Khang Tư đang đọc sách dường như nghe được tiếng thở dài trong lòng Tương Văn, khóe miệng nở nụ cười, hỏi:
- Sao vậy? Có tâm sự à?
- Ái! Đại nhân! Cướp đoạt quyền lãnh thổ thạch cao của ngài có thể sẽ mang tới phiền toái hay không? Dù sao lúc trước là ngài tự mình sắc phong, như vậy mâu thuẫn đối với danh tiếng của ngài không được tốt lắm?
Tương Văn cố ý chuyển chú ý trong lòng tới việc chính trị.
- Lúc trước ta sắc phong chỉ là thạch cao, cũng không phải lãnh địa, xem thư sắc phong của bọn họ là biết, mặt trên chỉ viết số lượng thạch cao, hoàn toàn không có viết đất đai lãnh địa của họ.
Khang Tư thoáng nở nụ cười tiếp theo thở dài nói:
- Kỳ thật lúc trước ta cũng không để ý chuyện thành Thanh Nguyệt, còn thật sự định sắc phong lãnh địa cho họ. Có điều lúc đó Áo Khắc Đức nhắc nhở ta: ngay cả tiểu binh đều có thạch cao, toàn bộ thành Thanh Nguyệt sẽ bị chia cắt không còn. Bởi vì tại thời điểm thần hạ ở dưới không có phạm tội mưu nghịch thì quân chủ không thể làm gì được lãnh địa của họ. Như vậy sẽ rất bất lợi cho việc tiến hành xây dựng phát triển.
- Còn có một điểm nữa là vừa vào quân đội có thể đạt được thạch cao, loại mà cư dân bán đảo Phi Ba theo đuổi cả đời, một khi tràn lan ra không có cân bằng như vậy sẽ mất đi sức hấp dẫn. Hơn nữa căn cứ theo định luật buôn bán, hàng hóa càng nhiều càng không đáng giá, mà hàng hóa một khi không đáng giá như thế sẽ bị giảm giá trị. Giống như việc thu mua trọng thần, chư hầu khác dùng một ngàn thạch có thể mua chuộc đối phương, mà Lôi gia lại cần đến một vạn thạch để mua chuộc.
- Cho nên ngài liền nghe theo?
Tương Văn hỏi.
- Xem như thế đi, quân chủ đối với việc ban thưởng cho gia thần giống như việc buôn bán, ban cho nhiều quá có vẻ không có giá trị.
Khang Tư gật gật đầu.
- Ái chà! Giống như rất ít cũng không được? Nếu thực không có mấy người nhận được lãnh địa, gia thần sẽ nghĩ quân chủ khắt khe thiếu tình cảm. Hơn nữa hiện tại đám thổ hào ngược lại có thể có được lãnh địa, trong nhiều gia thần trực hệ vì ngài vào sống ra chết lại chỉ có hai gia tộc Cung Tá và Ni Nhĩ mới có lãnh địa, chỉ sợ sẽ dẫn tới biến loạn.
Tương Văn nhắc nhở nói.
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Ừ! Uy Kiệt đã sớm báo cáo qua, cấp dưới tiếng oán giận nổi lên khắp nơi, nếu không phải bọn họ xuất thân là thổ phỉ có bổng lộc hàng năm và lương tháng hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt, chỉ sợ sớm đã mưu đồ gây rối. Cho nên ta nghĩ lần này khuếch trương sẽ từ gia thần tự phụ trách chiến đấu, rồi từ công lao mà sắc phong. Như vậy tin tưởng bọn họ sẽ không còn ý kiến gì.
Tương Văn có chút lo lắng nói:
- Đại nhân! Quyền quản lý việc chính trị ngài đều phân cho các thừa hành, hiện tại lại phân quyền cầm quân ra, chỉ sợ...
- Binh quyền cũng không có phân ra, lần này mở rộng chiến tranh, chiến binh chỉ phụ trách dã chiến, những cái khác hoàn toàn do gia thần tự giải quyết. Ta cũng mặc kệ bọn họ là một mình hay là kết hợp lại, dù sao chỉ dựa theo công phá thành trì để xác nhận công lao.
Khang Tư nói.
- Hả? Đại nhân hạ mệnh lệnh như vậy khi nào?
Tương Văn rất là sững sờ, nàng không nghĩ tới Khang Tư có ý để cho những gia thần này tự mình đi tấn công thành trì, như vậy thương vong hẳn sẽ rất lớn, hơn nữa rõ ràng dựa vào quân thường trực mới có thể hành động. Cuối cùng vì nguyên nhân gì khiến cho đại nhân quyết định làm ra chuyện phiền toái này?
Nhìn thấy thần sắc của Tương Văn, Khang Tư giải thích nói:
- Là Áo Kha Nhĩ đề nghị, hắn nói như vậy có thể để cho gia thần thể nghiệm đạt được công huân phải gian khổ đến mức nào, hơn nữa cũng có thể rèn luyện năng lực tác chiến của gia thần. Mặt khác họ cũng sẽ dốc sức thực hiện việc này, cũng có thể nói đây mới là tập tục của bán đảo Phi Ba nhiều năm qua. Thấy bọn họ đều nguyện ý như thế, ta cũng đã đồng ý.
Vừa nghe là Áo Kha Nhĩ đề nghị, Tương Văn lập tức bĩu môi nói:
- Đại nhân! Ta xem đây là Nhị gia suy nghĩ cho chính mình. Vứa đến nơi đây, ngài liền trực tiếp phong hắn làm Đại tướng, gia thần phía dưới thật ra đều không phục hắn. Hắn đã sớm nén nhịn một bụng khí tức, chuẩn bị kiến lập công huân để nhân tâm phía dưới khẩu phục tâm phục đó. Phải biết rằng nếu không phải Đại tướng hắn không có lãnh địa, chỉ sợ đám gia thần đã sớm xem hắn là cừu địch rồi.
Đối với lời này, Khang Tư chỉ cười cười không có phụ họa theo.
Lúc trước sau khi đến thành Thanh Nguyệt, Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng trực tiếp được phong làm Đại tướng, Khang Tư cũng không dám phong cho bọn họ cao hơn bốn đại thừa hành, dù sao bọn họ là người mới đến.
Nhưng lại không nghĩ rằng, ở đại lục chuyện đề bạt thân tín của mình như vậy hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng ở đây lại lập tức dẫn tới gia thần dị nghị.
Tại trên bán đảo Phi Ba chú ý nhất là huyết thống, nếu sắc phong chính là thân huynh đệ của Khang Tư, đám gia thần ngay cả trung tiện cũng sẽ không phóng một cái. Nhưng hiện tại chỉ là anh em kết nghĩa cùng cấp với quân thần, dựa vào cái gì một chút công lao cũng không có liền chiếm địa vị cao? Đám gia thần cũng không phục.
Có điều đám gia thần chỉ nói nhỏ với nhau ở phía dưới, cũng không dám thật sự có ý kiến với Khang Tư.
Nhưng sự tình cũng thực quái dị, chỉ có Lai Nhĩ Ôn Chí tên gia thần của An Tái Kháng rất nhanh liền đạt được sự tán thành của đám gia thần, càng chấp nhận An Tái Kháng làm cấp trên Thừa hành thương nghiệp.
Mà trong nháy mắt Áo Kha Nhĩ đều biết rõ mấy trăm gia thần, lại gặp phải cảnh ngộ toàn bộ gia thần đều đối đãi lạnh lùng với hắn, nếu không nhờ mấy lần hành động cướp bóc thu hoạch thành công, chỉ sợ sớm đã bị buộc tội rồi.
Nghĩ vậy chút, Khang Tư cũng thấy khó hiểu.
Sau khi được sắc phong, An Tái Kháng mời kéo chung quanh tiệc tùng rượu thịt, không đến vài ngày đã như người thân thiết cùng đám gia thần.
Trong khi đó Áo Kha Nhĩ cũng hành động như thế, thậm chí vứt bỏ kiểu cách quý tộc cùng đám gia thần nói cười giỡn hớt, nhưng chỉ có không tới mấy gia thần nhìn hắn thuận mắt, nếu không phải địa vị hắn gần như bốn đại thừa hành, chỉ sợ ngay cả khách nhân đều mời không tới mấy ngưới.
Gia thần sao có phản ứng như vậy, có lẽ là vì An Tái Kháng thuộc về hệ thống nội chính, đặc biệt quản lý tiền bạc, thuộc loại đối tượng để gia thần nịnh bợ; mà Áo Kha Nhĩ thuộc vào hệ thống quân đội, là người bị đám gia thần xem như kẻ địch để tranh đoạt thực quyền trong nhà, cho nên mới căm thù như thế.
Nói đến thật đúng là kỳ quái, chư hầu trên bán đảo Phi Ba đều là lấy gia thần làm trụ cột, mấy đại gia thần liền chia cắt thực lực của chư hầu làm cho rối loạn lung tung. Chuyện kẻ bề tôi có thế lực chèn ép vua căn bản là quen tay trở thành thói quen.
Chẳng lẽ đám gia thần này nghĩ có thể chia cắt thực quyền của Lôi gia?
Nghĩ vậy, Khang Tư không khỏi cười cười.
- Đại nhân! Ngài muốn đi quản quản sao?
Tương Văn nhẹ nhàng kéo ống tay áo Khang Tư, chỉ vào nhà nghĩ bên hồ nước xa xa nói.
Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi sửng sốt, quản cái gì?
Thuận mắt nhìn lại, phát hiện trong đình nữ nhân tóc đỏ đang chỉ chỏ răn dạy cái gì cho hai thiếu nữ có vẻ như là thị nữ đang quỳ trước mặt nàng, mà giống như nữ nhân tóc đỏ đó đang khuyên can cái gì.
Thấy một màn như vậy, Khang Tư nhướng mày, đang muốn đứng dậy, thì thị nữ đã được cho lui ra, trong nhà nghĩ mát chỉ còn lại có ba nữ nhân. Nhìn thấy vậy Khang Tư cũng không có ý định lên đó nên tiếp tục ngồi xuống.
- Đại nhân! Âu Khắc đại thúc cũng thật sự là rất vội vàng, vừa thấy đối phương là mỹ nữ, hơn nữa thân phận cao quý, lập tức bất kể đến thân phận mời các nàng ở lại, ngay cả tính cách đối phương như thế nào cũng không biết, đã chuẩn bị... Hừ! Thật là.
Tương Văn bĩu môi nói.
Khang Tư cười cười:
- Không sao! Nói thế nào cũng là Công chúa và Đại thần quan ở quốc gia cũ của ta, hơn nữa trước kia cũng tận tình chiếu cố ta, hiện tại để cho ta chăm sóc các nàng cũng là chuyện phải làm.
Nghe Khang Tư nói như vậy, Tương Văn chỉ có thể câm miệng, không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc gặp mặt Công chúa và Đại thần quan.
Cuối cùng Khang Tư rời khỏi chiếc thuyền này. Sau khi thoát khỏi truy kích của kỵ binh mọi người để lộ cảm xúc mừng vui mãnh liệt, tất cả mọi người đều ổn định lại tâm tình, mà trên bè gỗ được kéo theo thuyền, mọi người đều lo lắng nhìn mặt biển, kỳ vọng Khang Tư sớm chuyển bọn họ lên thuyền như lời hứa, dù sao trên bè gỗ này cũng không phải là chỗ tốt có thể chịu đựng nhiều ngày.
Mà người trên thuyền thì thoải mái bắt đầu bàn tán bán đảo Phi Ba là loại địa phương thế nào, bởi vì mục đích ra khơi đã được báo trước, cho nên mọi người tuy rằng kỳ quái Khang Tư là sĩ quan quân đế quốc như thế nào lại có lãnh địa ở ngoại quốc, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm, ngược lại còn thấy mình may mắn không trở thành hải dân lấy thuyền làm nhà.
Không biết lênh đênh trên biển bao lâu, có người cảm thấy chỉ trong chốc lát, cũng có người cảm thấy qua thời gian quá lâu, chợt nghe trên đài quan sát vọng xuống một tiếng hô to:
- Phía trước có thuyền truyền đến tín hiệu cờ, nói phía trước đã sắp tiếp cận đội thuyền bên ta! Là đội thuyền tới đón chúng ta!
Mọi người biết, chính mình rốt cục không cần chen chúc chật chội nữa, lập tức tiếng hoan hô rung trời.
Khi Khang Tư đứng ở mạn thuyền nhìn mấy trăm chiếc thuyền trên mặt biển, trong đó có hai chiếc thuyền kích cỡ thật lớn, hắn không khỏi sửng sốt, quay đầu hỏi Uy Kiệt:
- Không phải nói chỉ có một chiếc thuyền lớn sao? Như thế nào biến thành hai chiếc? Chẳng lẽ thành Thanh Nguyệt nhanh như vậy đã mua được một chiếc à?
An Tái Kháng vẻ mặt nghi hoặc xen mồm nói:
- Không có khả năng, thương thuyền cấp Khôi Kiều không có đăng ký thương đoàn của cảng Khôi Kiều là không thể mua được.
An Tái Kháng cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc là thương đoàn nào cũng chạy đến đây? Hơn nữa không ngờ cũng giống như thương thuyền của mình treo cờ thành Thanh Nguyệt, chẳng lẽ đối phương định tranh cướp miếng ăn với mình sao?
Có điều An Tái Kháng lập tức nở nụ cười, đại ca mình là chủ nhân thành Thanh Nguyệt, hơn nữa chính mình còn phụ trách vận hành kinh tế ở thành Thanh Nguyệt. Khắp thành Thanh Nguyệt có thương nhân nào dám tranh với mình chứ, quả đúng là khéo lo trời sập.
Giờ phút này Uy Kiệt mới có cơ hội đáp lời cũng lắc đầu nói:
- Đại nhân! Đại bộ phận lực lượng tình báo chúng ta tập trung ở phương diện quân sự, tình báo đặt trên mặt buôn bán cũng không mạnh lắm. Tuy nhiên, nếu có thuyền chiến xuất hiện, bọn họ khẳng định phải chú ý. Hiện tại thuộc hạ cũng không có nhận được tin tức gì, chứng tỏ chiếc thuyền biển lớn này không có nguy hiểm.
- Ồ! Nếu như vậy, cứ mặc kệ chuyện gì xảy ra, đối phương nếu nguyện ý giúp chở người, chúng ta phải đi nói lời cảm tạ một phen.
Khang Tư cười nói.
Người như vậy là thường tình, tất cả mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, mặc kệ đối phương là vì cưỡng bức hay lợi dụ vẫn là có tình trợ giúp, chủ nhà mình phải tới nói lời cảm tạ, đây chính là vấn đề lễ tiết đối nhân xử thế.
Hai chiếc thuyền dần hiện rõ trước mắt, trên mạn một chiếc thuyền lớn trong đó, Tiểu Cầm đang lộ vẻ nôn nóng nhón chân nhìn.
Ngả Lệ Ti nhìn thấy thần sắc Tiểu Cầm, nàng nhíu mày, sau đó cũng làm ra vẻ mặt nôn nóng nhìn ra xa, hơn nữa còn lo lắng nói:
- An Tái Kháng như thế nào còn không xuất hiện chứ? Sẽ không có chuyện gì chứ? Cầu thần phù hộ cho hắn.
Nói xong liền lộ dáng vẻ thành tâm cầu nguyện.
Tiểu Cầm thật không phát hiện có cái gì không đúng, cũng tiếp theo cầu nguyện.
Bên cạnh Y Ti Na thở dài, tuy rằng nàng cũng không nghĩ người bạn tốt của mình thật là bất kham như thế. Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại cảm thấy lời nói và việc làm của Ngả Lệ Ti thực rất giả dối.
Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng để tránh cho Tiểu Cầm đơn thuần phát hiện không đúng, Y Ti Na vẫn chuyển hướng đề tài:
- Không biết An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vì cái gì xem trọng lĩnh chủ thành Thanh Nguyệt như vậy chứ? Lại phát đến mệnh lệnh bảo bốc hàng xuống để thuyền không đi trợ giúp chở người, dường như thành Thanh Nguyệt cũng không có đặc sản gì mà?
Ngả Lệ Ti các nàng vừa đến bến cảng thành Thanh Nguyệt, đã bị nhân viên của An Tái Kháng lưu lại bến cảng phát hiện, dù sao bọn họ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra xuất xứ của đội thuyền tới.
Nhưng Ngả Lệ Ti cũng không có từ miệng đám hạ nhân đó, biết được tin tức đặc biệt gì của mọi người. Chỉ biết An Tái Kháng đi bái kiến một đại nhân vật nào đó, vốn đang định đi theo nhưng nơi đó là đế quốc Áo Đặc Mạn, những người mình bất cứ lúc nào cũng có thể rước lấy phiền toái, lại nghĩ đến trước kia đã từng dẫn tới phiền toái, nên chỉ đành lẳng lặng chờ đợi ở bến cảng.
Hiện tại nhận được tin tức thuyền An Tái Kháng đang quay về tới, đợi ở bến cảng thời gian dài như vậy ba người muốn được thoáng khí, vì thế liền đi theo đội thuyền ra biển.
- Đừng thấy thành Thanh Nguyệt không có đặc sản gì, chỉ riêng vị trí địa lý của đế quốc Áo Đặc Mạn lân cận này có thể để nó kiếm một khoản tiền lớn, An Tái Kháng thật đúng là thông minh, biết cách tạo quan hệ tốt với nhân vật quyền thế địa phương đây.
Ngả Lệ Ti vẻ mặt đắc ý nói.
Trong lòng nàng biết Y Ti Na sẽ không hiểu rõ điểm ấy, cũng rất minh bạch Y Ti Na cố ý nói sang chuyện khác, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng nàng đành phải cố ý bày ra cái bộ dáng mê trai để đè ép thị nữ Tiểu Cầm. Nhìn thấy thần sắc Tiểu Cầm đỏ bừng bộ dáng muốn nói lại không dám nói, Ngả Lệ Ti chua xót trong lòng.
Nếu không muốn nắm lấy gã An Tái Kháng tầm thường này làm người cứu mạng, bản thân mình cần phải bày ra bộ dáng mê muội này để tranh đoạt nam nhân với một thị nữ sao?
Ngả Lệ Ti không phải không biết An Tái Kháng không có tình ý với mình, thậm chí còn tỏ ra bộ dáng chán ghét, chỉ có điều hắn nể mặt mũi Y Ti Na và Tiểu Cầm mới không so đo mà thôi.
Tuy rằng nàng căn bản không cần bày ra bộ dáng khiến người chán ghét như thế, dựa vào kiến thức của nàng cùng với nhiều năm tu dưỡng, hoàn toàn có thể dùng các loại tính cách và thủ đoạn để khiến An Tái Kháng yêu thích nàng.
Chỉ là, nàng đã sớm hiểu được chỉ dựa vào An Tái Kháng là không thể phục quốc, không có căn cơ nàng cũng không thể nhờ vả được quân lực của vị vua nào đó để phục quốc, nàng cũng không tin rằng vị vua nảo đó biết được nàng bơ vơ nghèo khổ, còn có thể lãng phí tiền tài binh lực để trợ giúp nàng.
Biết rõ như vậy nên nàng không như những nữ tử phong trần dùng thủ đoạn thấp hèn đê tiện, tất cả chỉ là vì không bị người ta vứt bỏ mà thôi, cũng không phải thật sự muốn truy cầu thứ gì.
Nghĩ đến An Tái Kháng thích Tiểu Cầm, cho nên nhìn mặt mũi Tiểu Cầm khẳng định sẽ chiếu cố Y Ti Na, thế nhưng mình thì sao đây? Bản thân mình cùng Tiểu Cầm, An Tái Kháng đều không có quan hệ gì, bọn họ vốn không có nghĩa vụ phải chiếu cố mình.
Còn Y Ti Na tuy rằng là bằng hữu của mình, nhưng nàng nguyện vì mộng tưởng phục quốc của mình mà nỗ lực sao? Không nói làm sao tìm được một nhân vật cường thế có thể thay bản thân xuất lực, chỉ cần rời khỏi chỗ dựa An Tái Kháng, nàng một nữ tử vô y vô dựa sẽ bị người ta nhốt vào trong l*иg vàng, thậm chí vừa bỏ đi sẽ bị cường đoạt.
Nghĩ đến An Tái Kháng cùng Lại Nhĩ Ôn Chí đều xuất môn đi xa, thường thường có quyền quý cố ý tới cửa dò hỏi, nhìn da^ʍ tiết trong ánh mắt bọn họ, liền biết rõ họ đang nghĩ gì.
Nếu như không phải mình mạnh mẽ đòi đi ra, đám quyền quý khẳng định sẽ nhân lúc chủ nhân thương hội An Tái Kháng này rời đi thời gian dài như thế, sẽ không chút lo lắng xông vào bên trong cường đoạt. Đừng nói hộ viện có tác dụng gì, chủ nhân không có mặt, hộ viện cùng lắm chỉ là hù dọa một chút đám lưu manh mà thôi.
Nếu như có thể trợ giúp phục quốc, vậy bản thân mình bị khi dễ cũng không tính, đáng tiếc đám quyền quý này tuyệt đối không có cái hứng thú kia, bọn họ cảm thấy hứng thú chỉ là dung mạo thân thể của mình mà thôi. Nghĩ đến đó, Ngả Lệ Ti âm thầm cắn răng, tuyệt đối không thể không công hy sinh bản thân được.
Tuy rằng Ngả Lệ Ti đã quyết định dùng thân phận của mình, dung mạo cùng thân thể đổi lấy hy vọng phục quốc, nhưng nàng vốn không nghĩ tới từ trong tiềm thức nàng lại cự tuyệt hành vi này.
Bằng không nàng sao lại không thông qua An Tái Kháng đi nhận thức quyền quý?
Bằng tiền vốn cùng năng lực của Ngả Lệ Ti, chỉ cần phô bày một chút thủ đoạn phong tình, khẳng định sẽ mê hoặc một đám quyền quý, sau đó lợi dụng đám quyền quý này nhận thức nhân vật càng cao tầng hơn, cuối cùng tiếp cận nhân vật trên đỉnh quyền thế ra sức câu dẫn mê hoặc, dù là không thể phục quốc cũng có thể thu được quyền thế nhất định.
Sở dĩ Ngả Lệ Ti ỷ lại vào An Tái Kháng, đó là bởi từ trong tiềm thức nàng cho rằng An Tái Kháng sẽ không thương tổn mình, đặc biệt biết An Tái Kháng thích Tiểu Cầm, vậy càng thêm an tâm.
Tuy rằng như vậy sẽ làm người ta chán ghét, chính mình cũng cảm thấy rất thấp hèn, nhưng cuối cùng cũng còn tốt hơn là câu dẫn quyền quý kia, bởi vì nếu một ngày, đám quyền quý này mạnh bạo, bản thân sẽ không cách nào phản kháng.
- Ông chủ các ngươi còn chưa tới sao?
Tiếng Tiểu Cầm hỏi thủy thủ đánh thức Ngả Lệ Ti đang chìm đắm trong tự tư của bản thân, nàng lập tức nghe được mấy thủy thủ này trả lời hết sức cung kính:
- Ông chủ sẽ lên thuyền cuối cùng, tin là không bao lâu sẽ tới, có cần tiểu nhân sớm thông tri hay không?
Tiểu Cầm đỏ mặt lắc đầu, tuy rằng Ngả Lệ Ti rất rõ ràng những thủy thủ này đều coi Tiểu Cầm như là bà chủ tương lai, dù sao tâm tư An Tái Kháng ai cũng biết rõ.
Mà bọn họ cũng đồng dạng coi mình thành một nữ tử hạ đẳng không biết xấu hổ, dựa thế quyền quý, nhưng Ngả Lệ Ti vẫn cố nén không vui trong lòng, một bộ dáng chủ mẫu cười duyên nói:
- Không cần, chúng ta tạo cho hắn một cái kinh hỷ.
Đám thủy thủ ra vẻ không nhìn thấy, tuy rằng nữ tử này so với bà chủ tương lai xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng không tự hiểu lấy mình. Trong ba người thì bà chủ tương lai có địa vị thấp nhất, tuy rằng không biết thân phận thật sự của ba nữ tử này, nhưng từ ngôn hành cử chỉ vẫn có thể phân biệt cao thấp giữa ba người.
Nghe nói nữ tử mỹ lệ phần lớn thời gian vẫn đeo khăn che mặt kia còn là tiểu thư của bà chủ tương lai, còn nữ hoa si này lại là đồng bạn của tiểu thư kia.
Nói cách khác, bà chủ tương lai đành phải nằm dưới nữ hoa si kia. Ngẫm lại thật đúng là đáng thương, chỉ là ông chủ của mình chưa từng lên tiếng, bản thân mình nho nhỏ còn có thể nói cái gì đây? Không còn cách nào chỉ là gật đầu biểu thị đã biết. Đương nhiên, là gật đầu với Tiểu Cầm.
Ngả Lệ Ti đương nhiên biết bản thân mình bị những hạ nhân này không nhìn, chỉ là nàng sẽ không phát giận với những thủy thủ này, như vậy chẳng những lãng phí khí lực, nhưng lại không có hiệu quả, cho nên chỉ thu liễm vẻ cười không lên tiếng mà thôi.
Còn Tiểu Cầm lại cúi đầu trốn ở phía sau Y Ti Na, khóe miệng hé ra một nụ cười rất nhỏ liền lập tức khôi phục thành bộ dáng thị nữ tiêu chuẩn.
Đừng nhìn nàng thoạt nhìn bình thường cứ như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, nhưng cũng không phải nói nàng không có tâm kế gì, thế nào cũng là thϊếp thân thị nữ của Đại thần quan Y Ti Na, tuy rằng quan hệ chủ tử chưa thấy qua có chuyện nào lục đυ.c với nhau, nhưng năng lực đùa cợt thủ đoạn nhỏ vẫn là trời sinh đã có, hơn nữa trải qua nhiều năm kiến thức như vậy, năng lực cũng mạnh thêm một chút.
Hiện giờ nàng chính là mượn cử chỉ của thủy thủ chọc tức nho nhỏ Ngả Lệ Ti một chút, lúc này trong lòng đang vụиɠ ŧяộʍ cười thầm, nào có thể đi ra kiếm chuyện phiền nữa.
Y Ti Na không rõ thị nữ của mình cũng là một nhân vật tinh minh, thấy tràng diện xấu hổ, vội vã quét nhìn ngoài khơi, nói dời sang chuyện khác:
- Nhìn xem, kỳ hạm thuỷ quân thành Thanh Nguyệt lại chạy ở đằng trước, xem ra là nghênh tiếp một đại nhân vật gì đó? Bọn An Tái Kháng có khả năng đang ở cùng một đại nhân vật đấy.
Tiểu Cầm cùng Ngả Lệ Ti đều giương mắt nhìn ra ngoài, đằng xa xa, chiến thuyền cắm cờ Tổng trưởng thuỷ quân thành Thanh Nguyệt mang theo mấy chiếc chiếc thuyền, vội vã chạy tới con thuyền biển ở cuối cùng. Các nàng ở bến cảng thời gian lâu như vậy, sớm biết cờ hiệu Tổng trưởng thuỷ quân thành Thanh Nguyệt là bộ dạng nào.
- A, bọn họ đang dựa vào mạn thuyền, gì? Làm sao chỉ tiếp vài người? Khẳng định là đại nhân vật! Vừa rồi chiến thuyền còn không bày trận hình hộ vệ, hiện giờ lại bày ra!
Thủy thủ trên tháp cao vừa nhìn vừa la to.
Nghe nói như thế, Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na thoáng nhìn lẫn nhau, đều hiếu kỳ thuỷ quân thành Thanh Nguyệt tiếp đón đại nhân vật nào.
Các nàng tuyệt đối sẽ không cho rằng phải đi tiếp đón An Tái Kháng, tuy rằng An Tái Kháng ra lệnh phái ra một con thuyền, tự mình cũng mượn danh An Tái Kháng lên thêm một con thuyền nữa, tổng cộng hai chiếc thuyền đi biển chầm chậm vận tải.
Thế nhưng, đội tàu thương nhân có thể phái ra hơn mười thuyền biển vận tải cũng không phải không có, đừng nói ở bán đảo Phi Ba đẳng cấp đặc biệt sâm nghiêm, dù là thương nhân quốc gia Liên minh Duy Nhĩ Đặc cũng không có khả năng cho thương nhân không có chức quan một đãi ngộ long trọng như vậy.
- Đại nhân, là thuộc hạ ngài tới tiếp đón ngài sao?
Bỉ Khố Đức tự ý vứt bỏ chức vị Tỉnh phủ trưởng đầu nhập vào Khang Tư, chỉ đoàn chiến thuyền xa xa nhanh chóng tới hỏi.
Áo Kha Nhĩ bên cạnh tuy rằng khinh thường tên Bỉ Khố Đức này thấy tình huống không đúng liền đầu nhập vào người khác, hơn nữa căn bản không hề cảm thấy không được tự nhiên chút nào, nhưng trên mặt hắn không có biểu lộ, ngược lại hăng hái bừng bừng nhìn lá cờ Lôi gia đặt trên mấy chiếc chiến thuyền xa xa, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Nhìn lá cờ chữ Lôi đang đón gió bay phần phật, không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Hắn biết Khang Tư ở bán đảo Phi Ba chiếm cứ một khối địa bàn, hơn nữa khối địa bàn này còn là trong lúc Khang Tư ở lãnh địa Thiếu tá tĩnh dưỡng một năm mà tiến hành chiếm lĩnh, sẽ không khỏi bội phục năng lực của Khang Tư, lại bội phục Khang Tư lớn gan làm loạn.
Năng lực không cần phải nói nữa, hắn rất rõ ràng bán đảo Phi Ba quá nhiều thế lực, tính bài ngoại và cùng hung cực ác chính là đặc thù của bọn họ, hơn nữa mỗi thế lực đều là toàn quân giai binh, đồng thời còn có thể mời lính đánh thuê tác chiến.
Một chỗ như thế cũng bị Khang Tư dễ dàng cướp đoạt địa bàn một thế lực, nhưng còn có thể ngăn chặn các thế lực khác trả thù mà phát triển địa bàn, thật sự là kỳ tích.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lợi hại, lúc đầu không phải mình bởi đủ loại vấn đề hơn nữa vật tư nghèo nàn và các nhân tố khác, đã sớm muốn đem mục tiêu tộc nhân quật khởi đặt ở bán đảo Phi Ba rồi, nào cần ở Đế quốc trốn đông tránh tây chứ.
Hiện giờ, trong cảnh nội Đế quốc còn ẩn giấu hơn mười vạn tộc nhân, chờ yên ổn xuống, nhất định phải kéo hết bọn họ lên bán đảo Phi Ba, đến lúc đó có những tộc nhân này duy trì, quyền phát ngôn của mình tuyệt đối có thể tăng mạnh.
Mà lớn gan làm loạn thì càng không cần phải nói, không có quốc gia nào sẽ đồng ý để sĩ quan dưới trướng mình một mình đi hải ngoại mở rộng lãnh địa tư nhân, đặc biệt Đế quốc tập quyền chủ quốc như vậy, hành vi như thế tuyệt đối sẽ phải diệt tộc.
Lẽ nào lúc đó Khang Tư đã biết Đế quốc sẽ nội loạn, không rảnh tới quản hắn? Không thì sao hắn dám làm chuyện phạm phải sẽ diệt tộc này?
Thế nhưng, nội loạn Đế quốc là do các loại mâu thuẫn đột nhiên bạo phát mà sinh ra, dù là người thực hành âm mưu cũng không dám xác nhận Đế quốc nhất định có thể biến thành quốc gia quân phiệt cát cứ.
Nói không chừng kẻ âm mưu ban đầu chỉ là vì nhanh chóng cướp lấy ngôi vị hoàng đế mới động thủ, chỉ là ở giữa đường có quá nhiều thế lực bất đồng tham dự vào âm mưu, khiến cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Áo Kha Nhĩ tin tưởng, khẳng định bản ý người âm mưu cũng không muốn làm ra tình trạng lộn xộn như bây giờ.
Nếu Đế quốc nội loạn là hoàn toàn bất ngờ, Khang Tư có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói rõ hắn cho tới giờ không hề coi mình là quân nhân Đế quốc, không thì sao có thể xảo hợp như thế.
Xem ra chính mình còn thật là đi theo một cái kiêu hùng mà, ai có thể nghĩ một tên thoạt nhìn vô dục vô cầu lại có dã tâm bừng bừng như thế? Cần phải kẹp chặt đuôi làm việc mới được, không thì khẳng định sẽ có phiền phức. Áo Kha Nhĩ vốn không có khả năng tin tưởng, ban đầu Khang Tư chỉ là vì muốn làm buôn lậu đường bộ mới ra biển, cũng càng không thể tưởng được bởi vì thiếu chủ đối phương đánh chủ ý tới thủ hạ Khang Tư mới bị hắn gϊếŧ chết. Tiếp đó lại bởi vì tránh phiền phức, dứt khoát diệt toàn nhà người ta, chiếm lấy địa bàn chỉ là nhất thời tâm huyết trào dâng mà thôi.
Có thể nói giờ đây Khang Tư thu được những thứ này, cũng không đặc biệt theo đuổi điều gì, đều là do vô số ngẫu nhiên tạo thành. Chỉ là tình hình thực tế như vậy, người không biết tình hình sẽ tuyệt không tin tưởng.
Khang Tư cười gật đầu, hắn đương nhiên biết tới đây là kỳ hạm thuỷ quân Thanh Nguyệt. Lá cờ Tổng trưởng thủy quan đã treo lên, tới đây khẳng định sẽ có Khải Hải, chỉ là không biết ngoại trừ Khải Hải ra, các gia thần khác có tới hay không.
Đối với hành vi có điểm vỗ mông ngựa này, Khang Tư không nói gì thêm. Bởi vì không nói tập tục bán đảo Phi Ba, dù là nơi khác, lãnh đạo trực tiếp giá lâm, thuộc hạ khẳng định phải đi nghênh tiếp, đây đã là thế sự thường tình rồi.
Cho nên, Khang Tư không có khả năng trách cứ thuộc hạ rời bỏ cương vị tới nghênh tiếp mình. Như vậy chẳng những làm cho người ta cảm giác giả tạo, còn làm cho thủ hạ lạnh lòng, dù sao Khải Hải khẳng định đã chuẩn bị thỏa đáng mới đến.
Hai chiếc thuyền cập sát nhau, Khải Hải mặc quân phục thuỷ quân xinh đẹp xuất hiện trên boong tàu, đầu tiên hắn uy nghiêm quét nhìn mọi người, đến khi thấy Khang Tư, lập tức lộ ra thần tình kinh hỉ xuất hiện, tiếp đó nhanh nhẹn vượt qua cầu ván, động tác nghiêm chỉnh quỳ xuống dưới chân Khang Tư, dùng thanh âm cung kính hô:
- Thần, bái kiến chủ công!
Còn mấy sĩ quan thủy quan nhảy theo cũng quỳ lạy, chỉ là bọn họ hô là:
- Gia thần nhà Tân Hải, tham kiến đại điện!
- Miễn lễ.
Khang Tư cũng đã một thời gian dài không tiếp thu loại lễ tiết quỳ bái đặc biệt này, thấy thế, sửng sốt một hồi mới hạ ý thức xua tay:
- Khải Hải, Tân Hải này chính là dòng họ của ngươi sao?
Vốn Khải Hải đang bày một vẻ mặt kích động, nước mắt lưng tròng, chuẩn bị biểu diễn cho mọi người thấy hắn là một gia thần quyến luyến chủ công, bị Khang Tư hỏi một câu làm sửng sốt, cảm tình dồn nén hồi lâu không bộc phát được, chỉ còn cách thu hồi nước mắt.
Khải Hải nhanh chóng bài trừ thần sắc xấu hổ, nhăn nhó nói:
- Chủ công, thần quanh năm ở trên biển, cho nên mới nghĩ tới dòng họ này, chưa được chủ công đồng ý đã tự sử dụng, xin chủ công thứ tội.
Khang Tư dù sao cũng đã ở trên bán đảo Phi Ba đợi gần một năm, rất rõ ràng những chế độ này, không khỏi cười nói:
- Trở thành võ sĩ là có thể có được dòng họ của mình, đây là thông lệ, không có gì thứ tội hay không.
- Vâng vâng.
Khải Hải vội vàng gật đầu không ngừng, tiếp đó vẻ mặt nịnh bợ nói:
- Chủ công, có di giá sang chiến thuyền hay không? Như vậy chúng ta có thể nhanh chóng trở về thành, các đại nhân khác đã sớm chờ đợi chủ công giá lâm rồi.
Đối với đề nghị này, đương nhiên Khang Tư chấp nhận, chỉ riêng cái thuyền này đổi dân chúng thường xuống đã không biết cần bao nhiêu thời gian, chính mình đợi ở chỗ này căn bản không có tác dụng, thủ hạ sẽ đem sự tình làm thỏa đáng. Vì vậy gật đầu mang theo đoàn người lên kỳ hạm Tổng trưởng thuỷ quân thành Thanh Nguyệt.
Khang Tư vừa bước lên thuyền, lá cờ Tổng trưởng thuỷ quân liền hạ xuống vị trí thứ hai, thay thế bên trên là một lá cờ hoa lệ thêu một chữ Lôi thật lớn, nhìn lá cờ này, các chiến thuyền khác lập tức bảo vệ xung quanh kỳ hạm thật kỹ, nên biết phụ mẫu cơm áo của bọn họ đang ở trên thuyền kia, không hầu hạ cẩn thận sao được?