Tới tận lúc đêm khuya, Thẩm Nghiệp rốt cục cũng trở về.
Anh ta bưng tô bún ốc đặt trước mặt tôi.
“Đừng làm anh tức giận, Chu Chi.” Thẩm Nghiệp nhăn lại cái mũi thẳng tắp, giọng điệu có chút khó xử.
Anh ta nói rằng rất nhiều năm liền anh không trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ cùng Triệu Thi Vãn.
Hôm qua là lần đầu tiên, và cũng là cuối cùng.
Tôi mở bát bún và ăn một miếng lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống hoà cùng nước bún.
Thẩm Nghiệp nửa quỳ bên cạnh tôi, lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, vừa lau, vừa dỗ dành, “Vợ đừng khóc.”
Những cảnh như thế liên tục diễn ra, không có hồi kết.
Ăn xong, tôi đẩy tờ đơn ly hôn ra trước mặt anh ta.
“Tôi không cần thứ gì khác, chỉ cần ngôi nhà này.”
Sắc mặt Thẩm Nghiệp đông cứng.
Anh ta vung tay ném tờ đơn ly hôn, đứng dậy cúi đầu nhìn tôi, “Chu Chi, em đủ chưa vậy? Muốn làm anh không vui sao?”
Tôi ném cho anh ta tất cả bằng chứng về sự thật đằng sau chuyện Triệu Thi Vãn chạy khỏi lễ cưới. Thẩm Nghiệp híp mắt lật giở các trang giấy, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Anh thấy rồi đấy, cô ta bỏ rơi anh, chạy theo kẻ khác. Anh có thể điều tra sự thật, nhưng anh không làm thế, anh chỉ muốn nghe câu trả lời từ cô ta.”
“Anh biết vì sao không?”
“Bởi vì anh yêu cô ta, anh hy vọng cô ta không bao giờ phản bội anh. Thẩm Nghiệp, anh thông minh như vậy, chắc chắn cũng thừa biết Triệu Thi Vãn đang nói dối, lại còn giả vờ yêu tôi, nhưng tôi làm gì sai để bị đối xử như thế? Anh nói xem?”
“Làm ơn, cầu xin anh, vì đứa bé, hãy để tôi rời đi.”
“Những ngày tôi nằm viện, tôi thật sự suýt nữa phát điên rồi, tôi không chịu nổi nữa, Thẩm Nghiệp.”
Vẻ mặt Thẩm Nghiệp dịu đi một chút, anh tiến đến gần, hai tay ôm mặt tôi, dùng ngón tay cái cẩn thận lau nước mắt cho tôi.
“Anh không giả vờ, Chu Chi. Anh biết sai rồi. Anh không nên dễ dàng tin tưởng cô ấy, huống hồ là bù đắp cho việc cô ấy đối xử tệ bạc với anh. Anh đền bù cho em, có được không?”
“Lúc em nằm viện, mỗi ngày anh đều đến thăm em, anh thật sự không làm gì cả, anh không thể nào chịu nổi em, không thể nào chấp nhận được em rời xa anh. Ngoan…”
Anh ta như một kẻ điên. Anh ta rõ ràng không hề yêu tôi, nhưng lại không chịu buông tha cho tôi, cứ khăng khăng hành hạ tôi.
Ánh mắt của tôi mất đi tiêu cự, “Anh nói yêu tôi, Triệu Thi Vãn lại đem tín m.ạ.n.g uy hϊếp anh, tôi van xin anh buông tha cho tôi…”
Sắc mặt Thẩm Nghiệp lạnh như băng, dùng miệng kẹp chặt môi tôi, ngăn không cho tôi tiếp tục.
Anh ta không nói, chỉ cúi đầu nhìn tôi.
Tôi đáp lại ánh nhìn của anh ta một cách tuyệt vọng.
Đôi mi dài của Thẩm Nghiệp cuối cùng cũng run lên, anh ta buông tôi ra, cười mỉa mai:
“Được, tôi để cô đi, đừng có hối hận.”
Anh ta ký ngay ngắn vào thoả thuận.
Đạp mạnh cửa. Động cơ gầm lên, chiếc xe như tăng tốc đến cực hạn phóng đi mất.