Chương 91: Vừa có trò hay
“Hồi Vương gia, thần có thể giải ngay, độc Nhất tiếu bán bộ phong cũng không đáng sợ, chính là thời gian phát tác quá nhanh, giống như tên của nó, hơn kém nửa bước, người bình thường đều là không kịp chờ giải dược liền độc phát mà chết rồi, nhưng mặt khác còn một loại độc dược, xin thứ cho thần không có năng lực, thần nhìn không ra là độc gì. Bất quá, thần có thể khẳng định, độc chính là ẩn trong cơ thể Vương phi, cũng chưa có đến thời điểm độc phát, còn có thời gian nghiên cứu.” Thái y giải thích. [Biết là kịch độc mà sao chưa giải ngay đi, cứ …]
“Hảo, vậy ngươi trước hết giải độc Nhất tiếu bán bộ phong đi.” Tiêu Nam Hiên phân phó, sau đó xoay người rời đi, Triệt nhi hẳn là đến rồi.
“Dạ.” Thái y ở phía sau đáp ứng nói.
Long Phi ôm Triệt nhi trở lại Vương phủ, Thái y đang chờ lập tức quý xuống hành lễ:“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Thanh âm ngây thơ của Triệt nhi mang theo uy nghiêm.
“Giúp Hoàng Thượng băng bó miệng vết thương.” Long Phi đứng một bên phân phó.
“Dạ.” Thái y vội vàng đứng lên, cởi bỏ quần áo của Triệt nhi, thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, sợ làm đau hắn, sau khi băng bó hoàn tất mới lui ra ngoài.
“Triệt nhi, làm sao ngươi lại có thể chạy ra khỏi Hoàng cung chứ? Ngươi không biết có bao nhiêu nguy hiểm sao?” Nhìn miệng vết thương trên cánh tay hắn, Long Phi vừa đau lòng vừa tức giận, ngữ khí có chút trách cứ nói.
“Sư huynh, ta mỗi ngày ở trong Hoàng cung đều buồn muốn chết, các ngươi lại không theo giúp ta, cho nên mọi người giận ta mà không dám làm gì, cung kính muốn chết, cho nên, ta mới vụиɠ ŧяộʍ chạy đi.” Triệt nhi bất mãn nói.
“Về sau không cần như vậy nữa.” Long Phi thở dài, cũng khó cho hắn rồi, chỉ mới là đứa nhỏ sáu tuổi mà thôi.
Triệt Nhi thấy Tiêu Nam Hiên sắc mặt âm trầm tiêu sái đi đến, vội vàng nhỏ giọng cầu cứu:“Sư huynh, ngươi phải giúp ta.”
“Triệt nhi, ngươi cư nhiên dám vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra Hoàng cung, nói, nên trừng phạt ngươi thế nào?” Mâu quang sắc bén của Tiêu Nam Hiên theo dõi hắn ta, hắn ta không biết thời điểm thấy hắn ta bị thương, bản thân hắn có bao nhiêu kinh hoảng, sợ rằng hắn ta có chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không, hắn làm sao để tìm lại công đạo cho Mẫu phi đã mất.
Triệt nhi cúi đầu, không nói được một lời, hắn biết ở phía sau, Hoàng huynh đích thực rất tức giận, cho nên vẫn là giả bộ uỷ khuất. [ánh mắt puppy~~]
“Sư huynh, Triệt nhi biết sai rồi, nó cũng đã bị kinh sợ, còn bị thương, đã bị trừng phạt rồi, ngươi đừng nói nó nữa.“Long Phi ở một bên nhắc nhở Triệt nhi. [quái, nhắc Tiêu Nam Hiên chứ nhỉ..?]
Triệt nhi tiểu yêu tinh lập tức hiểu được ý tứ của sư huynh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt từ trong mắt rơi xuống nói:“Hoàng huynh, Triệt nhi sợ, Triệt nhi đau quá.”
Rõ ràng biết hắn có một nửa là giả, nhưng mỗi lần thấy bộ dáng đáng thương khi hắn khóc, Tiêu Nam Hiên vốn không có biện pháp tiếp tục tức giận, ngồi vào bên người hắn, ôm hắn, ngữ khí dịu đi rất nhiều nói:“Hoàn hảo lần này không có việc gì.”
Triệt nhi tránh trong lòng hắn cười trộm , chiêu này đối với Hoàng huynh hoàn toàn dùng được, Hoàng huynh đối với người khác đều hung hăng, nhưng đối với hắn rất thương yêu.
“Triệt nhi, hoàng huynh sai người đưa ngươi hồi cung.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên nói.
“Không cần, Hoàng huynh, cho ta ở trong Vương phủ của ngươi vài ngày nữa được không? Hơn nữa, tỷ tỷ cứu ta đâu, ta còn chưa cảm tạ nàng.” Triệt nhi chuyển động ánh mắt, tìm lý do, hắn không cần hồi cung.
“Sư huynh, để Triệt nhi ở trong Vương phủ vài ngày đi, ta cũng nghĩ như hắn, hắn đang bị thương, ta cũng có thể chiếu cố hắn.” Long Phi ở một bên nói giúp Triệt nhi.
Tiêu Nam Hiên thấy chờ mong trong mắt của Triệt nhi, cùng Long Phi bao che, không đành lòng cự tuyệt hắn gật đầu nói:“Vậy được rồi, hiện tại ngươi đi thay quần áo trước.”
“Ân.” Triệt nhi thật cao hứng đáp ứng, sau đó cùng một nha hoàn đi ra ngoài.
Tiêu Nam Hiên khoát tay, cho nên hạ nhân và nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài.
Một thị vệ đột nhiên phi xuống, quỳ trên mặt đất vòng tay nói:“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”
“Nói, hôm nay rốt cuộc sao lại thế này?” Tiêu Nam Hiên ra lệnh.
“Hồi Vương gia, thuộc hạ âm thầm theo dõi Vương phi, lại phát hiện Vương phi mang theo Tiểu Đào cùng Mạnh Đình Dĩnh ở trên đường gặp được công tử của Cổ phủ, Cổ Thần, Vương phi để cho bọn họ đi vào trà lâu tâm tình, bản than mang theo Tiểu Đào rời đi, thuộc hạ hoài nghi có hắn, liền lặng lẽ đuổi kịp đến trà lâu, sau mới phát hiện bọn họ vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò ôn chuyện, thế này mới xoay người đi tìm Vương phi, liền thấy Vương phi che chở Hoàng Thượng, một người cùng hắc y nhân đang giao đấu, thuộc hạ lập tức liền phát ra tín hiệu cầu cứu.” Thị vệ hồi đáp chi tiết.
Tiêu Nam Hiên mày kiếm hơi nhíu một chút, vung tay lên, ý bảo thị vệ rời đi, thị vệ lặng lẽ lui ra.
“Sư huynh, ngươi thấy sự tình hôm nay thế nào?” Long Phi nhìn hắn, mở miệng trước.
“Có thể khẳng định là, trong Hoàng cung còn gian tế, bằng không không có khả năng Triệt nhi vừa ra Hoàng cung, liền lập tức bị người đuổi gϊếŧ.” Tiêu Nam Hiên lộ ra quang mang vằn máu, bọn họ ngàn không nên vạn không nên muốn thương tổn Triệt nhi.
“Chính là không nghĩ tới cứu Triệt nhi sẽ là nàng, Vân Phi Tuyết.” Trong mắt Long Phi có chút phức tạp, điểm đáng ngờ trên người nàng nhiều lắm.
“Long Phi, sự tình hôm nay, chỉ sợ là bọn họ đã sớm bố trí tốt để diễn.” Con ngươi đen lạnh như băng, Tiêu Nam Hiên nói.
“Sư huynh như thế nào lại nói như vậy?” Long Phi nhìn hắn, biết hắn khẳng định có lý dò gì đó.
“Ai cũng biết, Nhất tiếu bán bộ phong, sở dĩ đáng sợ là vì tốc độ độc phát quá nhanh, nếu bắn trúng Triệt nhi, bọn họ đương nhiên cũng cầu còn không được, nhưng nếu Vân Phi Tuyết cứu Triệt nhi, là có thể lấy được tín nhiệm của ta, cái này không phải nhất cử lưỡng tiện sao? Huống chi, trong than thể Vân Phi Tuyết sớm đã có một loại độc dược khác, có thể cùng Nhất tiếu bán bộ phong cùng nhau khắc chế, cái này không phải rất làm cho người ta hoài nghi rồi sao?” Tiêu Nam Hiên khóe môi cười lạnh giải thích.
“Đích thực làm cho người ta hoài nghi, nhưng sư huynh, ngươi có lưu ý đến một nam tử cực kỳ trẻ tuổi dây dưa bên trong đám hắc y nhân không?” Long Phi đưa ra nghi vấn.
“Hắn?” Tiêu Nam Hiên lập tức hiện lên thân ảnh của Nam Cung Vấn Thiên.
“Ngươi còn nhớ thời điểm Phi Tuyết trúng phi tiêu, nghe được hắn hô một tiếng ‘Tỷ tỷ cẩn thận’ có thể nghĩ, người hắn phải bảo vệ không phải là Triệt nhi, mà là Vương phi, mà ta lại thấy lo lắng trên mặt hắn không phải là giả.” Long Phi giải thích, nếu là dự mưu của bọn hắn, điều này phải giải thích thế nào.
“Đã điều tra hắn là ai chưa?”