Chương 89: Mạo hiểm
Vân Phi Tuyết lập tức phản ứng lại, theo bản năng kéo tiểu hài tử kia qua bảo vệ trong lòng mình, dùng chân đá cây gậy trúc bên cạnh lên, ngăn cản kiếm bọn họ đâm đến, nhưng nàng không có chiêu thức, không có nội lực, chỉ được một chút, gậy trúc trong tay đã bị hất ra ngoài, nàng che chở thân thể tiểu nam hài bị chấn động lui về phía sau vài bước.
Kiếm của đám hắc y nhân lại cùng nhau đâm tới, nàng chỉ có thể dùng thân thể bảo vệ tiểu nam hài, ai ngờ tiểu nam hài trong lòng lại đột nhiên giãy ra khỏi nàng, thân ảnh cực nhanh cùng hắc y nhân giao đấu, làm cho nàng trợn mắt há hốc mồm, con bà nó, hắn có võ công.
Thân ảnh nho nhỏ bay qua bay lại giữa đám hắc y nhân, nhưng vài hiệp về sau, hắn có chút lực bất tòng tâm, động tác chậm lại, y phục trên cánh tay lập tức bị hắc y nhân cắt rách………
“Tiểu tử, vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi.” Hắc y nhân ngữ khí lạnh như hầm băng, kiếm trong tay hung hăng đâm tới…….
“Cẩn thận.” Vân Phi Tuyết lo lắng hô, cho dù hắn có võ công, nhưng dù sao hắn mới chỉ có năm sáu tuổi, làm sao có thể so sánh với mấy người lớn võ công cao cường, nhanh chóng nhặt lên cây gậy trúc bị gãy ném về phía hắc y nhân, có thể phân tán được lực chú ý của bọn họ cũng tốt.
“Muốn chết.” Một hắc y nhân gạt cây gậy trúc ra, kiếm trong tay đâm thẳng về phía nàng.
Vân Phi Tuyết lắc mình một cái né tránh, tóc dài bên tai đã bị hắn cắt đứt, kiếm trong tay hắc y nhân lại nhanh chóng đâm ra, nàng đã trốn tránh không kịp…….
“Tiểu thư….” Tiểu Đào bị dọa cho ngây người, luôn đứng một bên, quát to một tiếng, trực tiếp ngất luôn. [Aiz: ô, cứ nghĩ Tiểu Đào sẽ xả thân cứu chủ, ai ngờ … đọc khúc này mém sặc cây xúc xích =))]
“Tỷ tỷ.” Làm, kiếm lập tức bị ngăn, một bóng người nhanh chóng chắn phía trước nàng, vốn là tò mò quan sát một chút, không nghĩ tới cư nhiên là nàng, thốt ra một tiếng la lo lắng. [Aiz: là ai ra sàn? đoán xem]
“Tiểu tử là ngươi.” Vân Phi Tuyết thấy Nam Cung Vấn Thiên phía trước, rất là kinh hỉ, nàng coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, nhưng nàng lập tức nhìn thấy quần áo trên người tiểu nam hài đều bị cắt rách, trên cánh tay vương máu tươi, đã muốn lực bất tòng tâm, vội vàng phân phó: “Tiểu tử, nhanh đi giúp tiểu hài tử kia.”
“Hảo, tỷ tỷ phân phó ta nhất định giúp đỡ.” Vừa dứt lời, bóng người của Nam Cung Vấn Thiên đã muốn bay đến bên người tiểu nam hài, cùng hắc y nhân giao đấu ……
Tiểu nam hài cố hết sức thối lui đến một bên, Vân Phi Tuyết nhanh chóng xé quần áo của mình, bắt đầu băng bó cánh tay bị thương cho hắn, vết thương do kiếm gây ra rất sâu, hắn bị đau nhăn mặt nhíu mày, cắn chặt môi, nhưng không có kêu đến một tiếng.
“Đau thì kêu đi.” Nàng đau lòng nói, dù sao hắn cũng còn nhỏ.
“Không đau.” Tiểu nam hài lắc lắc đầu, quật cường nói, nhưng mồ hôi lạnh trên đầu lại bán đứng hắn rồi. [Aiz: đọc khúc này đáng ra phải thấy hồi hộp, nhưng sao ta lại thấy buồn cười thế này =]] pachan: *bịt miệng* ai cho cười Triệt Nhi của tỷ T^T]
Ở một nơi khác, Hiên Vương phủ.
Tiêu Nam Hiên vừa trở lại Vương phủ không lâu, một công công trong Hoàng cung sắc mặt lo lắng xông vào.
“Vương gia, Vương gia, không tốt rồi, không thấy Hoàng thượng đâu cả.” Trong thanh âm mang theo hoảng sợ, té vào trong thư phòng.
“Cái gì?” Tiêu Nam Hiên trở nên kinh hãi, ngữ khí lạnh băng nói: “Nói, rốt cuộc sao lại thế này?”
“Hồi Vương gia, nô tài cũng không biết, nô tài đi hầu hạ Hoàng Thượng, gọi đã lâu cũng không có người trả lời, nô tài lo lắng đành phải xông vào, mới phát hiện Hoàng Thượng không ở đó, nô tài đã cho người tìm hết trên dưới hoàng cung, cũng không có nhìn thấy Hoàng Thượng, không dám chậm trễ, đành phải đến bẩm báo Vương gia.” Công công quỳ trên mặt đất thanh âm run run trả lời.
“Người đâu.” Tiêu Nam Hiên từng bước tiến ra cửa.
“Vương gia có gì phân phó?” Thị vệ chờ ở cửa.
“Phân phó thị vệ, cùng bổn vương ra phủ.” Tiêu Nam Hiên vừa đi vừa ra lệnh, nhưng không thấy được vẻ mặt bối rối của hắn ở phía dưới chiếc mặt nạ bạc.
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi ngay.” Không dám hỏi nhiều, thị vệ vội vàng đi ra ngoài.
Tiêu Nam Hiên bước nhanh ra phủ, Long Phi ở phía sau sắc mặt cũng đầy lo lắng tiêu sái tiến lại nói:“Sư huynh, ta nghe nói không tìm thấy Triệt nhi, sao lại thế này?”
“Khẳng định là Triệt nhi lén xuất cung rồi.” Trong mắt Tiêu Nam Hiên mang theo tức giận, hắn ta thật sự rất không nghe lời, không biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao?
“Sư huynh, vậy chúng ta phân công nhau dẫn người đi tìm, Triệt nhi khẳng định ở trên phố xá, sẽ không đi xa.” Long Phi sắc mặt cũng ngưng trọng.
“Hảo.” Tiêu nam hiên mâu trung tiêu cấp, nhìn thị vệ đã tập hợp ở cửa, giơ một tay lên, một nửa thị vệ tháp tùng hắn rời đi, mặt khác một nửa kia đi cùng Long Phi.
Một bên Nam Cung Vấn Thiên cùng hắc y nhân giao đấu triền miên, một bên muốn ngăn cản người tập kích tỷ tỷ cùng tiểu na hài, tuy rằng không có bị thua, nhưng hắn cũng không nắm chắc phần thắng, vội vàng nói: “Tỷ tỷ, các ngươi đi trước đi.”
“Tiểu tử, tỷ tỷ không thể bỏ lại ngươi.” Vân Phi Tuyết không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nàng làm sao có thể để hắn tự đặt mình vào nguy hiểm.
“Tỷ tỷ đi mau, ta sẽ thoát thân được mà.” Nam Cung Vấn Thiên lo lắng hô, thoát thân với hắn mà nói thực dễ dàng.
Vân Phi Tuyết chần chờ một chút, nhìn tiểu nam hài bị thương trong lòng, trên cánh tay máu tươi không ngừng trào ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn có chút tái nhợt, nàng quyết định tin tưởng, hắn sẽ có biện pháp thoát thân, tâm làm nên hung ác nói: “Tiểu tử, tự mình cẩn thận.”
“Còn muốn chạy, các ngươi không phải nghĩ quá đơn giản rồi sao.” Một ánh mắt của hắc y nhân, các hắc y nhân bên cạnh cùng nhau hiểu được, nhất thời kiếm trong tay giương lên, thay đổi chiêu thức, chiêu chiêu hung ác, chiêu chiêu đoạt mệnh………
Lại nói đến, người luôn luôn âm thầm theo dõi Vân Phi Tuyết vì thấy nàng để cho Dĩnh nhi cùng Cốc Thần vào trà lâu, trong lòng nghi hoặc, cho nên từ bỏ theo dõi nàng, mà bắt đầu giám thị bọn họ, nghe xong nửa ngày mới biết được bọn họ bất quá là nói chuyện yêu đương, vậy nên mới rời đi, đi tìm Vương phi. [Aiz: tội anh thị vệ này quá, chắc là lúc về bị tổn thọ với tổn thương sâu sắc…]
Hắc y nhân hung hăng vây quanh Nam Cung Vấn Thiên, không cho hắn cơ hội thoát thân, một hắc y nhân khác cười lạnh, kiếm trong tay run lên, tiến tới gần các nàng.
Vân Phi Tuyết kéo tiểu nam hài từng bước lui về phía sau………
“Tỷ tỷ.” Thấy kiếm sắp đâm trúng ngực nàng, Nam Cung Vấn Thiên nóng vội hô, lại không thể thoát thân được.