Chương 5: Kẻ đứng sau

“Tích tích…”

Xiềng xích điện tử phát ra tiếng vang chói tai.

Vân Trì bình tĩnh lại, đặt ngón tay cái lên trên màn hình.

[Thông tin chứng thực được thông qua.] Âm thanh thông báo vang lên, xiềng xích tự động siết lại, gắn chặt vào cổ chân Diệp Bình.

Tất cả thông tin cá nhân của Vân Trì, đều được lưu trữ bên trong xiềng xích điện tử, người bên ngoài có thể thông qua thiết bị này để xác nhận trạng thái của cô.

Diệp Bình bị hành động của Vân Trì dọa khiến toàn thân căng thẳng, khi thấy xiềng xích điện tử tự động chuyển dời lên trên người, thì cô ta đã đoán được Vân Trì muốn làm gì.

Nhưng dưới tác dụng của thuốc, Diệp Bình không thể làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Trì thực hiện hành vi bỏ trốn.

Không ngờ rằng, sau khi Vân Trì nghiệm chứng xiềng xích điện thử xong, cũng không vội vã rời đi.

Cô ngồi xổm trước mặt Diệp Bình, thu mình thành một quả bóng nhỏ bởi vì cơ thể quá mức gầy yếu.

Nhưng người trông có vẻ yếu đuối và vô hại kia lại giơ tay lên rút ống tiêm trên tay Diệp Bình ra.

Ngay khi ống tiêm rời đi, cơn đau dữ dội lập tức biến mất.

Không chờ Diệp Bình kịp thở một hơi, Vân Trì lại đâm cây kim tiêm vào sâu trong mạch máu của cô ta, như không có chuyện gì xảy ra.

“A!!!” Trước mắt Diệp Bình tối sầm lại, như sắp chết đến nơi.

Thuốc lại được rót vào trong cơ thể Diệp Bình, khiến cô ta đau đớn đến mức hô hấp phải tạm dừng lại.

Người bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Người ra lệnh cho cô làm những chuyện này là ai?”

Diệp Bình chết lặng nhìn về phía Vân Trì, cô ta đã đau đến nói không nên lời.

Nhưng khi thấy tay Vân Trì vẫn đặt trên ống tiêm, Diệp Bình không màng đến những chuyện khác, chỉ có thể cuống quýt vội vàng mở miệng: “An, An…”

“An Húc?” Trong đầu Vân Trì nhanh chóng lọc ra người họ An có quan hệ với hệ thống ngục giam và nòng cốt Liên minh.

Diệp Bình “ú ớ” gọi bậy.

“An Tại Dương?” Khi nói ra tên này, Diệp Bình bỗng yên lặng.

Cô ta nhìn Vân Trì với ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ, lại thấy cô coi như đã biết, rồi đứng lên.

Suy dinh dưỡng lâu dài, lại còn bị thuốc tra tấn hành hạ, khiến Vân Trì muốn đứng vững cũng rất khó khăn.

Cô đói đến mức đầu váng mắt hoa, không quên nhặt hai túi dịch dinh dưỡng thấp kém bị Diệp Bình ném vào thùng rác, lên uống.

Nhưng chỉ đi được hai bước, là đã tiêu hao hết sức lực của cô.

Vân Trì ngẩng đầu lên là thấy toàn bộ thế giới trước mắt điên đảo xoay tròn.

Cô ngửa đầu, không hề do dự uống hết dịch dinh dưỡng.

Cuối cùng cơ thể Vân Trì cũng có một chút sức lực, cô gỡ dụng cụ màu đen trên cổ tay xuống.

Sau khi dụng cụ rơi xuống, lộ ra chiếc đồng hồ màu đen được giấu ở bên dưới.

Chất liệu trông rất thô sợ, ngay cả màn hình cơ bản cũng không có.

Nhưng Diệp Bình liếc mắt nhìn thoáng qua là đã nhận ra, tài liệu chế tác chiếc đồng hồ này đến từ đống thịt hư thối mà cô ta ném cho Vân Trì vào nửa tháng trước.

Đó đều là dị thú cấp thấp, là rác rưởi dù chết ở trên đường cũng hiếm có người nào ở Tinh tế đi nhặt về.

Người thường không có thiên phú càng không dám đến gần mấy thứ này, sợ bị tinh thể dị thú còn sót lại làm ô nhiễm.

Mà cô gái trước mặt này, lại dùng những thứ rác rưởi đó làm ra một thiết bị điều khiển, khống chế toàn bộ máy bay binh giáp không người lái ở ngục giam tối cao này.

Đôi mắt Diệp Bình run rẩy nhìn về phía Vân Trì, chợt thấy cô ấn lên đồng hồ.

Bên trong ngục giam trống rỗng, bỗng vang lên hai tiếng động lớn.

Hai chiếc ổ khóa cơ khí to lớn ở trên tường rơi xuống, tạo thành một tiếng “Rầm”.

“Răng rắc, răng rắc.”

Ổ khóa cơ khí tự động tháo rời, rồi ghép lại với nhau, dưới ánh mắt khó tin của Diệp Bình, nó ráp lại thành một con chó cao đến nửa người, cả người đen như mực.

“Bíp, bíp!”

“Hệ thống đã được kích hoạt.” Lỗ khóa của ổ khóa cơ khí đã trở thành đôi mắt của con chó, lóe lên tia sáng đỏ.