Trong lúc mọi người cho rằng Lôi gia sẽ thừa thế xông lên, tiếp tục phát động chiến tranh mở rộng, cử động Lôi gia lại ngoài dự liệu thế nhân, đặc biệt các thế lực xung quanh càng mở to mắt nhìn.
Lính truyền lệnh trực thuộc Lôi gia cưỡi khoái mã, cấp tốc phóng về phía năm lãnh địa chiếm lĩnh, theo những kỵ binh này xuất động, các xe ngựa chuyên chở vật tư cũng ầm ầm tản ra các hướng.
Khi đám gia thần đang chuẩn bị quay về thành Thanh Nguyệt tiếp nhận phong thưởng liền nhận được mệnh lệnh thay đổi, toàn bộ biến thành trưởng quan quân chính ở mục tiêu tấn công chiếm đóng, cũng là ai đánh hạ thì người đó thống trị.
Vốn đây là chuyện vui vẻ, nhưng gia thần Lôi gia lại không vui nổi.
Bởi vì đây không phải là bổ nhiệm chính thức, chỉ là một chức quan lâm thời mà thôi. Thế nhưng không làm thì không được, chiến công của mình còn phải về thành Thanh Nguyệt mới đạt được phần thưởng, không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể quay về thành Thanh Nguyệt.
Chúng gia thần không còn cách nào, chỉ còn phải mang theo gia thần của mình bắt đầu công tác tập hợp dân chúng.
Ni Nhĩ cái tên gia thần này không biết sống chết, một Đại tướng vì muốn kiếm một món hời mà choáng váng, hắn tham lam lại đi đánh hạ hơn chục sơn trại trang viên, mấy trăm gia thần của mình phân bố xuống dưới cũng chỉ được bốn năm người mỗi chỗ, mấy người có thể làm được chuyện gì? Hắn lo nghĩ cuối cùng không còn cách nào phải chọn từ đám tư binh cùng hào tộc ra mấy gia thần.
Vốn các thế lực xung quanh ma quyền sát chưởng chuẩn bị đánh cướp một trận, vừa thấy động tĩnh này, lại càng hoảng sợ, vừa tự mắng mình đầu óc hôn mê, vừa lập tức giải tán quân thường trực vừa mới mở rộng gấp đôi, gia thần dưới trướng cũng mang theo thủ hạ, gà bay chó chạy tản đi xuống dưới.
Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ bán đảo Phi Ba hoàn toàn đình chỉ tất cả chiến đấu, dù là sự kiện trộm cướp cũng không phát sinh mấy cái. Chẳng những là bán đảo Phi Ba, vùng duyên hải Đế quốc Áo Đặc Mạn, dân chúng chịu đủ thống khổ vì quân phiệt công chiến liên tục gây ra, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thở dốc.
Mọi người ở những khu vực khí hậu tương đồng, đều đang bận rộn một việc, đó chính là... làm ruộng.
Lương thực ở bất cứ lúc nào cũng đều cực kỳ trọng yếu, đặc biệt đồng ruộng trên bán đảo Phi Ba sản lượng siêu thấp, nơi này coi thạch cao trở thành tượng trưng cho thực lực, một khi gặp phải ngày mùa, tất cả chiến tranh sẽ ngừng lại, dù là đạo phỉ đánh cướp mà sống cũng sẽ lùi về cứ điểm, bận rộn len lén khai khẩn một mẫu đất trồng trọt.
Có lẽ có người cho rằng dựa vào thời cơ tốt này, phái ra quân thường trực không cần ngày mùa đi đánh địch nhân, khẳng định sẽ như trở bàn tay, dù là không thể thắng lợi, vậy cũng có thể hủy mùa vụ đối phương, để hắn không còn thu hoạch.
Trong lịch sử bán đảo Phi Ba xác thật từng có tên gia hỏa làm như thế, chỉ là, hắn gặp phải chiến tranh toàn cảnh biển người, quân thường trực vừa xâm nhập vùng địch, võ sĩ địch quân cùng bất luận nam nữ lão ấu, hay là bình dân tàn nhược biên cảnh, tiến hành cản trở không cần mạng.
Đám người điên cuồng tuy rằng nỗ lực trả giá rất lớn, nhưng vẫn nhanh chóng nuốt sạch đoàn quân thường trực đó.
Sau khi tin tức truyền ra, dân chúng bên xuất binh, cho rằng tên điện hạ này ở trong ngày mùa thần thánh xuất quân phát động chiến tranh, là bất kính với nông thần.
Nói là nói thế, nhưng sâu hơn một tầng là sợ quân địch quay lại trả thù, có thể khiến mình không còn thu hoạch mà đói chết. Cho nên kể cả các gia thần bên trong của điện hạ này, toàn bộ đều tạo phản, trong nháy mắt gia tộc này liền diệt vong.
Bởi vậy, trong lúc ngày mùa tuyệt đối không thể khởi xướng chiến tranh cùng tuyệt đối không được làm yếu kẻ địch, là hai điều cấm kỵ không thể vi phạm trên bán đảo Phi Ba. Cho nên hiện tại tuyệt đối không có kẻ nào ngu ngốc phát động chiến tranh trong giai đoạn ngày mùa đắc tội với gia thần và nông dân.
Rõ ràng điểm này, Khang Tư đương nhiên sẽ không mạo hiểm sai lầm tiếp tục phát động chiến tranh, hơn nữa dù không có cấm kỵ này, Khang Tư cũng sẽ không tiếp tục tác chiến.
Chiếm lĩnh năm khu địa bàn này, tuy rằng mối tai hoạ ngầm trước mắt đều tiêu trừ sạch sẽ, nhưng còn phải tiêu hóa triệt để địa bàn này, cần chuyển hóa thành thực lực bản thổ, như vậy mới có thể càng đánh càng mạnh.
Điểm thường thức này, người hơi chút sáng suốt cũng có thể biết rõ, càng đừng nói là Khang Tư.
Khang Tư ngoại trừ ra lệnh các gia thần lưu lại giữ vùng chiếm lĩnh ra, cũng phái ra nhân thủ, bắt đầu ở trong toàn quân, cũng là trong số gia thần cấp thấp chọn một nhóm nhân viên già nua yếu ớt, không có bản lãnh gì, cho bọn họ sớm xác nhận quân công, sau đó mang theo công văn chứng minh thực lĩnh phong thưởng, rời khỏi quân đội tới thôn trang đảm nhiệm một cái thôn trưởng đứng đầu.
Những võ sĩ cấp thấp này cũng biết tình huống và năng lực của mình, rõ ràng ở trong quân cũng không có khả năng thu được quân công gì, hiện giờ có được quân công cùng thực lĩnh, đồng thời đảm nhiệm chức thôn trưởng, bọn họ đều xuất thân từ bình dân thổ phỉ đối với điều này đã rất là thỏa mãn, tất cả rơi lệ đầy mặt, mang ơn cung kính lĩnh mệnh xong, cao hứng bừng bừng đi tới chỗ đảm nhận cương vị công tác của mình.
Đến lúc vụ mùa kết thúc, những thôn trưởng này cũng đã dung nhập vào thôn trang, Khang Tư chẳng những loại được một nhóm nhược binh, càng khống chế được những vùng đất chiếm lĩnh, tuy rằng chiếm lĩnh những thành nhỏ trở lên tạm thời không xác định chọn người quản lý, những thôn trang cơ sở đều khống chế được, còn sợ có thể nhảy loạn chỗ nào?
Đương nhiên, Khang Tư còn có một thu hoạch ngoài ý muốn, đó chính là quân tâm càng kiên cố.
Bởi vì thông lệ bán đảo Phi Ba, binh sĩ hoặc võ sĩ cấp thấp tàn phế, chỉ là cấp một vài xâu tiền trợ cấp để hắn tự về nhà kiếm ăn.
Hiện giờ Lôi gia đưa những quân binh mất đi sức chiến đấu xuống đảm nhiệm thôn trưởng, tuy rằng mình có được thạch cao không nhiều lắm, nhưng cũng đủ nuôi sống toàn nhà, hơn nữa hậu nhân còn có thể trực tiếp đầu nhập quân đội Lôi gia, như vậy giải quyết lo lắng về sau, làm sao có thể không ổn định quân tâm đây chứ?
Đám gia thần khác không thu được phong thưởng sớm, sau khi ngày mùa kết thúc, lập tức mang theo thủ hạ ngựa không dừng vó chạy về thành Thanh Nguyệt. Chỉ là trong quân đội, các sĩ quan Bộ tướng trở xuống chỉ đành phải ủ rũ ở lại thủ thành địa phương, phái ra một hai gia thần trở về nhận công văn phong thưởng.
Chiến binh đều như vậy, phụ binh cũng càng không phải nói.
Những võ sĩ tầng chót như bọn họ không may nhất, sĩ quan có thể thao luyện bọn họ để trút giận, những binh sĩ ngang hàng với nhau tìm ai trút giận đây? Chỉ có thể tự làm mình mệt chết khϊếp, vừa nằm xuống là ngủ ngay, miễn cho suy nghĩ miên man lại bị phạt.
Hội nghị quân chính cử hành lần nữa, hội nghị lần này chỉ có người cấp Bộ tướng trở lên mới có tư cách tham gia, đám gia thần cấp thấp gấp rút trở về dõi mắt trông mong, sau khi tập thể bái kiến chủ công, liền đi tới bộ quân vụ mới xây dựng, đợi quan trên xác nhận quân công và lĩnh phong thưởng.
Đám gia thần cấp thấp này ngẫm lại thật không biết tư vị gì, lại không thể ở trước mặt chủ công tiếp nhận phong thưởng.
Chỉ là nhìn bên bộ quân vụ một đám đồng liêu chật như nêm cối, còn có người ngoài theo chủ công mình mà đến, hoặc là thay thế chủ công tới lĩnh công văn, một đám gia thần đồng liêu đông nghẹt, huyễn tưởng một chút hình ảnh bản thân nếu như những người này chen lấn chật chội trong phòng khách Thiên Thủ các, từng người từng người lần lượt tiếp nhận phần thưởng, vậy đúng là đầu đầy mồ hôi.
Sắc phong xong toàn bộ gia thần mới giải tán, sợ rằng về đến nhà, trước phải mở tiệc mừng hài tử mới sinh, khi đó có thể bắn bi trên đường rồi.
Mấy người quan viên bộ quân vụ lần đầu tiên gặp công tác như vậy, vừa dậm chân vừa nhảy cao giọng hò hét, đáng tiếc vô số tiếng người hỏi lộn xộn, khiến dù cho bọn họ hô khản cổ, cũng không cách nào để hiểu được ý bọn họ.
Lúc mọi người đều đầu đầy mồ hôi không biết làm sao bây giờ, một trận tiếng vó ngựa cùng tiếng trống từ phía sau truyền đến, mọi người nhìn lại, lập tức ngậm miệng im thin thít, bọn họ vạn lần không dám đắc tội với mỹ nhân đang tới.
Cưỡi ở trên con ngựa to cao, đồng thời phía sau mấy trăm kỵ binh nội vệ dũng mãnh theo hầu, càng khiến thân hình Tương Văn có vẻ nhỏ bé gầy yếu, hắn đang tức giận nhìn mọi người.
Tuy rằng thoạt nhìn có điểm hờn dỗi khả ái, nhưng chúng gia thần ở đây nào có ai dám giương mắt mà nhìn lại? Dù là đám gia thần mới không biết rõ chuyện bên cạnh cũng chỉ có thể nuốt nước miếng ngầm liếc trộm.
Chỉ là bọn họ không dám quá mức bạo gan lộ liễu, tuy rằng đại đa số người mới đều không biết tường tận về mỹ nhân này, nhưng thấy chủ công nhà mình ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, ngu ngốc mới lại đi tìm chết.
Tương Văn vung roi ngựa, phẫn nộ quát:
- Loạn cái gì? Phòng khách Hội nghị đều nghe thấy tiếng các ngươi! Biết thì hiểu các ngươi đang gấp gáp, không biết còn tưởng rằng các ngươi bạo động nữa chứ! Thật sự là đánh mất hết mặt mũi võ sĩ Lôi gia! Giờ nghe lệnh ta! Dựa theo phiên hiệu bộ đội tương ứng, không có quân chức thì dựa theo phiên hiệu bộ đội cùng chỗ, theo quân chức cấp vị thân phận tuổi tác xếp hàng từ cao xuống thấp! Nhanh lên một chút!
Tương Văn càng nóng, những gia thần cấp thấp này lập tức gấp gáp mà không hoảng loạn xếp thành năm hàng, toàn trường yên tĩnh có thể nói một mảng lặng như tờ.
Tương Văn quét nhìn một lần sau đó gật đầu thỏa mãn, roi ngựa lại chỉ vào mấy quan viên bộ quân vụ nói:
- Về sau phái người dựng hàng rào, cứ ấn theo quy củ hiện tại, để cho bọn họ xếp hàng vào lĩnh công văn.
- Vâng... vâng!
Mấy quan viên bộ quân vụ lập tức cúi đầu khom lưng.
Sau khi Tương Văn rời đi, những người này lập tức thở ra một hơi, tiếp đó lại nhịn không được cười trộm một trận, tiếp tục khôi phục lại an tĩnh lần nữa. Còn mấy quan viên quân vụ cũng bắt đầu đối chiếu người phân phát công văn.
Bọn họ âm thầm tự giễu, thật sự là ngu xuẩn mà, làm sao không nghĩ biện pháp duy trì trật tự này, để tiện lợi cho mình đẩy nhanh tốc độ xử lý phong thưởng chứ?
Tuy rằng bộ quân vụ này chỉ là đến lúc khẩn cấp mới dựng lên, nhưng tự thân cũng phải lo không xứng chức, mong rằng đừng vì vậy mà bị chuyển cương vị, phải biết rằng bộ phận này là nơi chuyên phát phong thưởng cùng công văn nhiệm vụ, rất là béo bở đấy!
Nhìn bóng lưng Tương Văn, tên Sơn Nham gia thần Tiểu Dã Tam Lang kia, tặc lưỡi, thấp giọng nói:
- Uy phong thật lớn mà.
Thứ Điền vội vàng quát khẽ:
- Câm miệng! Đừng rước lấy phiền phức cho chủ công!
Sơn Nham đem giọng nói giảm nhỏ nhất:
- Thứ Điền đại nhân! Nữ tử kia là...
- Chính là Tương Văn đại nhân, theo lời đồn đãi ngoại trừ đại điện ra, là người quyền thế cao nhất Lôi gia. Đừng thấy nàng không phải gia thần, nhưng là Tổng trưởng nội vệ của đại điện, dù là Cung Tá đại nhân thực lĩnh cao nhất trong gia tộc cũng không dám vuốt mặt mũi Tương Văn đại nhân, về phần Ni Nhĩ đại nhân đứng số hai càng không phải nói, cho nên bất luận đắc tội ai cũng không tính, nhưng là không thể đắc tội với nàng ta!
Sơn Nham lập tức gật đầu thụ giáo, nhưng mới một hồi, hắn lại thấp giọng oán hận:
- Ôi! Còn phải đợi tới lúc nào nữa?
- Không còn cách nào, chỉ có thể chờ những đại nhân gia thần trực thuộc này rời đi, những người như chúng ta mới có thể tới xếp hàng.
Thứ Điền bất đắc dĩ than thở.
Mấy gia thần bọn họ căn bản không có tư cách xếp hàng ngang với các gia thần trực thuộc, đây chẳng những là mạo phạm bọn họ cũng là mạo phạm chính chủ công nhà mình, không ai lại ngu ngốc đi làm chuyện đó.
- Ngươi nói lần này chủ công có thể thực lĩnh được bao nhiêu thạch cao?
Sơn Nham hỏi.
- Dựa theo quân công tính toán, khoảng cỡ trăm thạch là chắc.
Thứ Điền nói.
Sơn Nham cảm thán:
- Chế độ này của Lôi gia nếu như có thể bảo trì xuống, vậy sẽ cực kỳ tốt, tất cả công tác cùng khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều rõ ràng, ngươi có năng lực thì đi làm, không thành công thì khấu trừ quân công, thật đúng là vừa xem liền hiểu. Chúng ta có thể gia nhập Lôi gia thật là vinh hạnh mà.
- Đúng rồi! Không biết chủ công ngoại trừ thu được thực lĩnh ra, còn có thể thăng cấp hay không?
Thứ Điền đang tràn đầy đồng cảm gật đầu, nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ một chút liền lắc đầu:
- Khả năng không lớn, bởi vì quân công chủ công lập được phần lớn đều là nhiệm vụ đơn lẻ, quân công quân đội phải phân cho nhiều người như vậy, tính toán xuống chỉ còn có một chút, còn không đủ để chủ công leo được một cấp.
- Ừ! Nghĩ lại cũng phải! A! Phát xong nhanh như vậy? Nhanh, chúng ta đi xếp hàng, chủ công khẳng định chờ nóng lòng rồi.
Sơn Nham nói, nhanh chóng chạy tới xếp vào hàng ngũ đang nhanh chóng hình thành.
Cầm lấy công văn phát thưởng cùng một gói hàng vừa đưa xuống, hai người Sơn Nham cùng Thứ Điền, lập tức suốt đêm phong trần mệt mỏi chạy về trú địa bộ đội Tiểu Dã Tam Lang.
Năm gia thần xếp hàng phía trước, khẩn trương quan sát sắc mặt Tiểu Dã Tam Lang, thấy trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn Thứ Điền cũng không dám tự mở công văn xem, công văn này tuy là bọn họ mang về, nhưng cũng như những người khác đều không rõ nội dung bên trong. Cả gói hàng kia càng không cần nói.
Tiểu Dã Tam Lang mặt mày hớn hở đưa công văn cho Thứ Điền cười nói:
- Khổ cực rồi! Đọc cho mọi người nghe đi.
- Vâng.
Thứ Điền cúi đầu tiếp nhận hai tay, bốn gia thần khác lập tức không còn cung kính như vừa rồi nữa, lập tức chạy lên ló đầu xem thử, đồng thời lặng lẽ kéo kéo tay áo Thứ Điền.
Thứ Điền biết đám đồng liêu không nhịn được, lập tức đọc ra:
- Kỳ đội Tiểu Dã Tam Lang đại nhân gia thần trực thuộc Lôi gia, theo lịch đại lục tháng 4 năm 1941, trong chiến dịch thảo phạt thành Long Chiêm, thu hoạch thủ cấp quân công 14 cái, lấy được 10 chiến công quân trạng, liên hợp công phá một tòa thành Gia lão vạn thạch, thu được 40 quân công, liên hợp công phá hai tòa sơn trang hào tộc ngàn thạch, thu được 25 quân công. Đề cử một nhân tài dò mỏ Long Thanh Chính, thu được 10 quân công, cống hiến thư tịch các loại, ban thưởng một thanh trường đao. Y theo pháp lệnh Lôi gia, ban cho kỳ đội Tiểu Dã Tam Lang đại nhân thành Long Chiêm 89 thạch cao thế tập ở phía đông Dư thôn thành Tiến Sơn, chức vụ như cũ. Thử dụ, Lôi gia đương chủ ấn, lịch đại lục tháng 7 năm 1941.
Nghe thế, bọn Thứ Điền mới biết được gói hàng mình mang theo trên đường, lại là một thanh trường đao đại điện ban thưởng.
Đây chính là bảo vật truyền đời đấy!
Năm gia thần ngừng hô hấp lúc này mới thở phào một hơi, còn một tên gia thần có chút không thỏa mãn lắm bĩu môi nói:
- Mới có 89 thạch? Sao lại không rộng rãi một chút trực tiếp cho 100 thạch chứ? Nếu không thì 90 thạch cũng được. Thật là...
Câu oán khí còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Dã Tam Lang nghiêm mặt quát lớn:
- Câm miệng! Pháp lệnh Lôi gia không phải ngươi hay ta có thể nói lung tung!
- Vâng... vâng! Thần cuồng vọng, xin chủ công thứ tội!
Gia thần kia lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
- Quên đi! Sau này chú ý một chút, đứng lên đi.
Tiểu Dã Tam Lang khôi phục vẻ tươi cười:
- Kỳ thật công bố hạn mức rõ ràng như vậy càng hợp lý, như vậy quân công mọi người vừa xem là rõ ngay, dù là không phục, cũng là không phục bản thân mình nỗ lực không đủ mà thôi, không có xuất hiện chuyện người nào bị cấp trên vì tin một phía mà cướp giật quân công đồng liêu, mấy người chúng ta bán mạng cũng phải bán cho minh bạch.
Mọi người đều cảm nhận sâu sắc gật đầu.
Thứ Điền cười nói:
- Chủ công, kỳ thật 89 thạch cũng là một khối lãnh địa rất rộng rãi rồi, lần này thần trở lại thành Thanh Nguyệt, thấy được pháp lệnh Lôi gia có sửa chữa, sau này, thạch cao Lôi gia được cố định một thạch thực phong là 20 mẫu ruộng tốt, 20 mẫu đất hoang, tổng cộng 40 mẫu đất, không còn như trước dựa vào sản lượng lương thực mà tính nữa. Nói cách khác bất luận sau này sản lượng trong mẫu là bao nhiêu, đều là một thạch 20 mẫu. Hiện tại chủ công có 3560 mẫu đất, trong đó phân nửa là ruộng tốt nữa.
- A ha ha! Chế độ này sửa rất tốt! Không nghĩ tới Tiểu Dã Tam Lang ta lại có được 3650 mẫu đất! Nhà Tiểu Dã ta cuối cùng cũng có căn cơ lập nghiệp rồi!
Tiểu Dã Tam Lang lập tức vui mừng cười to.
3650 mẫu đất là một mảnh rất lớn, đủ để chống đỡ cho mình làm một võ gia thế tộc chân chính rồi!
- Chúc mừng chủ công lập nghiệp! Thần nhất định toàn lực hiệp trợ chủ công để nhà Tiểu Dã phồn vinh hưng thịnh!
Bọn gia thần Thứ Điền lập tức chúc mừng.
- Ha ha! Không có các ngươi trợ giúp ta cũng sẽ không thu được phong thưởng, như vậy đi, ta chuyển phong cho các ngươi mỗi người một thạch thực lĩnh, tạm thời ủy khuất các ngươi dùng để an thân, chờ nhà Tiểu Dã bước thêm một bước cao, lại phong cho các ngươi càng nhiều phong thưởng, ta tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi.
Tiểu Dã Tam Lang trong vui mừng thuận miệng nói.
- A?!
Bọn Thứ Điền đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức mừng rỡ quỳ xuống thụ lãnh, một khi quỳ xuống rồi, Tiểu Dã Tam Lang dù muốn đổi ý cũng không được.
Đừng xem thường một thạch thực lĩnh này, đó chính là 40 mẫu đất đấy! Các thế lực khác một thạch cũng chỉ là mấy mẫu, bản thân mình có một thạch đã bằng mười thạch người ta, nói tới đãi ngộ, hoàn toàn là ngang với võ sĩ cấp thấp trực thuộc rồi!
Thành Thanh Nguyệt lầu hai Thiên Thủ các, hội nghị lần này lấy cấp Bộ tướng trở lên, bởi hầu như mọi người đều chạy gấp trở về, toàn bộ hội thính lầu hai đều bị chen chúc chật kín.
Phong thưởng đã sớm ban bố xuống dưới, không có ai thăng cấp chức vị, dẫu sao binh sĩ hay võ sĩ, quân công có được phải chia đều cho mọi người, dù là một chủ quan doanh công chiếm một cái chủ thành, quân công cũng không lớn đến đâu.
Chỉ là mọi người chẳng những không lưu ý ngược lại còn rất vui mừng, rốt cuộc bọn họ đã chiếm được thạch cao thực lĩnh tha thiết mơ ước. Lúc này bởi vì Khang Tư còn chưa tới, mọi người vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm nhảm nhí.
Áo Kha Nhĩ vẻ mặt dè dặt uống trà, còn lão tam An Tái Kháng lập tức đi qua đánh chuyện:
- Nhị ca! Lần này huynh thật sảng rồi, quân công bộ đội cho huynh 500 thạch, gia thần cũng kiếm cho huynh tới 200 thạch, thoáng cái có phong thưởng 700 thạch, 2 vạn 8000 mẫu đất thoáng cái đã tới tay.
Tuy rằng Áo Kha Nhĩ cùng gã tam đệ này quan hệ cũng không có gì mật thiết, nhưng là mình nhờ có hắn mới trở thành Nhị đệ của Khang Tư, cho nên vẫn đều cẩn thận duy trì quan hệ kết bái, cũng không quá mức thân thiết, lại cũng không thể hiện bất hòa.
Thoáng suy nghĩ dùng thái độ gì đối đãi An Tái Kháng, Áo Kha Nhĩ sang sảng cười nói:
- Ngươi cũng không kém mà, 200 thạch thực phong tuy rằng thoạt nhìn thì ít, nhưng cũng là 8000 mẫu đất đấy, chỉ là ngươi chỉ có vài tên gia thần, nhị ca khuyên ngươi vẫn nên chiêu mộ mấy người tới hỗ trợ, không thì mệt chết Lại Nhĩ Ôn Chí thôi?
- Hắc hắc! Ta đã để Lại Nhĩ Ôn Chí lưu ý nhân thủ rồi, một khi thích hợp lập tức thu nạp. Đúng rồi, không biết xảy ra chuyện gì, mặc dù ở Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, dùng tiền là có thể mua được đất đai, nhưng hiện giờ nhận được thạch cao xong, cảm giác đặc biệt bất đồng.
An Tái Khang vẻ mặt mê hoặc.
- Đây cũng rất bình thường, đó là ngươi dùng tiền mua, nơi này là dùng quân công kiếm được, hơn nữa, bên kia dù là ngươi có được đồng ruộng nhiều hơn cũng không có gì hay, bên kia chỉ dùng tiền nhiều hay ít để so sánh địa vị cao thấp. Mà ở đây lại là dùng đất đai để so sánh thân phận của ngươi, biết ngươi có thạch cao, ai cũng xem trọng ngươi, đều là đất của mình, nhưng cảm giác ở đây đặc biệt tốt hơn.
Áo Kha Nhĩ giải thích.
- A ha! Đúng thật là đạo lý này. Nhưng mà, hắc hắc! Uy lực tiền tài vẫn là thông dụng khắp thiên hạ. Len lén nói cho nhị ca huynh nha, ta đã thay đại ca thu mua được vài tên quân phiệt vùng duyên hải Đế quốc, thương đội thành Thanh Nguyệt chúng ta có thể tự do ra vào khu duyên hải Đế quốc đấy.
An Tái Kháng có chút khoe khoang nói.
Áo Kha Nhĩ ánh mắt lóe sáng, giống như tùy ý hỏi:
- Ồ! Là mấy người nào...
Chỉ là còn chưa nói xong, tiếng trống vang lên, đồng thời một tiếng hô to:
- Chủ công giá lâm!
Áo Kha Nhĩ không còn cách nào khác phải câm miệng, theo mọi người cúi đầu hô:
- Cung nghênh chủ công!
- Miễn lễ.
Khang Tư phất tay, cũng không nói nhiều lời vô ích:
- Nội dung hội nghị lần này, chủ yếu là quyết định sự việc xây dựng khai phá năm khu lãnh địa mới, mọi người nói thoải mái.
Biểu hiện là đệ nhất trọng thần, Cung Tá Đôn lên tiếng trước nhất:
- Vâng, chủ công! Thần cho rằng hẳn phải mau chóng sắp xếp chọn nhân tuyển thành chủ các thành nhỏ và phân thành, tuy rằng trong tộc đã khống chế vững vàng các thôn trang bên dưới, nhưng không có những nhân viên quản lý trung tầng này, xây dựng khai phá là không thể tiến hành được.
Nghe nói như thế, tuyệt đại bộ phận gia thần ở đây cũng không khỏi có chút động tâm, một khi đảm nhiệm thành chủ, vậy bọn họ chính là thổ hoàng đế rồi!
Không đơn giản ăn no ôm túi tiền như truyền thuyết, dù là muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng tương đối dễ, có thể vận dụng nhân thủ cùng vật tư mà không còn phải tự mình chạy đông chạy tây nữa.
Trong nhất thời, một đám gia thần nháo nhào, đồng thời luôn miệng biểu thị vì chủ công chia sẻ lo âu, đảm nhiệm chức thành chủ.
Khang Tư nhíu nhíu mày, đám dưới này ngoài miệng nói thì hay lắm, nhưng 90% chỉ biết chiến tranh, nào biết thống trị là cái gì chứ?
Hắn khoát tay nói:
- Việc này để sau hãy nói, ta nghĩ địa giới lãnh địa hỗn loạn khó trị, đối với quản lý hành chính cực kỳ không hợp, cho nên chuẩn bị phân chia địa giới một lần nữa, ấn định chủ thành trở thành một quận, phân thành trở thành phủ, thành nhỏ định làm huyện.
Đối với cách nghĩ của Khang Tư, mọi người chỉ sửng sốt, lập tức gật đầu trầm trồ khen ngợi.
Địa giới hiện tại trên bán đảo Phi Ba, đều là dựa theo phân chia lúc ban đầu khi một thế lực thống trị hơn phân nửa bán đảo Phi Ba đặt ra, sau khi bị hai đại quốc chia cắt, thế lực chi chít, cùng các thế lực gia thần ngầm chiếm cứ lẫn nhau, khiến cho trong ta có ngươi trong ngươi có ta, ngoại trừ địa giới chủ thành còn tồn tại ra, địa giới dưới chủ thành đã sớm không biết nói thế nào rồi.
Hiện tại chủ công phân chia địa giới một lần nữa, đồng thời quy định rõ ràng đẳng cấp hành chính, biểu hiện gia chủ đại khí đại độ, lại tiện cho việc quản lý, đồng thời cũng không xâm phạm lợi ích của mình, đương nhiên không có bất luận ý kiến gì.
Khang Tư tiếp tục nói:
- Đồng thời, để tránh cho phía dưới xuất hiện hỗn loạn cùng với giảm bớt gánh nặng cho quan viên, Lôi gia tương ứng với quận phủ huyện bố trí quan chức văn võ, trưởng quan chính vụ các cấp phân làm một chính hai phó, chính chức phụ trách khuyến nông hưng thương xây dựng cơ sở, cùng với kiểm tra đánh giá quân công đồng liêu, đồng thời hỏi ý kiến phó chức trong công tác hành chính cấp dưới.
- Tả phó chức phụ trách thu chi tài chính, tuần tra tài vụ hành chính cấp dưới, hữu phó chức phụ trách các vụ án tuần tra hành chính cấp dưới.
- Trưởng quan quân vụ các cấp làm một chính một phó, chính chức phụ trách quân vụ quân đồn trú địa phương, cũng cảnh giới phản loạn bạo động, tuần tra quân vụ cấp dưới. Phó chức phụ trách trị an khu vực, duy trì trật tự đồng thời bắt trộm cướp kẻ gian tuần tra trị an cấp dưới. Lương bổng quân thường trực do tài chính cấp trên cấp phát, binh lương trị an do tài chính địa phương chi trả.
Khang Tư vừa nói lời này, đám gia thần sửng sốt hồi lâu mới thanh tỉnh lại, chỉ là một vài tên có lẽ tương đối trì độn gật đầu theo phản xạ, còn một ít tên khôn khéo sắc mặt lại khó coi vạn phần.
Chủ công nhà mình ban phát chế độ này xuống, quyền lực đương nhiệm thành chủ lập tức bị chia cắt thành năm phần, quyền thống trị dân sinh, quyền tài vụ, quyền thẩm phán, quân quyền, quyền trị an, vốn những quyền lực này hợp lại một chỗ, biến thành chỉ còn thu được một phần trong đó.
Hơn nữa đặc biệt nhất chính là, chẳng những rõ ràng tiến hành phân chia những gia thần làm văn võ, lại còn mạnh mẽ làm ra một cái phân lập ngũ quyền, đồng thời còn phải bị thượng cấp tuần tra quản lý hạn chế. Cứ như vậy, gia thần Lôi gia dù bản thân có trăm vạn thạch cao, cũng không có khả năng trở thành chư hầu! Chiêu này chủ công đúng là đủ ác!
Đám gia thần cẩn thận đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng đều không muốn để chế độ này thực hành, nhưng lại khuyên thế nào đây? Nói không hợp với tập tục bán đảo Phi Ba? Đây là tự cắt con đường để mình trở thành chư hầu mà?
Tuy rằng mọi người nói thực tâm, thế nhưng ngay cả gia thần lão thành nhất cũng không dám trực tiếp nói với chủ công như vậy, nói bậc này coi như dự định thoát ly chủ công tự lập, một khi có dấu hiệu rục rịch, hoàn toàn là đem đầu mình dâng cho chủ công chơi đùa.
Áo Kha Nhĩ thần sắc phức tạp cẩn thận liếc nhìn Khang Tư, sau đó lại len lén nhìn bộ dáng bọn người Áo Khắc Đức, Uy Kiệt, Âu Khắc sững sờ.
Chỉ có vẻ mặt Tương Văn thần sắc trầm ổn, liền biết chế độ này là Khang Tư tự mình nghĩ ra được.
Hắn sẽ không tin rằng Tương Văn có thể nghĩ ra ý như vậy.
Ôi! Đại ca của mình rốt cuộc đầu óc thế nào vậy chứ?
Phân chia năm quyền như vậy, lại chỉ bằng hắn có thể nghĩ ra được? Dù là Đế quốc cũng không có chế độ hoàn thiện như vậy, bên Đế quốc mỗi tỉnh đều chỉ có một Trưởng quan hành chính, một Trưởng quan quân sự mà thôi, chỉ là ôm chặt đại quyền quân chính, nào có cái phó thủ nào chia cắt quyền lực của họ?
Đại ca vừa ra chiêu này, địa phương căn bản sẽ không thể có phản loạn nữa. Chỉ là, nếu một tên gia thần nào đó nắm giữ tuyệt đại quân quyền nổi loạn, hay là lại rơi vào tay giặc chiếu theo thực hành này, loại chế độ này ngược lại sẽ trở thành trợ lực cho đối phương.
- Chủ công anh minh! Thần tán thành!
Mấy thân tín Âu Khắc lập tức biểu thị tán thành trước nhất.
Còn tên chân chó Ni Nhĩ, lập tức theo sát nói:
- Chủ công thật sự quá anh minh thần võ! Pháp lệnh này một khi thi hành, Lôi gia sẽ trọn đời không phân liệt, uy danh hiển hách thống nhất toàn bộ bán đảo Phi Ba nhất định sẽ rơi trên người chủ công! Thần thật sự... thật sự quá vinh hạnh có thể trở thành hạ thần của chủ công!
Nói xong, tên Ni Nhĩ này lại dám kích động khóc rống lên.
Các gia thần khác không cam lòng, tuy rằng trong lòng chán ghét biểu hiện của Ni Nhĩ, nhưng vẫn ra vẻ kích động vạn phần, bày dáng cảm động quanh vinh biểu thị tán thành.
Bọn họ không thể không tán thành, chủ công nắm giữ 99% thạch cao, các binh lính đều là gia thần của hắn, quyền lực thành chủ đối với võ sĩ cấp thấp bên dưới mà nói là cực kỳ xa xôi, nếu như mình không thức thời, gia thần bên dưới rất thích ý thay thế chính mình.
Nếu không nhảy ra cái gì, vậy chỉ còn cách nhận mệnh cả đời sống trong bàn tay chủ công đi. Dù sao so sánh với sinh hoạt thấp hèn trước đây, có một chủ công, có một phần thạch cao, đây không phải là mục tiêu truy cầu nhân sinh sao?
Làm người mà, phải biết không quá tham lam mới được.