- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Cô Độc Chiến Thần
- Quyển 7 - Chương 63: Buôn bán vật tư
Cô Độc Chiến Thần
Quyển 7 - Chương 63: Buôn bán vật tư
Đoàn người Khang Tư đang thẳng tiến Đế đô, lúc đi qua tòa thành trì đầu tiên trong hành trình, bị cả một đám thành vệ quân cùng với mấy tên quan văn vây chặt, bọn họ coi Khang Tư như thương đoàn, chuẩn bị thu tiền mãi lộ.
Chỉ là lúc Khang Tư đưa ra giấy thông hành do Trung tướng Sư đoàn trưởng ký, thành vệ quân tuy tránh đường, nhưng vẫn còn làm khó cấm Khang Tư dắt chiến mã và xe ngựa vào thành nghỉ ngơi.
Đối với điều này mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao nhiều tuấn mã và xe ngựa lớn như vậy, đủ để quần nát một cái thành trì.
Khang Tư không sao cả, dứt khoát hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi ở vùng biên cách thành trì không xa, dù sao mắm muối tương đường các loại lương thực đều có đủ cả, không cần vào thành mua sắm cũng có thể tự cấp tự túc.
Cắm trại xong, Âu Khắc lập tức đi lên nhắc nhở:
- Đại nhân, sau khi nộp lại tài chính đại đội cho cấp trên, hiện tại chúng ta một đồng tiền cũng không còn, tuy rằng hiện giờ có thể tự cấp tự túc, thế nhưng sau khi tới Đế đô, chúng ta cũng không thể cứ cắm trại dã ngoại như bây giờ được.
Còn nữa, chúng ta như bây giờ có phải là rêu rao quá mức không?
Khang Tư đối với điểm rêu rao này cũng hiểu được, dù sao trên đường mình cứ bị người ta vây xem quá nhiều, giống như vừa rồi, đám thành vệ quân kia cũng sẽ không tự dưng chạy tới chặn đường thu thuế, gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, chúng ta phải giải quyết thế nào đây?
Âu Khắc đắn đo cẩn thận, nói:
- Đại nhân, chúng ta có thể đem xe ngựa chiến mã và vật tư bán đi phần lớn, trực tiếp mang theo tiền bạc thì thỏa đáng hơn.
Kỳ thực Âu Khắc mong kiếm được một khoản tiền, sau khi tới Đế đô sẽ luồng cửa sau cho Khang Tư. Hắn quen thuộc tình huống Đế đô, nên rất rõ ràng, nếu như ngươi không có tiền, ở đất Đế đô nửa bước cũng khó mà đi được.
- Bán đi xe ngựa cũng không sao, nhưng bán đi chiến mã có phải hơi đáng tiếc không? Nên biết những chiến mã này đều là loại cực kỳ ưu tú mà.
Tương Văn chen vào.
- Không bán chiến mã, chẳng lẽ muốn mấy trăm người chúng ta mang theo hơn 7000 con ngựa đi Đế đô, rêu rao quá phận như vậy, lẽ nào ngươi muốn dọc theo đường đi luôn bị đám quý tộc kia kiếm chuyện?
Âu Khắc nhướng mày nói.
Tương Văn bị nói tới không dám lên tiếng nữa.
Uy Kiệt lập tức nhảy ra:
- Nếu như muốn bán, chúng ta tới Đế đô bán thì sao? Giá cả nơi đó khẳng định cao hơn mấy lần nơi này.
Âu Khắc thở dài nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao, nhưng cũng như lúc nãy, chiến mã của chúng ta đều là chủng loại cực kỳ ưu tú, dọc theo đường người đỏ mắt khẳng định không ít, nếu như trên đường đám quý tộc dây dưa, chúng ta có thể làm sao? Bọn họ tìm tới cửa, có thể bán vài đồng kim tệ là hay lắm rồi.
- Vậy 20 con thiên lý mã cũng bán đi?
Tuy rằng biết ngựa nhất định phải bán, nhưng Tương Văn vẫn còn luyến tiếc hỏi.
Âu Khắc lắc đầu:
- Thiên lý mã không thể bán, nếu đi quan hệ ở Đế đô, một con thiên lý mã so với 1 vạn kim tệ còn có tác dụng lớn hơn nhiều. Hơn nữa đại nhân xuất thân là thân vệ Nguyên soái, trở lại Đế đô khẳng định phải đi thăm ngài Nguyên soái, thiên lý mã này là lựa chọn tốt nhất.
Nghe nói như thế, người ở đây bao gồm cả Khang Tư đều gật đầu thầm tán thành, Khang Tư tuy nghĩ trở lại Đế đô phải đi thăm Nguyên soái, nhưng không nghĩ tới phải đưa lễ vật, xem ra Âu Khắc quả thật là một quản gia cực kỳ xứng chức.
Uy Kiệt đột nhiên nhớ tới thứ gì đó, lên tiếng hỏi:
- Đại thúc, vì sao hai tên Thiếu tá kia nói, chúng ta chỉ có danh sách 130 hộ vệ có thể mang theo vũ khí đi vào Đế đô?
- Nên nhớ Đế đô căn bản không hạn chế dân chúng mang theo vũ khí ra vào. Hơn nữa dựa theo quy định, đại nhân cũng không có khả năng dẫn theo nhiều người như vậy đi vào Đế đô.
Tương Văn xen ngang:
- Ý bọn họ có phải nói là, đại nhân chỉ có thể dẫn theo 130 người đi vào Đế đô?
Âu Khắc lập tức lắc đầu trả lời:
- Đây là không thể, dù sao sĩ quan cấp tướng đi vào Đế đô cũng chỉ dẫn theo một tiểu đội, sĩ quan cấp tá chỉ có một nhóm, đại nhân chỉ là một Thiếu tá, sao có khả năng dẫn một đội đủ 130 hộ vệ vào Đế đô được?
- Vậy sao bọn họ còn nói như vậy? Có phải là không có ý tốt?
Tương Văn hỏi, hắn cũng không cho rằng hai tên Thiếu tá kia lại có hảo tâm nhắc nhở đại nhân.
Âu Khắc cười nói:
- Bọn họ đúng là có ý tốt. Nên nhớ ở ngoài nước, không quản ngươi có bao nhiêu lính hầu, nhưng ở trong nước, có binh sĩ vũ trang vượt qua biên chế thân vệ chính là tạo phản, xét nhà diệt tộc.
- Hai thiếu tá kia là nhắc nhở chúng ta, tốt nhất chỉ đem theo 130 bộ vũ khí, không phải đại nhân gặp phiền phức rồi sao.
- A, còn có quy định như vậy? Các lính hầu khác làm sao bây giờ?
Tương Văn, Uy Kiệt kể cả Khang Tư đều sửng sốt, bọn họ thật ra đến giờ cũng không biết Đế quốc lại có quy định như vậy.
Âu Khắc thần sắc dễ dàng nói:
- Việc này đơn giản thôi, chỉ cần nói với bên ngoài thân phận bọn họ là nô ɭệ tùy tùng là được, dù sao nô ɭệ là tài sản tư nhân, không lẽ còn quản ngươi mang theo bao nhiêu tài sản đi ra ngoài? Hơn nữa, thân phận lính hầu là nô ɭệ vũ trang mà thôi, thân phận vẫn ngang nhau.
Nghe như thế mọi người đều yên lòng, dù sao nô ɭệ chỉ là một tên gọi, người ngoài nhìn vào cũng không thể biết đại nhân căn bản không coi họ là nô ɭệ.
Về phần vũ khí dư thừa, mọi người đều có vẻ không quan tâm, Uy Kiệt nói ra lời trong lòng mọi người:
- Vũ khí bỏ lại đều bán đi, dù sao sau khi nộp vũ khí tồn kho ở đại đội 5 lên cấp trên, hiện tại chúng ta dùng đều là thứ nát vụn thu trên thảo nguyên, căn bản không có mấy thứ tốt.
Âu Khắc nói ý kiến của mình xong, liền quay sang Khang Tư xin chỉ thị:
- Đại nhân, ngài xem xử lý như thế nào?
Tuy rằng biết đại nhân sẽ đồng ý cách giải quyết của mình, nhưng làm thế nào cũng phải xin ý kiến một chút, ôm mọi chuyện về phía mình là tối kỵ của thân phận thuộc hạ.
Khang Tư gật đầu nói:
- Mỗi người lưu lại hai con ngựa cùng khoảng 2 tháng lương thảo, binh khí lưu lại ba bộ mã đao cùng cung tiễn, những thứ khác đều bán đi, chuyện này giao cho ngươi phụ trách.
- Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ mang đám vật tư này bán giá tốt nhất.
Âu Khắc lĩnh mệnh xong, bắt đầu bắt đầu chỉ định nhiệm vụ:
- Uy Kiệt, ngươi dẫn người vào thành dò hỏi một chút, phụ cận này có người nào cần vật tư của chúng ta. Sau đó tự đến mỗi nơi dò hỏi tình báo, dù sao chúng ta cũng không thể chỉ bán ở một nơi, chỉ một khu vực sẽ không thu được nhiều vật tư như vậy.
- Tương Văn, ngươi dẫn người đi chọn ra 20 con tuấn mã tốt nhất lưu lại, chuyện kiểm kê vật tư giao cho ta phụ trách.
Nghe Âu Khắc phân phó, Tương Văn liền kéo theo Lưu Bân ra ngoài.
Uy Kiệt cũng lập tức bận rộn công việc, Lôi Đặc, Lôi Khải bị người quên lãng chỉ có thể giống như hắc lang, đi theo bên người Khang Tư làm công tác hộ vệ.
Như vậy, đoàn người Khang Tư bắt đầu những ngày vừa đi vừa bán vật tư.
Trong đám vật tư của Khang Tư, chiến mã là bán chạy nhất, những chiến mã này là từ hơn 10 vạn con tuấn mã tuyển chọn ra, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra ngựa quân Đế quốc so sánh với chúng, quả thật là cách một trời một vực.
Âu Khắc chỉ là hơi tiết lộ một chút ý đồ bán chiến mã ra, đám quý tộc địa phương, thương nhân, sĩ quan liền chen chúc nhau tới tranh mua, giá cả 100 kim tệ, gần như không trả giá, hơn nữa xem thần sắc bọn họ, hình như cái giá này giống như rất rẻ mạt.
Nếu như không phải sớm nói rõ 20 con thiên lý mã là lễ vật đại nhân dâng cho nguyên soái, nếu như không phải những quý tộc tỉnh biên ải không có gì hiển hách, sợ rằng 20 con thiên lý mã đã bị đám quyền quý kia mạnh mẽ ép bán.
Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của đám người mua, Âu Khắc liền biết rõ đám thân phận hiển hách đó là phần tử buôn lậu qua lại giữa đại thảo nguyên và Đế quốc, từ giữa hai bên buôn bán lời biết bao nhiêu kim tệ. Thậm chí hắn hối hận bản thân mình định giá quá thấp, chỉ là bây giờ giá đã hô ra, giờ đổi giọng chẳng khác gì tự cho mình một bạt tai nên chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Chờ khi quân đồn trú địa phương nhận được tin tìm tới cửa, mới đem ra bán hơn 60 con tuấn mã, thì số tuấn mã còn không tới một nửa. Vốn là quân doanh địa phương muốn một hơi mua sạch cả 2000 con chiến mã còn lại, nhưng bị Âu Khắc cự tuyệt.
Một là mua bán với người bên quân đội không chỉ bị định giá thấp, lại còn đòi tiền chiết khấu, hai là còn một đám đông quyền quý nhiều tiền chạy tới, đang nhìn chằm chằm đợi mua, đắc tội với quân đội còn hơn là đắc tội nhiều quý tộc như vậy. Dù sao mình chỉ làm thương nhân lâm thời mà thôi.
Người tranh mua chiến mã, phần lớn là sĩ quan và quý tộc, mà người tranh mua xe ngựa cỡ lớn tất cả đều là thương nhân, những chiếc xe ngựa này giá cả đắt hơn chiến mã một chút, mỗi chiếc bán 150 kim tệ, nhưng cái giá này lại khiến Âu Khắc rất không cam lòng, bởi vì ở trên đại thảo nguyên, giá những chiếc xe ngựa kia tuyệt đối đắt hơn chiến mã gấp mấy lần, không ngờ ở trong Đế quốc xe ngựa lại không đáng tiền như vậy.
Mà món giá trị thứ 3, vốn có danh xưng đầu tài mãi lộ là da thú, vốn Âu Khắc không có quan tâm tới, chuẩn bị một lần bán toàn bộ cho thương nhân.
Nhưng mà Tương Văn vốn thiên tính đã hoàn toàn phát ra thuộc về nữ tính, hắn dùng bản lĩnh khiến đám nam nhân giật mình, tùy tiện chia da thú ra làm mấy loại. Ngoại trừ lưu lại vài món dồ da siêu hạng chuẩn bị làm lễ vật ra, những cái khác đều án theo đẳng cấp mà bán, giá trị kim tệ tăng thêm không biết bao nhiêu lần.
Ở trên phương diện này, Âu Khắc chỉ có nước cam bái hạ phong.
Về phần binh khí dư thừa, thật là chuyện không có biện pháp, toàn bộ coi như sắt vụn bán giá thấp cho tiệm vũ khí, giao dịch chỉ là kiếm chút tiền tiêu vặt.
Mà trong số vật tư này, không đáng tiền nhất, gần như không bán được lại là lương thảo.
Kỳ thật cũng không phải là không bán được, chỉ là giá bán ra cứ như cho không, ngay cả 1/3 giá thị trường cũng không có, Âu Khắc không nỡ làm lợi cho đám người kia nên chỉ còn cách đi xin ý kiến Khang Tư, giữ lại 10 chiếc xe ngựa vận chuyển hai tháng lương thực sử dụng cho đoàn người, những cái còn lại toàn bộ tặng không cho người nghèo.
Dù sao không đáng tiền, vậy còn không bằng tăng thêm danh tiếng cho đại nhân.
Quả nhiên, đúng như Âu Khắc suy nghĩ, từ đó những dân nghèo khó tỉnh Văn Tây biết đến một đại từ thiện có tên Khang Tư - Lôi Luân Đặc.
Chuyện Khang Tư một đường buôn bán vật tư, đương nhiên truyền tới tai các Thiếu tướng mấy sư đoàn phòng vệ tỉnh Văn Tây, kể cả Lữ đoàn trưởng số 1 trong đó, đối với chuyện này đều cười cho qua không thèm để ý. Sở dĩ lơ đễnh như vậy, một là bọn hắn không cho rằng số vật tư của Khang Tư có thể đổi được bao nhiêu kim tệ, hai là thứ kim tệ nghèo hèn này, căn bản không phải là thứ các sĩ quan cấp tướng này theo đuổi.
Vì vậy, đoàn người Khang Tư một đường buôn bán vật tư không có gì trở ngại. Đến lúc rời khỏi tỉnh Văn Tây, đoàn người Khang Tư so với khi mới rời khỏi quân doanh, quả thật là khác xa như trời với đất.
Mang theo một đoàn xe và 1500 con tuấn mã, 700 người, chuyến đi của đoàn Khang Tư đã không còn thu hút ánh mắt nhiều người nữa, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Trên đường, Âu Khắc lén lút nói cho Khang Tư vài chữ: 75 vạn 6710 kim tệ, một món tiền đủ để nhét đầy một chiếc xe ngựa cỡ lớn.
Nghe tới con số lớn như thế, dù là Khang Tư đã từng sở hữu một lượng lớn kim tệ, cũng bị hoảng sợ: Chỉ đơn giản một lần buôn bán vật tư đã thu được bằng một tháng quân lương của một sư đoàn, lẽ nào thương nghiệp thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy?
Khang Tư đem chuyện thương nghiệp có thể thu được lượng lớn tài chính ghi tạc trong lòng, làm Trưởng quan hậu cần bộ đội hơn nửa năm, quản lý toàn bộ chi tiêu sinh hoạt hằng ngày đủ các loại vụn vặt toàn đại đội, Khang Tư đã không phải không hề có cảm giác trước tiền tài như trước đây nữa.
Dù là thánh nhân, chỉ cần đảm đương Trưởng quan hậu cần cơ sở một đoạn thời gian, cũng sẽ biết rõ sự quan trọng của tiền tài.
Đối với điểm ấy, Khang Tư ngược lại có phần cảm kích Quân bộ đã bổ nhiệm mình làm Trưởng quan hậu cần, bằng không hắn nhiều năm xung phong tiền tuyến, căn bản sẽ không hiểu biết sâu sắc được tầm quan trọng của kim tiền.
Khang Tư hiểu được điểm này, đồng thời cũng hiểu rõ bản thân mình đối với thủ đoạn đầu tư triển khai tư bản, gần như dốt đặc cán mai. Tuy rằng Âu Khắc nhìn cũng chỉ có chút kiến thức nửa vời đối với đầu tư tài chính, nhưng dù sao cũng mạnh hơn mình, cho nên Khang Tư không chút do dự trực tiếp đem lượng tiền lớn như vậy giao cho Âu Khắc quản lý, dù sao mình cần tiền cứ tìm Âu Khắc lấy là được.
Âu Khắc nhận lệnh cũng không thoái thác, hắn đã sớm coi mình là quản gia của Khang Tư, trợ giúp đại nhân quản lý tài sản chính là nhiệm vụ của mình. Vì vậy trong thời gian này, bản thân hắn đã cố ý học tập một ít phương pháp vận hành tài chính, hiện giờ chỉ cần cẩn thận thử nghiệm là được.
Đoàn người Khang Tư áp tải một xe kim tệ, nhanh chóng rời khỏi địa giới tỉnh Văn Tây, sau đó nhờ vào đội hình thu nhỏ của đội ngũ cùng với tờ chứng minh của Trung tướng Sư đoàn trưởng viết, rốt cục đoàn người Khang Tư có thể vào thành trì nghỉ chân rồi.
Nhưng đoàn Khang Tư bình thường như vậy lại làm người ta chú ý: ngẫm lại một Thiếu tá nho nhỏ, mang theo 130 hộ vệ và gần 600 tùy tùng, không chỉ bên người còn có 20 con tuấn mã hảo hạng, lại còn có hơn 20 chiếc xe ngựa cỡ lớn vận chuyển vật phẩm tùy thân. Càng lợi hại hơn là, trực tiếp bao trọn một lữ điếm lớn nhất trong thành làm chỗ dừng chân, nếu như ngươi là bọn địa đầu xà, ngươi sẽ đối đãi với gã Thiếu tá này thế nào?
Cho nên đám quyền quý không ngừng tìm tới cửa, ngược lại khiến cho Khang Tư thần sắc tiều tụy.
Mà Âu Khắc trong lúc nghênh đón đưa tiễn bận rộn, hận không thể tát mình một bạt tai, ai bảo hắn lo lắng thay đại nhân, đề nghị vào thành dừng chân đây chứ?
Vào thành nghỉ chân thì thôi đi, hà tất gì còn nhắc đại nhân không cần quan tâm vấn đề tiền tài, do đó mới khiến đại nhân quyết định mọi người đều vào thành?
Biết rõ đại nhân thương xót thuộc hạ, tuyệt đối không có khả năng hắn ở lữ điếm xa hoa, những người khác tùy tiện tìm một chỗ nằm nghỉ. Đây còn không phải tự mình tìm chuyện phiền toái hay sao, còn trách ai gây ra họa?
Tuy rằng Khang Tư nhiều lần biểu thị mình không có thân phận hiển hách gì, nhưng đám quyền quý kia căn bản không tin, một gã thiếu tá nếu không có bối cảnh gì, có thể dẫn nhiều người hoành tráng như vậy nhập kinh đợi sắc phong lãnh địa sao? Gạt quỷ đi. Phải biết rằng dù là lãnh địa sĩ quan cấp tá béo bở nhất, một năm thu nhập còn chưa đủ để hắn dừng chân một đêm như vậy.
Bởi vì sự hiểu lầm này, mãi đến khi Khang Tư vẻ mặt mệt mỏi đưa ra lý do trên đường dài mệt nhọc, thời gian cấp bách, mới trốn được lời mời yến hội của đám quyền quý kia.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, mọi người rốt cuộc cũng đã có thể thở một hơi, Âu Khắc đã nằm xụi lơ trên ghế, áy náy nói với Khang Tư đang xoa chân mày:
- Đại nhân, xin lỗi, ta cũng không ngờ lại dẫn tới nhiều người như vậy.
Hắc lang vẫn ẩn nấp, cho tới giờ mới đi ra thông khí, nhịn không được quay về phía Âu Khắc mũi phì một tiếng, biểu thị bản thân bất mãn.
Khang Tư lắc đầu bất đắc dĩ cười nói:
- Chuyện này cũng không thể trách ngươi, là ta yêu cầu bao trọn lữ điếm.
Uy Kiệt đồng dạng hữu khí vô lực, xen vào nói:
- Đại nhân, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dù là đại nhân không bao trọn lữ điếm tốt nhất, chỉ cần ngài dẫn theo nhiều người như vậy lên kinh, muốn không rêu rao cũng rất khó mà.
Tương Văn đảm nhiệm công tác thị nữ chạy lại, thần sắc vẫn ung dung như cũ xoa bóp vai cho Khang Tư, hắn cười hì hì nói:
- Hì hì, kỳ thật cũng không tệ đâu, ít nhất đại nhân cũng thu được rất nhiều lễ vật mà.
Âu Khắc tức giận nói:
- Ngươi cho là lễ vật này dễ thu sao, dù là không cần đi thăm đáp lễ, cũng phải trả lễ chứ, bằng không ngươi cho là sẽ có người khi không tặng lễ vật cho ngươi sao?
Tương Văn căn bản không thèm để ý:
- Vậy có sao chứ, tùy tiện mua vài món lễ vật trả lễ là được, chỉ cần không đáng giá hơn vật chúng đưa, vậy là chúng ta lời rồi.
- Ta xin ngươi, đại tỷ, ngươi cũng không nên nghĩ như vậy được chứ, đáp lễ chính là biểu thị mặt mũi của đại nhân, đại nhân hồi lễ chỉ có thể quý giá hơn tặng lễ của bọn hắn, không thì sẽ mất hết mặt mũi đại nhân. Một khi đã đánh mất mặt mũi, bị bọn họ nói này nọ, đại nhân căn bản không còn mặt mũi lăn lộn nữa!
Uy Kiệt bất đắc dĩ nói ra.
Từ xưng hô của hắn mà xem, hiển nhiên hắn vô thức xem Tương Văn trở thành nữ tính.
- Nguyên lai là như vậy sao, vậy nhất định phải mua lễ vật tốt nhất đáp lễ mới được, dù sao chúng ta nhiều tiền, không cần quan tâm.
Liên quan đến mặt mũi Khang Tư, Tương Văn lập tức trở nên hào phóng.
- Cái gì chúng ta nhiều tiền, chút tiền ấy còn phải tiết kiệm lại, dù sao tới Đế đô chính là địa phương dùng nhiều tiền!
Âu Khắc giáo huấn.
- Ừ, không sai, chúng ta đáp lễ, so với lễ vật bọn họ quý hơn một chút là được, chúng ta chọn lễ vật đi?
Tương Văn nói, bày vẻ mặt tội nghiệp nhìn Khang Tư.
Khang Tư không để tâm, cũng không để ý gật đầu đồng ý những lễ vật thuộc hạ thay mình lựa chọn.
Tương Văn lập tức hoan hô một tiếng nhào về phía đống lễ vật chất chồng thành núi. Còn Âu Khắc bảo Uy Kiệt kéo thêm mấy người Bách phu trưởng và Lưu Bân tới hỗ trợ.
Khang Tư nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông hắc lang, yên lặng nhìn mọi người hò hét bày biện ước đoán giá trị lễ vật, vừa ghi chép lại chủ nhân món quà đó.
Cảm giác có người thay mình phân ưu thật không tệ, nếu như chỉ có mỗi một mình, sợ rằng căn bản không nghĩ tới chuyện đi hồi lễ.
Nghĩ tới xã giao, Khang Tư không khỏi bóp trán lần nữa, xã giao với giới quyền quý này thật đúng là quá nhiều quy củ mà, bản thân mình đúng là không thể thích ứng được.
Dưới sự bận rộn của đám người Âu Khắc, đám quyền quý kia nhanh chóng thu được lễ vật quý trọng đáp lễ lại mình, tuy rằng Khang Tư không tham gia yến hội, nhưng vẫn cấp cho quyền quý địa phương ấn tượng tốt.
Nhưng cũng chỉ có quyền quý địa phương này biết tới Khang Tư, bởi vì sau đó trên đường đi, Khang Tư đều đóng trại đã ngoại, căn bản không vào trong thành, cho nên đám quyền quý địa phương khác đều không có khả năng níu kéo bọn Khang Tư nữa.
Thiếu đi đám quyền quý dây dưa, đám người Khang Tư một đường cấp tốc bôn ba tới Đế đô. Hơn một tháng sau, đám người Khang Tư đã đến được ven thành Đế đô.
Mà ba sĩ quan cấp tá Lai Ôn Tư Khắc, còn đang ở xa xa mấy ngày lộ trình phía sau.
Trải qua nghiệm chứng của cảnh vệ tuần tra Đế đô, đám Khang Tư được đưa đến khu đại doanh chuyên an trí sĩ quan cấp tá và thân vệ ở khu ngoài cùng.
Chỉ là đại doanh chỉ phụ trách ăn uống cho 130 người, những tùy tùng khác phải cần nộp một phí dùng nhất định mới được an trí. Đối với chút tiền còm ấy, thật không cần quan tâm.
Dàn xếp xong đám thuộc hạ, Khang Tư liền mang theo năm thân vệ Âu Khắc đi vào Đế đô, hắc lang và Lưu Bân cũng chỉ có thể đợi trong quân doanh, bọn chúng không quen người vật nơi này, căn bản không có chỗ để đi.
Chứng minh quân tịch của Khang Tư vẫn còn là Thiếu úy, nhưng có giấy thông hành do Trung tướng ký tên chứng minh thân phận hiện tại của hắn là Thiếu tá. Sĩ quan cấp tá trở lên đều có thể tự do ra vào Đế đô.
Đi vào Đế đô, việc đầu tiên Khang Tư làm là đi viếng thăm Nguyên soái.
Nếu như không phải vừa khéo gã thân vệ phụ trách thủ vệ nhận biết Khang Tư, tuyệt đối sẽ không ai thay Khang Tư đi vào xin ý kiến, bởi ở đất Đế đô này Thiếu tá đầy đường, đông như kiến vậy, tuyệt đối không có tư cách gặp mặt Nguyên soái đại nhân.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp nghe nói Khang Tư đến đây xin gặp, lập tức bảo người cho hắn vào, đương nhiên, năm thân vệ Khang Tư chỉ có thể đứng ngoài cổng đợi.
Khang Tư theo người hầu dẫn đường, đi vào thánh địa trong lòng quân Đế quốc.
Phủ nguyên soái rất lớn, thế nhưng cũng không xa hoa như trong tưởng tượng: cảnh vật đập vào mắt, đều tạo một cảm giác đơn giản hào phóng giản dị. Toàn phủ nguyên soái ngoại trừ đá cẩm thạch ra, chỉ có bãi cỏ có màu xanh, trừ nó ra ngay cả bóng cây che mát cũng không có, càng không cần nói hoa lá gì nữa.
Khi người hầu dẫn đường Khang Tư đến gần một toà phòng hình thức như cung điện. Gã người hầu chấn động thật mạnh, bởi vì ngài Nguyên soái không ngờ đứng ở bậc thang trước cửa, đang đợi khách nhân tới. Loại đãi ngộ vinh quang này, chỉ có quan tước hiển hách hoặc người được Nguyên soái coi trọng mới có thể hưởng thụ.
Tên hầu nghi hoặc liếc mắt nhìn Khang Tư, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào tên thanh niên này là người Nguyên soái coi trọng? Tại sao cho tới giờ mình chưa từng nghe qua người nào tên Khang Tư này chứ?”
Khang Tư cũng nhìn thấy Nguyên soái Tả Đặc Lạp, rất nhanh bước tới mấy bước đứng nghiêm chào theo quân lễ.
Thấy Khang Tư ở trước mặt mình vẫn cái thần thái đạm bạc như cũ như lần đầu gặp mặt. Nguyên soái tùy ý đáp lễ lại nhịn không được cười nói:
- Ngươi vẫn cái bộ dáng cái gì cũng không đáng kể, có phải ngươi nghĩ là phái ngươi đi làm Trưởng quan hậu cần là ủy khuất ngươi không? Ha ha, không ngờ thoáng cái đã thành Thiếu tá rồi.
- Không có, thưa ngài, thuộc hạ còn phải vô cùng cảm ơn ngài đã dành cho cơ hội, bởi vì nhờ vậy thuộc hạ mới hiểu cái gì là công tác hậu cần.
Khang Tư nói lời này khiến khóe mắt Nguyên soái toát vẻ vui mừng, hắn kích động vỗ vỗ vai Khang Tư:
- Không tệ, ngươi có thể nghĩ vậy thật là không tệ.
Nói rồi, liền kéo Khang Tư vào nhà.
Thần sắc cùng cử động của Nguyên soái, khiến cho dám người hầu đứng ở cửa sửng sốt không thôi, liền yên lặng đem tên và dung mạo Khang Tư ghi tạc trong lòng, về phần ghi nhớ sau này sử dụng thế nào, cũng chỉ có bọn họ mới biết.
Đi vào phòng khách, Nguyên soái liền hỏi Khang Tư vì sao lại đi vào đại thảo nguyên, làm thế nào sinh tồn sống sót ở nơi đó, lại làm cách nào mang theo nhiều người như vậy trở về nước mà không lạc đường.
Tính cách Khang Tư là hỏi một câu trả lời một câu, câu hỏi của Nguyên soái đều được trả lời thỏa đáng. Về phần vì sao không lạc đường, Khang Tư chỉ dùng nguyên nhân có lính hầu là dân bản xứ để giải thích.
Về phần chuyện bản đồ Khang Tư cũng không nói ra, ở trong cách hắn nhìn, gã quyền quý đánh cắp bản đồ, khẳng định sẽ đem bản đồ nộp lên tranh công, cũng không coi là cướp công?
Nếu Đế quốc vẫn theo cách khác có được bản đồ thảo nguyên, vậy bản thân hà tất nói ra để dẫn tới phiền phức làm chi?
Đối với Khang Tư mà nói, bản thân đi bái kiến Nguyên soái chỉ là lễ tiết mà thôi, cũng không phải tới tìm Nguyên soái để tố cáo.
- Thưa ngài, thuộc hạ ở đại thảo nguyên cá cược thắng được 2 con thiên lý mã, chỉ có Nguyên soái mới xứng dùng, cho nên mạo muội tặng cho ngài.
Thấy nguyên soái không tiếp tục hỏi nữa, Khang Tư đột nhiên nói.
Dưới sự nhắc nhở của Âu Khắc, Khang Tư tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình dùng vật tư đại đội lập nghiệp.
Nghe Khang Tư nói xong, thần sắc Nguyên soái thoáng ngạc nhiên một chút, quan sát vẻ mặt Khang Tư vẫn giữ bình tĩnh như cũ, lão lạnh mặt nói:
- Hừ, nhìn thần sắc ngươi, hình như luyến tiếc không nỡ tặng thiên lý mã cho ta?
Khang Tư sửng sốt, vội lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không tiếc.
Ngoại trừ những lời này ra, Khang Tư cũng không giải thích gì khác.
Mà ở trong mắt những người hầu nơi này, đều mơ hồ lộ ra thần sắc cười trên tai họa kẻ khác, tên Thiếu tá này không may rồi, bởi Nguyên soái cho tới giờ vẫn chưa từng nhận lễ vật của ai.
Không biết Nguyên soái vì nguyên nhân gì, chăm chú nhìn kỹ Khang Tư không một chút e ngại, bỗng nhiên mặt lạnh tan băng, mỉm cười gật đầu nói:
- Nếu là ngươi tặng thiên lý mã, vậy ta sẽ nhận.
Nói đến đây, Nguyên soái còn ra vẻ trưởng bối chỉ điểm cho Khang Tư:
- Ngươi đó, làm sao lúc nịnh bợ Trưởng quan cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng, đồng thời còn nói một tràng như thế? Ai thấy vậy đều nghĩ ngươi không nguyện ý. Ta dám chắc chuyện tặng lễ này, là do thân vệ thay ngươi đưa ra chủ ý phải không? Ta xem ra, sau này chuyện tặng lễ nên để thân vệ ngươi đứng ra lo là được rồi, tính cách của ngươi thật sự không thích hợp làm chuyện như vậy, miễn cho không lấy lòng được người, ngược lại đắc tội với người ta nữa.
Nguyên soái bỗng nhiên chuyển biến, lập tức khiến đám người hầu trợn to mắt, há hốc miệng sững sờ.
Dù là Khang Tư trước giờ sao cũng được nghe nói như vậy, cũng không khỏi xấu hổ một hồi, lời này đúng là do Âu Khắc dạy hắn, chỉ là Khang Tư từ lúc chào đời tới nay chưa từng tự mình đi tặng lễ, căn bản không biết tặng lễ nên làm thế nào.
Lần trước tặng lễ cho Công chúa và Đại thần quan, cũng là do thân vệ mình làm mọi chuyện.
Nhìn lại thấy đám người hầu đang ngẩn người, Nguyên soái cũng biết mình đã làm hơi quá phận, lập tức nghiêm mặt nói với Khang Tư:
- Ừ, đợi lát nữa ngươi còn phải đi trình diện tại Quân bộ, ta cũng không lưu ngươi nữa.
Khang Tư hiểu đây là tiễn khách, lập tức đứng lên cúi chào:
- Như vậy thuộc hạ xin cáo lui.
Nguyên soái đang làm mặt lạnh, không biết vì sao, đột nhiên đứng dậy vỗ vỗ vai Khang Tư, lời nói sâu xa:
- Khang Tư, nếu muốn bảo trụ bản sắc quân nhân của mình, cũng không phải chỉ thuần túy gϊếŧ địch là được. Nổi bật là tốt, nhưng quá nổi bật ngược lại sẽ biến thành chuyện xấu. Nhân tình thế sự ngươi còn phải học nhiều mới được.
- Vâng, cảm ơn ngài Nguyên soái chỉ điểm.
Khang Tư chân thành nói lời cảm tạ với Nguyên soái.
Tuy rằng Khang Tư không thèm để ý tới chuyện thăng quan phát tài, nhưng cũng không biểu thị hắn đối với mặt âm u kia không hiểu biết.
Hắn biết Nguyên soái nói mình đừng nên nổi bật quá mức, miễn cho người khác kiêng kỵ, điểm ấy Khang Tư hiểu rất sâu sắc, chỉ cần nhìn mình vừa trở về, đã bị người ta đánh cắp bản đồ ngay liền rõ. Chỉ là không biết đối phương e ngại chuyện gì không có ra tay gϊếŧ mình, ngược lại lưu tình có thừa, nhìn lời nói cách làm của hai tên Thiếu tá kiểm tra quân công thì biết.
Sau khi Khang Tư rời đi, Nguyên soái trở lại thư phòng, vừa đi qua đi lại, vừa lẩm bẩm nói:
- Chết tiệt, ngày hôm nay sao ta thất thố như thế? Ở trước mặt người hầu lại biểu hiện coi trọng Khang Tư? Theo lý mà nói là không nên mà?
Nói đến đây, nguyên soái vỗ vỗ trán:
- Thật đúng là quái sự, vừa nhìn thấy Khang Tư liền không nhịn được có loại cảm giác quen thuộc, cũng như lần đầu tiên thấy hắn, không chút nghĩ ngợi tới thân phận bất minh liền thu hắn vào thân vệ, cũng là nhận rồi mới điều tra lại thân phận. Thật sự là cổ quái mà! Quên đi, không nghĩ nữa.
Nguyên soái lắc lắc đầu, ngồi trước bàn làm việc.
Nguyên soái gõ gõ mặt bàn suy nghĩ một chút, tiếp đó mở ngăn kéo, từ một xấp văn kiện dày cộm móc ra một tờ, mở ra. Chỉ thấy bên trên ghi lại những chuyện từ khi Khang Tư bị ép đi quân dịch ở Khi Hồng Quốc, cho đến khi Khang Tư bỗng nhiên mất tích, quân đoàn Khang Tư tan rã mới thôi, toàn bộ đều được ghi trên hồ sơ này.
Nhìn những ghi chép chi tiết này, trên mặt Nguyên soái lộ ra vẻ tươi cười, rất tán thưởng gật đầu lẩm bẩm:
- Chiến Thần? Danh hiệu không tệ, dựa theo tố chất bản thân Khang Tư, tương lai sẽ trở thành ngôi sao của Đế quốc. Chỉ là còn cần phải ở tầng dưới rèn luyện một chút. Ngôi sao trẻ tuy rằng có thể làm phấn chấn quân tâm dân tâm, nhưng mà dễ bị người ta đố kỵ lắm, vẫn nên đè ép một chút mới được.
Tiếp theo, nguyên soái lại lấy ra một tập hồ sơ, nhìn phần hồ sơ này, nguyên soái nhíu mày:
- Đây cũng là một hạt giống không tệ, năng lực cá nhân cùng tố chất cũng không sai, chỉ là tính cách quá phù phiếm. Trẻ tuổi đã biết câu dẫn nhiều phu nhân tiểu thư tới diễn trò. Muốn lợi dụng thế lực những phu nhân tiểu thư này, lót đường cho mình thăng chức, cũng coi như là một người có thủ đoạn. Có điều ngươi lại dám can đảm tính kế lên thân ta, vậy đừng trách ta chèn ép các ngươi.
Nói đến câu sau, khóe mắt Nguyên soái đã giật giật, thậm chí tức giận ném tập hồ sơ kia vào sọt rác.
Nhưng đến khi Nguyên soái bình tĩnh tâm tình lại, lão lại nhặt tập hồ sơ kia ra khỏi thùng rác bỏ vào ngăn kéo, còn than thở:
- Ôi, vẫn nên chờ một thời gian xem, may ra vài năm sau hắn có thể cải biến lại tác phong.
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Cô Độc Chiến Thần
- Quyển 7 - Chương 63: Buôn bán vật tư