Cô Độc

4.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên gốc: Cô yên Edit: Vô Phong Convert: ngocquynh520 Cô độc, thẳng đến khi chết. . . . . . Ta nói: “Vũ Văn Sở Thiên, tại sao không dám thừa nhận ngươi yêu ta? Ngươi ngay cả chút dũng khí này cũng ko c …
Xem Thêm

Chương 20: Mới quen mây mưa
Ta sờ sờ tim của mình, nơi đó đã không thể nhảy lên nữa.

Hắn nói để cho ta trở thành nữ nhân của hắn, ta có một vạn lý do cự tuyệt:

Hắn là ca ca ruột của ta, chúng ta sẽ bị thế nhân khinh thường phỉ nhổ.

Hắn đối với ta chẳng qua là áy náy, không phải là chân ái.

Hắn là đang vì sai lầm của mình mà chịu trách nhiệm.

Hắn lấy ta, tựa như hắn muốn cưới Tuyết Lạc, đều là mắc nợ.

Thật ra hắn căn bản không thể lấy ta, hắn ngay cả danh phận cũng không thể cho ta. . . . . .

"Được!"

Ta gật đầu, một vạn lý do thì thế nào, ta yêu hắn, một lý do này cũng đã đủ!

Ta không phải là Tuyết Lạc, không có kiêu ngạo của nàng, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cái gì ta cũng không để ý!

Hắn nghiêm túc nhìn ta, vẻ mặt ngưng trọng hơn so với bất cứ lúc nào: "Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, không có cơ hội đổi ý nữa . . . . . ."

"Ta không biết. . . . . ."

Đôi môi nóng bỏng của hắn dính vào trên trán ta, hơi nóng làm phỏng tim ta. Ta khẩn trương nắm lấy khăn trải giường, mới run giọng nói ra ba chữ "Không hối hận. . . . . .".

Môi của hắn dời xuống một chút xíu, hôn qua tai của ta, kinh mạch nhạy cảm trận trận tê dại, hàm răng của ta đều nhanh chóng không theo quy luật va vào nhau.

Khi môi lưỡi của hắn lướt qua cổ của ta thì toàn thân ta đều run rẩy, không tự chủ trốn ra sau.

Hắn than nhẹ, đẩy ta ra, cười khổ lắc đầu một cái: "Quên đi! Tội gì miễn cưỡng mình!"

"Không. . . . . . Không!" Ta thấy hắn xuống giường muốn đi, vội từ phía sau lưng ôm eo của hắn, mười ngón tay chế trụ bụng dưới của hắn: "Ca. . . . . . Đừng đi!"

"Ta không hối hận!"

Ta không biết lấy kích động từ nơi nào tới, buông tay ôm hắn ra, từ từ, từng chút một cởi nút áo của mình ra, cởϊ áσ khoác xuống, quần áo trong, cùng với một tia che giấu cuối cùng: "Ngươi phải nhẹ một chút, lần trước. . . . . . Thật là đau!"

Hắn xoay người lại, thấy ta cởi đến không còn mảnh vải che thân, lập tức lúng túng quay mặt đi, ấn vết thương mình mới vừa băng bó kỹ, nói giọng khàn khàn: "Ta. . . . . . Không phải là ý này!"

"A? !" Mất mặt, thật sự quá mất mặt rồi!

Ta che mặt, hai gò má giống như bị lửa thiêu, khốn quẫn che kín thân thể đang phơi bày, thật lâu mới nói ra được: "Ta cũng không phải là. . . . . . Ý này!"

Ta cúi đầu kéo chăn qua vừa định che thân thể lại, hắn đột nhiên níu chăn lại, kéo qua một bên.

"Vậy thì ý này đi!" Hắn thở dài nói, ôm vai của ta, dẫn ta đến trong ngực hắn, bắt được môi của ta. . . . . .

. . . . . .

"Ca. . . . . ."

Hắn dùng ngón trỏ điểm ở môi của ta, đẩy ta ngã xuống giường, ngón tay khẽ vuốt ve thân thể của ta. "Nhớ, từ nay về sau ngươi không còn là muội muội của ta. . . . . ."

"Ta. . . . . ."

"Là nữ nhân của ta!" Tay của hắn lướt qua ngực ta, eo ta, chân ta, còn nhẹ sờ giữa hai chân.

"A!" Đó không phải là đau, so với đau còn khó chịu hơn, muốn hối hận có lẽ đã không còn kịp rồi.

Hắn vừa triền miên hôn ta, vừa tách chân của ta ra, như có như không chạm tới, tất cả tri giác của ta đều ngưng tụ dưới ngón tay của hắn, sóng nhiệt đều hội tụ vào nơi đó . . . . . .

Cho đến khi luồng nhiệt từ hạ thể chảy xuống, hắn mới tiến vào một chút xíu. . . . . .

Cảnh xuân bất chợt cuồn cuộn, sóng nước kiều diễm.

Trong màn chậm rãi lay động, là tiếng ngâm nga chúng ta mới nếm thử mây mưa. . . . . .

Nến hồng lệ tận, gió không tiếng động. . . . . .

Sau kí©ɧ ŧìиɧ buông thả thiêu đốt, hắn nằm ở trên người ta, vết thương mới vừa băng bó kỹ đã bị máu thấm ướt.

Ta vừa muốn mở miệng, chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Ta lắc đầu, chạm tới da thịt trơn bóng mà đàn hồi của hắn, cảm thụ sự thân mật khách biệt.

"Ngươi yêu ta sao?" Tự nhủ một vạn lần, ta không quan tâm, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi ra câu hỏi chính mình cũng cảm thấy buồn cười này.

Từ một khắc hắn tiến vào thân thể ta, ta đã mất đi bản thân mình. Ta thật muốn nghe hắn nói một câu: ta yêu ngươi, cho dù là gạt ta, ít nhất có thể khiến cho ta cảm thấy quá trình mới vừa rồi tốt đẹp và chân thật!

Thấy hắn trầm mặc, ta thờ ơ nhún nhún vai, cười nói: "Ta thuận miệng hỏi một chút, ngươi cho là ta không hỏi là được."

"Ta không biết mình có yêu ngươi hay không, lần đầu tiên ta dưới tàng hoa đào nhìn thấy ngươi, thì không thể kềm chế chính mình, ngươi đi tới chỗ nào, tầm mắt của ta sẽ đuổi theo tới chỗ đó; ta không biết mình có yêu ngươi hay không, lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc thút thít, liền tự thế với mình, muốn dùng tính mạng của ta đi bảo vệ ngươi, tuyệt không để cho ngươi bị mảy may tổn thương; ta không biết mình có yêu ngươi hay không, lần đầu tiên ta ôm lấy ngươi, nhịp tim cũng chỉ vì ngươi mà tăng nhanh, vì ngươi mà dừng lại; ta không biết mình có yêu ngươi hay không, ta và ngươi ở chung một chỗ, mới phát hiện ra mình còn sống, còn có hỉ nộ ai nhạc, còn là một người sinh động. Ta không biết mình có yêu ngươi hay không, toàn thế giới có vô số nữ nhân, mà ta chính là muốn, muốn ngươi, làm nữ nhân của ta!"

"Sở Thiên!"

Khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của hắn cũng dính vào một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, "Nếu như có thể lựa chọn, ta thật sự không muốn ôm ngươi ngủ, sau đó muốn có được ngươi, không muốn thời điểm nhìn thấy ngươi quần áo xốc xếch có ý nghĩ kỳ quái. . . . . . Nếu như có thể lựa chọn, ta thật sự không muốn yêu ngươi, đáng tiếc ta không có lựa chọn nào khác!"

"Ưm, khuya lắm rồi, ngủ đi." Ta lạnh nhạt nói, vùi mặt ở trong chăn, cười đến miệng cũng không khép lại được.

Thương thế của hắn suốt một tháng không thấy có chuyển biến tốt.

Không phải là bị thương quá nặng, mà là vết thương mới vừa khép lại lại rách ra, lặp đi lặp lại.

Đoạn thời gian đó, ta bắt đầu thích soi gương, phấn từng tầng một thoa ở trên mặt thoa, lau lau bôi bôi, thấy thế nào cũng không đủ đẹp;

Mỗi ngày chải đầu đều mất một canh giờ, nhưng vẫn không hài lòng;

Y phục thử tới thử lui. . . . . .

Sau lại phát hiện, tâm tư này căn bản chính là uổng phí. . . . . .

Tóc chải đẹp hơn nữa cũng sẽ loạn, mà y phục. . . . . . vẫn là rất nhanh bị cởi ra. . . . . .

*************************************

Đêm đầu hè, hoa nở khắp nơi, chim hót thanh thanh.

Ta nhìn thấy hắn đáng thương ngồi ở trên giường năn nỉ, lòng tin kiên định lại có chút dao động.

Ta lắc đầu một cái, đưa ánh mắt dời khỏi khuôn mặt tràn đầy khẩn cầu của hắn.

"Ngươi đừng đi, ta bảo đảm tối nay, tuyệt đối không đυ.ng tới ngươi."

"Ngày hôm qua ngươi cũng nói như vậy, ngày hôm trước. . . . . . Cũng là nói như vậy!" Xác thực nói, một tháng trước hắn cũng nói như vậy, nhưng nằm ở trên giường không quá một canh giờ, hắn liền quên mất lời đã đáp ứng ta không còn một mống.

Hôm nay, đại phu đến xem vết thương của hắn, thiên dặn vạn dò nói: ngàn vạn lần không thể để cho hắn làm hoạt động quá khích hoặc kịch liệt, nếu như miệng vết thương không khép lại nữa, có thể sẽ thối rữa, đến lúc đó đừng nói bình phục, sợ rằng tính mạng cũng nguy hiểm!

Cho nên tối nay ta nhất định muốn hung ác quyết tâm, vô luận hắn nói gì, ta đều không thể mềm lòng nữa.

"Vậy ngươi tới đây, chúng ta nói chuyện."

"Không nói, khuya lắm rồi, có lời gì ngày mai hãy nói!"

Nói chuyện? Nếu hắn có thể chỉ nói chuyện mới là lạ, ta cũng không phải là không có kinh nghiệm. Mấy ngày trước hắn nói muốn ta nói chuyện với hắn, nói xong, liền phạm sai lầm rồi. . . . . .

Ta nghiêng đầu tránh ra, vừa đi đến cửa, ta liền nghe thanh âm thật nhỏ của hắn ở phía sau vang lên.

"Ta yêu ngươi!"

Trước mắt của ta đều là ngôi sao vụt sáng, hoàn toàn không nghĩ ra mới vừa rồi tại sao phải đi, xoay người chạy đến bên giường, lòng tràn đầy vui mừng hỏi: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"

Hắn bộ mặt ủy khuất giật nhẹ tay áo của ta, nước mắt ròng ròng nhìn ta nói: "Một khắc không nhìn thấy ngươi, ta liền nhớ ngươi. . . . . ."

"Vậy ngươi ngoan ngoãn đi ngủ, ta ngồi ở bên cạnh ngươi, có được hay không?"

"Được!"

Vừa nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên cùng khóe miệng mỉm cười khi đạt được ý xấu, ta biết ngay mình lại bị hắn dụ. Không có biện pháp! Bộ dạng buồn rầu bi thương kia, biết rõ là giả vờ, tim ta vẫn hóa thành một vũng nước, thế nào cũng không cứng nổi.

Còn chưa ngồi được bao lâu, hắn liền đem bàn tay lạnh như băng đặt trong lòng bàn tay ta, hỏi ta: "Ngươi có lạnh hay không?"

"Ngươi lạnh sao?"

"Ta có chút lạnh." Hắn kéo chăn che kín người, dịch người vào bên trong, "Vào đêm, trời sao lạnh như vậy!"

Lạnh? Đây chính là đầu mùa hè! Ta chỉ mặc một cái áo mỏng còn cảm thấy nóng.

"Có phải nhiễm phong hàn hay không? Ta sưởi ấm cho ngươi." Ta ngồi gần hắn một chút, càng ấm càng gần, càng ấm càng chặt, chờ ta bị hắn đè ở phía dưới, mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng: tay của hắn một năm bốn mùa đều lạnh.

"Vũ Văn Sở Thiên! Ngươi không phải nói là không lừa ta sao?"

"Ta nói vậy sao?" Trong mắt của hắn lan tràn ý cười khiến cho người ta chán ghét, tay không thành thật cởϊ qυầи áo của ta, động tác thuần thục so với ta tự cởi còn nhanh hơn.

Ta đưa tay muốn đẩy hắn, ngược lại bị hắn bắt được: "Ngươi đừng lộn xộn, đại phu nói vết thương của ta nếu lại rách ra thì sẽ phiền toái."

"Ngươi còn biết à!"

"Dĩ nhiên. Cho nên ngươi phải nghe lời. . . . . . Làm theo lời ta nói. . . . . ."

"Ngươi!"

Nhìn vết thương đại phu mới vừa băng bó tốt cho hắn, ta động cũng không dám động, chấp nhận nhắm mắt lại, tự nhủ:

Ngày mai, nhất định không thể lại mắc mưu!

"Ngồi vào trên người ta. . . . . ." Hắn liếʍ tai trái của ta, lúc nói chuyện thở ra hơi thở nóng rực, trực tiếp nóng đến trái tim ta.

"Cái gì!"

". . . . . . Thử một chút. . . . . ."

. . . . . .

Hưởng thụ không đồng dạng như vậy, đυ.ng chạm tuyệt vời nhất, không phải là thân thể, mà là linh hồn.

Hắn đang rêи ɾỉ cuồng nhiệt dưới người ta, theo mỗi một cử động lên xuống cùng uốn éo thân thể của ta mà hưng phấn khó nhịn.

Điều này làm cho ta lần đầu tiên cảm nhận được vui sướиɠ khó có thể kháng cự. . . . . .

Thì ra là, đây chính là yêu!

Đoạn thời gian này, ta không biết là đang tỉnh hay đang trong mộng, ta thậm chí phân không rõ hắn rốt cuộc có phải là ca ca ta từng biết đó không.

Hắn thường không giải thích được mỉm cười, nhìn thấy ta chải đầu sẽ cười, nhìn thấy ta ăn sẽ cười, thậm chí ta đánh hắn hắn cũng sẽ lớn tiếng cười không ngừng. . . . . .

Mà ta, thật ra trong mộng cũng cười đấy!

Thương thế của hắn rốt cuộc tĩnh dưỡng tốt, bồ câu đưa tin lại bay tới bay lui trong sân, sau một phen triền miên, hắn mặc quần áo tử tế rời đi.

Ta đuổi theo hôn lên môi của hắn. . . . . .

Càng hôn càng sâu, kí©ɧ ŧìиɧ ngóc đầu trở lại. . . . . .

Hai người không thể chờ đợi nằm lại trên giường. . . . . .

Hắn lại một lần mặc quần áo tử tế, thở dài nói: "Tiểu Trần, ta rất mau trở về!"

"Vậy ta tiễn ngươi!"

Tiễn một đoạn lại một đoạn đường, ta luyến tiếc buông tay hắn ra, nhón chân lên khẽ hôn lên khuôn mặt mê người của hắn.

"Ai!" Hắn nói: "Đừng tiễn nữa, ngươi cùng đi với ta thôi."

. . . . . .

Rời khỏi làng chài, thời điểm đến một trấn nhỏ, đã là gần tối.

Tiểu nhị bưng thức ăn lên thì bồi cười nói: "Khách quan, phu nhân ngươi dáng dấp thật là đẹp!"

"Cám ơn!" Hắn nhận lấy cơm, hoàn toàn không lưu ý đến đồ ăn này có bao nhiêu cũ.

Lúc hắn vùi đầu ăn cơm, khóe miệng còn lộ ra nụ cười không che giấu được!

Ta lặng lẽ duỗi tay qua, che phủ bàn tay hắn đặt trên đầu gối: "Sở Thiên, chờ ngươi báo thù xong, có tính toán gì?"

Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt trôi về phương xa, "Ta muốn mang theo ngươi tìm một chỗ không có ai, ẩn cư tị thế, tựa như cha mẹ chúng ta vậy. . . . . ."

Lời phía sau của hắn dừng lại, ánh mắt sáng rỡ chán nản tiêu tán.

Cha mẹ! Nếu như bọn họ dưới suối vàng có biết, tâm tình không biết sẽ như thế nào!

"Ca. . . . . ." Ta nhất thời nóng lòng không cẩn thận gọi sai, sau khi ý thức được vội vàng sửa lời nói: "Sở Thiên, chúng ta bây giờ như vậy rất tốt, bọn họ sẽ không trách chúng ta."

"Ừ!" Hắn phủ tay nắm chặt tay của ta, sử dụng ngón tay của hắn bày tỏ tình yêu say đắm của mình, nói cho ta biết, hắn sẽ không hối hận.

"Ngươi thích con trai hay con gái?" Ta đắm chìm trong mơ ước với tương lai, không phát hiện sắc mặt hắn chợt biến, còn tự nói: "Chúng ta sinh một trai một gái đi, ta nhất định muốn hảo hảo thương yêu bọn chúng. . . . . . Ngươi nói xem tên chọn chúng là gì thì tốt nhỉ?"

"Tiểu Trần. . . . . ." Hắn cắt ngang ta: "Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, tất cả đến lúc đó rồi hãy nói."

"A!"

Đêm hôm đó hắn không đυ.ng đến ta, chẳng qua là hôn lên trán ta, ôm ta vào trong ngực ngủ.

Ta cho rằng hắn lo lắng chuyện nhiệm vụ, nhưng không biết lúc ăn cơm chính mình đã khiến hắn nhớ lại một chuyện hắn coi thường đã lâu.

Ngày thứ hai, hắn mang theo ta cỡi ngựa chạy như bay một ngày, lúc gần đêm, mới dừng lại trước một tiểu lâu xa hoa trụy lạc, ta nhìn tấm biển: Ỷ Hồng lâu.

"Nơi này là?" Ta hỏi.

"Một lát đi vào một câu nói cũng đừng nói." Nói xong, hắn lấy mũ sa che mặt mua trong tiểu trấn đội lên cho ta, che kín khuôn mặt ta lại. "Nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng đừng để cho người khác thấy được bộ dạng ngươi."

Ta gật đầu một cái, mới vừa đi theo sau lưng hắn đi vào, một nữ nhân xa lạ liền nghênh tới đây, dắt trong tay tơ lụa che miệng cười nói: "Vũ Văn công tử, làm sao ngươi mới đến a, Mộng Nhi của chúng ta nhớ ngươi tới cơm cũng không muốn ăn rồi. . . . . . Vị cô nương này là? Không phải có người mới liền quên người cũ chứ."

"Làm sao lại như vậy? !" Hắn lấy một tờ ngân phiếu từ trong vạt áo ra, đặt ở trên tay nữ nhân kia, cười nói: "Làm phiền mẹ chăm sóc Mộng Nhi rồi."

Nữ nhân vừa thấy ngân phiếu, lập tức mặt mày hớn hở: "Mau đi theo ta đi, Mộng Nhi sáng sớm liền nói ngươi hôm nay sẽ tới, để cho ta tới đây chờ đợi ngươi. Các ngươi thật đúng là tâm ý tương thông . . . . ."

Lời này nghe đặc biệt uốn éo, ta bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt vô tội của hắn.

Hắn gần sát ta, nói bên tai ta: "Cho dù nạp thϊếp, ta cũng sẽ không nạp Mạnh Khắp."

Nữ nhân uốn éo thân mình, đi tới bên ngoài cửa một gian phòng: "Mộng Nhi, Vũ Văn công tử ngươi trông mong tới."

"Mời hắn vào!" Là thanh âm của Mạnh Khắp.

Đợi nữ nhân kia đi xa, ca ca mới mang theo ta đẩy cửa đi vào.

Đâu đâu cũng là sương mù lượn lờ, mùi thơm vấn vương.

Màn lụa mỏng, mành che tơ vàng.

Mạnh Khắp ngồi trên chiếc giường mềm mại, mặc một bộ sa mỏng phấn hồng nửa xuyên thấu, sợi tóc nhẹ vén, trang điểm mê người. . . . . .

Cánh trí kiều diễm như vậy, đáng tiếc có một nam nhân bị thương quỳ trên mặt đất, hèn mọn kéo làn váy Mạnh Khắp, van xin nói: "Hữu sứ thế nào cũng sẽ cho ngài chút mặt mũi, ngài liền thay ta cầu tình, cho ta thêm một cơ hội đi."

Mạnh Khắp chỉ chỉ cửa, lạnh nhạt nói: "Ta nào có mặt mũi này, chính ngươi cầu xin hắn tốt lắm."

Hắn nghe vậy, cuống quít quay đầu, vừa nhìn thấy ca ca vui mừng đứng lên: "Sở Thiên, làm sao ngươi tìm tới nơi này?"

Ca ca vẻ mặt lạnh lùng sóng nước chẳng xao, nhìn về phía Mạnh Khắp: "Trừ hắn ra còn có ai khác không?"

"Không, phái Không Động tựa hồ sớm có chuẩn bị, bày Thiên La Địa Võng."

"Sở Thiên, ngươi. . . . . ." Người bị thương nghi ngờ nhìn Mạnh Khắp một chút, lại nhìn ca ca một chút, cả kinh kêu lên: "Ngươi là hữu sứ, ngươi, thế nào lại là ngươi? !"

"Quy củ cũng không cần ta nói lại một lần. Ngươi dự định tự mình động thủ, hay là ta động thủ?"

Người nọ đột nhiên cả người run rẩy, ấn vết thương té quỵ dưới đất: "Sở Thiên, xem chúng ta là bằng hữu, ngươi bỏ qua cho ta đi, lần sau ta nhất định đoái công chuộc tội!"

Ca ca không nói gì, rót một ly trà, đặt tại trước mặt người kia.

Người nọ run rẩy mà tiếp nhận, thở dài nói: "Ta có thể gặp lại Tuyết Lạc một lần không?"

"Ngươi chỉ biết liên lụy đến nàng."

"Vậy ngươi đáp ứng ta, nhất định phải đối tốt với nàng một chút."

"Được! Ta đáp ứng ngươi."

Thấy kia người ngửa đầu uống vào, ca ca xoay người lại ôm lấy ta, ôm ta vào trong ngực.

Ta cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe tiếng rêи ɾỉ thống khổ, ngửi thấy được mùi máu tanh càng ngày càng đậm hơn, cuối cùng biến thành mùi gay mũi.

Len lén từ bên người ca ca nhìn sang, người mới vừa đã không còn, chỉ còn sót trên đất một vũng máu, từ từ khô cạn.

Ta thấy trong bụng một trận quằn quại, buổi sáng thân thể không thoải mái nên không ăn gì, hiện tại liền không dừng nôn khan.

Ca ca đỡ ta ngồi xuống, trong mắt đều là thần sắc áy náy: "Hù dọa đến ngươi?"

"Ca, tại sao ngươi phải tàn nhẫn như vậy!" Ta bịt miệng, cố nén dạ dày đang dời sông lấp biển.

"Thân phận của hắn đã bại lộ, cho dù Sở Thiên bỏ qua cho hắn, phái Không Động cũng sẽ không bỏ qua cho hắn." Mạnh Khắp hừ lạnh một tiếng, nói: "Sở Thiên, hiện tại ngươi định làm như thế nào?"

"Cuộc trao đổi này cố chủ là ai, làm sao lại để lộ tin tức?" Ca ca hỏi.

"Là đại đệ tử phái Không Động, mục đích là đoạt được chức vị chưởng môn phái Không Động. Bọn họ bây giờ đã có chỗ đề phòng, bất luận người nào đi đều là chịu chết."

"Tối không được thì sáng, ngươi giúp ta an bài, ba ngày sau, ta muốn khiêu chiến Vô Nhai Tử ở đỉnh núi Vân Sơn, sinh tử không màng."

"Được!"

"Còn nữa, sau khi chuyện thành công, ta xuất ra ba ngàn lượng, mua đầu của đại đệ tử phái Không Động."

"Giá tiền mặc dù có chút thấp, nhưng là ngươi ra, ta nhận!"

Ca ca xoay người lại nhìn Mạnh Khắp, suy nghĩ một hồi lâu mới vươn tay, thấp giọng nói: "Thuốc ngày thường ngươi uống, có thể cho ta một chút không?"

"Cái gì? Ngươi nói là. . . . . . Hương cơ hoàn!" Mạnh Khắp ánh mắt âm hàn quét qua ta, dời về đến trên mặt của hắn: "Vũ Văn Sở Thiên, ngươi thật giỏi, ngay cả thân muội muội của mình cũng không bỏ qua."

Tay của hắn thu hồi lại hạ xuống, lại vươn ra: "Cám ơn!"

"Đoạt lấy muội muội của mình có phải rất kí©h thí©ɧ hay không? Nghe nàng uyển chuyển rêи ɾỉ dưới thân mình có phải rất hưởng thụ hay không? Ngươi có từng nghĩ qua, nếu như toàn bộ người giang hồ đều biết được chuyện ngươi làm, ngươi khiến Lục gia còn mặt mũi nào mà tồn tại? ! Lục Khung Y nghĩ như thế nào? !"

Tay của hắn nắm thành quyền, móng tay khảm vào lòng bàn tay.

"Những lời này ngươi tốt nhất chỉ nói trước mặt của ta." Hắn nói xong, cũng không quay đầu lại lôi kéo ta rời đi

Thêm Bình Luận