Chương 2: Thật khó chịu...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vũ Tiểu Kiều vẻ mặt ngây thơ, sợ tới mức nhanh chóng buông tay, lắc đầu liên tục.

"Không phải... Đừng hiểu lầm... Tôi tôi... Không phải tôi cố ý ..."

Người đàn ông tuấn tú nhấc ngón tay thon dài lên, nâng chiếc cằm khéo léo của Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt sắc bén, cuối cùng thật nghiêm túc quan sát cô gái nhỏ đột nhiên xông vào này.

Cô mặc váy dài ướt đẫm, gắt gao dính ở trên người, dáng người dịu dàng uyển chuyển có lồi có lõm, nội y bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, dưạ vào hình dạng không khó để nhìn ra, cô vẫn là một cô gái ngây thơ, vẫn còn non nớt.

Lúc này cô đang dựa vào đầu gối của anh, đầu ngẩng cao, hai luồng mềm mại được hiện ra rõ ràng, khe nhỏ làm cho người ta mơ màng.

Yết hầu của người đàn ông nhẹ nhàng chuyển động một chút.

Đây là một người phụ nữ có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ của đàn ông.

Hơn nữa hành động mới vừa rồi của cô, làm cho tận sâu trong thân thể lạnh lẽo của anh dâng lên một cỗ nhiệt lưu.

Loại phụ nữ như vậy, anh càng chán ghét, các cô phần lớn đều phóng đãng, không sạch sẽ!

Anh ngước đôi mắt sâu xa lên, nhìn về phía bên trong màn mưa to, tồn tại trong thành phố phồn hoa nhất, đèn nê ông rực rỡ nhấp nháy vài chữ "Hộp đêm Kim Sa".

*) Đèn nê ông: loại đèn có 7 màu rực rỡ như cầu vồng

Khóe môi mỏng của anh nâng lên một chút khinh thường.

Hành vi cử chỉ càn rỡ lớn mật như thế, chắc là phụ nữ trong hộp đêm.

Vũ Tiểu Kiều nâng đôi mắt ngập nước, tầm mắt đã mơ hồ, thấy diện mạo mơ hồ của người đàn ông, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đại khái hình dáng của anh.

Hễ là người có được hình dáng như vậy, đều sẽ có một gương mặt rất tuấn tú, nhưng cô giờ phút này căn bản không có tâm tình thưởng thức.

"Tôi thật choáng váng..."

Ý thức của cô đã bắt đầu tan rã, thanh âm càng ngày càng nhỏ, bởi vì sự đυ.ng chạm với người đàn ông nên trong cơ thể dâng lên một loại lửa cực nóng, giống như muốn đem thân thể xé tung.



Đây là làm sao vậy?

"Thật là khó chịu..."

Cô rêи ɾỉ một tiếng, hai gò má đỏ hồng, một phen ôm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông.

"Thật thoải mái, thật mát..."

Sắc mặt của người đàn ông đen lại, ở sâu trong tầng tầng lớp lớp mây mù, một cỗ sóng nhiệt nhanh chóng bị châm lên, trực tiếp tăng mạnh không thể vãn hồi.

"Cô gái, cô đang khıêυ khí©h tôi sao?" Thanh âm của anh trong suốt, âm cuối lại mang theo một tia khàn khàn không che dấu được.

"Tôi... Nóng quá..."

Cô nhẹ nhàng "A" một tiếng, cực kỳ giống ưm, thân thể nóng bỏng, hướng về thân thể của người đàn ông.

"Cô rốt cuộc là ai?" Âm thanh của gười đàn ông có chút chán nản hỏi, đáy mắt xuất hiện tia đề phòng .

"Tôi là Vũ Tiểu Kiều, Vũ trong mưa, núi có Kiều Tùng Kiều..."

Trong đáy mắt thâm thúy của người đàn ông xẹt qua một đạo u ám.

"Vũ?"

Vũ...

Toàn bộ thành phố Kinh Hoa họ "Vũ" không nhiều lắm, trong đầu đột nhiên nhớ tới một người trong giới chính trị cũng mang họ "Vũ" .

"Cô cùng ông ta có quan hệ như thế nào?" Thanh âm của anh đã có chút tê dại.

Vũ Tiểu Kiều đã không nghe rõ ruốt cuộc anh đang nói cái gì, hai tròng mắt ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cánh môi đỏ sẫm thở gấp, mở ra khép lại, cực kỳ giống quả anh đào hồng mê người.

"Thần thiếu, hay là đưa cô ấy đi bệnh viện, kiểm tra một chút đi." Vệ sĩ tên Đông Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.

Anh cảm thấy nữ nhân này, rất không bình thường, chẳng lẽ là đυ.ng phải xe nên hỏng đầu óc rồi?



Đáy mắt người đàn ông nổi lên tia hứng thú, khóe môi khẽ mở: “Tôi tự mình giúp cô ta kiểm tra."

"Lái xe."

Ra lệnh một tiếng, xe chậm rãi khởi động.

Những người đàn ông đuổi theo Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy xe đi, chạy vội tới" Hiện trường tai nạn xe cộ " xem xét tình huống.

Nhưng tại chỗ làm sao còn bóng dáng của Vũ Tiểu Kiều!

"Đại... Đại ca, người đâu?"

"TMD, tao làm sao mà biết cô ta chạy đi đâu!!!" Người đàn ông cầm đầu mắng một tiếng.

"Đại... Đại ca, hình như là ở trên chiếc xe kia, chúng ta lái xe đuổi theo đi."

Người đàn ông cầm đầu đạp bọn họ mấy cái: “Mẹ nó, mày bị mù phải không, có thể xuất hiện ở chỗ này của thành phố Kinh Hoa, dám không treo biển hành nghề chiếu đầy đường mà đi xe ấy có thể có mấy chiếc xe, mày có mấy cái đầu mà đuổi!"

Mấy người đàn ông vẻ mặt thống khổ: “Không bắt được người, chúng ta phải giải thích với ông chủ như thế nào?"

Người đàn ông cầm đầu khinh bỉ: “Ông chủ muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được dạng nữ nhân không có, tại sao lại coi trọng cái con bé không nghe lời ấy chứ!"

Ở bên trong cơn mưa, trọng ngã rẽ của ngã tư đường, nơi đèn đường chiếu không tới, xuất hiện mấy chiếc ô màu đen.

Dưới chiếc ô là một người đàn ông có thân hình cao ngất, ánh mắt của anh ta hung ác nham hiểm, mỏng môi nhếch, vết dao trên gương mặt tuấn tú phủ một tầng lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.

Người đàn ông nhìn chiếc xe sang trọng đi xa dần, đôi đồng tử tối đen dần dần co rút lại, bắn ra những mũi nhọn sắc bén như gió.

"Ông chủ..."

"Một đám phế vật!" Giọng người đàn ông sắc bén, người vệ sĩ sợ tới mức cả người run lên.

"Ông chủ... Hay là bây giờ đuổi theo?" Vệ sĩ run giọng hỏi.

Người đàn ông một phen quật ngã người cầm ô bên cạnh, đội trong cơn mưa, giận dữ rời đi.