Chương 73: Phòng tối
Lôi kéo nàng một đường ra khỏi Mai Viên, trở lại trong đại sảnh, hung hăng làm nàng ngã sấp xuống, phân phó đến: “Người tới, đem Vương phi đến phòng tối, cấm cửa ba ngày.”
“Dạ, Vương gia.” Hai thị vệ lập tức muốn lôi nàng đi.
“Buông ra, ta tự đi.” Vân Phi Tuyết đứng lên, xoay người bước đi, Long Phi lại từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy nàng hầm hầm hơi hơi sửng sốt nói: “Sao lại thế này?”
“Nàng đột nhập Mai Viên.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói, liền đem nàng nhốt vào phòng tối xem như tiện nghi cho nàng rồi. [pé Aiz: tiện nghi cái đầu anh, hừ hừ >___< pachan: thế là a "hiền" hơn lúc xưa ròu ah =))]
Đột nhập Mai Viên? Long Phi sửng sốt, dùng ánh mắt hỏi nàng.
“Ta là trong lúc vô ý xông vào.” Nàng hoàn toàn không thể thừa nhận chính mình cố ý xông vào.
“Vương phi, mời đi.” Thị vệ ở một bên nói.
Nhìn thân ảnh của nàng biến mất ở cửa, Long Phi mới nhìn hắn:“Sư huynh, ta tin tưởng nàng là trong lúc vô ý xông vào.”
“Có phải hay không vô tình không trọng yếu, quan trọng là nàng đã xông vào, sẽ nhận trừng phạt.” Tiêu Nam Hiên khóe môi đều là lãnh khốc.
Long Phi không nói nữa, chuyện sư huynh đã quyết định cơ hồ sẽ không thay đổi.
Vân Phi Tuyết nhìn phòng tối này, duy nhất một cửa chính, bên trong âm u vô cùng, bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có trên đỉnh đầu có cái cửa sổ ở mái nhà, nàng đột nhiên nhớ tới nơi ở của một trong Tam hiệp ngũ nghĩa là Triển Chiêu, chỉ sợ có người xông vào, muốn chạy trốn đều chạy không thoát.
Bên trong hoàn toàn sạch sẽ, trừ bỏ bốn bức tường một thứ dư thừa gì đó đều không có, dựa vào tường nàng ngồi xuống, không thể đứng mãi, không biết qua thời gian dài bao lâu, nàng chỉ nhìn thấy qua cửa sổ ở mái nhà bên ngoài đã muốn nhuốm màu ban đêm rồi.
Chi nha một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra, Vân Phi Tuyết nhìn lại, liền thấy Long Phi mang theo hộp đựng thức ăn đi vào.
“Phi Tuyết, đói bụng rồi, ăn cơm đi.” Long Phi buông hộp đựng thức ăn, lấy đồ ăn ra.
“Cảm ơn ngươi, Long Phi, cảm giác có bằng hữu thật tốt.” Vân Phi Tuyết tự nhiên dùng phương pháp hiện đại ôm vai hắn để thể hiện lòng cảm ơn.
“Ăn đi.” Long phi sắc mặt có chút mất tự nhiên, phát ra dấu vết không nên lưu lại. [pé Aiz: á à,đỏ mặt =]] pachan: ta thật ko hỉu a ý đó mặt cái j`, bởi vì a ấy… *hắc hắc* *ko sờ poi*]
Lúc này, Vân Phi Tuyết thế này mới phát giác bản thân mình vừa làm động tác lớn mật, vội vàng thu tay lại, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, nàng cũng thật sự đói bụng.
“Phi Tuyết, không nên trách sư huynh, ngươi không nên xâm nhập Mai Viên.” Long Phi đột nhiên nói.
“Hắn chính là một tên biếи ŧɦái, cừu hận nữ nhân đến biếи ŧɦái.” Vân Phi Tuyết mắng một tiếng, cũng là nghi hoặc: “Nhưng là rất kỳ quái, hắn cư nhiên đối với Mẫu phi của hắn tôn kính như vậy? Nàng không phải nữ nhân sao?”
“Đó là ngươi không biết, vết thương trên mặt sư huynh, cái chết của Quý phi nương nương, hết thảy đều là bởi vì một nữ nhân.” Nhắc tới nữ nhân kia, Long Phi mâu trung cũng là hận ý thật sâu, nếu không phải nàng, sư huynh hôm nay sẽ không là cái dạng này.
Vân Phi Tuyết sửng sốt, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy mắt hắn có hận ý, Tiêu Nam Hiên trải qua chuyện tình như thế nào? Cái dạng nữ nhân gì sẽ có bản lãnh như thế? Vội vàng hỏi: “Đã xảy ra sự tình gì?”