Chương 88: Ám sát
Trong lúc nàng vô ý nói ra, lại đánh thức Mạnh Đình Dĩnh đang đứng một bên, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nhanh miệng cười, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống tạo thành một bộ dáng điên ngốc, nhưng lại không dám cử động.
Vân Phi Tuyết thiếu chút nữa cười phá lên, rất bội phục hành động của nàng ta, thấy Tiêu Nam Hiên trong mắt mang theo cảm giác chán ghét, vội vàng hướng về phía bên ngoài cửa hô: “Tiểu Đào, mang nàng ra ngoài.”
“Dạ.” Tiểu Đào tiến vào, lôi kéo nàng xềnh xệch đi ra ngoài.
“Đừng để ý, ta còn chưa có bó tay với bệnh điên của nàng, chờ thêm vài ngày đại khái là có thể hết rồi.” Vân Phi Tuyết nhịn cười, nghiêm trang nói.
“Bổn vương không ngại, bổn vương rất muốn thấy ngươi chữa khỏi bệnh điên của nàng.” Tiêu Nam Hiên khóe môi nở nụ cười, hắn muốn thấy, các nàng muốn dùng chiêu gì để đùa giỡn?
Vân Phi Tuyết ngẩn ra, lời này của hắn là ý tứ gì? Chẳng lẽ còn ham muốn Dĩnh nhi.
“Vậy Vương phi cứ tiếp tục chữa bệnh đi, bổn vương sẽ không quấy rầy ngươi.“Tiêu Nam Hiên tha cho nàng, xoay người rời đi.
Vân Phi Tuyết theo dõi bóng dáng của hắn, hoàn toàn cảm thấy có chuyện trong lời nói của hắn, bất quá, hiện tại nàng không quản được nhiều như vậy, trước hết nghĩ biện pháp làm cho Dĩnh nhi cùng Cốc Thần gặp mặt, thương lượng xem nên làm thế nào.
Ngày hôm sau, nàng trực tiếp mang theo Dĩnh nhi cùng Tiểu Đào đi trên đường.
“Phi Tuyết, đó là Cổ gia.” Trong mắt Mạnh Đình Dĩnh mang theo lệ quang, ngón tay ngọc run run chỉ vào một cái cửa của nhà giàu có.
Vân Phi Tuyết vừa thấy bên trên viết Cổ gia, vội vàng phân phó Tiểu Đào: “Tiểu Đào, ngươi đi gõ cửa, hỏi xem có Cổ Thần công tử không?”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Đào đi qua, Dĩnh nhi kích động không thôi nắm chặt tay nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại môn.
Liền thấy cửa mở, một người hầu đi ra, cùng Tiểu Đào nói nói mấy câu, sau đó lại đóng.
“Tiểu thư, hắn nói Cổ công tử ra ngoài rồi, không ở quý phủ.” Tiểu Đào trở về hồi bẩm chi tiết.
“Vậy à.” Trong mắt Dĩnh nhi tràn đầy thất vọng, hai năm rồi, bỏ qua lúc này, không biết khi nào thì có thể gặp.
“Đừng như vậy, Dĩnh nhi, ngày mai chúng ta lại đến.” Vân Phi Tuyết an ủi nàng.
Dĩnh nhi gật gật đầu quay người lại, nước mắt từ trong mắt xốn xang rơi xuống, lại đột nhiên thấy người đang đi đến từ đối diện, kinh ngạc đứng ở đó, như bị hóa đá rồi.
Vân Phi Tuyết vừa thấy, trên mặt lộ ra kinh hỉ, trời không phụ người có lòng, cư nhiên là Cổ Thần.
Hắn nhìn Dĩnh nhi, đồng dạng kinh ngạc đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, quả thực không thể tin được người bản thân nhìn thấy trước mắt, hơn nửa ngày mới dùng sức dụi nhẹ mắt, từng bước chạy tới, tay bắt lấy vai nàng ta, thanh âm run run :“Dĩnh nhi, là ngươi sao? Thật là ngươi sao?”
“Thần ca ca, là ta, thật là ta, Dĩnh nhi của ngươi.” Mạnh Đình Dĩnh bổ nhào vào trong lòng hắn khóc rống lên.
Nhìn bọn họ xa cách gặp lại, ánh mắt Vân Phi Tuyết cũng ẩm ướt, không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng cũng không thể không quấy rầy bọn họ bèn nói: “Tìm một chỗ tán gẫu đi, có rất nhiều người đang nhìn đấy.”
“Vương phi, là ngươi, cám ơn ngươi.” Cổ Thần cùng nàng ta thế này mới ngượng ngùng tách ra, vẻ mặt cảm kích nói.
“Không cần, Dĩnh nhi, các ngươi quán trà này ôn chuyện, một canh giờ sau, ta ở cửa chờ ngươi.” Vân Phi Tuyết nói.
“Ân, Phi Tuyết, cảm ơn ngươi.” Dĩnh nhi gật gật đầu, biết nàng là có ý tránh đi, sau đó cùng hắn tiến vào trà lâu.
“Tiểu thư, chúng ta đi thế nào bây giờ?” Tiểu Đào tuy rằng xem không hiểu rốt cuộc sao lại thế này nhưng nàng cũng không có hỏi.
“Tùy tiện đi dạo.” Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp, liền đi đến phía trước.
Trong đám người, một tiểu phiến bán diều cầm lấy tay tiểu nam hài năm, sáu tuổi nói: “Ngươi phá hư diều của ta, ngươi bồi thường đi, nếu không ngươi phải mua.”
“Buông tay, ta nói rồi, ta sẽ sai người đem bạc cho ngươi, hiện tại trên người ta không có mang.” Tiểu nam hài không kinh hoảng, không kêu khóc, trong thanh âm lại để lộ uy nghiêm, trên người mặc tơ lụa loại tốt nhất, toàn thân toát ra khí chất quý tộc.
“Ai tin được lời ngươi nói chứ, ngươi không có bạc cũng được, đem quần áo cởi hết cho ta.” Tiểu phiến tử túm lấy hắn ta, mâu quang nhìn chằm chằm vào quần áo trên người hắn ta.
“Đem quần áo cho ngươi, ta làm sao bây giờ? Cho nên không được.” Tiểu nam hài liền cự tuyệt.
“Vậy đừng trách ta không khách khí.” Tiểu phiến nói xong, tay liền đưa tới.
“Chờ một chút.” Vân Phi Tuyết gọi hắn, hèn mọn nhìn hắn, một người lớn lại cư nhiên không tha ột đứa nhỏ, huống chi là mọi người đều thấy, bộ quần áo này không biết có thể mua được bao nhiêu cái diều, “Hết bao nhiêu bạc, ta bồi thường cho ngươi, thả hắn ra.”
“Mười quan.” Tiểu phiến coi như thành thật.
“Cho ngươi, không cần thối lại.” Vân Phi Tuyết tiện tay ném ra bạc vụn, đây vẫn là do lần trước Tiêu Nam Hiên cấp cho.
“Xem như ngươi gặp may.” Tiểu phiến nhận bạc, thả tiểu nam hài ra, xoay người rời đi.
“Tiểu đệ đệ, mau về nhà đi.” Vân Phi Tuyết ngồi xổm xuống, ngữ khí ôn nhu nói.
“Ta sẽ trả lại bạc cho ngươi.” Tiểu nam hài nhìn nàng, tựa hồ một chút cũng không cảm kích, thái độ thực ngạo mạn.
“Không cần, về nhà đi.” Vân Phi Tuyết đứng lên, vừa nhìn là biết chính là tiểu công tử nhà giàu bị nuông chiều đến hư.
“Ngươi cho ta mượn bạc, sẽ có lúc ta phái người trả bạc cho ngươi.” Tiểu nam hài lại túm lấy nàng, tay nhỏ bé không có lực, bộ dáng kia căn bản không phải vay tiền mà là đòi tiền, mà cũng là bộ dáng không thể không cấp.
“Ha ha, tại sao ta phải cấp cho ngươi?” Vân Phi Tuyết cười khẽ một chút, tên nhóc này không coi ai ra gì, ngạo mạn vô lễ, về sau ắt hẳn còn hơn nữa.
Tiểu nam hài sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, nhưng là rất nhanh đã đi đến gần, ngẩng mặt nói với nàng :“Bởi vì, ngươi phải nghe ta nói, mọi người phải nghe ta nói.”
“Ta không nghe, buông tay.” Vân Phi Tuyết dùng tay ngăn cản tay hắn, vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên cảm giác không khí bốn phía có chút quỷ dị, không đợi nàng phản ứng, vài hắc y nhân đã từ bốn phương tám hướng đâm đến, chỉ nghe thấy một người nói.
“Chủ nhân phân phó gϊếŧ tiểu hài tử kia.”