Chương 12: Phòng tắm

Cặρ √υ" nhô cao của cô bị đè lên thủy tinh lạnh lẽo, nhìn từ trong phòng tắm ra ngoài là một mảnh tối tăm, nhưng cô nghĩ nếu nhìn từ bên ngoài vào trong, vòng eo của người phụ nữ biến thành một cái bóng mơ hồ, cặρ √υ" bị ép chặt vào tấm kính, ngược lại còn có chút ý tứ.

Tần Nam dường như có thể hiểu được ngọn nguồn của du͙© vọиɠ bất thình lình này của Trần Mặc, cô cười một tiếng: "Trần Mặc, phòng tắm này hình như có chút thú vị..."

Trần Mặc giơ tay lên đánh vào mông cô một cái, dường như đang trừng phạt cô nhiều lời. Trên mông truyền đến cảm giác nóng bỏng mà lại tê dại, Tần Nam muốn hòa mình vào tiết tấu của Trần Mặc, liền quay đầu đi tìm môi hắn.

Trần Mặc cũng đang có ý này, trực tiếp ngậm lấy đôi môi Tần Nam. Tối nay, nước bọt của cô đặc biệt ngọt, như thể ngay cả son môi của cô cũng có một hương vị đặc biệt nào đó.

Đồng thời hôn môi, tay Trần Mặc đã theo bụng Tần Nam trượt vào giữa hai chân cô, cô quả thật mẫn cảm quá đáng, chỉ là màn dạo đầu đơn giản như vậy đã có cảm giác ẩm ướt.

Tối nay Trần Mặc đặc biệt không có nhẫn nại, hắn lấy tay nghiền nát âʍ ѵậŧ Tần Nam, trêu đùa trong chốc lát liền trực tiếp dùng ngón tay cắm vào.

Nhục huyệt kia cực hẹp, ngậm một ngón tay của hắn cũng đã vừa vặn, nhưng Trần Mặc không cho nó thời gian thích ứng, trực tiếp lại cắm vào ngón tay thứ hai.

"A..."

Miệng Tần Nam bị Trần Mặc bịt kín, lại bị cảm giác no căng truyền đến từ trong huyệt, kí©h thí©ɧ cô phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, Trần Mặc dùng ngón tay nông cạn ra vào hai cái, bên trong cũng đã bị hắn làm đến rối tinh rối mù.

Hắn không làm nhiều nữa, rút ngón tay ra, nâng một bên chân Tần Nam lên, Tần Nam ngay cả muốn nhắc nhở hắn đi ra ngoài lấy bao còn chưa kịp, đã bị hắn cắm vào đến tiêu hồn thực cốt.

Cô cảm giác thắt lưng của mình đã mềm nhũn, trong nháy mắt dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào dường như đều mất đi tri giác, lập tức kɧoáı ©ảʍ mới nổ tung trong cơ thể như pháo hoa, ở tứ chi bách truyền ra, thật lâu không cách nào tiêu tán, từ xương sống nhất phía dưới tràn lêи đỉиɦ đầu.

"A... Ưʍ..."

Tần Nam sảng đến nỗi lỗ chân lông trên toàn thân sắp nở rộ, Trần Mặc đúng lúc buông môi cô ra, để cô tận tình kêu to.

"Quá... Ưʍ... Quá sâu, Trần Mặc... A..."

Qυყ đầυ tròn trịa cứng rắn, nóng đến mức căn bản không giống máu trong da thịt mà giống như dung nham được một lớp da thịt bọc lại, mỗi lần đâm vào chỗ sâu của Tần Nam đều làm cô nheo mắt lại.

Một tay cô vịn thủy tinh, tay kia vuốt ve bụng mình.

Ở vị trí này, Tần Nam thực sự có ảo giác rằng bụng của cô đã bị cắm đến nhô lên, tuy rằng cô sờ lên mới phát hiện kỳ thật không có, nhưng lại có thể thông qua bàn tay mơ hồ cảm giác được sự luật động của vật cứng hình trụ trong thân thể cô.

Qυყ đầυ thô bạo kia đem tất cả nếp gấp trong tiểu huyệt của cô kéo căng đến cực hạn, mang đến kɧoáı ©ảʍ làm cho người ta tê dại, cô có thể lờ mờ cảm nhận được nhịp điệu của độ côn ŧᏂịŧ vào sâu trong thịt mềm của tiểu huyệt.

Trần Mặc cũng sảng khoái đến hô hấp đã hơi loạn, tay gắt gao bóp mông Tần Nam, để lại từng vết véo trên mông trắng như tuyết.

Hắn vừa rũ mắt xuống, liền nhìn thấy huyệt phấn nộn của Tần Nam bị dươиɠ ѵậŧ tím đen của hắn chống đỡ đến cực hạn đáng thương, hai màu sắc tạo nên một sự tương phản cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ. Dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt lấy lòng rơi ở trên tinh hoàn của hắn, nương theo mỗi cú thúc mạnh của hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ mỗi lần bị kéo ra lại rơi xuống đất.

Mông tuyết vừa rồi bị Trần Mặc tát một cái hiện ra một dấu tay ửng đỏ, Trần Mặc ấn tay lên, nắm mông Tần Nam: "Hôm nay Mục Viễn nói chuyện gì với em? ”

Hiện tại hắn lại hỏi điều này? Tần Nam bị cắm đến hô hấp đều run rẩy, mái tóc vốn chỉnh tề cũng rơi xuống vài sợi tóc, buông xuống vai cô, làm nổi bật đôi vai thẳng nhỏ trông ngon miệng thật sự.

"Chỉ ...... ưmm ...... tán gẫu bình thường thôi ......"

Tần Nam thật sự không nói dối, nhưng Mục Viễn cái gì cũng không nói, giống như là đang quen biết một người bạn mới, bất quá tán gẫu vài câu mà thôi.

Trần Mặc nghi ngờ ừ một tiếng, "Tùy tiện tán gẫu là nói chuyện gì? ”

Tần Nam kỳ thật rất muốn nhắc nhở Trần Mặc một câu, bộ dáng hiện tại của hắn thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, cho dù Trần Mặc thật sự mất hứng, đó chẳng qua là bởi vì người đàn ông nói chuyện vui vẻ với cô vừa vặn là vị hôn phu của Thẩm Thanh mà thôi.