Chương 76: Âm hiểm
Vân Phi Tuyết ôm cánh tay bị thương, đi thẳng về phòng, liền thấy Tiểu Đào lo lắng chờ ở cửa.
“Tiểu thư, người lại đi đâu thế?” Thấy nàng trở về, Tiểu Đào đi từng bước ra đón, thở hắt ra, hoàn hảo không có sự tình gì xảy ra, lần trước vừa ra ngoài đã bị nhốt vào phòng tối.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Vân Phi Tuyết đáp, dùng ống tay áo che dấu vết thương trên tay mình.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?” Tiểu Đào vẫn là liếc mắt một cái liền thấy vết thương trên tay nàng, nhanh chóng kéo tay nàng.
“Không có việc gì, Tiểu Đào, bị thương một chút, không cần ngạc nhiên.” Vân Phi Tuyết cười cười, Vết thương nhỏ ấy tính cái gì? So với thời điểm huấn luyện trước kia của nàng, thật sự là gặp sư phụ rồi. [Aiz: vậy là trước đây tỷ ấy huấn luyện còn ghê hơn nữa cơ..!!]
“Tiểu thư, nô tì giúp người băng bó.” Tiểu Đào nói xong liền đi tìm thứ này thứ nọ.
Vân Phi Tuyết giữ chặt nàng ta nói:“Xin ngươi, Tiểu Đào, không cần đâu .” Chỉ là vài đường cào mà thôi, có cần khẩn trương thế không? Lôi kéo nàng ta nói:“Đi làm cơm chiều, ta đã đói bụng rồi.”
Đi ra cửa phòng, tiến về phía phòng bếp, lúc đi qua hoa viên đột nhiên thấy Tiêu Nam Hiên đang tiến lại từ đối diện, theo sau là một thị vệ, nàng cũng không muốn tiếp đón, muốn trực tiếp đi ngang qua hắn, tay lại đột nhiên bị hắn cầm lên.
“Là ai làm?” Nhìn năm vết cào thật sâu rướm đầy máu, giọng lạnh như băng hỏi.
“Ai làm ngươi không cần để ý.” Vân Phi Tuyết rút tay về, mơ hồ nói, không chừng hắn còn đang âm thầm cao hứng nữa.
Tiêu Nam Hiên không nói lời nào kéo tay nàng bước đi.
“Uy, ngươi làm gì? Ta còn phải đi làm cơm.” Vân Phi Tuyết giãy dụa nói.
Tiêu Nam Hiên đột nhiên dừng cước bộ, phân phó người phía sau: “Phân phó phòng bếp đưa bữa tối đến thư phòng.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh mà đi.
“Sao hôm nay tâm của ngươi tốt vậy?” Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, hay là hắn lại có chủ ý gì?
Tiêu Nam Hiên lãnh mâu nhìn nàng một chút, kéo nàng đi về phía thư phòng, đến nơi liền buông nàng ra, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Vân Phi Tuyết cũng không hề trốn tránh cùng hắn đối diện, ai sợ ai?
“Nói cho bổn vương biết, ngươi là ai?” Một lúc lâu sau, Tiêu Nam Hiên mới lạnh lùng mở miệng nói.
“Vân Phi Tuyết.” Mặc kệ hắn hỏi là người nào, nàng đều là Vân Phi Tuyết.
“Ngươi không phải.” Tiêu Nam Hiên nheo tuấn mâu nhìn nàng,“Bổn vương muốn nghe nói thật.”
“Ngươi thật sự muốn biết?” Vân Phi Tuyết khóe môi cong lên.
“Nói.”
“Tốt lắm, ta liền nói cho ngươi, nàng chính là ta, ta chính là nàng, nàng không phải ta, ta không phải nàng.“Vân Phi Tuyết nói ra một đáp án hỗn loạn, chính là không biết hắn có thể nghe hiểu được hay không.
“Ngươi có ý tứ gì?” Tiêu Nam Hiên mâu quang thâm trầm nhìn nàng, nàng đang đùa giỡn cái gì.
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự không phải tiểu thư Vân gia, ngươi sẽ thế nào? Thả ta? Vẫn là gϊếŧ ta?” Vân Phi Tuyết ngẩng cao đầu.
Tiêu Nam Hiên lấy tay nâng cằm nàng lên, khóe môi gợi lên nụ cười mị hoặc:“Nếu ngươi không phải tiểu thư Vân gia, bổn vương chỉ có thể nói, bổn vương sẽ đối xử công bình với ngươi.” Tối thiểu, sẽ không nghĩ đến dùng biện pháp tra tấn nàng.
“Công bình thế nào? Không trừng phạt ta? Để ta tiếp tục làm Vương phi của ngươi? Hoặc là thả ta đi?” Cái gì nàng cũng không muốn, nàng thầm muốn chính là tự do.
“Tùy ngươi.” Hắn hiện tại thầm nghĩ biết rõ thân thế của nàng, còn sự tình từ nay về sau thì về sau hẵng nói.
[Aiz: Gian thật ý =.= pachan: zai càng đẹp càng…. =))]
Vân Phi Tuyết trong lòng vừa động, nhưng nàng vừa thấy tinh quang lóe lên ở đáy con ngươi thâm thúy của hắn cnhả giác lập tức trỗi dậy, hắn sẽ không khinh địch như vậy mà thả nàng đi, huống chi nàng còn không thể đi, chuyện của Cổ Thần nàng còn chưa có chu toàn, nghĩ đến liền than nhẹ: “Chỉ tiếc, ta chính là Vân Phi Tuyết.”
Trong mắt Tiêu Nam Hiên lộ ra tia nguy hiểm, vừa rồi biểu tình trên mặt hắn không lộ ra chút sai sót nào, vì cái gì nàng lại tính kế? Hoặc là có mục đích gì ? [Aiz: ‘Cửa sổ tâm hồn’ của anh đã phản bội anh đấy ạ =]] ]
Nàng thì đang nghĩ, chờ chu toàn chuyện của Cổ Thần, nàng liền cùng hắn làm rõ, sau đó rời đi.
“Vương gia, bữa tối chuẩn bị xong.” Ngoài của đột nhiên truyền đến thanh âm của một nha hoàn.
“Mang vào.” Tiêu Nam Hiên cao giọng phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Nha hoàn mang bữa tối đã chuẩn bị xong tiến vào phía ngoài của thư phòng, bày biện thật tốt trên bàn tròn, rồi lui đi ra ngoài.
“Nếu Vương gia hôm nay từ bi như vậy thưởng cơm ăn cho ta, ta đây sẽ không khách khí rồi.” Vân Phi Tuyết không chút khó chịu ngồi xuống, cầm lấy đũa, căn bản không để ý tới hắn ăn hay không.
Đầu bếp Vương phủ quả thực không ngoa, hương vị đồ ăn thật sự rất tuyệt, màu sắc, hương thơm, mùi vị rất hoàn hảo, vừa lòng buông đũa, mới phát giác Tiêu Nam Hiên căn bản là không động qua.
“Ăn ngon không?” Khóe môi của hắn gợi lên chút tười cười bí hiểm.
Vân Phi Tuyết hiện lên một tia nghi hoặc, vẫn là gật đầu nói:“Ăn ngon lắm.” Xem thức ăn bị nàng xử lý sạch sẽ là biết, còn cần hỏi sao?
“Vân Phi Tuyết, bổn vương đã quên nói cho ngươi, tất cả đồ ăn này, từ trước cho tới bây giờ ngươi cũng không đυ.ng qua.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên nhìn nàng nói, trong mắt hiện lên một tia hào quang. [Aiz: Hiên ca, anh xấu lắm >___]
Cái gì? Vân Phi Tuyết nhìn mấy món này, là đồ ăn rất bình thường nha, vì sao lại không ăn?
Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tiêu Nam Hiên lấy tay chỉ vào nói:“Hoa tỏi xào thịt, ngươi sợ miệng thối, lòng đỏ trứng cua, ngươi thấy phiền toái, đều là nha hoàn giúp ngươi chuẩn bị cho thật tốt, bằng không, ngươi tuyệt không đυ.ng vào, rau cần, ngươi ngại có vị thuốc, thịt dê, ngươi nói rất tanh rồi……………… Tóm lại, trước đây toàn bộ người đều không đυ.ng qua.”
Cũng không ăn? Có thể nào đây đều là thứ nàng thích ăn? Mỹ mâu chuyển động một chút, Vân Phi Tuyết lập tức nghĩ đến hắn đang thử nàng, hoặc là nói, hắn cố ý nói ngược đi, nguyên lai hắn muốn tự nàng khai ra, thật sự quá âm hiểm.
Đang thời điểm nàng không biết nên trả lời thế nào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của nha hoàn.
“Vương gia, người của Vân gia đến bái kiến, nói muốn gặp Vương phi.”