Chương 72: Đại kết cục

Trải qua nhiều chuyện thì cuối cùng Đàm thị và Đàm Vĩnh cũng đã lấy lại được trong sạch, tập đoàn Đàm thị cũng đã trở nên vững mạnh hơn ở Thành Đô.

Còn kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện cũng đã nhận được hình phạt thích đáng, tuy Đàm Châu vẫn thấy không đủ, nhưng cô nghĩ cha cô trên trời linh thiêng bây giờ cũng có thể yên tâm thanh thản rồi.

Sau khi Vi Thái Tường bị giao cho cảnh sát thì Cố Quý Dực cũng đem hết những chứng cứ buộc tội ông ta, ban đầu Đàm Châu còn muốn nể mặt Vi Lục Nam mà nhẹ tay, nhưng con người của Vi Thái Tường đúng là tán tận lương tâm, hoàn toàn không biết hối cải.

Vợ của ông ta cũng vì thấy Vi Thái Tường thất thế, liền cao chạy xa bay cùng người tình. Vi thị phá sản, Vi Lục Nam quyết định sang nước ngoài làm lại cuộc đời, hiển nhiên là anh ấy cũng không quên gửi lời xin lỗi đến cô và gia đình của cô.

Vi Yến Uyển vẫn còn sống, tuy nhiên cô ta cũng không còn khỏe mạnh như trước, sự sống của cô ta bây giờ phải luôn duy trì bằng thuốc, thời gian cũng không quá dài nhưng có lẽ đủ để cô ta nhìn thấy được tội lỗi của bản thân.

Cố Sơ Dụ cũng quyết định từ bỏ vị trí kế thừa Cố gia, thay vào đó anh ta hướng đến việc tập trung cho công việc, cũng như là chăm sóc Vi Yến Uyển nhiều hơn.

Cố Linh An vẫn là con của Đàm Châu, điều này khiến cho Đàm Châu khá kinh ngạc.

Nhớ lại lúc Đàm Châu vào viện thăm Vi Yến Uyển, cô ta cũng nhìn cô, sau đó cười nói:

- Thím út, tôi vẫn chưa chết, từ nay về sau vẫn phải ngày đêm gọi cậu là thím út rồi.

- Vậy là tốt rồi, nghe được người yêu cũ và bạn thân cũ gọi mình là “thím út”, buổi tối tôi ngủ rất ngon lành.

- Thím út đúng là biết cách nói móc người khác thật đó.

Đàm Châu cũng chỉ ngồi bên cạnh, dù rằng cô ta đã gây ra nhiều chuyện, nhưng chung quy cũng không làm hại đến cô và người nhà, tất cả những gì Vi Yến Uyển phải nhận, đều là hậu quả do nghiệp báo của cô ta gây ra. Nhưng ít nhất, hiện tại cô ta cũng đã thông suốt được rồi.

- Chuyện của An An, tôi cũng phải xin lỗi cô, vốn dĩ nên để cô và Cố Sơ Dụ biết.

- Không, tôi phải cảm ơn thím và chú út, nếu như không có hai người… Thì nghiệp báo của tôi còn nặng nề hơn, sau khi chết cũng không thanh thản được.

- Được rồi, vậy…

- Đàm Châu, tôi có thể mượn danh nghĩa của anh trai tôi nhờ cậu một chuyện được không?

Câu nói này của Vi Yến Uyển khiến cho Đàm Châu thấy có hơi ngạc nhiên, chắc hẳn bây giờ cô ta đang nghĩ rằng cô ta không xứng để nhờ vả, vì thế nên mới mượn danh nghĩa của Vi Lục Nam để nhờ vả cô.

- Nói đi.

- An An… Sau này cô giúp tôi chăm sóc An An có được không?

- Cô không muốn nhận con sao?

Vi Yến Uyển lắc đầu, lại cười nhạt, nói:

- Muốn chứ… Tôi và Sơ Dụ đều muốn nhận con, nhưng sau những chuyện tôi đã làm với con bé… Tôi không còn mặt mũi nào nhận con nữa. Đàm Châu, cậu là người có tấm lòng lương thiện, cậu bao dung nhất… Nên tôi nhờ cậu, chăm sóc An An giúp tôi có được không?

- Cô không sợ tôi sẽ tiêm nhiễm vào đầu con bé những chuyện xấu xa về cô sao? Lỡ như nó tránh né cô thì sao? Cô cho rằng tôi lương thiện đến mức đó à?

- Đàm Châu mà tôi biết thì không phải hạng người tiểu nhân như vậy, tuy thù hơi dai, nhưng chắc chắn không lợi dụng con mình.

Thật ra sau khi Cố Sơ Dụ từ bỏ quyền thừa kế Cố gia, thì ở Cố gia bây giờ chỉ còn lại Cố Minh Thần là có thể nhận được quyền thừa kế tiếp theo. Tuy nhiên Đàm Châu lại lắc đầu, đứng trước những người lớn của Cố gia, nói rằng cô tôn trọng quyền quyết định của con trai, chỉ cần Minh Thần thích thì sẽ để nó lấy quyền thừa kế… Nhưng nếu Cố Minh Thần lắc đầu, nói rằng nó muốn đi theo con đường khác, thì cô cũng đồng ý, không ép buộc nó vào khuôn khổ nào cả.

Một người mẹ như vậy, Vi Yến Uyển càng yên tâm hơn khi cô giáo dục Cố Linh An.

- Vi Yến Uyển, nếu cô giao An An cho tôi, thì từ nay cô chỉ là chị dâu họ của con bé, không phải mẹ của nó.

- Đương nhiên rồi… Từ đầu tôi đã không đủ tài đức để làm mẹ của Cố Linh An… Chỉ có thím thôi, thím út.

- Được, tôi nhận lời của cô, hi vọng cô đừng hối hận.

- Cả đời này của tôi, chuyện hối hận nhất chắc là phản bội lại tình bạn của chúng ta.

[…]

Sau khi nói chuyện với Vi Yến Uyển thì Đàm Châu đã cùng con gái về nhà. Nhưng ngày tháng ở Cố gia cuối cùng cũng có thể bình yên rồi, mà người hài lòng nhất chắc là con trai của cô, lúc An An bị bắt đi, nó đã khóc đến thương tâm, còn khó chịu ra mặt với mọi người, nhưng sau khi An An quay về, nó lại vui vẻ và ngoan ngoãn, mà An An có vẻ cũng không quá sợ hãi nữa… Vì con bé biết ở nhà thì còn có Cố Minh Thần đang chờ đợi em gái từng giây từng phút, chắc hẳn là sau này lớn lên Cố Minh Thần sẽ bảo vệ em gái tốt lắm đây.

Nhìn hai đứa nhỏ cùng nắm tay nhau đi ngủ, Đàm Châu lại thấy buồn cười.

Nhưng lúc này Cố Quý Dực lại ở lén lút ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói:

- Bà xã, hôm nay em đi đâu mà anh gọi không nghe máy vậy?

- Em đến nhà của anh Bùi.

- Em đến nhà của Bùi Viết Cẩn làm gì?

Đàm Châu nhìn anh rồi bật cười, hũ giấm nhà cô lại ghen tuông nữa rồi.

- Đừng có ghen nữa, hôm nay em đến đó là để đưa vài quyển sách cho chị Dữ Uyên, hừm… Nói sao nhỉ, hơn một năm theo đuổi vợ, thì cuối cùng Bùi Viết Cẩn và chị Dữ Uyên cũng thành chính quả rồi.

- Vậy sao? Vậy còn em?

- Em làm sao?

- Chúng ta đi hái quả thêm đi.

Ủa hả? Ý của ông già này là gì vậy? Hái thêm là hái làm sao?

Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng hỏi thì đã bị anh vác lên phòng, hừm… Tên nam nhân xấu xa này lại bắt đầu rồi đấy!

#Yu~