Chương 67: Tìm người
“Vương phi, thỉnh mở cửa, thuộc hạ đến điều tra thích khách.” Thanh âm của thị vệ ở ngoài cửa vang lên.
Nam nhân thân mình căng thẳng, tay nắm chặt đao, sắc mặt khẩn trương.
“Đi theo ta.” Vân Phi Tuyết lắc mình một cái né tránh đao của hắn, lôi kéo hắn hướng trên giường trốn đi.
Làm cho nam nhân nằm thẳng ở trên giường, nàng dùng chăn đem hắn che dấu thật tốt, sau đó cởϊ áσ khoác, cũng chui vào chăn, nàng cảm giác được thân mình của hắn cứng đờ, hướng bên trong xê dịch vào.
Không thèm nhìn hắn, lập tức làm một bộ dáng như vừa bị đánh thức, hỏi: “Sự tình gì?”
“Vương phi, thuộc hạ phụng mệnh điều tra, thỉnh Vương phi mở cửa.” Thanh âm của thị vệ ở ngoài cửa lại vang lên.
“Ở nơi của ta không có, ngươi đến nơi khác tìm đi.” Vân Phi tuyết tùy ý trả lời, ý tứ cũng thực rõ ràng, sẽ không mở cửa làm cho bọn họ tiến vào điều tra.
“Vương phi, nếu người không mở cửa, cũng đừng trách thuộc hạ rồi.” Thị vệ còn chưa nói hết, đã mang theo người muốn tiến vào.
“Lớn mật, tốt xấu ta cũng là Vương phi, ngươi cũng dám to gan như vậy, phải bị tội gì?” Vân Phi Tuyết giận dữ quát bọn họ, lấy danh nghĩa Vương phi, chỉ hy vọng như vậy có thể làm cho bọn họ sợ hãi mà trở ra.
Nhìn nàng quần áo không chỉnh tề, thị vệ lúc này mới phát giác đến mình thật lỗ mãng, vội vàng chắp tay đến: “Thuộc hạ chính là phụng mệnh làm việc, còn thỉnh Vương phi thứ lỗi, thuộc hạ sẽ ngay lập tức rời khỏi phòng, thỉnh Vương phi đứng dậy, cho thuộc hạ điều tra, nếu Vương phi không muốn đứng dậy, kia thuộc hạ chỉ có đi thỉnh Tề mẹ đến.”
“Ngươi là đang uy hϊếp ta sao?” Vân Phi Tuyết nghe ra trong lời hắn nói có ý tứ uy hϊếp, Tề mẹ, không phải là lão bà ngày hôm qua bị chính mình giáo huấn sao? Kia nàng còn không nhân cơ hội trả thù sao?
“Thuộc hạ không dám.” Thị vệ ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng thái độ không có chút hối hận.
Vân Phi Tuyết căm tức hắn, trong lòng lại đang suy tư như thế nào mới có thể giúp nam nhân kia đào thoát.
“Thuộc hạ cáo lui.” Thị vệ nói xong, liền mang theo người ở phía sau thối lui ra bên ngoài.
“Các ngươi đang làm cái gì? Đây là phòng của Vương phi, là nơi các ngươi có thể tùy ý xông vào sao, còn không đi nơi khác điều tra.” Long Phi đột nhiên xuất hiện ở cửa, trách cứ bọn họ.
“Vâng, Long quản gia.” Thị vệ sắc mặt xám xịt vội vàng ly khai.
“Phi Tuyết, ngươi không sao chứ.” Long phi mâu quang đảo qua trên giường, nhìn nàng hỏi.
“Ta không sao, cám ơn ngươi Long Phi.” Vân Phi tuyết nói, nàng tuyệt đối tin tưởng, hắn nhất định nhìn ra nàng đang giấu cái gì ở trên giường rồi, chính là hắn không nói, chính mình cũng liền giả bộ hồ đồ.
“Vậy là tốt rồi, ta nghĩ thích khách đã ra khỏi vương phủ, hy vọng hắn tự giải quyết cho tốt, bằng không chỉ sợ không có vận khí tốt như vậy, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xem.” Long Phi trong lời nói mang theo một tia cảnh cáo, nói xong, xoay người rời đi.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, biết Long Phi là có ý buông tha tên thích khách này, Vân Phi Tuyết lúc này mới đứng dậy xuống giường nói: “Ngươi có thể đi lên, chạy nhanh rời đi đi, vương phủ không đơn giản như ngươi tưởng đâu.”
Nam nhân đứng dậy xuống giường. Sắc mặt hồng hồng, mất tự nhiên nhìn nàng giật mình hỏi: “Ngươi là Vương phi?”
“Ân.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, sau đó thúc giục đến: “Đi nhanh đi, đừng gϊếŧ không được Quỷ vương mà lại mất đi chính tính mạng của mình.”
Ai ngờ nam nhân lại đột nhiên nói:“Ta là không phải đến ám sát, ta là đến tìm người.”