Chương 50: Lợi dụng Tiểu Đào
Nằm ở trên giường, Vân Phi Tuyết lần đầu tiên tâm tình thực bình tĩnh, không nghĩ tới nàng đã chết mà lại được sống lại, ngắn ngủn vài ngày, liền đã xảy ra nhiều chuyện như vậy? Lãnh khốc biếи ŧɦái Quỷ vương Tiêu Nam Hiên, vừa mới mở mắt đã bị hắn đoạt đi sự trong sạch của nàng, còn có cái kia quản gia Long Phi thật tao nhã, cái kia yêu nghiệt Quỷ Mị, còn có tiểu tử đáng yêu đã có thuật dịch dung cao siêu– Nam Cung Vấn Thiên, một đám người không hề đơn giản, đều có điểm mị hoặc, bí ẩn……..
Nghiêng thân đến, quên đi, không nghĩ tới nữa, nàng nên ngẫm xem rời đi nơi này xa một chút, có lẽ đến một nơi yên tĩnh, sống một cuộc sống yên bình.
Tiêu Nam Hiên vẻ mặt âm trầm trở lại Vương gia, đi đến thư phòng.
“Sư huynh, ngươi đã trở lại. ” Long Phi tiến vào, nhìn sắc mặt hắn thật khó coi, trong lòng đã đoán được vài phần.
“Nàng đào tẩu rồi.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói.
“Ta đã biết.” Long Phi chính là thản nhiên gật gật đầu, cũng không có cảm thấy đấy là điều ngoài ý muốn, nàng luôn làm cho hắn không tưởng được.
“Nàng nghĩ đến nàng sẽ trốn được sao?” Tiêu Nam Hiên khóe môi gợi lên một chút lãnh khốc.
“Ngươi muốn làm như thế nào?” Long Phi chính là thuận miệng hỏi, vẫn chưa ngăn trở, hắn biết sư huynh muốn làm chuyện gì, hắn ngăn không được.
“Đương nhiên là lợi dụng nhược điểm cảu nàng, làm cho chính nàng ngoan ngoãn trở về.” Không có nắm chắc chuyện tình, hắn sẽ không làm.
“Nàng nhất định hội trở về.” Long Phi biết nàng sẽ không thể không để ý đến sống chết của Tiểu Đào.
“Sáng ngày mai, ngươi đi đem bố cáo đang ra ngoài, ta hy vọng ngày mai trước khi mặt trời lặn, nàng sẽ xuất hiện ở trước mặt ta.” Tiêu Nam Hiên phân phó nói, con ngươi lạnh như băng bắn ra âm trầm quang mang.
“Ta đã biết, ta đây trước đi xuống rồi.” Long Phi lên tiếng, lui ra ngoài, đối với phân phó của sư huynh, hắn cho tới bây giờ đều không có cãi lời, chính là yên lặng vâng theo.
Vân Phi Tuyết ngủ thoải mái, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt sát ngay với mặt nàng, lập tức nhảy dựng lên đến: “Tiểu tử, ngươi muốn hù chết ta nha.”
“Tỷ tỷ làm thương tổn long tự tôn của người ta nha, khuôn mặt người ta chỉ biết mê chết người, làm sao hội hù chết người?” Nam Cung Vấn Thiên bất mãn đứng lên.
“Tiểu tử kia, ngươi mê chết vài người nào rồi?” Vân Phi Tuyết đứng dậy xuống giường, sửa sang lại quần áo, vốn nàng cũng không có cởϊ qυầи áo.
“Người ta thầm nghĩ mê chết tỷ tỷ.” Nam Cung Vấn Thiên lại vui cười lại đây.
“Tránh xa một chút, ta muốn đi ăn một chút điểm tâm, chưa bị ngươi mê chết, trước hết đã chết vì đói rồi.” Vân Phi Tuyết hiện tại thầm nghĩ đến phải kiếm cái gì ăn đầy bụng đã.
“Tỷ tỷ không cần tìm, người ta đến sớm như vậy chính là đem đồ ăn đến cho ngươi, nhanh ăn đi.” Nam Cung Vấn Thiên giống như biết ma thuật, đột nhiên xuất ra một cái túi giấy đưa cho nàng.
Vân Phi Tuyết vừa tiếp nhân, là bánh bao nóng hầm hập, cảm động bởi sự quan tâm của hắn : “Cám ơn ngươi, tiểu tử, này.” Nói xong, cũng đưa cho hắn một cái.
Nam Cung Vấn Thiên tiếp nhận bánh bao trong tay nàng, tuy rằng hắn đã ăn rồi, nhưng là nhìn nàng ăn như vậy, có một hương vị ngọt ngào, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ấm áp, cũng cùng nàng chậm rãi ăn, loại cảm giác này thực ấm áp.