hắn đến thất thần….
Khi gương mặt hơi có chút gầy gò trong màn mưa của Tiêu Tiềm xuất hiện trước tầm mắt ta, ta mới nhớ tới vì hắn đau đớn, vì hắn ưu thương.
“Tiêu Tiềm.” Ta thất thanh kêu, tất cả những gì muốn nói đều không thành lời.
“Hoán Sa, chờ ta trở lại!”
“Ta chờ ngươi, đợi ngươi trở lại ta sẽ gả cho ngươi!”
Hắn đưa tay ôm ta vào lòng, hoàn toàn không để tâm binh sĩ đang xôn xao.
Ta vẫn cho loại thỏa mãn này chính là hạnh phúc, loại cảm giác an toàn này chính là tình yêu.
Như vậy, cảnh trong mộng, lúc chiều tà khiến ta rung động là cái gì đây?
Ta không biết, cũng vĩnh viễn không muốn biết.
Phương tây, mây đen che kín trời chiều.
Nhìn ra xa biên ải, ngàn dặm xa xôi, viễn sơn trùng trùng điệp điệp.
Tiêu Tiềm đi, mang theo Thiên quân Vạn mã, biến mất trước tầm mắt ta.
Ta cho là trong trời đất này, chỉ còn lại mình ta đứng ở trong mưa gió, quay đầu lại mới biết, có một người cũng ở trong mưa gió, trong bóng tối…….
Hướng về phía ta mỉm cười!
Nhìn hắn cười, ta cũng từ trong hoảng hốt cười theo, rất nhanh quên đi ly biệt chua xót……
Chúng ta cưỡi ngựa xuyên qua giữa rừng cây, chung quanh chỉ có thanh âm của giọt mưa tí tách rơi xuống lá cây……
Giọt mưa chảy xuống thân thể, lạnh lẽo mà thanh thấu.
Nhưng là, một làn gió thổi qua, lạnh lẽo nhất thời từ áo ướt mà thấm vào tận xương cốt.
Ta vừa định lấy tay xoa hai cánh tay run rẩy, thì cảm thấy một cánh tay có lực đem ta cả người nhập vào l*иg ngực ấm áp. Cách lớp áo ướt đẫm, da thịt dán lại cùng nhau, có một loại nhiệt độ khác thường ở trong thân thể bốc lên, hoàn toàn đuổi đi hàn khí trên người ta.
“Cám ơn ngươi.” Ta nhắm mắt lại, núp ở trong ngực hắn cảm giác thực quen thuộc, hơi thở quen thuộc này, tựa như cảnh trong giấc mộng, khiến ta có chút trầm mê!
“Còn lạnh không?”
“Tại sao đối tốt với ta như vậy?”
“Bởi vì ngươi cần.”
Hắn dường như cùng người khác nói chuyện không phải là loại ngôn ngữ này, từng câu từng chữ giống như là lửa, nóng bỏng.
Ta ngước mắt nhìn gương mặt hắn đang cúi xuống, một giọt nước trong suốt mơ hồ vờn quanh viền mắt hắn, nhìn hắn u buồn như thế, trong lòng ta chua xót, không tự chủ được giúp hắn lau đi nước mưa trên mặt.
Da thịt của hắn mát mẻ quang nhuận, đường cong cứng rắn chạm đến lại trở nên nhu hòa nhẵn nhụi.
Ta nhớ rõ……
Cho dù đầu trống rỗng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thật đặc biệt khiến ta nhớ rõ.
Lòng của ta lại có chút rung động, thử thăm dò Vũ Văn Sở Thiên thân thể đang cứng nhắc: “Chúng ta trước kia có quen biết không? Ta cuối cùng cảm thấy chúng ta đã gặp ở nơi nào!”
“Có lẽ…….” Hắn động động khóe miệng, kéo tay của ta xuống, mỉm cười nhìn về phương xa: “Có lẽ ở trong mộng gặp qua!”
Có lẽ là kiếp trước, có lẽ là duyên phận, có lẽ…….
Là cái gì đều không quan trọng, quan trọng là…..chúng ta gặp nhau quá trễ. Nếu như…….
Thế giới này không có nếu như!
Ta thu hồi thẫn thờ trong lòng, thay bằng vẻ mặt bình thản hỏi: “Ta nghe nói ngươi cùng muội muội của ngươi tình cảm rất tốt, ngươi đối với ta tốt như vậy, bởi vì ta giống muội muội của ngươi, đúng không?”
“Có lẽ vậy!”
“Nàng là người như thế nào?”
“Khi thì mềm yếu, khi thì rất kiên cường, khi thì thực dịu dàng, thỉnh thoảng lại có điểm tùy hứng, khi thì vô ưu vô lo, khi thì lại đa sầu đa cảm…….Tóm lại nàng là toàn bộ thế giới đáng yêu nhất……”
Lời của hắn còn chưa nói hết, cánh tay đã nắm chặt, miệng hét lớn: “Ôm chặt ta!”
Ta cả kinh, chỉ thấy vô số mũi tên bay về phía chúng ta, xuyên qua mưa bụi…..
Tuấn mã kiện tráng trúng tên, miệng liền phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi!
Vũ Văn Sở Thiên ôm ta nhảy lên, trong không trung xoay vòng, cùng lúc bắt được mấy mũi tên, trở tay ném trở lại.
Cùng với những tiếng kêu thảm thiết cận kề cái chết, mấy hắc y nhân từ trên cây ngã xuống, không một tiếng động!
Ta hoảng sợ núp ở trong ngực hắn, ôm lấy thắt lưng của hắn, bên tai vang lên thanh âm va chạm của kim loại, tiếng thứ gì đó rơi xuống đất cùng những tiếng kêu thảm thiết….
Ta cho rằng kẻ thù của hắn truy đuổi hắn, cũng không biết vì cớ gì? Rất nhiều kiếm ở trước mặt ta đung đưa, toàn thân ta đều bị vây trong kiếm khí.
Hoàn hảo tất cả mũi kiếm, đều bị Vũ Văn Sở Thiên đỡ được, không làm thương tổn đến ta.
Đột nhiên bốn thanh chủy thủ phá mưa bụi bay về phía cặp mắt của ta, tốc độ so với ta nháy mắt còn nhanh hơn mấy lần. Vũ Văn Sở Thiên đánh rơi ba cái, còn một cái…..
Phản ứng né tránh còn chưa từ đại não truyền đến tứ chi của ta, Vũ Văn Sở Thiên đã che ở trước mặt ta, máu tươi của hắn tung tóe toàn thân ta.
Cùng lúc đó, ba thanh kiếm chĩa ra đâm vào bụng trái hắn, vai phải cùng đùi phải……
Vũ Văn Sở Thiên ấn đùi, nửa quỳ trên đất, cười lạnh nói: “Đã đến đây rồi, cần gì phải dấu đầu lộ đuôi.”
Lời của hắn cứng rắn vừa ra, một người áo đen che mặt từ trên không đáp xuống, tóc dài tung bay, mày liễu Viễn Sơn, mắt sáng tựa Lưu Tinh.
Mấy người hắc y nhân kia, vừa thấy nàng liền khom người lui về phía sau.
“Đều là lũ vô dụng.” Hắc y nữ tử trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó chậm dãi đến gần chúng ta: “Vũ Văn Sở Thiên, ngươi rốt cục đã xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi tính trốn cả đời đấy!”
“Ta không trốn, chẳng qua là không muốn gặp ngươi.”
“Nga!” Nữ tử áo đen chau chau mày, lườm ta một cái: “Gϊếŧ nữ nhân này cho ta!”
“Dừng tay! Mạnh Mạn, ngươi thử động đến nàng một chút xem!” Vũ Văn Sở Thiên ôm ta vào người, lời nói tràn đầy âm trầm sát khí.
Nữ tử áo đen cười khan hai tiếng: “Dựa vào ngươi bây giờ? Ta thấy bản thân mình ngươi cũng khó mà bảo vệ!”
“Vậy ngươi để cho lũ phế vật kia thử một chút.”
“Vũ Văn Sở Thiên ngươi đừng giả bộ anh hùng cùng ta, ta muốn gϊếŧ ngươi dễ như trở bàn tay.”
“Ngươi sẽ không gϊếŧ ta, bởi vì mạng của ta không đáng bao nhiêu tiền.” Vũ Văn Sở Thiên cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên nói: “Huống hồ nếu như ngươi muốn lấy mạng của ta, nhiều nhát kiếm như vậy sẽ không chệch chỗ trí mạng.”
“Không tệ, lần này là ta muốn cảnh cáo ngươi. Nhớ kỹ, lần sau nếu không muốn gặp trước cũng nên nói với ta một tiếng, đừng quên giao dịch của chúng ta!”
Sắc mặt Vũ Văn Sở Thiên biến sắc, hỏi tới: “Ngươi tra được?”
“Dĩ nhiên! Muốn biết kẻ nào đã gϊếŧ cha mẹ ngươi quay trở lại tìm ta.”
Hắc y nữ tử xoay người đi vài bước, lại dừng lại quay đầu, đưa tay lấy từ trong y phục ra một cái bình vứt trên mặt đất: “Còn nữa….Quên nói cho ngươi biết, có người treo thưởng năm ngàn lượng hoàng kim lấy đầu ngươi cho nên…….Mạng của ngươi rất đáng tiền!”
--- ------ ------ ------ ------ ---
Đêm đã thật khuya, mưa không ngừng nghỉ.
Ta đỡ Vũ Văn Sở Thiên từ bùn lầy trong bãi cỏ lảo đảo đi về phía trước, không biết nơi nào là nhà, cũng không biết chỗ nào là đường, chỉ có thể theo một phương hướng, đi rồi lại đi, ngã xuống rồi bò dậy, sẽ tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua rừng cây, lại là một ngọn núi, ta mệt mỏi thực sự đi không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là núp dưới một tảng đá lớn miễn cưỡng có thể che mưa, tìm chút nhành khô chặn lại, trốn tránh gió rét.
Vũ Văn Sở Thiên mặc chính là y phục màu đen, ở trong đêm tối căn bản là không nhìn thấy vết máu. Xé mở y phục của hắn, sờ vào vết thương của hắn, mới phát hiện sờ đến nơi nào nơi đó đều ẩm ướt dinh dính máu.
Ta cho rằng mình đã không còn khí lực để khóc, thế nhưng khi sờ đến vết thương ứa máu của hắn, nước mắt liền khống chế không được, càng chảy không ngừng.
Vũ Văn Sở Thiên dường như nghe được tiếng khóc của ta, đưa tay sờ sờ mặt ta, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Đừng khóc!”
“Mạng của mình không chắc giữ nổi, còn quan tâm đến những việc không quan trọng này!” Ta dùng tay áo lau lau nước mắt, mở bình nhỏ mà hắc y nữ tử bỏ lại ra, bên trong là chút bột phấn màu trắng. Lúc này cũng không kịp nghĩ xem là thuốc giải hay độc dược, tất cả đều vẽ loạn lên vết thương của hắn.
Ta thấy các bắp thịt trên lưng hắn căng thẳng, thân thể run lên, vội hỏi: “Rất đau sao?”
“Không đau!” Thanh âm của hắn có chút yếu ớt, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề: “Trước kia mỗi lần bị thương trở lại, Tiểu Trần đều giúp ta bôi thuốc như vậy……Miệng vết thương được ngón tay mềm mại của nàng vuốt ve qua, sẽ không cảm thấy đau đớn nữa!”
“Tình cảm của các ngươi nhất định rất tốt!”
“Đúng vậy! Nhớ có một lần ta mang theo trọng thương về nhà, xa xa liền thấy nàng đứng ở đỉnh núi….. Ngày đó rất lạnh, bông tuyết rơi trên người nàng mãi cũng không tan……Ta hỏi nàng tại sao muốn ở nơi này chờ ta, nàng nói…….”
“Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có ta đang chờ ngươi trở về……. Phải hay không?”
Ta cũng không biết mình tại sao lại đoán được, chỉ cảm thấy từng có một người như vậy, làm cho ta nhớ thương, làm cho ta tưởng niệm.
Mỗi lần hắn rời đi, ta sẽ đứng ở nơi cao nhất chờ hắn, muốn cho hắn từ xa xa có thể nhìn thấy ta, dù là sáng hay tối, dù một khắc hay nửa khắc cũng tốt!
Người đó là ai? Thật sự có một người như vậy sao?
Ba năm qua, ta chưa bao giờ để ý quá khứ của chính mình, bởi vì ta cho rằng mình cùng những nữ tử khác đều giống nhau, ở trong hương khuê hao mòn vài chục năm tuổi xuân mà thôi!
Hiện tại, ta thật muốn biết, phải hay không có một người như thế tồn tại!
Thấy hắn rất lâu không đáp lời, lòng của ta bắt đầu hoảng hốt, lớn tiếng kêu:
“Vũ Văn Sở Thiên? Vũ Văn Sở Thiên…..”
Hắn vô lực tựa vào trên người ta, đem tay của ta giữ lại trong lòng bàn tay: “Chúng ta…..hảo hảo nói……..Nói mấy câu đi.”
“Ngươi nói, ta đang nghe đây!”
“Ngươi biết không? Ta mỗi lần gϊếŧ người cũng sẽ không lưu lại cho đối phương bất kỳ đường sống nào, bởi vì ta không thể thua, Tiểu Trần còn đang chờ ta, không có ta nàng sống không nổi….. Nàng ăn cơm phải ngồi đối diện với ta, nàng lúc ngủ muốn nắm tay ta, nàng gặp ác mộng sẽ khóc tìm ta…..”
Thanh âm của hắn ngày càng mơ hồ, thân thể run rẩy như cây đèn cầy trước gió sắp tắt. Ta lay động hắn, đẩy hắn: “Đừng ngủ a, ngươi không thể bỏ lại ta, không có ngươi ta làm sao bây giờ?”
“Ngươi đừng khóc được không? Ta thà bị đâm mấy kiếm vào ngực cũng không muốn thấy ngươi rơi lệ.”
“Ngươi còn sống ta liền không khóc!”
“Ta mệt mỏi, còn sống mệt chết đi…… Chết đối với ta mà nói là giải thoát tốt nhất, ngươi sẽ để ta chết ở trong lòng ngươi……”
“Không, ngươi chết thử xem! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Ta thực hi vọng giọng của mình có chút lực uy hϊếp, đáng tiếc tiếng khóc của ta mềm nhũn.
Gió đêm thổi tới trên y phục ướt đẫm, giống như là có đao thổi qua.
Bên ngoài nhành cây cũng đều đã ướt, căn bản không cách nào đốt lửa sưởi ấm.
Ta chỉ có thể ôm chặt thân thể run rẩy của hắn, cho hắn ấm áp.
Đêm hôn đó hắn vẫn luôn hôn mê, cầm lấy tay ta một khắc cũng không buông ra.
Trong hôn mê hỗn loạn, hắn còn không ngừng kêu: “Tiểu Trần, Tiểu Trần…….Không cần rời xa ta……..không cần nói như vậy……..Không cần xa rời nhau…….Vì cùng ngươi ở chung một chỗ…..Ta cái gì cũng đều không để ý, ngươi……..”
Ta ôm hắn cho thân thể hắn ấm lên, từng lần một an ủi hắn: “Chúng ta không rời xa nhau, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi không thể bỏ lại ta một mình……..”
Mặt trời rốt cục cũng lên, ta chưa từng giống như hôm nay thích sáng sớm, thích ánh mặt trời.
Ta chạy về phía đỉnh núi, nhìn ra nơi xa, mịt mù khói bếp thẳng lên!
Chạy về bên cạnh Vũ Văn Sở Thiên, sờ sờ hai gò má ấm áp của hắn, đem cây cỏ đắp lên người hắn.
“Ngươi chờ ta, ngươi nhất định phải chờ ta trở lại.”