Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Độc Chiến Thần II

Quyển 6 - Chương 2: Kẻ địch lớn nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiện tại mà nói Tân Thành quả thực là một nơi hoang dã, hơn nữa toàn quận Văn Tân đều bị tộc Sơn Việt chiếm cứ, Tân Thành hoàn toàn bị quân địch vây quanh, là một nơi mà tặng không cũng chẳng ai thèm. Chủ thượng của mình làm sao lại muốn hỏi giá? Chẳng lẽ thật sự muốn mua mảnh đất vứt đi này?

Hơn nữa nói thế nào nơi này là đất bị mất khi quân địch xâm lấn, nếu chủ thượng đánh chiếm lại có thể đề cao thanh vọng, nhưng nếu dùng tiền mua chỉ sợ sẽ bị dân chúng khinh bỉ.

Tương Văn còn chưa kịp khuyên can Khang Tư, Mãnh Dân Chiến bị Tương Văn đánh cho nằm sát xuống đất như ăn thuốc kí©h thí©ɧ đứng mạnh lên hô:

- Không quý! Chúng ta đây chỉ cần một ngàn tạ lương thực.

Lại là một ngàn tạ, gân xanh trên trán Tương Văn kịch liệt nổi lên, hận không thể đánh cho tên vùng núi đầu heo này câm miệng.

Không biết Mãnh Dân Chiến này là thông minh hay ngu dốt, hắn nhìn ra vẻ mặt đám người Khang Tư không bình thường, nhưng không nghĩ tới mặt khác, ngược lại vội vàng giải thích nói:

- Một ngàn tạ này không cần gạo, chỉ cần đưa thóc là được, bộ lạc chúng ta dễ nuôi lắm. Ách…

Nói đến đây, Mãnh Dân Chiến đã bị Tương Văn lửa giận tận trời đá hôn mê.

- Chủ thượng, ngài thật sự muốn giao dịch với người vùng núi này sao?

Tương Văn nhìn Khang Tư đang trầm tư, không khỏi rất khẩn trương hỏi.

- Tương Văn, sau khi chúng ta thống nhất toàn tỉnh Hải Tân, quân địch lớn nhất là ai?

Khang Tư hỏi.

Tương Văn không cần suy nghĩ lập tức nói:

- Đương nhiên là Khải Nhĩ Đặc khống chế hành tỉnh Hải Tuyền… Ách…

Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lắc lắc đầu:

- Không đúng, hắn là quân địch lớn nhất hiện tại của chúng ta. Ồ! Chẳng lẽ chủ thượng nói chính là Minh Quốc của tộc Sơn Việt nối tiếp hành tỉnh Hải Tân?

Khang Tư gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tộc Sơn Việt phía tây nam đế quốc muốn khuếch trương ra ngoài có ba đường, một là đường biển, đáng tiếc bọn họ là dân vùng núi không thích hợp biển cả, hơn nữa vùng biển đó là phạm vi thế lực của Liên minh nghề buôn bán Mộc Nhĩ, thực lực hải quân bọn họ tuy kém Liên minh Tự do Duy Nhĩ Đặc nhưng ý muốn khống chế biển mạnh hơn Duy Nhĩ Đặc.

- Đối với thế lực xâm phạm vùng biển của bọn họ, đều là tình nguyện tốn tiền cũng phải đuổi ra ngoài.

Khang Tư nói tiếp:

- Đường thứ hai là đi thảo nguyên Lan Hải, nhưng phương hướng này là nước Thành Tư Hãn hung hãn, nếu không phải dân chăn nuôi nước Thành Tư Hãn không thích ứng với khí hậu ẩm thấp và rừng rậm dày đặc chỉ sợ tộc Sơn Việt đã sớm bị diệt tộc, hơnnữa tộc Sơn Việt cũng không thích hợp cuộc sống thảo nguyên, bọn họ tuyệt đối sẽ không phát triển ra hướng này.

Tương Văn nói tiếp:

- Cứ như vậy, nếu tộc Sơn Việt muốn mở rộng chỉ có thể lựa chọn tỉnh Hải Tân của đế quốc chúng ta. Nơi này khí hậu cùng môi trường đều tương tự nước Sơn Việt, hơn nữa vật tư tiền tài đặc sản cũng nhiều hơn trên núi, tuyệt đối là nơi yêu mến của tộc Sơn Việt.

- Quan trọng nhất là, nội loạn đế quốc chia năm xẻ bảy vẫn còn gay gắt, căn bản không có khả năng điều động toàn lực tiêu diệt tộc Sơn Việt. Mà tộc Sơn Việt chiếm mảnh đất này có thể sẽ xem tình thế nếu có năng lực, may mắn sẽ cắn khối thịt béo tiếp theo trên người đế quốc.

- Hiện tại chủ lực tộc Sơn Việt đã rút lui khỏi, có thể khẳng định là tạm thời quan sát mà thôi, một khi cơ hội đến bọn họ khẳng định sẽ ồ ạt xâm lấn.

Tương Văn nói đến đây không kìm nổi hỏi:

- Chủ thượng, ngài thật sự chuẩn bị mua Tân Thành? Chuyện này khẳng định sẽ làm tộc Sơn Việt phát động thế công trước.

Khang Tư cười cười:

- Chúng ta để Lôi gia trên bán đảo Phi Ba cứu đi Mãnh Dân Chiến nhất định bị chúng ta xử tử này đi thì sao? Tin tưởng Lôi gia sẽ thích dùng một ngàn tạ lương thực thô mua một tòa thành.

Sở dĩ phải phiền toái như vậy là bởi vì hành động ám sát của Mãnh Dân Chiến, chỉ là Khang Tư không thèm để ý thì quân Khang Tư cũng căn bản không có khả năng buông tha cho kẻ ám sát. Đây là vấn đề nghiêm trọng liên quan đến thể diện toàn bộ quân Khang Tư.

Để cho kẻ ám sát chạy không ai cho là ngươi rộng lượng, ngược lại cho là ngươi yếu đuối dễ bắt nạt. Đến lúc đó người đến ám sát Khang Tư sẽ thành tầng tầng lớp lớp.

Về phần muốn mượn danh nghĩa Lôi gia, rất đơn giản, tộc Sơn Việt là kẻ thù không đội trời chung của đế quốc, hai bên đều nhìn đối phương không vừa mắt, căn bản không có khả năng hợp tác. Tuy rằng bộ lạc Mãnh Dân Chiến dám bán tòa thành này cho Khang Tư nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không phối hộp Khang Tư xâm nhập lãnh thổ nước Sơn Việt.

Tộc Sơn Việt tuy rằng lúc nội chiến đánh rối tinh rối mù, nhưng lúc đối mặt kẻ thù bên ngoài cũng đồng tâm hiệp lực, bằng không nhiều bộ lạc nội chiến trong tộc Sơn Việt như vậy, cũng không có khả năng chiếm cứ một khối lớn địa bàn như vậy. Hỡn nữa còn có thể thành lập liên minh tộc Sơn Việt ngăn cản đế quốc Áo Đặc Mạn xâm lấn.

Tương Văn hai mắt tỏa sáng, người trên bán đảo Phi Ba nói ra thì cũng là người nửa vùng ven biển nửa vùng núi, có một số tập tục tương tự như tộc Sơn Việt. Hơn nữa người trên bán đảo Phi Ba trong mắt người khác đều là nghèo khổ lạc hậu địa giới hỗn loạn, người ở nơi đó ra cũng chẳng ra sao.

Tin tưởng tộc Sơn Việt đối với người bán đảo Phi Ba sự đề phòng sẽ không lớn như đề pohòng người đế quốc. Có khi còn có thể xâm nhập tộc Sơn Việt, lợi dụng những quan hệ phức tạp của các bộ lạc trong tộc Sơn Việt để làm mưa làm gió được.

- Thần hiểu rõ rồi, thần nhất định sẽ cắm cờ Lôi gia trên đầu Tân Thành.

Tương Văn hưng phấn nói.

- Ừ! Nếu xảy ra chuyện này, như vậy chúng ta nhanh chóng chạy về phủ Đốc quân thôi.

Khang Tư nói lời này các mật vệ lập tức bắt đầu làm công tác chuẩn bị, chỉ chốc lát sau một đám người như vậy liền nhanh chóng biến mất.

Chỉ còn lại hơn mười dân chúng sững sờ với ông chủ quán đang cười như điên cuồng không dứt.

Trở lại phủ Đốc quân, Khang Tư thương lượng với đám người Bỉ Khố Đức, sự tình lập tức tiến hành.

Mãnh Dân Chiến và mười tên người Sơn Việt trước tiên bị quân Khang Tư hung hăng tra tấn một phen, khiến cho cho dầu mỡ cũng làm khô, lập tức lấy tội danh ám sát Khang Tư tiến hành xử tử.

Tuy nhiên có điều quái dị là không dùng đao chém đầu mà là dùng cung tên bắn chết. Nguyên nhân là vị nhân vật lớn nào đó trong quân Khang Tư không muốn cho dân vùng núi này được chết một cách thống khoái.

Mãnh Dân Chiến chính mắt nhìn thấy người cùng tộc với mình như là bị người bắn tên mới nhập ngũ bắn chết, khi đó tâm tình đau xót vô cùng, hắn không nghĩ tới mình nhất thời tâm huyết dâng trào không ngờ khiến cho mình cùng người trong tộc mang đến thương tổn lớn như vậy.

Kỳ thật nói tiếp ám sát Khang Tư cũng không phải nói là tâm huyết dâng trào. Chính mình sở dĩ tìm Khang Tư chính là nhìn xem có thể nhân cơ hội ám sát Khang Tư hay không, bằng không chính mình chạy từ xa tới đây làm gì, lại còn mang theo nhẫn ám sát quý báu vô cùng?

Chỉ là không nghĩ tới kế hoạch còn không có phát động ngay tại nửa đường gặp mục tiêu, lúc tiến vào quán trà vừa nhìn thấy Khang Tư chính mình liền biết đó là Khang Tư. Khang Tư bị đoàn Sơn Nhạc treo giải thưởng! Chỉ cần xử lý Khang Tư, tiếng tăm của mình có thể truyền khắp tộc Sơn Việt.

Phải biết rằng Khang Tư là đầu sỏ khiến đoàn Sơn Nhạc chết trận gần trăm người, đến lúc đó bộ lạc của mình tuyệt đối sẽ đón nhận sự phát triển thật lớn.

Về phần sau khi gϊếŧ Khang Tư thì chạy trốn thế nào? Này cũng không có gì phải lo, dù sao chỉ cần danh tiếng bộ lạc của mình truyền khắp thiên hạ là được, bởi vì tên của Tù trưởng cũng là tên bộ lạc, tuy hai mà một.

Lúc ấy mình còn đang thầm may mắn Khang Tư này đang làm cái gì cải trang vi hành, như vậy cơ hội thành công sẽ phi thường lớn, nhưng ai nghĩ đến bản lĩnh Khang Tư lại như vậy, căn bản không phải một người địa vị cao cả có được. Hơn nữa càng khủng bố chính là bên cạnh Khang Tư không ngờ ẩn nấp hơn trăm tên hộ vệ xuất quỷ nhập thần, khi chính mình bị đá bay ra bị hộ vệ khống chế liền biết được là thất bại trong gang tấc.

Tuy nhiên sau đó theo chính mình luôn giả ngu ngốc, hơn nữa thành thật trả lời vấn đề, không ngờ từ trong giọng điệu Khang Tư khiến mình thấy được hy vọng sống sót. Nhưng ai có thể nghĩ đến, sau khi bị nữ hộ vệ xinh đẹp kia đá hôn mê tỉnh lại, sự tình đã thành dạng khác.

Đầu tiên là không hỏi phải trái đúng sai nhốt bọn mình vào lao từng hồi tra tấn, sau đó chính là hưởng thụ các loại hình phạt, lúc ấy đối với vấn đề được hỏi mình đều trả lời thật, hơn nữa từ vẻ mặt vui vẻ của đối phương vốn nghĩ là chỉ bị đối phương đánh cho hết giận, chịu một đoạn khổ đau thì mọi chuyện sẽ qua.

Nhưng lại một lần nữa không nghĩ tới bọn mình không ngờ bị hạ lệnh xử tử.

Vì cái gì lại như vậy? Dựa theo sự quan sát của mình, căn bản không thể xảy ra chuyện này. Khang Tư kia không phải căn bản không muốn gϊếŧ mình sao? Vì sao kết quả lại biến thành như vậy?

Cứ như thế, những năm gần đây mình vẫn chịu nhục giả dạng thành hình tượng một người thành thật không đầu óc chẳng phải là vô ích? Dân bộ lạc của mình chẳng phải sẽ cho mình là Tù trưởng bộ lạc ngu ngốc nhất từ trước tới nay? Những năm gần đây mình vất vả chẳng phải là uổng phí?

Thật sự là không cam lòng.

Khi trong đầu Mãnh Dân Chiến toát ra ý niệm này, vô số mũi tên nhọn đâm vào thân thể hắn, chỉ thấy một trận đau đớn kịch liệt liền ngất đi.

Khi Mãnh Dân Chiến khôi phục lại tri giác, phát hiện mình đang ở trên một chỗ núi hoang, trên người bọc một cái chiếu, rất vui mừng là không chết nhưng cũng kỳ quái không biết mình đang ở nơi nào.

Chịu đựng đau nhức toàn thân đứng lên nhìn, lập tức sợ tới mức choáng váng, toàn bộ núi đều là mộ không có bia mộ hơn nữa không có hàng lối, không cần nói cũng biết đây là bãi tha ma.

Cho dù là ban ngày ban mặt, Mãnh Dân Chiến nhiều năm chém gϊếŧ cũng không kìm nổi rùng mình một cái. Sau khi nhìn thấy xung quanh có hơn mười cái xác cũng được cuốn trong chiếu, trong lòng Mãnh Dân Chiến chỉ còn lại có căm phẫn! Khang Tư đáng chết! Ngươi đây là khiến cho chúng ta phơi xác nơi hoang dã! Ta thề không đội trời chung với ngươi.

Tuy rằng Mãnh Dân Chiến phát ra lời thề độc nhưng sau khi kiểm tra thân hình bị thủng lỗ chỗ của mình, Mãnh Dân Chiến mặc dù không tình nguyện nhưng là cũng biết rõ cơ hội báo thù của mình thực xa vời. Chỉ là dưới ham muốn cầu sống mãnh liệt, Mãnh Dân Chiến vẫn bắt đầu thử đi ra bãi tha ma.

Mãnh Dân Chiến căn bản không thể phát hiện, sau mỗi khi hắn hôn mê, bên người hắn sẽ lập tức xuất hiện vài người mặc đồ đen che mặt cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, hơn nữa cực kỳ cẩn thận cam đoan Mãnh Dân Chiến có thể sống sót, lại khôi phục rất nhỏ tình huống thân thể Mãnh Dân Chiến.

Cứ như vậy, dưới sự vất vả của đám mặc đồ đen bịt mặt, Mãnh Dân Chiến ở trong tình huống u mê không biết còn cho là sinh mệnh lực của mình cường hãn mà tự đắc, hắn rời khỏi bãi tha ma.

Đi xuống dưới chân núi Mãnh Dân Chiến rất nhanh gặp vận may. Trước tiên là được một đội buôn nghe thấy tiền đế quốc dễ kiếm chạy từ bán đảo Phi Ba tới đế quốc đãi vàng trùng hợp cứu hắn. Tiếp theo lại phát hiện đội buôn này là một đội buôn của một gia tộc cấp dưới của Lôi gia trên bán đảo Phi Ba, cũng từ miệng đội buôn này biết được Lôi gia chẳng những có quyền thế hiển hách trên bán đảo Phi Ba hơn nữa tiền cũng rất nhiều.

Cuối cùng nghe được đội buôn nén giận người đế quốc bài ngoại, không ngờ không chịu bán đất cho người ngoài tới ở lại, Mãnh Dân Chiến tuy rằng không cho đối phương sẽ vui vẻ chạy đến nơi hoang dã đóng quân, nhưng theo bản năng lập tức đề cử Tân Thành của bộ lạc mình.

Trải qua cẩn thận hỏi han hoàn cảnh quanh Tân Thành cùng với Mãnh Dân Chiến có thể trợ giúp những gì, đội buôn này lập tức lộ ra vẻ được món hời, vội vàng cùng Mãnh Dân Chiến đạt thành hiệp định.

Cứ như thế, Mãnh Dân Chiến mang theo những ân nhân được hắn nhận định là coi tiền như rác này về Tân Thành quận Văn Tân.

Mà việc này chuyển thành văn chỉ có một câu: nhiệm vụ giai đoạn một hoàn thành, mục tiêu không có hoài nghi, tiến vào nhiệm vụ giai đoạn hai.

Chuyện này đối với Mãnh Dân Chiến là một kinh nghiệm phi thường trọng yếu, đối với một người khác mà nói cũng là một cơ hội phi thường trọng yếu.

Lôi gia bán đảo Phi Ba, Áo Kha Nhĩ được chúng thần của Khang Tư xưng là Nhị gia, gõ gõ phần công văn trong tay hỏi thân tín Liệt Văn của hắn:

- Vị đại ca kết bái thân ái kia của ta chuẩn bị lợi dụng danh nghĩa Lôi gia mua Tân Thành trong tay người Sơn Việt, cũng chuẩn bị điều động một đám bộ đội từ Lôi gia đến đóng ở Tân Thành, ngươi thấy việc này thế nào?

Liệt Văn lập tức vẻ mặt vui mừng nói:

- Chủ công, đây là cơ hội tốt để khuếch trương bộ đội dưới trướng chủ công, chúng ta có thể mang người trong tộc đưa vào đám bộ đội này điều đi Tân Thanh, cũng chấp hành lợi dụng mâu thuẫn nội bộ tộc Sơn Việt khơi mào chiến tranh, khiến cho người trong tộc ở đó chiêu binh mãi mã.

- Như vậy sẽ khiến cho đại ca chú ý không?

Áo Kha Nhĩ nhắm mắt lại hỏi.

Liệt Văn lắc đầu khẳng định nói:

- Đại điện chỉ là muốn kiềm chế tộc Sơn Việt, cho nên chỉ cần tộc Sơn Việt tự đánh lẫn nhau tuyệt đối sẽ không quá chú ý tới nơi đó. Nếu chúng ta biến toàn bộ bộ đội Lôi gia thành người của mình, như vậy tuyệt đối sẽ không khiến đại điện chú ý.

Áo Kha Nhĩ gật đầu nói:

- Ừ! Đây quả thật là một phương pháp dễ làm, mặc dù ở nơi đó không thể tránh được sẽ thu vào người Sơn Việt, nhưng phải chú ý cho dù người trong tộc thiếu nhân tài, vậy cho dù để người của đại ca lên nắm quyền cũng không thể để cho người Sơn Việt!

- Mặc kệ nói thế nào thì người Sơn Việt đều là bọn người rừng hoang dã, bọn họ không cùng loại lại không cùng ngôn ngữ, tuyệt đối không thể cho bọn họ cơ hội nắm quyền. Chúng ta coi bọn họ là đồ tiêu hao là được.

- Đương nhiên, mặc kệ là lừa hay là dụ dỗ, dù sao cũng phải khiến cho bọn rừng núi này vào quân đội cam tâm tình nguyện trở thành vật hi sinh, tuyệt đối không sử dụng thủ đoạn bức bách.

- Dạ, thần hiểu được.

- Ừ! Đúng rồi, còn có liên lạc với thế lực thần bí kia không?

Áo Kha Nhĩ đột nhiên hỏi.

- Còn không có, tuy nhiên theo hạ thần đoán, thế lực thần bí này đã chú ý tới chúng ta, hiện tại còn không có phản ứng, chắc là đang lo lắng chúng ta vì sao liên lạc với bọn họ. Chờ sau khi bọn họ điều tra ra, phỏng chừng sẽ tìm chúng ta.

Áo Kha Nhĩ gật đầu thở dài nói:

- Ài! Nếu có thể cùng thế lực thần bí này giao ước, chúng ta cũng không phải rời khỏi bán đảo Phi Ba, thậm chí có thể nhân cơ hội số lượng lớn vật tư nhân viên Lôi gia đi ra ngoài, mà nắm trong tay lãnh địa Lôi gia.

Liệt Văn cũng cảm thán nói:

- Đúng vậy, nếu thế lực thần bí này không biến bán đảo Phi Ba thành sào huyệt ác ma, như vậy bán đảo Phi Ba tuyệt đối là căn cứ tốt để xây dựng sự nghiệp.

- Cho nên chúng ta mới cùng đối phương liên hệ, ta cũng không tin, tôn giáo này nguyện ý biến tất cả dân chúng trong giáo khu của mình thành ác ma.

Áo Kha Nhĩ ngoan độc nói.

- Dạ, chúng thần sẽ cố gắng đạt thành tâm nguyện của chủ công!

Liệt Văn nói đến đây, có chút cẩn thận nhắc nhở Áo Kha Nhĩ:

- Chủ công, tiểu thư Y Ti Na rời bán đảo Phi Ba có báo với ngài hay không?

Liệt Văn vừa nói, sắc mặt Áo Kha Nhĩ lập tức biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không có.

Áo Kha Nhĩ trong lòng cực kỳ tức giận, bình thường hắn cực kỳ nịnh bợ Y Ti Na, dù rất vội cũng đều rút bớt thời gian gặp mặt Y Ti Na nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bình thường tự nhận là người khác phái có quan hệ chặt chẽ nhất với Y Ti Na.

Nhưng lần này mấy người Y Ti Na ra ngoài khiến cho Áo Kha Nhĩ hiểu được, mình ở trong lòng Y Ti Na ngay cả bạn bè cũng không phải, bởi vì khi ra ngoài khẳng định sẽ báo cho bạn bè một câu.

Như vậy xem ra, địa vị của chính mình so với Khang Tư trong lòng Y Ti Na căn bản là trên trời dưới đất! Cũng chính là nói mình trong khoảng thời gian này theo đuổi hoàn toàn phí công.

Liệt Văn đương nhiên là người hiểu được xem ánh mắt, cũng hiểu được sắc mặt chủ công mình giờ phút này vì sao khó coi như thế, cho nên hắn cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa, chỉ là chuyển đề tài khác:

- Chủ công, thần đã phát hiện đại thần nắm thiết kế Lôi gia là ai.

Áo Kha Nhĩ sắc mặt bình thản một chút:

- Úc! Là ai? Không phải là người vẽ bản đồ Lưu Bân chứ?

- Chủ công anh minh, đúng là người này.

Liệt Văn vội vuốt mông ngựa nói.

- Biết người này có thể tiếp xúc thiết bị thiết kế cùng xây dựng không?

Áo Kha Nhĩ hỏi.

- Chuyện này thần còn không tìm hiểu rõ ràng, tuy nhiên dựa theo hệ thống mật vệ nghiêm mật, cho dù hắn tham dự thiết kế cùng xây dựng chỉ sợ cũng không rõ ràng lắm những thiết bị này dùng để làm gì.

Liệt Văn cúi đầu nói.

- Ừ! Mặc kệ thế nào vẫn là tăng mạnh lực lôi kéo, tuy nhiên cũng không cần quá gấp gáp, làm cho người ta vừa nhìn đã biết chúng ta muốn lôi kéo hắn thì sẽ không tốt lắm.

- Áo Kha Nhĩ nói đến đây không khỏi thở dài:

- Hệ thống mật vệ dưới trướng đại ca thật sự là cơ cấu làm cho người ta tâm động lại lo lắng sợ hãi.

Liệt Văn đón ý nói theo:

- Đúng vậy, mỗi lần chúng ta muốn trao đổi việc này đều phải ở nơi trống trải. Hơn nữa trước đó còn phải cho lính dùng chó quân đội cẩn thận dò tìm một phen, tiếp theo dùng độc vật tung ra bốn phía để làm sạch, sau đó kiểm tra cẩn thận mới dám bắt đầu trao đổi. Quả thực chính là nghi thần nghi quỷ tới cực điểm!

- Ừ! Đáng tiếc Uy Kiệt Tổng trưởng tình báo chỉ là tiếp xúc mật vệ lúc ban sơ, hơn nữa khi đó mật vệ vẫn là hạng phổ thông, hơn nữa cũng không có hình thành hệ thống, cùng hệ thống mật vệ quỷ thần khó lượng hiện tại quả thực là cách biệt một trời. Đáng tiếc chúng ta không thể biết yêu cầu chọn lựa nhân viên mật vệ, bằng không chúng ta cũng có thể phái người tiến vào hệ thống mật vệ rồi.

Áo Kha Nhĩ nói đến đây, mày nhướng lên:

- Nghe nói mật vệ đầu tiên của đại ca là gia tộc Cung Tá Đôn cống hiến, ngươi nói nếu chúng ta yêu cầu Cung Tá Đôn…

Liệt Văn cuống quít ngăn lại:

- Chủ công, việc này tuyệt đối không thể, thần từng nghe Cung Tá Binh oán giận là không thể có được nhiều mật vệ, theo lời này có thể biết được hạn chế của đại điện đối với bọn họ. Nếu chúng ta đưa ra yêu cầu với bọnhọ, bất kể gia tộc Cung Tá có báo lên hay không, khẳng định sẽ bị đại điện biết được.

- Hừ, đại ca làm sao không mang mật vệ trang bị của cho quân đội? Mật vệ chính là người tốt nhất để ám sát, thám thính tình báo. Có bọn họ trực tiếp trợ giúp, năng lực chiến đấu của quân đội khẳng định sẽ tăng rất nhiều!

Áo Kha Nhĩ nhíu mày nói.

Liệt Văn không có lên tiếng, lời này nói chỉ là để nghe, kỳ thật ai cũng biết nếu đưa mật vệ vào quân đội, chỉ là bởi vì mật vệ đưa tin tình báo đều không lộ mặt, căn bản không biết bên người ai là mật vệ. Nếu như vậy ai còn dám biểu lộ nguyện vọng muốn thu mua mật vệ?

Tại thời điểm đại điện độc chiếm mật vệ, ai dám có chủ ý với mật vệ chính là chuẩn bị mưu toan phản nghịch, hoàn toàn là việc tìm chết.

- Tốt lắm, không nói chuyện này nữa, về sau trong khoảng thời gian này, chúng ta chú trọng hai việc. Việc thứ nhất là tiếp tục tìm kiếm phương pháp liên lạc cùng thế lực bí mật, thứ hai là vấn đề thẩm thấu vào bộ đội Tân Thành. Chờ có kết quả chúng ta lại trao đổi, dù sao thường xuyên làm chuyện phức tạp như vậy thật sự rất bắt mắt.

Áo Kha Nhĩ liền tỏ vẻ lần này bàn luận mưu đồ gây rối đã xong.

Không giống Mãnh Dân Chiến cùng Áo Kha Nhĩ, việc này đối với Khang Tư mà nói là chuyện nhỏ không đáng kể. Giờ phút này hắn đang đợi ở phòng khách phủ Đốc quân nghe mật vệ truyền tới tin tình báo mới nhất.

- Chủ thượng, thế lực Hoàng Thái tử đế đô phái ra tám phần binh lực đế đô, ba quân đoàn quy mô xuất động, sau một phen chiến đấu, giờ phút này đã xác nhận quả thật đã khống chế phạm vi đế đô. Hơn nữa còn mở rộng gấp đôi diện tích ra phía ngoài, có thê rnói phạm vi ngàn dặm đế đô đều là phạm vi thế lực của Hoàng Thái tử.

- Hành động nhanh như vậy? Như vậy xem ra sức chiến đấu quân đoàn Nguyên soái huấn luyện phi thường không tồi. Xem ra chờ tin chiến sự này truyền khắp thiên hạ, uy vọng đế đô lại cao thêm một bậc rồi.

Bỉ Khố Đức sờ sờ râu cảm thán nói.

- Tổn thất của hai bên bọn họ thế nào?

Khang Tư lên tiếng hỏi.

- Đế đô tổn thất không tới một sư đoàn, thế lực phản loạn khác toàn quân tán loạn.

Lời này của mật vệ khiến mọi người ở đây không kìm nổi một trận hô kinh hãi. Đế đô rục rịch, quân phản loạn xung quanh đã làm tốt chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới hai bên đều chuẩn bị ổn thỏa hơn nữa binh lực hơn kém nhau không nhiều không ngờ đánh ra thành tích như vậy, thật sự là lợi hại.

Nghe nói như thế, Khang Tư nhìn sĩ quan thủ hạ của mình, trong lòng không khỏi thở dài.

Mình cùng đế đô khác biệt lớn nhất không phải là danh phận lại càng không phải ở mấy thứ trang bị vật tư tiền tài, mà là ở tầng lớp sĩ quan hai bên.

Sĩ quan bên mình đương nhiên là thông qua chiến công đề bạt lên, chỉ là bộ đội của mình từ trước tới giờ còn không trải qua trận chiến nào hơn mười vạn người. Cho nên sĩ quan làm chức Lữ đoàn trưởng là còn được, từ Sư đoàn trưởng trở lên thì bọn họ không đủ tư cách.

Phải biết rằng trước kia đế quốc thống nhất, chỉ cần sĩ quan cấp bậc Thiếu tướng trở lên là có hơn một ngàn người, sĩ quan cấp Tá lại hàng vạn. Tuy rằng hiện tại đế quốc chia năm xẻ bảy, nhưng đế đô ít nhất còn có hơn trăm Tướng quân, mấy ngàn sĩ quan cấp Tá, mà lại còn có một trường quân đội có thể cung cấp sĩ quan thay thế cuồn cuộn không dứt.

Mà những Tướng quân đế đô cũng không phải là như quân phản loạn tự nhận, hoặc là một bước lên trời mà được, toàn bộ đều nghiêm khắc dựa vào điều lệ quân đế quốc mà từng bước thăng chức. Có thể nói, trừ bỏ số ít đầu nhập vào quyền quý, dựa vào quyền quý đề bạt lên làm Tướng quân, toàn bộ những người khác đều là người chiến công hiển hách.

Trận chiến nhỏ có thể không khác nhau, nhưng tới lúc chiến dịch lớn, chỉ cần sức chiến đấu hai bên chênh lệch không nhiều, vậy số lượng sĩ quan cấp Tá nhiều cùng với Tướng quân tố chất cao có thể quyết định sự thắng bại.

Nghĩ tới đây, Khang Tư không khỏi hỏi:

- Lần này chiến đấu, mấy quân đoàn trưởng quân đoàn đế đô là ai?

Mật vệ đáp:

- Quân đoàn trưởng quân đoàn một Đại tướng Khải Mỗ Lạp Khắc, Quân đoàn thứ hai Thượng tướng Trần Tuấn Nhiên, Quân đoàn thứ ba Đại tướng Lại Nhĩ Văn Đặc, quân đoàn tiếp theo đại đa số từ quân cấm vệ cùng với quân bảo vệ thành tạo nên, lần này là quân đoàn cấm vệ bảo vệ đế đô. Chức vị Quân đoàn trưởng quân đoàn cấm vệ do Hoàng Thái tử tự thân lĩnh.

Nghe đến mấy cái tên này, sĩ quan dưới trướng Khang Tư đều có chút ngây ngốc, muốn nói tới chuyện của Nguyên soái cùng Thừa tướng đế quốc, bọn họ đại đa số xuất thân bán đảo Phi Ba đều biết rõ, nhưng đối với những Tướng quân đế quốc, bọn họ liền hai mắt đen sì, nghe đều chưa từng nghe qua.

Không trách bọn họ tin tức không linh thông, đây là khuyết điểm của đế quốc, nói cách khác đế quốc không có danh tướng.

Đế quốc có thói quen sau khi một Tướng quân nào đó lập được công huân thật lớn, lập tức thăng cấp khen ngợi sau đó điều về phủ Nguyên soái đế đô nhậm chức, tuyệt đối không làm cho hắn có được cơ hội lần thứ hai lập công huân thật lớn.

Về phần như vậy có thể sẽ giảm yếu năng lực chiến đấu của bộ đội hay không? Đế quốc không quan tâm, quân đế quốc theo đuổi chính là tất cả binh lính cùng sĩ quan cấp thấp, cấp trung đều là tinh nhuệ, về phần Tướng quân chỉ cần bình thường là được.

Mà thời kỳ cường hãn nhất đế quốc có được hơn trăm Quân đoàn, cả nước tổng binh lực vượt qua ba nghìn vạn bộ đội, căn bản không sợ bởi vì áp chế Tướng quân làm cho bọn họ không thể lập công huân mà gây nên náo động.

Hơn nữa bởi vì đế quốc dựa vào chiêu này cùng với chế độ quân hàm quân đế quốc để phòng ngừa phản loạn xuất hiện. Cho dù bị quân địch đánh cho đầu rơi máu chảy, đế quốc cũng chỉ phái ra Tướng quân có một công huân lớn cầm quân chiến đấu, thất bại đổi một người khác, thành công thì điều về đế đô.

- Quân đoàn trưởng quân đoàn một cùng quân đoàn trưởng quân đoàn ba đều từng nghe nói, nhưng quân đoàn trưởng quân đoàn hai Thượng tướng Trần Tuấn Nhiên từ trước chưa từng nghe qua, chi tiết về hắn thế nào?

Bỉ Khố Đức này đúng là một quan văn hiểu biết rất rõ đế quốc, rất có năng lực lên tiếng hỏi.

Mật vệ có chút bất đắc dĩ nói:

- Bởi vì toàn bộ tư liệu quân tịch đế quốc bị hủy, cho nên không rõ ràng chi tiết của hắn, chỉ biết biên chế của hắn là phủ Nguyên soái.

- Này không phải là cái gì tình báo đều không có sao? Bởi vì trừ bỏ hệ thống cấm vệ và thủ thành, tất cả Tướng quân đều biên chế phủ Nguyên soái.

Bỉ Khố Đức lắc đầu nói.

Nghe nói thế, mật vệ lập tức quỳ xuống xin tạ tội.

Khang Tư khoát tay nói:

- Tăng thêm chú ý đối với Thượng tướng này, một Thượng tướng không ngờ có thể được đặt ngang hàng với hai Đại tướng trở thành Quân đoàn trưởng, hơn nữa phiên hiệu vẫn là thứ hai. Như thế đủ để nói rõ người này không đơn giản.

Sau khi Tương Văn cùng mật vệ nhận lệnh, Khang Tư hỏi:

- Về phía Khải Nhĩ Đặc thế nào rồi?

Vẫn bảo trì cảnh giới như cũ, bộ đội cũng thường xuyên điều động, nhưng là không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào chuẩn bị khai chiến.

Mật vệ nói.

- Khải Nhĩ Đặc này rốt cuộc muốn làm gì, tới tới lui lui lãng phí nhiều thời gian như vậy, bộ đội chúng ta vẫn chờ hắn đến đây!

Võ quan có mặt bất mãn trút hết ra.

Sau khi biết được Khải Nhĩ Đặc tập trung sức người sức của một tỉnh chuẩn bị cho Khang Tư một vố đau, quân Khang Tư bỏ dở nửa chừng kế hoạch thống nhất tỉnh đông, lập tức chuyển đối tượng trút giận về phía Khải Nhĩ Đặc.

Phải biết rằng trong khoảng thời gian này, bọn họ bị mạnh mẽ áp bách chiến đấu gây nên sát tâm, nhưng chờ mãi Khải Nhĩ Đặc này cũng không tới cửa, thật sự làm cho người ta tức thận lại thêm nhụt chí.

Tương Văn đột nhiên nói:

- Chủ thượng, các vị, mật vệ tuy rằng không tra được Khải Nhĩ Đặc khi nào phát động tấn công, nhưng dưới sự theo dõi nghiêm mật của mật vệ lại phát hiện một tình huống.

- Nhất là khi Khải Nhĩ Đặc truyền lệnh đi xuống thì có ý thức tiến hành đơn giản đi, hơn nưuã càng nhiều là trực tiếp gọi thân tín lại thì thầm sau đó mới cho thân tín đi truyền mệnh lệnh. Dường như là rất sợ người ngoài nghe được, kỳ quái chính là vào lúc chỉ có Khải Nhĩ Đặc và thân tín của hắn, cũng sử dụng nói thầm.

- Còn có chính là bên người Khải Nhĩ Đặc đều có hộ vệ luân phiên bảo vệ suốt ngày. Cho dù là khi ngủ cũng có người canh giữ trước giường.

- Thông qua chuyện này, chúng ta có thể kết luận, Khải Nhĩ Đặc đã biết được sự tồn tại của hệ thống mật vệ của chủ thượng, bằng không không thể giải thích được Khải Nhĩ Đặc bất kỳ trường hợp gì đều cẩn thận như vậy.

Vừa nghe thấy thủ đoạn lợi hại nhất của quân Khang Tư không ngờ bị phát hiện, tất cả mọi người đều giật mình, như vậy do thám tình báo trở nên khó khăn.

Hơn nữa, đối phương một khi đã biết cách thức tìm hiểu tình báo của quân Khang Tư, có thể bí mật thương nghị cố ý làm ra một hội nghị hành động quân sự sai lầm, vậy đủ khiến quân Khang Tư chịu không nổi.

Lại hoặc là làm bộ trong lúc vô ý nói ra tên một quan viên cao cấp trong quân Khang Tư, vậy cũng đủ khiến cho cao tầng quân Khang Tư nghi thần nghi quỷ, không rõ ràng người này là người nằm vùng hay kế phản gián của đối phương.

Cứ như vậy, đừng nói dựa vào phân tích tình báo để chiếm lợi thế, có thể không bị người ta lợi dụng tin tức giả đều xem như là may mắn rồi.

- Khải Nhĩ Đặc làm thế nào biết sự tồn tại mật vệ của chúng ta?

Khang Tư nhíu mày hỏi.

Tuy rằng toàn bộ quân Khang Tư đều biết trong tay Khang Tư có một đội ngũ tình báo thần bí, nhưng không ai cẩn thận đến mức độ như Khải Nhĩ Đặc.

Bình thường biết quân địch có một hệ thống thu thập tình báo rất lợi hại, nhiều nhất chỉ là canh phòng nghiêm ngặt để lộ bí mật cùng thanh tra nội gian, căn bản không biểu hiện giống như Khải Nhĩ Đặc.

Khải Nhĩ Đặc hành động như biết rõ gián điệp này có thể ẩn thân, có thể xuất quỷ nhập thần. Không có tin tức chính xác, Khải Nhĩ Đặc căn bản không cẩn thận như vậy.

Tương Văn liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiến đến hạ giọng nói:

- Chủ thượng, bằng vào hành động của Khải Nhĩ Đặc, nói rõ hắn cũng không thật sự biết rõ năng lực mật vệ. Từ đây có thể xác định, người để lộ bí mật nếu không phải chưa hiểu rõ mật vệ, thì là cố ý không nói thật.

- Điều trước thì năm phần có nội gian, năm phần Khải Nhĩ Đặc phái người nghe được. Điều sau thì biểu hiện người để lộ bí mật là một nội gian có dã tâm cực lớn, bằng không sẽ không cấp một nửa tình báo.

Tương Văn ở trên hội nghị cao cấp thì thầm với Khang Tư có vẻ rất thất lễ, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Bỉ Khố Đức đều không có ai không vừa lòng.

Mấy năm lại đây bọn họ sớm đã rõ ràng Tương Văn là một người có vai trò quan trọng trong cách nghĩ của Khang Tư, nếu như Tương Văn chỉ có vấn đề này, cho dù Khang Tư có thiên vị Tương Văn đến mấy thì bọn phá hoại vẫn sẽ sử dụng các loại thủ đoạn trong tối ngoài sáng đá Tương Văn xuống đài.

Ai cũng biết Tương Văn là một cao thủ đứng đầu về vũ lực trong quân Khang Tư, trong toàn bộ phạm vi thế lực quân Khang Tư còn chưa từng nghe có ai có thể đấu với Tương Văn.

Vũ lực cường đại cùng với tính cách không làm việc theo cảm tình, hơn nữa Tương Văn làmột trong năm người sớm nhất đi theo Khang Tư. Hơn nữa quan hệ của nàng với bốn người khác đều rất tốt, tốt tới mức có thể cùng tiến cùng lui, mà thế lực bốn người khác trong thế lực Khang Tư cũng là cường hãn. Bọn họ năm người đồng thanh đồng khí, trêu chọc một người chính là trêu cả năm, cho nên nếu vấn đề không phải ngươi chết ta sống, căn bản không ai muốn trêu chọc Tương Văn.

Nếu chỉ riêng như vậy thì cũng thôi, nhưng là ai khiến cho Tương Văn cường hãn đến mức còn đảm nhiệm nội vệ cùng mật vệ. Hai chức vụ Tổng trưởng này là hai bộ quan trọng nhất trong quân Khang Tư, như vậy đã không phải là vấn đề có thể trêu chọc được hay không, mà là vấn đề đối phương nhìn mình có vừa mắt hay không.

Cho nên nhìn đến vị vừa có địa vị lại có thực quyền, thân mình còn có chút không phân phải trái hơn nữa là người tự thân vũ lực cường đại cùng với lãnh đạo trực tiếp của mình thì thầm, tuy rằng cảm giác không tín nhiệm những người mình, nhưng ai lại không vừa lòng? Ai dám không vừa lòng?

- Việc này không cần lộ ra, ngươi ngấm ngầm điều tra. Ta ra vấn đề trước tiên không cần hành động, chỉ cần không bị đối phương phát hiện thì một người cũng không nên động.

Khang Tư đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tương Văn, tự nhiên hạ mệnh lệnh, nhưng cũng biết tính tình Tương Văn thà gϊếŧ sai một vạn cũng không buông tha một người, cho nên liền thêm một cái hạn chế. Nếu không có hạn chế này, chỉ sợ Tương Văn ngay lập tức sẽ làm cho lòng người hoang mang hoảng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »