Chương 5

8. Tương Sơn là một ngọn núi, có đền thờ một người tên là Tương Tử Văn.

Tôi đã tra cứu, Tương Tử Văn vốn là người Quảng Lăng vào cuối thời Hán. Ông có công đánh đuổi bọn cướp, bảo vệ dân lành, được lập đền thờ và trở thành Thần Đất.

Tôi nhanh chóng giải thích:

“Vốn ở ngôi trường cũ ấy chẳng có một hồn ma nào cả, Tương Tử Văn là Thần Đất, đó là ngọn núi của riêng ngài ấy.”

Tôi tra những bài đăng trên diễn đàn rồi nói:

“Thần Đất tồn tại trong tín ngưỡng dân gian, là vị thần giúp hiện thực hóa những nguyện vọng chung của nhân dân như hòa bình, ấm no, thịnh vượng,... Cứ như vậy, một tín ngưỡng được quá nhiều người tin tưởng thì có thể trở thành sự thật”

Cả ba người họ sửng sốt nhìn nhau. Tôi mở bài đăng đầu tiên của chúng tôi về “Cô dâu váy đỏ”. Bài đăng hiện đã có hơn 30.000 lượt thích.

“Chỉ tính riêng khu vực quanh đây, có ít nhất 30.000 người tin vào sự tồn tại của cô dâu váy đỏ.”

Lão Đại cuối cùng đã phản ứng:

“Ý của cậu là chính niềm tin này đã tạo ra sự xuất hiện của hồn ma đó hay sao? "

Làm sao có thể? Chuyện này quả thật là quá khó tin. Nhưng tôi có bằng chứng.

Chiều nay, khi tôi đang tìm kiếm manh mối, tôi đã đọc được một số bài viết phổ biến trên diễn đàn.

Sau khi Tôn Ly và 2 người bạn của cô ấy bị gi.ết hại, tôi luôn có một cảm giác quen thuộc mà không thể nào giải thích nổi.

"Bất cứ ai xâm phạm và làm phiền đến sự thanh tịnh của cô dâu váy đỏ sẽ bị ng.uyền r.ủa. Cô ta sẽ bám theo bạn, thậm chí là bắt bạn chịu đựng nỗi đau mà cô ta đã từng trải qua.”

Tôi quay lại hỏi:

"Có phải Tôn Ly và những người khác khi ch.ết có hình dạng giống như bị rơi từ trên cao xuống không? Đó là cách mà cô dâu váy đỏ đã ch.ết."

Lão Tứ gật đầu:

“Đúng vậy, dù không bị rơi từ trên cao xuống nhưng khuôn mặt Tôn Ly đã méo xệch và dập nát ngay trước mặt chúng ta, như thế vừa bị cái gì đó đâm phải.”

Tôi lại tìm thấy số bài đăng khác:

“Vì vậy, sự o.án h.ận của cô ta luôn tồn tại ở đó, đặc biệt là trên sân thượng. Những kẻ dám lên đó để mua vui, đều sẽ ngã xuống đất mà ch.ết. Đây là một lời ng.uyền.”

Bài đăng này là tôi nhớ đến câu nói khó hiểu của Lương Gia Duy trước khi chết:

“Mày dám giễu cợt tao. Tao sẽ không để cho mày đi!”

Mặc dù quá khó tin, nhưng chúng tôi không tìm được một lời giải thích nào khác nữa cả. Quả thực là trong phạm vi xung quanh ngọn núi Tương Sơn này, chính niềm tin vào sự tồn tại của o.an hồn cô dâu váy đỏ đã tạo ra hàng loạt thảm kịch mà chúng tôi đã chứng kiến.

9.

Lão Đại vẫn suy nghĩ đơn giản:

“Cứ xem như điều này là thật đi. Bây giờ chúng ta chỉ cần đăng một nội dung là các bài đăng trước đây của chúng ta đều là hư cấu là được rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc”

Lão Tứ trả lời:

“Không, không đơn giản như vậy. Đã có quá nhiều chuyện kinh dị xảy ra rồi, bảo là hư cấu thì người ta cũng không tin đâu.”

Tôi nảy ra một suy nghĩ:

"Hay là đăng một bài hướng dẫn cách thoát khỏi lời ng.uyền của cô dâu váy đỏ. Chỉ cần nội dung được nghiêm túc, đầy đủ, với tầm ảnh hưởng hiện tại của chúng ta, chắc chắn sẽ có người tin tưởng nó."

Cả đêm đó, chúng tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng phương pháp “hóa giải lời ng.uyền”: cuối cùng quyết định lựa chọn cây ngải cứu.

“Chỉ cần mang theo một cây ngải cứu, cô dâu váy đỏ sẽ không thể làm hại bạn.”

Sau khi viết xong, chúng tôi đi ngủ, trên tay vẫn cầm một mớ ngải cứu...

-----

Hôm sau bài đăng của chúng tôi trở nên phổ biến. Dù không biết có tác dụng gì hay không nhưng đã xuất hiện một vài hướng dẫn và địa chỉ mua ngải cứu, chúng tôi cũng yên tâm được phần nào.

Hai ngày nữa trôi qua.

Mấy ngày nay chúng tôi không hề nghe thấy có vụ việc kinh dị nào liên quan đến hồn ma cô dâu váy đỏ nữa.

"Tuyệt! Như vậy là suy luận của chúng ta đã đúng.”

Tôi vẫn chưa thể mừng vội:

“Lời nguyền đã tạm thời được hóa giải. Bước tiếp theo là làm sao để hoàn toàn xóa bỏ linh hồn cô dâu váy đỏ.”

Lão Đại suy nghĩ một lúc và hỏi:

“Cách duy nhất là thuyết phục mọi người rằng cô ta đã hoàn toàn biến mất, đúng không? ""

Lão Tứ cũng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Nếu muốn mọi người tin tưởng thì cách tốt nhất là phát sóng trực tiếp.”

“Phát sóng kiểu gì?”

“Livestream cảnh chúng ta đi “bắt ma”? Miễn là chúng ta làm cho cô dâu váy đỏ biến mất trong buổi livestream thì có lẽ họ sẽ tin nhỉ?”

Lão Tam hỏi lại:

“Tức là chúng ta giả vờ diễn cảnh “trấn áp cô dâu váy đỏ” cho bọn họ xem à?”

Mọi người im lặng một lúc.

Lão Đại lại nói:

“Vậy thì tiến hành đi! Nguy hiểm cũng phải làm. Suy cho cùng thì đây là thảm họa và chúng ta gây ra, chúng ta phải đi giải quyết đống hậu quả này để tránh liên lụy đến những người vô tội khác.”

Lão Tam cũng gật đầu:

"Đúng vậy, Những người khác đều chỉ là tham gia cho vui, họ không có tội gì cả… Những gì nên làm chúng ta vẫn phải làm thôi.”

Tôi cũng đồng ý.

Lão Tứ lập tức nghĩ ra một kế hoạch:

“Vậy thì như này, Lão Đại và Lão Tam, trông 2 cậu trưởng thành và đứng đắn nhất, 2 cậu sẽ là người cầm máy livestream. Về phần tớ, tớ chịu trách nhiệm tạo ra hình ảnh cô dâu váy đỏ cho chân thực một chút và chiếu nó lên tường, chỉ là một cái bóng màu đỏ, thoắt ẩn thoắt hiện, thêm đèn và âm thanh cho kinh dị một tí thì không bị lộ đâu.”

Tôi hỏi lại:

“Còn tớ thì sao?”

“Tất nhiên là cậu phụ trách việc viết kịch bản rồi phương pháp “bắt ma, trừ quỷ” rồi. Và điều quan trọng nhất là xử lý hậu quả. Sau khi hoàn thành vở kịch, chúng ta phải có những kịch bản khác để thuyết phục người dùng internet tin là cô dâu váy đỏ đã hoàn toàn biến mất.”

“Được, tớ hiểu rồi.”

Kể từ ngày đó, việc chính chúng tôi làm là diễn tập nội dung phát sóng trực tiếp của hôm đi “bắt ma”.