Chương 77: Vân Hạc
Người của Vân gia đến rồi? Vân Phi Tuyết thế này mới nhớ tới, nàng đến đây một thời gian dài như vậy, cơ hồ quên mất còn nhà mẹ đẻ có thể trở lại, hắn sẽ cho nàng gặp sao? Không khỏi quay đầu nhìn hắn, dù sao có gặp hay không với nàng mà nói cũng không sao cả.
Trong mắt Tiêu Nam Hiên lộ ra một tia hòa quang nhìn nàng chằm chằm, có lẽ không sai đây chính là cơ hội, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Vân Phi Tuyết sửng sốt hỏi lại: “Ngươi cho ta gặp họ?”
“Ngươi không muốn gặp người nhà của ngươi sao?” Vẫn là nàng sợ lộ ra sơ hở.
“Muốn, đương nhiên muốn, đi.” Mặc kệ thế nào, làm cho bọn họ thấy ‘Vân Phi Tuyết’ rất tốt, cũng là một loại an ủi rồi.
Trong đại sảnh, một nam tử trên dưới năm mươi tuổi, lại có vẻ mỏi mệt già nua dị thường cùng một nam tử phong độ chỉ có hai mươi mấy tuổi vừa trông thấy bọn họ đi ra, vội quỳ xuống nói:“Hạ thần tham kiến Vương gia, Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Miễn lễ.” Tiêu Nam Hiên chăm chú nhìn nam tử lớn tuổi, lộ ra một chút hận ý, lạnh lùng mở miệng.
Vân Phi Tuyết ngồi bên người hắn, tinh tế đánh giá nam tử phía dưới, người lớn tuổi kia là cha cửa nàng, Vân Hạc sao? Còn người tuổi trẻ, là ca ca sao?
“Tạ Vương gia.” Hai nam tử đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo một ít kích động, nam tử lớn tuổi rốt cuộc nhịn không được, thanh âm run run kêu lên: “Tuyết nhi……”
Vân Phi Tuyết từ phía trên nhìn xuống, tiếng cha kia nàng thật sự không nói ra khỏi miệng được, nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn mang theo xin lỗi nói:“Thực xin lỗi, ta mất trí nhớ rồi.”
Mất trí nhớ? Bọn họ rõ ràng cả kinh, nhưng là rất nhanh liền khôi phục lại, không ngừng nhìn nàng nói:“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
“Ta không sao.” Vân Phi Tuyết nói, bọn họ đại khái suy nghĩ không chết, không điên, không ngốc cũng đã cám ơn trời đất, bất quá, cũng là như thế, còn có thể thấy nữ nhi hoàn hảo như lúc ban đầu, cảm thấy đủ rồi.
“Tuyết nhi, ta là nhị ca, đây là cha.” Nam tử trẻ tuổi giải thích, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó? Nhưng là nhìn thoáng qua Tiêu Nam Hiên ngồi ở phía trên, vẫn là do dự một chút, không có mở miệng.
“Cha, nhị ca.” Thanh âm của Vân Phi Tuyết có chút cứng ngắc, một tiếng này là nàng thay tiểu thư chân chính của Vân gia kêu lên.
“Tuyết nhi….” Vân Hạc rơm rớm nước mắt, run rẩy vươn tay, lại không biết nên đặt thế nào? Dừng lại bất an nhìn Quỷ vương đang ngồi ở trên, cứ thế do dự.
“Cha, không cần lo lắng, nữ nhi tốt lắm.” Vân Phi Tuyết trong lòng có chút mềm mại, nàng biết hắn thật sự yêu nữ nhi của mình, cầm tay hắn một chút, ôn nhu nói.
“Tuyết nhi, tay ngươi làm sao vậy?” Vân Hạc liếc mắt một cái liền phát hiện vết thương trên mu bàn tay của nàng, trong mắt mang theo đau lòng. [Aiz: Bái phục người của Vân gia, công phu liếc mắt thật là siêu]
“Là nữ nhi không cẩn thận gây ra, người đừng quan tâm .” Vân Phi Tuyết vội vàng che dấu cho qua chuyện.
Tiêu Nam Hiên vẫn ngồi ở phía trên lạnh lùng nhìn bọn họ, trong tay cầm chén trà thưởng thức, không có bỏ qua một biểu tình gì trên mặt bọn họ hoặc động tác.
Thấy nàng che dấu, Vân Hạc siết nhanh tay nàng, không truy vấn, tựa hồ thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong đó.
“Cha, nữ nhi hiểu được.” Vân Phi Tuyết tựa hồ càng kêu càng dễ gọi, nàng biết, hắn khẳng định có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng là ngại Quỷ vương ở đây, cũng không mở miệng.
“Hiểu được là tốt rồi, thấy ngươi rất tốt, cha an tâm rồi.” Vân Hạc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, sau đó rút tay về.
“Tuyết nhi, nương rất nhớ ngươi, có thời gian….” Nam tử trẻ tuổi lời còn chưa dứt đã bị vân hạc cắt ngang.
“Phi Tần, không được lỗ mãng, Tuyết nhi đã là Vương phi rồi, sao có thể tùy ý về nhà.”
Nam tử nhìn Vân Hạc, vội vàng dừng miệng lại. Vân Phi Tuyết biết Vân Hạc kiêng kị Quỷ vương.
“Tuyết nhi, cha cùng nhị ca của ngươi phải đi về rồi.” Vân Hạc nói, thấy nàng cũng đã yên tâm rồi.
“Ân, thay nữ nhi ân cần thăm hỏi nương.” Vân Phi Tuyết đột nhiên nhớ tới nhị ca nhắc đến nương, nương hẳn là rất quan tâm nữ nhi, nàng liền thay tiểu thư của Vân gia tận tâm đi.
Vân Hạc gật gật đầu, sau đó cung kính hướng về phía Tiêu Nam Hiên ôm quyền nói:“Vương gia, thần xin cáo lui.”
Tiêu Nam Hiên gật gật đầu, phẩy tay ý bảo hắn rời đi.
“Để nhi nữ tiễn các người.” Vân Phi Tuyết nói xong, tiến vài bước theo đi ra ngoài, đưa bọn họ ra cửa.
Mới vừa đi đến ngoài cửa, bọn họ liền dừng bước, quay đầu nhìn nàng, cảm tình trong mắt đột nhiên biến lạnh.
“Tuyết nhi, biểu hiện của ngươi rất tốt, thiếu chút nữa ngay cả nhị ca cũng bị ngươi lừa gạt, hoàn hảo là ta đã biết ngươi giả mất trí nhớ, bằng không còn tưởng rằng ngươi mất trí nhớ thật rồi.” Vân Phi Tần đột nhiên tán dương nói.
Giả mất trí nhớ? Có ý tứ gì? Vân Phi Tuyết sửng sốt, còn không phản ứng lại.
Vân Hạc liền lạnh giọng ngăn cản:“Phi Tần, cẩn thận một chút, phần đông Vương phủ đều là có hiểu biết.” Sau đó hướng về phía nàng nói:“Tuyết nhi, đừng quên nhiệm vụ của ngươi, nhanh chóng động thủ.”
Động thủ? Làm gì? Vân Phi Tuyết không khỏi nghi hoặc:“Người có ý tứ gì?”
Vân Hạc lại hèn mọn nhìn nàng một cái:“Không cần giả với ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ tin rằng ngươi mất trí nhớ rồi sao? Đừng quên tính mạng của mẹ ngươi, tính mạng Dạ Phong đều nắm trong tay của ngươi, còn có độc trên người ngươi, nếu trong ba tháng không có thuốc giải, không hề nghi ngờ ngươi sẽ phải chết, tự ngươi giải quyết cho tốt đi.”
Nương? Độc? Vân Phi Tuyết khϊếp sợ nhìn hắn? Nàng hoàn toàn lạc hướng rồi, nàng không phải nữ nhi của hắn sao? Có người cha hạ độc chính nữ nhi của mình sao? [Aiz: Gói gọn bốn chữ, Táng tận lương tâm, pachan: chuyện hay còn ở phía sau nữa mừ pé, cứ chuẩn bị sẵn guốc dép để ném Vân lão gia đi là vừa a ]
“Phi Tần, chúng ta đi.” Vân Hạc chính là lạnh ong liếc mắt qua nàng một cái, xoay người liền cùng Vân Phi Tần rời đi.
Vân Phi Tuyết thấy trong mắt hắn là tàn nhẫn, lãnh khốc và vô tình, cùng vừa rồi ở trong đại sảnh hoàn toàn cũng không giống nhau, trong ong dâng lên một cỗ hàn ý, nàng là vướng vào nội tình gì.
Nhiệm vụ hắn làm là cái gì? Mau chóng động thủ? Chẳng lẽ là ám sát Quỷ vương sao? Còn có nàng thật sự trúng độc rồi sao? Vân Hạc là dạng người gì? Thê tử cùng nhi nữ của chính mình lại có thể đối đãi như thế?