Khang Tư sau khi mỉm cười hỏi lại một câu, Hạ Lợi lập tức tỉnh táo lại, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Mà các lính đánh thuê bên cạnh cũng rối loạn lên.
Một người vết sẹo đầy người trong số lính đánh thuê đó vẻ mặt nhanh nhẹn dũng mãnh nhảy ra hô:
- Còn có ta, còn có ta. Khải Lợi ta cũng là ba cấp lính đánh thuê, cũng là từ trong núi thây biển máu đi ra! Để cho ta gia nhập nhé!
Có lính đánh thuê này đi đầu, những lính đánh thuê khác cũng đều yêu cầu gia nhập lính đánh thuê đoàn của Khang Tư.
Hiện tại lính đánh thuê độc lập có năm người, Khang Tư cũng không khách sáo trực tiếp nhận bọn họ.
Kỳ thật ngu ngốc cũng sẽ không bỏ qua chiến sĩ may mắn còn sống, liều chết xung phong từ trong vòng vây mấy trăm lính quân địch. Lúc đó trên chiến trường, Khang Tư cũng không có đặc biệt chiếu cố bọn họ, cho nên những chiến sĩ này không phải vận khí cực kỳ tốt thì là đặc biệt thông minh cùng dũng mãnh. Hoàn toàn bằng vào năng lực bản thân cùng vận khí mới có thể sống sót trên chiến trường, tuyệt đối có thể nói là lính tinh nhuệ trăm trận.
Được Khang Tư đồng ý, năm lính đánh thuê vui mừng cực kỳ, bọn họ đều là ba cấp lính đánh thuê, mỗi tháng có thể thu được mười hai kim tệ. So với trước kia một mình làm nhiệm vụ còn cao hơn.
Trong lúc nhất thời bọn họ đều trò chuyện với nhau. Mọi người đều cùng đánh trận với nhau, hiện tại lại ở trong một tổ chức, cảm giác quan hệ thân thiết rất nhiều.
Đám nô bộc Bỉ Lâm Đặc Tư lại là vừa hâm mộ vừa đố kỵ nhìn đám lính đánh thuê này.
Trừ bỏ ba người Bỉ Lâm Đặc Tư ra, năm nô bộc khác đều đang âm thầm hối hận. Nguyên lai lính đánh thuê đoàn đãi ngộ cao như vậy, hơn nữa còn bảo hộ mình cho đến chết già!
“Đây chính là siêu cấp đãi ngộ mà chưa từng nghe thấy. Thật giận lúc trước chủ nhân muốn đám người mình trở thành lính đánh thuê, mình sao lại không đồng ý, một lòng muốn trở về đốn củi đây?”
“Thật đáng tiếc, hiện tại bị những lính đánh thuê này làm cho đẳng cấp gia nhập cao lên, hiện tại mình muốn gia nhập, chẳng khác gì không biết tự lượng sức.”
Ba người Bỉ Lâm Đặc Tư lúc này cũng vào thế khó xử, bọn họ hâm mộ lính đánh thuê đoàn Khang Tư tiền lương nhiều, lại luyến tiếc con đường quý tộc chưa tới. Bọn họ có điểm tự tin tưởng, nếu Bỉ Lâm Đặc Tư mở miệng thần phục, chủ nhân này khẳng định sẽ đưa ra một danh ngạch. Dù sao Bỉ Lâm Đặc Tư trước vốn là một Tuyết khuyển kỵ sĩ.
Sau khi trải qua một hồi tự hỏi dữ dội, bọn họ vẫn lựa chọn không lên tiếng.
Một quý tộc nghèo túng vẫn được hoan nghênh so với lính đánh thuê giàu có.
Tuy nói lính đánh thuê cũng có khả năng trở thành quý tộc, nhưng đây đều là chủ lính đánh thuê đoàn hoặc là đoàn trưởng lính đánh thuê. Lính đánh thuê bình thường không có cơ hội này.
Mà lính đánh thuê gia nhập đoàn, gần như không có khả năng trở thành đoàn trưởng, hơn nữa tự do đều cũng bị hạn chế. Đây mới là nguyên nhân bọn họ giữ vững không thay đổi thân phận nô bộc của mình.
Nhìn thấy Khang Tư thu nạp những lính đánh thuê còn sót lại vào dưới trướng, nhóm hộ vệ đội buôn lại càng thêm cung kính.
Bởi vì đến lúc này, cho dù Khang Tư thay đổi chủ ý muốn nuốt sạch hàng hóa, những lính đánh thuê này chẳng những không phản kháng mà ngược lại sẽ phi thường vui vẻ hỗ trợ. Bởi vì vật tư cướp được là của lính đánh thuê đoàn bọn họ.
Tuy nhiên bọn Khang Tư cũng không có ý xấu như vậy, cho nên buổi tối này mọi người vẫn trải qua thật sự thư thái.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sơ qua một ít lương khô, mọi người liền điều khiển xe ngựa lên đường.
Bởi vì nhân viên giảm đi cho nên trừ bỏ những lúc để cho ngựa nghỉ ngơi, những lúc khác hầu như chạy đi không nghỉ lại chút nào. Bởi vậy đám người Khang Tư này lại đến Cáp Nhĩ Nam tước lĩnh sớm hơn ba ngày so với thời gian dự định.
Tòa thành Cáp Nhĩ Nam tước là trung tâm khu vực Cáp Nhĩ Nam tước lĩnh. Tòa thành này nhỏ hơn chừng một phần mười so với Bá tước tòa thành.
Xung quanh tòa thành mặc dù có một số thôn xóm, xưởng nhưng tuyệt đối không phồn hoa như thành Bỉ Khắc. Về phần tường thành càng không cần phải nói, ngay cả hàng rào gỗ đều không có.
Đoàn xe Khang Tư “ầm ầm” chạy trên đường đầy tuyết đọng, tòa thành Nam tước từ lúc bọn họ ở rất xa liền vang lên tiếng kèn. Tiếp theo từ trên la can tòa thành xuất hiện hơn trăm cung thủ lưng đeo trường cung.
Ngay sau đó cầu treo tòa thành hạ xuống, cửa lớn mở ra, ba người kỵ sĩ khôi giáp đầy đủ mang chừng hơn trăm lính trường thương vọt ra. Mà thôn xóm chung quanh dưới sự thúc giục của vài người quản sự, ào ra hơn trăm nông phu cầm xiên.
Không đợi Khang Tư làm ra phản ứng, đám hộ vệ đội buôn này cũng đã vui mừng đến mức ở trên xe nhảy nhót, hơn nữa tháo cờ xí đội buôn ở trên xe ngựa múa may loạn lên.
Đám lính đang tụ tập sau khi thấy một màn như vậy, toàn bộ đội ngũ dừng một chút. Sau đó chỉ thấy một người kỵ sĩ trong đó hạ vài mệnh lệnh gì đó với mấy tên quản sự kia, quản sự lập tức mang theo đám nông phu rời đi.
Đám lính cung trên thành cùng lính trường thương dưới thành lại không rời đi, tuy nhiên cũng không có làm ra dáng vẻ công kích, mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Tốc độ xe ngựa giảm xuống, đến cách kỵ sĩ khoảng hai ba thước thì kéo lại dây cương.
Sau một hồi ngựa hí vang dội, xe ngựa ngừng lại.
- Đại thiếu gia! Ngũ thiếu gia bị chết thật thảm a!
Vài hộ vệ đội buôn quỳ rạp xuống trước mặt kỵ sĩ cao lớn ở giữa kêu gào thảm thiết.
Kỵ sĩ mặc giáp che mặt kia lập tức nhảy xuống ngựa, xốc mũ giáp lên, một tay nắm lấy áo hộ vệ vẻ mặt không thể tin được quát:
- Ngươi nói cái gì? Ngũ đệ ta rốt cuộc làm sao hả?
Sau khi hộ vệ lắp bắp nói rõ mọi chuyện, kỵ sĩ này ném tên hộ vệ, ngửa mặt lên trời rống:
- Bỉ Khắc Bá tước! Ta - Áo Đặc Hàn kỵ sĩ thề không đội trời chung với ngươi!
Hơn nữa rút binh khí ra điên cuồng múa may một lúc, sau đó hắn mới được hai kỵ sĩ khác an ủi tỉnh tảo lại.
Đám người lính đánh thuê Khang Tư đương nhiên là thông minh đứng ở một bên yên lặng nhìn. Không chỉ nói Khang Tư mà những người khác thấy một màn như vậy đều có cảm giác quái dị.
Hạ Lợi nghiêng đầu lẩm bẩm:
- Làm sao ta cảm thấy thật quái dị? Tên Ngũ thiếu gia kia không phải là con riêng sao? Làm sao khiến cho Đại thiếu gia chính quy này kích động như vậy? Theo ta được biết, anh em như vậy đều hận đối phương không thể chết sớm một chút.
Khải Lợi bĩu môi nói:
- Mẹ kiếp. Người thì đã chết, đương nhiên phải biểu hiện là anh em tình thâm. Bằng không chẳng lẽ ngươi còn muốn hắn ngửa mặt lên trời cười rằng tên con riêng này cuối cùng cũng chết?
- Đừng nói nữa. Người ta đang đi tới, để hắn nghe được thì không tốt đâu.
Một người lính đánh thuê vội khuyên can.
Tuy nhiên bọn Hạ Lợi cũng không phải đám gà mờ, những lời vừa rồi đều khẽ giọng thầm nói, không để người ngoài nghe được.
Tên kỵ sĩ kia cùng hai kỵ sĩ khác được đám hộ vệ dẫn đường đi tới trước đoàn xe.
Đối mặt ba người kỵ sĩ tầng lớp thân phận quý tộc, đám lính đánh thuê tuy rằng ngoài miệng không thèm để ý nhưng trong lòng chú ý vạn phần. Vừa nhìn thấy đối phương đi tới, tất cả đều theo bản năng sửa sang lại quần áo, bắt đầu xếp thành hàng bày ra đội hình đợi duyệt.
Mà Bỉ Lâm Đặc Tư dẫn dắt năm nô bộc kia càng không cần phải nói, bọn họ sớm đã quỳ rạp trên mặt đất. Về phần Bỉ Lâm Đặc Tư cùng hai người anh em của hắn lại bày ra bộ dáng kỵ sĩ đứng yên. Chỉ có Khang Tư cùng ba thủ hạ một bộ dáng lơ đễnh.
Không trách Khang Tư như vậy, một kỵ sĩ địa vị cùng phúc lợi không bằng một gia thần bậc thấp ở bán đảo Phi Ba. Người như vậy có thể khiến đám người Khang Tư để ý nhiều?
Tên kỵ sĩ Áo Đặc Hàn bộ dạng cao ngạo liếc mắt nhìn mọi người một cái. Sau khi nhìn đến nghi lễ của Bỉ Lâm Đặc Tư mắt sáng rực lên một chút, tuy nhiên chú ý tới cách ăn mặc của Bỉ Lâm Đặc Tư cùng với vị trí đang đứng, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười trào phúng.
Chờ đến khi hắn nhìn đến Khang Tư lập tức thu liễm nụ cười, làm một cái kỵ sĩ lễ tiết rồi nói:
- Cảm ơn đoàn trưởng đại nhân giữ nghiêm điều lệ lính đánh thuê, vạn phần cảm kích đoàn trưởng đại nhân viện trợ đội buôn nhà chúng tôi. Xin cho phép kẻ hèn này vì ngài xin ý kiến công huân với Nam tước đại nhân, ngài tuyệt đối sẽ đạt được tiền tưởng cực cao. Hiện tại xin mời theo kẻ hèn này đi vào tòa thành Nam tước đại nhân nghỉ ngơi. Nam tước đại nhân phi thường hiếu khách, đặc biệt là đối với những chiến sĩ anh dũng các vị.
Khang Tư đang muốn mở rộng lực ảnh hưởng của lính đánh thuê đoàn đối với lời mời như vậy đương nhiên là cầu còn không được. Sau một hồi khách sáo lập tức đi theo kỵ sĩ tiến vào tòa thành, mà những xe ngựa lại được hộ vệ chỉ huy đám binh lính kéo vào trong thành.
Trên tầng cao nhất tòa thành, ở trong một phòng Nam tước đại nhân sống. Một người đàn ông trung niên có dáng hiền lành mặc quần áo lộng lẫy đeo huy chương Nam tước đang ngắm nghía bộ râu của mình một mặt cười nhìn những lính đánh thuê đang đi vào cửa thành qua cửa sổ.
Nhìn một hồi lâu tiếng đập cửa vang lên, Nam tước đại nhân không hề động. Tuy nhiên một trong hai người võ sĩ khôi giáp từ đầu đến chân ở cạnh cửa lui ra sau một bước rút binh khí đề phòng, mà người còn lại mở cửa phòng ra.
Nhìn người vào là một nô bộc, người võ sĩ rút kiếm lùi tới đứng trước Nam tước đại nhân, người mở cửa kia thì đóng cửa lại người đứng chặn ở cửa.
Người hầu đối với hộ vệ của Nam tước có vẻ cẩn thận như vậy, cũng không cảm thấy bất kỳ quái dị nào mà vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất không lên tiếng.
Nam tước đại nhân liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, xoay người lại hỏi:
- Lính đánh thuê đoàn này thực lực thế nào?
- Đại nhân. Lính đánh thuê đoàn Bạch Mạn Mân Côi vào lúc nhận nhiệm vụ toàn bộ đoàn chỉ có bốn người, theo điều tra thì là một bậc lính đánh thuê đoàn mới được thành lập trước khi đội buôn lên đường.
Người hầu này ngẩng đầu nói.
Vừa nhìn bộ dáng của hắn dễ nhận thấy làm cho người ta có cảm giác quen thuộc, rõ ràng chính là một hộ vệ đội buôn còn sót lại.
- Mới thành lập trước khi đội buôn lên đường? Có thể là cố ý xuất hiện hay không?
Nam tước đại nhân vuốt râu nói.
- Thuộc hạ không dám đảm bảo, nhưng lính đánh thuê đoàn này đã gϊếŧ hơn trăm quân địch. Theo thuộc hạ đoán, nếu bọn họ là mật thám căn bản không có khả năng sẽ làm được như vậy.
Hộ vệ cẩn thận nói.
- Ồ? Ngươi nói là lính đánh thuê đoàn chỉ có bốn thành viên kia đã gϊếŧ hơn trăm quân địch đến đánh lén các ngươi? Chính ngươi nhìn tận mắt?
Nam tước đại nhân rất kinh ngạc nhìn tên hộ vệ kia chằm chằm, thân hình hai tên hộ vệ của hắn cũng lay động một hồi hiển nhiên cũng bị việc này làm cho hoảng sợ!
- Vâng, thưa đại nhân. Đúng là gϊếŧ chết thật mà không phải diễn trò, điểm này thuộc hạ dám đảm bảo bởi vì chỉ riêng thuộc hạ đã chôn hơn mười cái xác.
Hộ vệ nói đến đây, chần chờ một chút sau đó không kìm nổi nói:
- Đại nhân. Quân địch lần này đánh lén chúng tôi là quân chính quy của Bá tước, tổng số ít nhất ba bốn trăm người. Mà chỉ riêng lính cung tên đã hơn trăm người, cho nên chúng tôi vừa đối mặt đã bị thiệt hại hơn một nửa.
- Ba bốn trăm người, vừa đối mặt bị chết mất một nửa. Như vậy làm sao các ngươi có thể chạy thoát được?
- Quân chính quy của Bá tước bị bốn người lính đánh thuê đoàn kia gϊếŧ tới mức phải chạy trốn? Dó đó các ngươi mới nhặt về được một mạng?
Nam tước có vẻ trào phúng nói.
Hộ vệ vội nói:
- Đại nhân. Đúng là như vậy. Lính đánh thuê đoàn này đầu tiên là gϊếŧ sạch lính cung tên của địch, sau đó đánh lén gϊếŧ chết thủ lĩnh Hách Nhĩ Phu của địch. Tiếp đó lại liên tục gϊếŧ mấy sĩ quan khiến cho quân địch mất chỉ huy, cuối cùng nói làm bọn họ kinh hãi mà đi. Chúng tôi mới có thể đưa hàng hóa của đại nhân tới.
Nam tước đại nhân không nói gì, hắn bị khϊếp sợ nói không nên lời.
Bốn người không ngờ tiêu diệt hơn trăm lính cung tên, còn gϊếŧ chết sĩ quan quân địch, bức bách quân địch mất đi quan chỉ huy chỉ có thể lui lại… Đây vẫn còn là người làm sao?
Nam tước đại nhân không cho rằng thủ hạ lại nói dối. Việc này chỉ cần tra rõ liền biến, không ai phạm sai lầm ở phương diện này. Nhưng chỉ có biết đây là lời nói thật mới khiến hắn khϊếp sợ không thôi.
Nghĩ lại thực lực như vậy, gần như được xem là lính đánh thuê cấp chín. Nhưng vì sao đối phương thực lực mạnh mẽ như vậy lại mới chỉ là lính đánh thuê đoàn bậc một? Chẳng lẽ có lo lắng ngầm gì? Nếu như vậy thật sự có thể thử mua chuộc.
Đều tới mức này, vậy lính đánh thuê đoàn này chắc chắn không có khả năng là mật thám do Bá tước phái ra.
Ở trên mảnh đất này, không có ai lại bỏ hơn một trăm lính cung tên cùng sĩ quan để đổi lấy đạt được sự tín nhiệm cho một mật thám. Bởi vì lính cung cùng với sĩ quan không thể bồi dưỡng trong thời gian ngắn. Có thể nói lính cung quý hơn so với lính đao thương, mà sĩ quan thì càng không cần phải nói. Không có sĩ quan lính có nhiều đến mấy cũng chỉ là một đám người ô hợp.
Nếu đối phương không có khả năng là mật thám quân địch phái tới. Như vậy nếu lôi kéo đám người thực lực mạnh mẽ chỉ vì nguyên nhân không rõ chịu rơi vào tầng chót của xã hội, chính là chuyện có lợi nhất.
“Mình hiện giờ bất kể cái gì đều thiếu, hơn nữa đặc biệt thiếu những người có năng lực ở trong thiên quân vạn mã lấy đầu quân địch như vậy.”
“Vậy mình nên làm thế nào mới mua chuộc được đây? Việc này phải tự mình quan sát mới có thể quyết định được…”
Nam tước đại nhân vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, tuy nhiên hắn đột nhiên nghĩ tới: “Nếu đối phương là kẻ ám sát thì nên làm gì bây giờ? Vẫn là phải dự phòng vạn nhất mới được.” Vì thế hắn mệnh lệnh:
- Triệu tập đội cung nỏ.
- Dạ.
Võ sĩ khôi giáp đương nhiên biết chủ nhân vì sao hạ mệnh lệnh như vậy, mệnh lệnh như vậy đã có không ít.
- Sau lại như vậy? Tên kỵ sĩ kia không phải nói muốn tranh công cho chúng ta sao? Làm sao hiện tại một chút phản ứng đều không có?
Hạ Lợi đợi ở một gian phòng khách không kìm nổi, đi tới đi lui hô.
Khải Lợi bĩu môi nói:
- Người ta chỉ nói lời khách sáo mà thôi, ngươi thật sự tin như vậy? Chúng ta có thể lấy được tiền thưởng của nhiệm vụ là tốt lắm rồi, còn muốn thêm phần thưởng vượt mức gì nữa?
- Mẹ nó! Ta đã nói tên kia không đáng tin… Ách. A! Kỵ sĩ đại nhân, lĩnh chủ đại nhân cho gọi chúng tôi sao?
Hạ Lợi nhìn thấy Áo Đặc Hàn xuất hiện ở cửa, nhanh chóng đưa ra một bộ dáng tươi cười khách khí hỏi.
Khang Tư một mực ngồi trên ghế đầu lĩnh chậm rãi uống trà thấy cảnh như vậy không khỏi mỉm cười.
Một nhân vật thoạt nhìn có vẻ thẳng tính như vậy, không ngờ có thể biến sắc mặt trôi chảy như vậy. Xem ra cuộc sống của những người này cũng không đơn giản.
Áo Đặc Hàn hoàn toàn không nghe thấy các lính đánh thuê chửi bới sau lưng, ngược lại bộ dạng sôi nổi gật đầu nói:
- Đúng vậy. Quả thật là lĩnh chủ đại nhân cho mời. Xin đi theo tại hạ.
Tuy nhiên vào lúc mang mọi người đi đường, hắn cũng không ít lần ám chỉ lần này lĩnh chủ cho gọi là có công lao của mình. Cũng không ít lần nói bóng nói gió một số người không có mắt, nghĩ quý tộc giống dân đen nói xong là quên, cũng không nghĩ lại quý tộc vì sao lại là quý tộc.
Làm cho mấy người lính đánh thuê có phần nghi ngờ hắn nếu không phải gân xanh trên trán nổi lên, thì giả như không nghe thấy gì.
Sau khi đi vào nhà chính tòa thành, xuyên qua cổng chính có thể nhìn thấy bên trong là một phòng lớn có thể tổ chức vũ hội. Mọi người đưa mắt nhìn chỉ thấy có một cái ghế dựa lớn ở giữa phía trên, chỗ khác đều không có gì.
Vào lúc mọi người cứ thế muốn đi vào, Áo Đặc Hàn rất tự nhiên đứng chắn trước mặt mọi người, hơn nữa vẻ mặt có lỗi nói:
- Thật phi thường có lỗi. Nơi này là phòng nghị sự của lĩnh chủ, những người ra vào đều phải cởi vũ khí xuống. Cho nên…
Các lính đánh thuê phỏng chừng gặp không ít yêu cầu như vậy cho nên vừa nói một số lời khách sáo, vừa nhanh chóng giao binh khí cho vệ binh đứng ở cửa.
Về phần bọn Bỉ Lâm Đặc Tư càng không cần phải nói, hắn từng làm kỵ sĩ rất tinh tường tính sợ chết của lĩnh chủ. Cho nên hắn tuyệt đối là người thứ nhất nộp binh khí.
Những người này vốn nghĩ đến sau khi nộp vũ khí có thể đi vào, lại phát hiện Áo Đặc Hàn vẫn chặn ở cửa như cũ, trên mặt cười hề hề nhìn Khang Tư.
Mọi người lúc này mới phát hiện Khang Tư cùng ba người thủ hạ thân tín không có động tác gì.
Phát hiện này làm đám lính đánh thuê đều giật mình, sau đó cả người không được tự nhiên.
Thế mà chính mình còn nói muốn gia nhập lính đánh thuê đoàn, người ta hiện là đoàn trưởng. Đoàn trưởng đều không lên tiếng, đám thủ hạ đã tự tiện làm việc? Đều tự trách mình làm lính đánh thuê độc lập đã lâu, bàng không làm sao thất lễ như thế?
Mà đám người Bỉ Lâm Đặc Tư lại vẻ mặt hết sức lo sợ. Mình là nô bộc, chủ nhân còn không có ra lệnh mình liền giao vũ khí ra ngoài? Hành vi như vậy thật sự rất không phải.
Những nô bộc khác đều đưa ánh mắt về phía Bỉ Lâm Đặc Tư.
Bởi vì Bỉ Lâm Đặc Tư dẫn đầu cho nên mình mới làm theo hắn, đây hẳn là trách nhiệm của Bỉ Lâm Đặc Tư.
Bỉ Lâm Đặc Tư cùng hai người anh em của mình tuy rằng không thực tự nhiên nhưng cũng không để ý. Đây là quy củ của quý tộc, ngươi là một đoàn trưởng lính đánh thuê đoàn nhỏ bé vẫn dám phản đối sao?
Mà mình tuy rằng đi quá giới hạn, nhưng cũng chỉ là mở đường cho ngươi mà thôi, làm sao bày ra vẻ mặt như vậy?
Mà mặt Giáp Linh không chút thay đổi, Giáp Nhất Giáp Nhị lại sắp điên đến nơi.
Đám người này nói thật dễ nghe, cái gì sau khi tiến vào lính đánh thuê đoàn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh đoàn trưởng. Hiện tại người ta vừa thét lên, hỏi cũng không hỏi liền giao binh khí ra rồi.
Tuy nhiên những lính đánh thuê này chỉ là nói gia nhập lính đánh thuê đoàn, tư liệu lính đánh thuê còn không có chuyển lại cho nên chưa được coi là thành viên chính thức, cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu bọn họ.
Nhưng đám nô bộc Bỉ Lâm Đặc Tư này, bọn họ có ý gì? Giao nộp binh khí thủ thượng đưa cho bọn hắn sử dụng? Phải biết rằng đó là tài sản của chủ thượng, bọn họ thân là nô bộc có tư cách gì tự quyết định. Thật sự là đám ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung!
Khang Tư thật sự không để ý biểu hiện không đem mình ở trong lòng của lính đánh thuê cùng nô bộc.
Hắn chỉ để ý chính là đám lính đánh thuê cùng nô bộc này đều không thích hợp trở thành quân nhân. Lúc trước còn muốn chiêu mộ lính đánh thuê mở rộng lính đánh thuê đoàn của mình, giờ phút này xem ra, thành viên lính đánh thuê đoàn của mình vẫn phải cần tự mình đào tạo huấn luyện mới được. Chỉ có lính đánh thuê đoàn như vậy mới khiến cho mình chỉ huy tự nhiên!
Nghĩ như vậy Khang Tư không kìm được lắc đầu, sau đó ôn hòa cười nói với Áo Đặc Hàn:
- Một khi đã như vậy chúng ta đành phải cáo lui.
Nói xong, căn bản không để ý tới đám lính đánh thuê ngẩn người sững sờ, tự xoay người bước đi.
Giáp Linh không nói hai lời đi theo sau Khang Tư, mà Giáp Nhất Giáp Nhị hướng về phía đám nô bộc Bỉ Lâm Đặc Tư hừ lạnh một tiếng, rồi cũng theo sau xoay người rời đi.
Áo Đặc Hàn trợn mắt sững sờ.
Lần này lĩnh chủ chủ yếu là muốn gặp đoàn trưởng lính đánh thuê này, hắn không ngờ dám không nể mặt lĩnh chủ? Chẳng lẽ hắn không sợ lĩnh chủ thẹn quá thành giận, triệu tập quân đội diệt sạch lính đánh thuê đoàn của hắn sao?
Tuy nhiên nghĩ đến hộ vệ đội buôn nhà mình miêu tả sự mạnh mẽ không giống người thường của bốn người này, nghĩ đến người ta hẳn là có bản lĩnh không thèm để ý bị người vây khốn. Bằng không không thể giải thích bọn họ làm sao có thể cao ngạo không nể mặt chủ nhân địa bàn như vậy.
Ngay khi Áo Đặc Hàn không biết làm sao, đám lính đánh thuê cùng nô bộc chần chờ có phải đi theo Khang Tư hay không, một vệ binh tiến lên trước nói khẽ với Áo Đặc Hàn vài câu.
Áo Đặc Hàn sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức bày ra vẻ mặt nhiệt tình hô to với Khang Tư:
- Đoàn trưởng đại nhân. Lĩnh chủ đại nhân đặc biệt cho phép đoàn trưởng đại nhân các vị có thể mang theo binh khí tiến vào phòng nghị sự. Xin mau vào, đừng cho lĩnh chủ đại nhân đợi lâu.
Khang Tư dừng bước, quay đầu lại cười nói:
- Rất cảm ơn lĩnh chủ đại nhân khoan hồng độ lượng như vậy. Xin mời kỵ sĩ đại nhân.
Nhìn Khang Tư làm ra dáng vẻ như thế, đám lính đánh thuê ngượng ngùng đồng thời cũng có chút tức giận.
So với biểu hiện của Khang Tư, bản thân mình chẳng phải thấp hèn rất nhiều?
Chẳng lẽ không đúng sao? Chính mình nộp vũ khí khẩn cầu lĩnh chủ gặp mặt, mà người ta thì sao? Là lĩnh chủ muốn gặp mặt với hắn, hơn nữa không nộp binh khí. So sánh hai việc căn bản là một trời một vực. Nếu vừa rồi bản thân mình phục tùng mệnh lệnh, chẳng phải là cũng có thể hưởng thụ loại tôn trọng này?
Tuy nhiên những lính đánh thuê này đều là những người từng trải, cuộc sống dưới tầng thấp nhất đã lau, căn bản không biểu lộ sự bất mãn ra. Ai cũng biết vừa rồi làm cho Khang Tư có ấn tượng không tốt, bây giờ lại biểu hiện ra vẻ tức giận có thể khiến cho đám người khủng bố này trực tiếp gϊếŧ chết mình tránh phiền toái?
Hơn nữa phúc lợi của lính đánh thuê đoàn Khang Tư này cực kỳ tốt, bản thân còn muốn cho lính đánh thuê đoàn này cho mình dưỡng lão. Làm sao có thể đắc tội chủ nhân kiêm đoàn trưởng lính đánh thuê đoàn đây?
Sau khi tiến vào phòng nghị sự đứng ở vị trí trung ương, hơi chờ một chút, một tiếng rống to từ phòng trong truyền đến.
- Lĩnh chủ đại nhân tới!
Sau đó vang lên vài tiếng bước chân nặng nề, mọi người đưa mắt nhìn thấy bốn người mặc áo giáp bước đi nặng nề hộ tống một người đàn ông trung niên vẻ hiền lành quần áo lộng lẫy đi vào.
Vừa thấy hình thức như vậy liền biết đó là lĩnh chủ đại nhân, thoạt nhìn có vẻ như dễ nói chuyện!
Đám lính đánh thuê có nhận thức này trong lòng đều vui vẻ, bởi vì dạng lĩnh chủ này đều là người hào phóng. Như vậy xem ra, phần thưởng sẽ thật hậu hĩnh.
Về phần bốn người mặc giáp bảo vệ lĩnh chủ đại nhân thật chặt chẽ, mọi người đều không để ý tới.
Thời đại này, là một quý tộc thì rất sợ chết, quý tộc những năm kinh biến không ra khỏi thành đều không phải số ít. Mang theo hộ vệ như vậy tiếp khách lại cho là gì?
Sau khi lĩnh chủ đại nhân ngồi xuống cái ghế duy nhất, Áo Đặc Hàn lập tức quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến lĩnh chủ!
Trong lòng hắn không khỏi ác ý nghĩ: “Tên đoàn trưởng chó má này, xem ngươi cao ngạo thế nào. Nếu dám can đảm không thi lễ, cho dù lĩnh chủ đại nhân có khoan hồng đại lượng thế nào cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Lần này đám lính đánh thuê cùng nô bộc cũng không có tự hành động, ánh mắt đều nhìn về phía Khang Tư, xem đoàn trưởng đại nhân này hành lễ thế nào. Tuy nhiên bọn họ trong lòng đều cho rằng, với sự kiêu ngạo của đoàn trưởng này chỉ sợ cũng chỉ khom lưng cúi đầu hành lễ mà thôi.
Chính là những người không rõ ràng lắm tình hình Khang Tư làm sao có thể nghĩ đến, lễ tiết quỳ laỵ đối với Khang Tư mà nói cũng không có gì nghiêm trọng lắm.
Trước kia lúc làm binh lính, gặp một người quan lại phải quỳ lạy, mà ở bán đảo Phi Ba hàng ngày nói chuyện đều là quỳ ngồi dưới đất, chuyện này lại có gì đặc biệt?
Hơn nữa bản thận hiện tại chỉ là đoàn trưởng lính đánh thuê đoàn nhỏ bé, lại không phải là nhân vật lớn gì, làm lễ quỳ lạy căn bản không có gì nhục hay không.
Cho nên Khang Tư bộ dáng tự nhiên quỳ một gối thi lễ, Giáp Linh Giáp Nhất giáp nhị cũng trước tiên quỳ theo.
Đối với bọn họ mà nói, chủ thượng nói gì làm đó, cứ làm theo là được.
Đám lính đánh thuê cùng nô bộc hoàn toàn ngây ra một lúc, mới nghĩ đến phải cùng làm theo. Cả đám hỗn độn quỳ xuống, sau đó lung tung lên tiếng chào hỏi.