- 🏠 Home
- Quân Sự
- Cô Độc Chiến Thần II
- Quyển 3 - Chương 7: Mùng một mười lăm
Cô Độc Chiến Thần II
Quyển 3 - Chương 7: Mùng một mười lăm
Cảng Thanh Nguyệt, chỗ ở Đại giáo chủ tôn giáo thần bí kia.
- Đại nhân, có tin tức rồi.
Người trung niên kia nhanh chóng chạy tới trước mặt Đại giáo chủ.
- Nói mau!
Đại giáo chủ cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Hắn ở chỗ này tin tức cũng không linh thông, ngoại trừ biết Khang Tư đi quận Long Chiêm ra liền không còn tin tức gì khác, nhưng mà cảm thụ được mật vệ tồn tại vẫn không trở về, có thể xác định không gϊếŧ được Khang Tư.
Vừa nghĩ các Mật giáo khác đều làm oanh oanh liệt liệt, còn bên mình một chút động tĩnh cũng không có, không vội mới là lạ.
- Đại nhân, quận Long Chiêm xuất hiện lượng lớn quân con rối, ước chừng mười vạn, nhưng lại bị Lôi gia ném một bó đuốc ngay cả thành Long Chiêm cũng cháy sạch.
Người trung niên bẩm báo.
- A? Cháy sạch cả? A ha ha ha! Cháy sạch tốt! Không có mấy thùng lớn mật dược căn bản không thể chế tạo được nhiều con rối nhiều như vậy, tốt, nhiều mật dược trân quý như vậy lãng phí không công, xem bọn người kia còn không đau lòng muốn chết!
Đại giáo chủ cười ha hả:
- Nói một chút mấy tên giấu đầu lòi đuôi không dám gặp người kia, chạy tới thành Long Chiêm làm gì.
- Đại nhân, chúng ta nhận được tin, phụ cận thành Long Chiêm có một sơn cốc bị người ta nhổ hết cây cối.
Người trung niên cẩn thận nói.
- Cây cối bị nhổ hết! Ừ? Cái gì? Đáng hận! Bọn họ lại dám cướp đoạt đồ của chúng ta? Đồ đáng chết! Bọn họ căn bản không phải muốn chiếm lĩnh địa giới của chúng ta, mà là cố ý tới trộm tài liệu của chúng ta mà!
Đại giáo chủ đi qua đi lại:
- Chết tiệt, từ nơi nào bọn chúng biết được chỗ có tài liệu? Chúng ta còn không rõ ở trong địa giới Lôi gia chỗ nào có tài liệu mà!
- Hừ! Đánh chủ ý thật hay, chẳng những tăng sản lượng của bọn họ, còn suy yếu dự trữ của chúng ta, thật là nhất cử lưỡng tiện mà! Tra ra rốt cuộc bọn họ là Mật giáo phái nào không?
Đại giáo chủ tức giận nói.
- Xin lỗi đại nhân, bởi đối phương thật sự quá giảo hoạt, chẳng những len lén chiếm mấy thành trì lân cận Lôi gia, nhưng lại chỉ biểu hiện danh hào bên ngoài là Thiên Thần giáo, hơn nữa các giáo sĩ lộ diện bên ngoài đều là chiêu mộ từ địa phương lên, nhân vật hạch tâm thật sự cũng không lộ diện. Cho nên chúng ta căn bản không biết là người Mật giáo nào.
Người trung niên kia vẻ mặt áy náy nói.
- Thiên Thần giáo? Ta khinh! Vừa nghe là biết dùng để thế thân rồi! Mật giáo làm sao có khả năng sử dụng tên tục tằng như thế! Chết tiệt, sợ rằng tài liệu trong mấy thành trì kia, đều bị bọn họ dọn về trong phạm vi thế lực thật sự của mình rồi.
- Vốn những thứ nằm gần địa bàn chúng ta đều tính là thuộc về chúng ta, không ngờ bọn họ vươn tay dài như thế! Tốt, các ngươi đã là mùng một, vậy đừng trách chúng ta nhận làm mười lăm!
Vẻ mặt Đại giáo chủ dữ tợn nói.
- Đại nhân, phải cho bọn hắn một giáo huấn, miễn để bọn họ coi thường Mật giáo chúng ta, đại nhân ngài hạ lệnh đi.
Người trung niên kia cũng bắt đầu sôi sục.
Nếu đối phương giấu đầu che mặt, nói rõ không dám quang minh chính đại trêu chọc mình, nói cách khác bọn họ sợ đắc tội mình, nếu đối phương so với mình nhỏ yếu hơn, vậy còn chờ cái gì? Làm hắn!
- Được, phái người lẻn vào mấy thành trì kia, ta muốn một hồi ác ma đại chiến! Hoàn toàn hủy diệt mấy thành trì bọn chúng!
Đại giáo chủ tàn bạo nói.
- Rõ!
Người trung niên đầu tiên hăng hái dạ một câu, sau đó mới cẩn thận nhắc nhở nói:
- Đại nhân, sử dụng con rối hay là Ác ma cấp chín? Hàng tồn hai loại thuốc này chúng ta còn lại rất không đủ, con rối có thể chế tạo năm vạn, Ác ma cấp chín chỉ có thể chế tạo một vạn, chút người ấy không thể đủ hủy diệt mấy thành trì bọn họ?
- Hừ, không thể dùng những thứ rác rưởi đó, lần này cần bày ra một chút lực lượng Mật giáo chúng ta, để cho bọn họ biết, tuy rằng mọi người có thể chế tạo mật dược, nhưng Mật giáo lâu đời như chúng ta không phải mấy thứ tới sau kém hiểu biết bọn chúng có thể so sánh!
Đại giáo chủ khí phách sôi trào nói tới đây, đột nhiên ra vẻ thần bí móc ra hai cái chai nói:
- Ngươi xem đây là cái gì?
Người trung niên đương nhiên thấu hiểu ý người lắc đầu:
- Thuộc hạ không rõ lắm, xin đại nhân giải hoặc.
Hắn quả thật không rõ loại bột phấn màu hồng và màu đen này là cái gì. Nói thật ra, đẳng cấp cỡ hắn chỉ biết phấn Ác ma màu xanh chế tạo con rối, phấn Ác ma màu lam cấp chín chế tạo sinh vật khát máu, các phấn Ác ma cấp bậc khác là màu gì hắn không rõ lắm.
- Hắc hắc, nói cho ngươi, màu đen là phấn Ác ma cấp tám, mà màu hồng là phấn Ác ma cấp bảy.
Đại giáo chủ đắc ý nói.
- A, đây là phấn Ác ma chế tạo cương thi cùng quỷ hút máu!
Người trung niên tràn đầy khϊếp sợ, hắn thật không ngờ, quỷ hút máu chỉ xuất hiện trong thần thoại, lại chuẩn bị xuất hiện ngoài đời thật hôm nay!
- Ấy, đại nhân, cương thi cũng không có gì, thế nhưng quỷ hút máu kia...
Người trung niên cẩn thận nhắc nhở nói, hắn sợ Đại giáo chủ này chọc ra chuyện, mình làm nhỏ phải chịu tiếng cho người khác.
- Hắc, không sao cả, nếu Giáo hoàng cho quyền sử dụng phấn Ác ma cấp bảy, như vậy cũng sẽ không để ý ta lúc nào sử dụng nó.
- Ngươi đó, không cần lo lắng nặng nề như thế, thời đại bây giờ, không cần chú ý nhiều như vậy, nếu như chiếu theo quá trình thời đại thần thoại, sợ rằng đời cháu của cháu chúng ta chết rồi, quốc gia tôn giáo còn chưa thành lập được nữa.
- Thật không rõ tiền bối chúng ta, làm sao có thể từ lúc ác ma xuất hiện đến khi thành lập quốc gia tôn giáo, thời gian nhẫn nại đến trăm năm đây chứ? Lẽ nào bọn họ không biết thời gian chính là sinh mệnh hay sao?
Đại giáo chủ rất không giải thích được bắt đầu cảm thán.
Người trung niên tuy trong lòng đang nói thầm: "Ngươi sốt ruột như thế, còn không phải sợ sinh thời không thể hưởng thụ vinh quang chí cao xây dựng quốc gia tôn giáo sao?" Nhưng vẻ mặt hắn lại ra vẻ cùng ý đồng dạng, đây không phải chỉ là mặt ngoài như vậy, bởi hắn cũng rất sốt ruột, hắn cũng muốn hưởng thụ vinh dự chí cao của kẻ lập quốc!
Đây tuyệt đối là mỹ sự danh dương mấy ngàn năm.
Người trung niên nhắc nhở lần nữa Đại giáo chủ không biết đang suy nghĩ trôi về đâu:
- Đại nhân, lượng thuốc này có phải ít quá hay không?
- Ha ha, lượng nhỏ không sao cả, đừng quên, hai loại ác ma này là truyền nhiễm. Tuy rằng một cái nguyên thể chỉ có thể truyền sang mười người, mà một người bị nhiễm bị có thể truyền sang hai người, một người cuối cùng chỉ có thể truyền nhiễm cho một người, sau sẽ không truyền nhiễm nữa. Nhưng mà vậy cũng đủ để chế tạo một trăm nguyên thể, đủ để truyền nhiễm ra gần 7000 rồi, tập hợp lại chính là cả vạn ác ma.
- Ác ma này của chúng ta không phải mặt hàng thô sơ cẩu thả kia có thể so sánh, tuyệt đối có thể biến mấy thành trì kia thành quỷ vực!
Đại giáo chủ nói đến đây, đem cái chai giao cho người trung niên nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, ra lệnh hai trăm nguyên thể này mục tiêu tập kích là các sinh vật trong phạm vi thế lực Thiên Thần giáo kia! Miễn cho bọn chúng chạy tới địa giới Lôi gia dọn sạch dân chúng ở đó.
Người trung niên cẩn thận đón lấy cái chai, gật đầu nói:
- Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ làm thật thỏa đáng.
Trên vùng biển bán đảo Phi Ba đi Đế quốc Áo Đặc Mạn, đang trình diễn một màn hải chiến người truy ta chạy.
- Nhanh! Đã đi vào tầm bắn rồi, chuẩn bị tốt, ai nha, lại để bọn họ thoát ly tầm bắn rồi! Sao bọn họ lại trơn tuột như thế, không phải nói tốc độ chiến hạm của chúng ta nhanh hơn so với bọn chúng sao? Làm sao mấy lần đều để bọn họ chạy thoát?
Tổng trưởng thủy quân Lôi gia Khải Hải vẻ mặt uể oải nói.
- Ha ha, là ta hạ lệnh cố ý thả cho bọn họ một đường.
Đề đốc hải quân Lôi gia Áo Khắc Đức cười nói.
- Cái gì? Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi có thể đuổi theo đánh Hạm đội số ba Đế quốc, còn không phải đổi lấy nhiều thủy quân hi sinh như thế mới làm được sao? Như vậy ngươi đặt sự hi sinh của chúng ta chỗ nào!
Khải Hải lửa giận tận trời nắm lấy cổ áo Áo Khắc Đức gầm rú.
Khó trách Khải Hải xúc động như vậy, dựa theo kế hoạch Áo Khắc Đức đặt ra, Khải Hải suất lĩnh thuỷ quân tinh nhuệ chiến đấu chính diện với Hạm đội số ba Đế quốc, Hạm đội số ba Đế quốc chẳng những thuyền tốt hơn thuỷ quân Lôi gia, hơn nữa năng lực quan chỉ huy cũng mạnh hơn Khải Hải.
Khai chiến không bao lâu, tuy rằng thuỷ quân Lôi gia chiếm ưu thế trên số lượng, nhưng cục diện lại bị Hạm đội số ba Đế quốc áp chế tuyệt đối, Khải Hải kiên trì dựa vào niềm tin chống đỡ, hai mươi đại chiến hạm hải quân kia, sẽ từ phía sau tập kích Hạm đội số ba.
Hải chiến đánh tròn một ngày đêm, trong đó vài lần thuỷ quân Lôi gia đã bị vây trên bờ vực tan vỡ, thấy bên mình bán mạng mới đánh chìm mấy chiến thuyền quân địch, mà bên ta cũng chìm mấy chiến thuyền, mấy chiến thuyền lần lượt chìm nghỉm, một người bình thường nào cũng không chịu nổi áp lực như vậy.
Nhưng thuỷ quân Lôi gia không dám nhìn đồng liêu trên mặt nước đợi cứu viện, cắn răng chống đỡ tiếp.
Đến khi phát hiện thân ảnh hải quân Lôi gia, những sĩ quan thủy quân Khải Hải thậm chí không cần phong độ bình thường, hư thoát ngã xuống tại chỗ.
Không còn cách nào, không nói các hạm trưởng khác, chính Khải Hải làm Tổng trưởng thủy quân này cũng phải đổi kỳ hạm mấy lần, có một lần thậm chí thiếu chút trực tiếp đánh chìm. Mới từ trong l*иg ngực tử thần giãy ra, không có tinh thần khí lực cũng là rất bình thường.
Vốn mấy người Khải Hải sống sót, chuẩn bị thưởng thức một màn tràng cảnh hủy diệt địch quân.
Ngay từ đầu bọn họ xác thật là mở rộng tầm mắt. Hai mươi chiếc chiến hạm hải quân bắn đồng loạt thật sự là cực kỳ đồ sộ, dưới chạng vạng phụ trợ, lưới lửa rậm rạp thật sự là quá mê người, mà mười mấy chiến hạm địch bốc cháy càng để mọi người hả giận.
Nhưng theo màn đêm phủ xuống, mọi người không còn cách nào là nguyền rủa Hạm đội số ba vận khí tốt, chỉ là mọi người đều tin tưởng, chỉ cần tới hừng đông, toàn bộ Hạm đội số ba tuyệt đối sẽ chìm xuống đáy biển.
Mọi người cũng không sợ đối phương thừa đêm đen đào tẩu, ở thời đại này, căn bản không có ai có thể lái thuyền ban đêm, bởi vì không ai biết rõ phía trước có tồn tại nước xoáy đá ngầm hay không.
Bọn người Khải Hải lại ngủ một giấc thật ngon, đáng tiếc trời còn chưa sáng, đã bị tiếng kèn đánh thức, vừa đi ra nhìn, Hạm đội số ba đã vứt mấy người bên mình rất xa.
Thật vất vả mới dẫn bọn họ tới khu vực biển này, lại còn làm ra hi sinh lớn như vậy, nào có thể cho phép miếng thịt tới miệng còn chạy mất, ngoại trừ thuyền bị hỏng không cách nào chạy tiếp, các thuyền khác có thể chuyển động được đều đuổi theo.
Trên đường truy kích, Khải Hải kiểm kê tổn thất một chút, nhưng lại làm hắn đau lòng chảy nước mắt, đội thuyền còn sử dụng được có bảy mươi chiến thuyền, bỏ neo tại chỗ có ba mươi chiếc, còn lại đều bị đánh chìm!
Mà chiến hạm địch ngoại trừ mười chiếc bị hải quân Lôi gia bắn đồng loạt hủy diệt ra, thuỷ quân Lôi gia bên mình chỉ đánh chìm được mười chiếc thuyền đối phương, hay là nói, tổn thất quá nửa chiến tích mới bằng một lần hải quân bắn đồng loạt.
Nhận được tỉ lệ chiến tổn cách xa như vậy, Khải Hải tinh tường ý thức được, chiến thuyền quân dân lưỡng dụng đã hết thời rồi, quyền chưởng khống hải chiến thuộc về chiến hạm chuyên dụng.
Thậm chí Khải Hải bắt đầu lo lắng sau cuộc chiến có phải là mình nên chuyển nhập sang hải quân hay không.
Ngày kế tiếp là hải quân Lôi gia gắt gao theo sát Hạm đội số ba, tuy rằng thường thường có thể bắn trúng chiến hạm địch, nhưng chủ lực chiến hạm địch lại không đuổi kịp.
Chiến thuyền thuỷ quân bên mình theo thời gian trôi đi, tiếp viện cùng sĩ khí đều giảm xuống mức thấp nhất, chỉ có thể để cho bọn họ trở về, tự thân mình lại chạy sang kỳ hạm hải quân, bởi vì muốn tận mắt thấy Hạm đội số ba bị diệt sạch.
Truy kích vài ngày, thế nhưng mỗi lần đều thiếu một chút, mình còn tưởng rằng Hạm đội số ba vận khí tốt, mỗi lần chủ lực đều có thể chạy trốn ra ngoài, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân là do Đề đốc hải quân Áo Khắc Đức này cố ý thả cửa!
Cái này sao không khiến hắn giận dữ được, nếu như Áo Khắc Đức không có giải thích hợp lý, Khải Hải sẽ liền bắt hắn nuốt sống!
- Đừng kích động, ta là vì rèn luyện hải quân mới làm thế, ngươi không cảm thấy trải qua mấy ngày truy kích, toàn bộ hải quân vô luận là khống chế, phối hợp, hay là tác chiến đều có kinh nghiệm hơn lúc mới bắt đầu sao?
Áo Khắc Đức cười hì hì nói.
- Ấy, ngươi, ngươi là đem Hạm đội số ba làm bia ngắm luyện tập?
Khải Hải trừng mắt không thể tin được nói, hắn không nghĩ tới đại địch sinh tử với thuỷ quân mình, lại chỉ là đối tượng cho hải quân Áo Khắc Đức luyện binh! Làm sao khác biệt lại lớn như vậy!
- Ha ha, đây cũng là bởi vì đối phương có một quan chỉ huy lợi hại, không thì ngươi nghĩ rằng ta không muốn diệt bọn họ sớm một chút sao, mấy lần đều là bị bọn họ dựa vào quan chỉ huy chạy thoát ra ngoài!
- Nếu như không phải chúng ta chiếm ưu thế chiến hạm, chỉ sợ đã sớm để bọn họ chạy thoát, tuy rằng ta thả cửa, nhưng cũng không thả tới trình độ này được?
Nói tới đây Áo Khắc Đức cũng có chút buồn bực, cùng so sánh với quan chỉ huy đối phương, năng lực của mình kém nhiều lắm, nếu nhưng không phải trên chiến hạm tốt hơn bọn hắn, chênh lệch song phương căn bản là không khác mấy!
Nếu như để đối phương chỉ huy hai mươi chiến hạm này, mình dù có năm mươi chiếc chiến hạm như vậy nhất định cũng sẽ bị hắn đánh bại!
Khải Hải nghe nói như thế, suy nghĩ một chút, buông Áo Khắc Đức ra, thở dài nói:
- Nói cũng phải, đối phương thật sự là một Thống soái hải quân lợi hại mà.
- Được rồi, ngươi nói cái tên Thiếu tướng hải quân Đế quốc Liễu Thanh Dương kia, chúng ta có thể chiêu hàng hắn hay không? Nếu như hắn có thể chấp nhận, chức Đề đốc hải quân ta tặng cho hắn cũng không thành vấn đề!
Vẻ mặt Áo Khắc Đức hưng phấn nói.
Ngươi đối với chủ công thật đúng là trung tâm mà, địa vị như vậy cũng nguyện ý tặng cho người. Trong lòng Khải Hải nhủ thầm, biểu hiện ra lại lắc đầu nói:
- Khả năng chào mời hắn không cao, hắn là người Đế quốc, gia tộc đều bén rễ phát triển ở Đế quốc, nào có khả năng gia nhập Lôi gia chúng ta.
- Ha ha, nếu như Lôi gia không chào mời được, vậy đổi là quân phiệt Đế quốc thì sao?
Áo Khắc Đức cười nói.
- Quân phiệt Đế quốc? Đang tốt lành đầu nhập quân phiệt Đế quốc làm gì? Một người trên đất liền một kẻ ở biển rộng, hoàn toàn là người của hai thế giới, hắn làm sao có khả năng đầu nhập vào quân phiệt Đế quốc? Muốn đầu nhập thì đã sớm đầu phục rồi, không thì sao tới nỗi ngay cả thủy thủ chiến hạm cũng không thay nổi được?
Khải Hải lắc đầu nói.
- Đừng quên, chủ công hắn vẫn còn là Thượng tá lục quân Đế quốc, tỉnh Hải Tuyền còn có lãnh địa của chủ công mà. Dùng thân phận này hẳn là có thể chiêu hàng được hắn chứ?
Áo Khắc Đức nói.
Khải Hải sửng sốt, lãnh địa chủ công ở Đế quốc không phải đã sớm bị người ta nuốt rồi sao? Hơn nữa ai coi quân hàm Thượng tá chủ công mình ra thứ gì chứ!
Bên mình không cần phải nói, chủ công chính là quân chủ, mà bên Đế quốc thì sao? Sợ rằng ai cũng không thèm để ý tới Thượng tá chạy đầy đường, đặc biệt ở thời quân phiệt cát cứ này, Thiếu tướng thật nhiều như chó hoang vậy.
Khải Hải nhịn không được nhắc nhở:
- Ta xin ngươi, người ta làm sao cũng là một Thiếu tướng, ngươi bảo hắn đầu nhập vào Thượng tá? Sao có khả năng này?
- Hắc hắc, đây chỉ là một lý do, cũng không phải đầu nhập vào ngoại địch, để cho hắn dễ nhìn mà thôi.
Áo Khắc Đức nói.
Tuy rằng Khải Hải không hiểu Áo Khắc Đức sao lại coi trọng Liễu Thanh Dương như thế, dù là năng lực hải chiến của hắn có mạnh thì thế nào? Không một lòng theo chúng ta, có lợi hại hơn cũng vô dụng. Chỉ là hắn cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, ngươi nói thế nào thì thế đó, nhưng mà ta nhắc nhở ngươi, muốn chiêu hàng hắn trước tiên là phải để hắn cùng đường mạt lối, không thì đang yên lành ai sẽ hàng ngươi?
- Hắc, quang minh chính đại đánh bại hắn thì ta không có năng lực này, nhưng dựa vào chiến hạm thì có thể, hắc hắc, đi, ngươi cứ xem ta làm sao bức hàng hắn.
Áo Khắc Đức cười gian.
Khải Hải nhún nhún vai không lên tiếng, hắn vẫn còn cho rằng tiêu diệt Liễu Thanh Dương đã khó, có thể chiêu hàng hắn càng khó hơn.
Liễu Thanh Dương bị người đuổi theo mấy ngày, vẫn biểu hiện thần thái không chút gợn sóng như trước, thuộc hạ hắn cũng tràn đầy lòng tin, đánh không lại chúng ta còn không biết bỏ trốn sao? Dù không chiếm thượng phong, cũng còn rất an toàn mà.
Chỉ là không ai biết, lúc này trong lòng Liễu Thanh Dương lại một mảnh chua chát.
Lúc nhìn thấy hai mươi chiếc chiến hạm khổng lồ xuất trận, cùng với lượt tổng công kích cường đại, Liễu Thanh Dương đã biết lần này mình thất bại rồi.
Cũng không phải mình thua do thiếu năng lực, lại càng không thua do trúng mai phục, mà là thua ở chênh lệch chiến hạm song phương.
Giống như thanh niên cường tráng đánh nhau với đứa trẻ năm tuổi, căn bản không có cách nào so sánh, hơn nữa cũng rất khó vượt qua. Dù là đối phương ngu ngốc đến mức tự lộ ra chỗ hở, vậy cũng chỉ để đối phương đau một chút, kết quả cuối cùng vốn không có bất cứ cải biến nào.
- Ai, nếu như ta có hơn chục chiếc chiến hạm như vậy, tuyệt đối có thể chinh phục mảnh hải vực này, cũng không biết sao Lôi gia có được chiến hạm khổng lồ như vậy, dù là hải quân Duy Nhĩ Đặc cũng không có chiến hạm như vậy mà.
- Ưm? Chờ chút, chiến hạm này hình như là thương thuyền Khôi Kiều cải tạo, nói vậy chẳng phải là hải quân Duy Nhĩ Đặc thật sự có được loại chiến hạm đẳng cấp này sao? Thế nhưng vì sao chưa từng thấy qua? Lẽ nào bọn họ đều đem những chiến hạm này phái đi Viễn Đông?
Nghĩ đến đó, đột nhiên Liễu Thanh Dương toát mồ hôi lạnh, uổng mình còn vọng tưởng dẫn dắt hạm đội đi tới Viễn Đông, dựa theo suy đoán lực lượng ẩn dấu hải quân Duy Nhĩ Đặc hiện tại, sợ rằng vừa mới lướt qua bán đảo Phi Ba liền bị hải quân Duy Nhĩ Đặc diệt toàn bộ, sau khi biết rõ điều này, dù là người tâm trí kiên cường như Liễu Thanh Dương cũng không nhịn được một trận nản lòng thoái chí.
- Đề đốc! Tốc độ chiến hạm địch quá nhanh, còn một giờ nữa sẽ tới gần chúng ta!
Một người trên đài quan sát đột nhiên hô to.
Nghe vậy Liễu Thanh Dương không khỏi sửng sốt, ban ngày mình liền đi sớm mấy giờ, hiện tại mới qua bao nhiêu thời gian, thoáng cái liền đuổi theo kịp?
Nhưng mà không sao cả, ta sẽ không cho các ngươi đuổi theo, tuy rằng chiến hạm các ngươi rất tốt, nhưng ở mảnh hải vực này, chút tự tin đó ta cũng phải có!
- Truyền lệnh, chuyển bánh lái sang trái, hạ buồm xuống.
Mệnh lệnh liên tiếp dưới sự phối hợp của các thủy thủ tinh nhuệ, cánh buồm vừa thu vừa mở, chỉ một lát tốc độ kỳ hạm Liễu Thanh Dương không ngờ lại kỳ quái tăng nhanh rất nhiều, mà các chiến hạm phía sau hắn cũng như ăn kí©h thí©ɧ, nhanh chóng đuổi kịp.
Áo Khắc Đức ở phía xa xa ngắm nhìn, hai mắt không khỏi sáng lên nói:
- Chẳng những quan chỉ huy lợi hại, dù là thủy thủ bên dưới tất cả đều là tinh nhuệ, nếu như có thể chiêu hàng tập thể, thực lực hải quân Lôi gia chúng ta đây tuyệt đối có thể tăng lên mấy lần.
- Cái đó chờ chiêu lãm bọn họ rồi nói, hiện giờ ngươi còn không đuổi kịp bọn họ, nói có tác dụng gì chứ.
Khải Hải bĩu môi nói.
- Hắc hắc, ngươi không phát hiện sao? Tuy rằng chúng ta không cách nào đuổi kịp bọn họ, nhưng chúng ta đã ngăn chặn con đường biển quay về đại lục của bọn họ rồi.
Áo Khắc Đức cười nói.
- Ừm, ta đã nhìn ra được, khi bọn hắn chuẩn bị vòng về hướng đại lục, ngươi sẽ sớm ngăn phía trước bọn họ, tại sao ngươi làm thế ?
- Đem bọn họ bức về cảng khẩu, dù là công trình phòng ngự cảng có mạnh đi nữa, nhưng bằng vào uy lực bắn đồng loạt của chúng ta, cũng đủ để hủy diệt bọn họ mà.
- Dễ dàng hủy diệt bọn họ? Ngươi đừng mơ, tuy rằng bọn họ không bị các hạm đội Đế quốc khác hoan nghênh, nhưng nếu là chúng ta vây trước cửa nhà người ta khai chiến bắt người, các hạm đội khác khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến, chúng ta không phải như hải quân Duy Nhĩ Đặc, có thể khiến bọn họ sợ đến không dám xuất cảng.
Áo Khắc Đức cảm thán nói.
- Hả? Vậy làm sao đánh bại bọn họ?
Khải Hải bắt đầu nghi hoặc, chiếu theo tình huống, căn bản không có biện pháp bức bách đối phương đầu hàng, làm sao tiểu tử Áo Khắc Đức này làm ra vẻ bụng ta có sẵn kế vậy chứ?
- Ha ha, rất đơn giản, hai mươi chiến chiến hạm chúng ta là chất đầy vật tư mới khởi hành, trước lúc tiến hành khởi xướng công kích liền bù đầy tiêu hao lâm thời.
Áo Khắc Đức cười hì hì nói.
- Ngươi nói cái này làm gì? Lẽ nào ta không biết chứ.
Khải Hải tức giận nói, từ sau khi chộp cổ áo Áo Khắc Đức phát tiết một phen, Khải Hải sẽ không bảo trì thần thái cung kính với hắn nữa, chỉ là như vậy ngược lại cảm thấy quan hệ giữa hai người thân cận hơn rất nhiều.
- Thức ăn và nước ngọt của chúng ta còn có thể duy trì mấy ngày?
Đột nhiên Áo Khắc Đức hỏi một câu kỳ quái.
- Còn có thể chống đỡ gần hai mươi ngày, nếu chiến thuyền này chất đầy vật tư, có thể đi liên tục khoảng một tháng, cái này cũng là ngươi nói cho ta biết.
Khải Hải thuận miệng nói.
- Vậy người bọn họ so với chúng ta nhiều hơn, thuyền so với chút ta ít hơn, thức ăn và nước ngọt của bọn họ có thể duy trì mấy ngày?
Lời này của Áo Khắc Đức khiến Khải Hải khϊếp sợ không nói nên lời.
Áo Khắc Đức bất đắc dĩ nói:
- Không cần dùng thần sắc nhìn ta như vậy, ta cũng biết đánh hải chiến dùng tới lương thực cùng nước ngọt phá hủy chiến hạm địch là một chuyện cực kỳ mất mặt, thế nhưng chỉ có như thế mới có thể bức hàng bọn họ.
- Làm như vậy chỉ sợ bọn họ sẽ không phục đâu.
Khải Hải chần chờ nói.
- Không có không phục, đây cũng là một loại thủ đoạn chiến tranh, hơn nữa chỉ cần đối phương đầu hàng, vậy sẽ không sợ bọn họ đổi ý. Quyền chỉ huy có thể cho hắn, nhưng quyền biên chế nhân viên cùng quyền tiếp viện nhất định phải nằm trong tay ta.
Áo Khắc Đức cắn răng nói.
Khải Hải gật đầu, cái này cũng đúng là một biện pháp, chỉ là hơi quá mất mặt mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, hạm đội Liễu Thanh Dương qua một ngày khó khăn hơn một ngày, bị người ta truy tới thân không đường đi cảng không đường về, tuy rằng đối phương không đuổi kịp, nhưng có thể chặn con đường mình trở về đại lục.
Hay là làm một lần đập nồi dìm thuyền tận sức liều mạng đây? Nói không chừng còn có chuyển cơ mà.
Đáng tiếc trước chênh lệch tuyệt đối, trừ phi muốn tự sát, không thì tuyệt đối không thể tác chiến chính diện cùng bọn họ, dù là kẻ ngu ngốc cũng sẽ không làm như thế, bởi vì dựa theo uy lực lần bắn đồng loạt kia, sợ rằng còn chưa kịp tới gần đã bị diệt toàn đoàn, đối phương nhiều lắm là bị chút thương tổn mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Liễu Thanh Dương nguyện ý khuất nhục đào tẩu.
- Đề đốc, toàn bộ hạm đội chúng ta chỉ còn lại có mười thùng nước ngọt, lương thực cũng ăn sạch rồi.
Một phó quan môi khô nứt thần sắc buồn bã bẩm báo với Liễu Thanh Dương. Nếu như không phải Liễu Thanh Dương dẫn đầu không uống nước, sợ rằng các thủy thủ bên dưới đã sớm không còn ý chí chiến đấu nữa.
Nhìn thần sắc trống rỗng của các thủ hạ, Liễu Thanh Dương hít một hơi, song phương vốn không đứng cùng một hạng, thật không cần phải chịu tội trạng của chiến tranh.
Liễu Thanh Dương hạ quyết tâm xua tay nói:
- Dừng thuyền, cờ trắng.
Mấy người phó quan cả người chấn động, vậy là đầu hàng rồi? Muốn khuyên can, nhưng cảm thụ được yết hầu khô khốc, chỉ có thể buồn bã thở dài đi tuyên bố mệnh lệnh.
Nhìn thấy lá cờ màu trắng giương lên, mọi người Hạm đội số ba đều thở phào nhẹ nhõm, lần hải chiến này thật không phải người làm, đối phương dựa vào uy lực bắn đồng loạt, hơn nữa tốc độ thuyền quá nhanh, giống như mèo đuổi chuột truy mấy người mình suốt hơn mười ngày!
Cũng không biết bọn họ đóng thuyền lớn như vậy làm gì, chỉ cần chỉ cần số lượng vận tải của hai mươi chiếc thuyền đã vượt xa cả lượng vận tải của hạm đội mình. Hoàn toàn dựa vào đói khát giải quyết bên mình, đây tính là hải chiến gì chứ.
Tuy rằng thành viên Hạm đội số ba đều cực kỳ tức giận không phục, thế nhưng người ta chính là dựa vào điểm ấy đánh bại ngươi đó? Thành vương bại giặc, không phục có thể làm sao đây?
Thấy Hạm đội số ba dừng thuyền treo cờ trắng, Áo Khắc Đức cùng Khải Hải trong lòng đều vui vẻ, tốt rồi, không bỏ không rời truy đuổi đối phương nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng để đối phương khuất phục rồi. Chỉ là tuy rằng Áo Khắc Đức hưng phấn không thôi, nhưng cũng không có sơ ý, đầu tiên là để các chiến hạm khác đề phòng từ xa, sau đó mới dẫn người ngồi thuyền nhỏ leo lên kỳ hạm Liễu Thanh Dương.
Song phương đứng ở trên boong tàu giằng co lẫn nhau, bên Áo Khắc Đức đối với Liễu Thanh Dương rất thoả mãn, thần thái bộ dáng đều phù hợp như cảm nhận trong ấn tượng, mà phía Liễu Thanh Dương lại nhíu mày, Áo Khắc Đức làm cho người ta cảm giác còn quá trẻ tuổi, hơn nữa bên mình là bị hắn dùng thức ăn nước uống buộc đầu hàng, trong lòng có thể thoải mái mới là lạ.
Liễu Thanh Dương biết hắn là tướng bên bại trận phải làm gương, biểu tình bất biến, trong lòng lại thở dài, nghiêm người, ngữ khí bình thản nói:
- Đề đốc Hạm đội số ba Đế quốc Áo Đặc Mạn, Thiếu tướng hải quân - Liễu Thanh Dương.
Nói rồi chuẩn bị cởi bội kiếm xuống.
Áo Khắc Đức khoát khoát tay cười nói:
- Không cần vội.
Tiếp theo trở nên nghiêm túc, cũng nghiêm người:
- Tổng trưởng hải quân Lôi gia - Bộ tướng, Áo Khắc Đức.
Nghe được Áo Khắc Đức là Tổng trưởng hải quân Lôi gia, bên phía Liễu Thanh Dương đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hòa hoãn lại, đổi lại phía Đế quốc cũng là Thống soái hải quân, đầu hàng hắn cũng không tính là mất mặt.
Khải Hải thì đang nóng lòng muốn thử, hắn cũng muốn ở thời khắc quang huy này báo danh với địch nhân, tuy nhiên nghĩ tới danh hiệu mình là một Tổng trưởng thủy quân, cảm giác như là thấp hơn người ta một cấp.
Hơn nữa chính mình bị Hạm đội số ba của Liễu Thanh Dương áp chế, mà không như Áo Khắc Đức truy đuổi liên tục, nói tên ra chỉ sợ mấy bại quân này còn chế nhạo, như vậy mặt mũi còn đâu nữa, vẫn đừng nên xuất đầu thì hơn.
Nghĩ đến đó, hắn cũng nấp ở mặt sau không lên tiếng.
Liễu Thanh Dương phát hiện Áo Khắc Đức không tiếp thu bội kiếm của mình, không khỏi nhíu mày nói:
- Thế nào? Ngài Tổng trưởng không muốn tiếp nhận ta đầu hàng sao?
- Ha ha, ngài Thiếu tướng, thành thật mà nói năng lực chỉ huy của ta so ra kém ngài, chỉ là ta mượn vào chiến hạm mới có thể chiếm thượng phong mà thôi. Cho nên hai chữ đầu hàng sẽ không cần nói nữa.
Áo Khắc Đức cười nói.
Các sĩ quan Hạm đội số ba nghe nói như thế, nghĩ lại Tổng trưởng hải quân Lôi gia này nói đúng là thật, bản thân nghe thấy thoải mái, tức giận khuất nhục không lâu trước liền tiêu tán không ít.
Liễu Thanh Dương ngược lại không có loại cảm giác này, bởi vì hắn rõ ràng lời này của Áo Khắc Đức là có ý gì, cho nên hắn không khỏi cau mày nói:
- Xin lỗi, quý quân có thể bắt giữ chúng ta, chúng ta cũng đồng ý trả tiền chuộc, cho nên những cái khác, xin thứ ta không cách nào đáp ứng.
Chân mày Áo Khắc Đức khẽ nhíu, người này quá thông minh đây, chỉ là hắn lại không thèm để ý cười cười:
- Không biết ngài Thiếu tướng thấy quân phiệt cát cứ Đế quốc Áo Đặc Mạn thế nào?
Liễu Thanh Dương còn chưa nói gì, phó quan hắn liền không nhịn được lạnh mặt nói:
- Ngài Tổng trưởng nói vậy là có ý gì? Châm chọc Đế quốc chúng ta sao? Bán đảo Phi Ba chỗ chủ thượng các vị sợ rằng lúc này càng hỗn loạn hơn cả Đế quốc? Hơn nữa Đế quốc còn tồn tại vinh quang gần ngàn năm, mà bán đảo Phi Ba sợ rằng cho tới bây giờ còn không có vinh quang đó?
- Không không, vị này ngài hiểu lầm rồi, ta cũng không có ý coi khinh Đế quốc, càng sẽ không đi châm chọc Đế quốc. Kỳ thật nói lại, ta cũng là người lớn lên ở Đế quốc.
Áo Khắc Đức cười nói.
Lời này để vẻ mặt giận giữ của các sĩ quan bình tĩnh trở lại, đối với việc Áo Khắc Đức nói hắn là người Đế quốc, mọi người cũng không lưu ý nhiều.
Thời đại này, dân vùng biên giới Đế quốc chạy tới nước ngoài phát triển không ít, đồng dạng người nước ngoài chạy tới Đế quốc xây dựng căn cơ cũng không thiếu.
Thật muốn nói tới huyết thống, khi Đế quốc mới xây dựng đã nuốt không biết bao nhiêu dân tộc, trên thân con dân căn bản không chỉ có huyết thống của một dân tộc, tất cả đều là hỗn độn, đều là trong ngươi có ta trong ta có ngươi. Cho nên Đế quốc cũng có thói quen không quan tâm dân tộc quốc gia nào.
- Không biết ngài Tổng trưởng vì sao hỏi chuyện quân phiệt Đế quốc?
Liễu Thanh Dương hỏi.
Hắn rất hiếu kỳ người này sao không nói chuyện chào mời mà ngược lại chuyển tới phương diện này? Lẽ nào hắn muốn mượn đó ví dụ quân nhân Đế quốc đã không còn trung thành? Bên mình đầu nhập Lôi gia tính là gì chứ?
- Ta là muốn hỏi một chút ngài Thiếu tướng đối với quân phiệt có cảm tưởng thế nào? Tỷ như cảm thấy bọn họ có đại nghịch bất đạo đại loại thế hay không.
Áo Khắc Đức cười nói.
Liễu Thanh Dương lắc đầu nói:
- Không có gì là đại nghịch bất đạo cả, hoàng đế đã chết không rõ ràng, hoàng tử công chúa các quý tộc cát cứ một phương, quân phiệt xuất hiện cũng không có gì nghiêm trọng, đều là lựa chọn thành vua bại giặc mà thôi.
- Nga, như vậy hiệu lực cho chủ công nhà ta thế nào? Chủ công nhà ta khẳng định rất vui lòng đem hải quân Lôi gia giao cho ngươi.
Áo Khắc Đức mừng rỡ nói.
- 🏠 Home
- Quân Sự
- Cô Độc Chiến Thần II
- Quyển 3 - Chương 7: Mùng một mười lăm