Chương 4

*Dinh thự nhà họ Bảo:

Trong căn phòng màu xanh biển, một cô gái xinh đẹp đang nằm trằn trọc ko yên trên chiếc giường êm ái được đặt làm theo phong cách của 1 công chúa.

Bảo Kim Thư về nhà mà vẫn chưa hết hoảng sợ. Cô tự nhốt mình ở trong phòng mà ko cho bất cứ ai đi vào đã 2 tiếng đồng hồ rồi. Tâm trạng của Kim Thư bây giờ vô cùng bấn loạn. Hình ảnh người con gái ở trong nhà vệ sinh của Hana Plaza ấy cứ ám ảnh cô mãi. Thư cứ tự lẩm bẩm 1 mình hoài ko ngừng nghỉ:

-Ko….tất cả….chỉ…chỉ là ảo….giác…… Chỉ là…ảo giác thôi!.....

Minh Duy vừa mới từ đi công việc về, anh hỏi những người giúp việc tiểu thư ở đâu. Họ kể cho anh nghe những thái độ kì lạ của Kim Thư. Minh Duy nhanh chóng vứt cái áo khoác sang 1 bên rồi chạy lên lầu. Đứng trước cửa phòng Kim Thư, anh gõ cửa nói vọng vào trong:

-Tiểu thư! Là tôi, Minh Duy đây! Cô ra mở cửa cho tôi đi!

Kim Thư giật nảy mình lên vì tiếng gọi. Cô hét lên:

-ĐI ĐI! ĐỂ TÔI YÊN!!!!

-Cô ko ra mở là tôi phá cửa vào đấy!

-TÔI BẢO LÀ ĐI ĐI! ĐIẾC HAY SAO MÀ KO NGHE THẤY??????

Minh Duy nắm chặt 2 bàn tay lại. Sao có thể để Kim Thư 1 mình được? Anh ở bên Kim Thư từ nhỏ, chẳng lẽ lại ko hiểu tính tình của cô sao? Anh lùi lại vài bước lấy đà và xông đến phá cửa. Cánh cửa bung ra, đổ sập xuống làm Kim Thư giật thót người quay lại.

-Tiểu thư!

-Tại sao anh ko nghe lời của tôi!? – Thư gắt lên, úp mặt vào gối.

-Cô có chuyện gì vậy? Ko khỏe sao?

-Chẳng sao cả. Đừng có lo chuyện bao đồng.

Sau câu nói ấy của Kim Thư, tất cả mọi thứ chìm vào im lặng.

Lấy lại bình tĩnh, Kim Thư ngồi dậy và bước xuống giường, cất giọng lạnh lùng:

-Gọi người đến thay cánh cửa khác cho tôi. Còn anh mau xuống chuẩn bị xe, đưa tôi đến bệnh viện Thành phố!

-Cô bệnh sao? Bây giờ cô thấy trong người như thế nào? – Minh Duy lo lắng hỏi.

-Làm nhanh đi, 5 phút nữa tôi xuống.

Duy đứng im lặng nhìn Thư. Lúc nào cũng vậy, cô chẳng xem anh ra gì ngoài cái danh phận “đầy tớ”. Nhưng anh luôn chịu đựng tất cả, chỉ vì 1 chữ “yêu” ko bao giờ thành.

-Sao còn đứng đó? Tôi bảo nhanh lên cơ mà!

Thư trợn mắt lên nhìn Minh Duy. Anh chợt nhận ra nãy giờ mình vẫn chưa ra khỏi phòng Thư, nhẹ cúi xuống chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

*********

*********

Dưới cái nắng trưa hè oi ả, một cô gái nhỏ nhắn đang dốc sức chạy nhanh trên con đường được tráng nhựa dài thẳng tắp. Cánh cửa bệnh viện Thành phố đã hiện ra trước mặt. Trời trưa nắng gắt nên xe cộ ko qua lại nhiều, điều đó giúp Bảo Trân chạy nhanh hơn và qua đường một cách khá dễ dàng.

Trân ôm ngực thở dốc, cô chạy suốt từ nhà đến đây. Lâu lâu cô cũng có dừng lại nghỉ ngơi vài phút nhưng cứ như thế, cô lại nghĩ đến Nguyên. “Nếu ko nhanh lên thì anh ấy chết mất”. Cái ý nghĩ đó cứ vang lên làm cô gắng sức chạy nhanh hơn nữa.

Đi thẳng vào trong bệnh viện, hỏi thăm 1 vài người về phòng khám của anh bác sĩ đẹp trai nhuộm tóc màu vàng nâu, Trân men theo hành lang tầng 4 để kiếm phòng khám số 7. Bỗng Trân nhìn thấy cô y tá lần trước đã ngồi nói chuyện mình, cô chạy đến gần và gọi:

-Chị ơi!

Cô y ta kia nghe tiếng gọi bất giác quay lại. Thấy Trân, cô nở nụ cười thật tươi:

-À, là em à? Sao hôm nay lại đến đây? Sức khỏe thế nào rồi?

-Dạ em vẫn khỏe! Chị ơi, cho em hỏi cái anh bác sĩ lần trước khám cho em hiện giờ đang ở đâu vậy? Em có chuyện gấp cần tìm anh ấy ngay bây giờ!

-Em nói bác sĩ Dương hả? Cậu ấy đang ăn trưa dưới canteen đấy!

Trân nghe xong liền toan chạy đi, nhưng rồi cô đứng khựng lại:

-Em….ko biết đường! Phiền chị hướng dẫn giùm em được ko? – Trân cúi mặt ngượng ngùng hỏi.

-Hì, được chứ! Giờ em đi thẳng đến cuối hành lang, rồi quẹo phải, đi hết cái cầu thang bên xong đi thẳng chút xíu nữa là tới canteen, cái chỗ bán đồ ăn thức uống đấy!

-Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chào chị em đi! – Trân cười vẻ biết ơn rồi chạy đi.

Ngay lúc Trân chạy đi thì Bảo Kim Thư bước ra khỏi phòng khám số 6. Cô đến bệnh viện để khám xem mình có bị bệnh gì ko khi mà lại thấy cô gái kia có khuôn mặt của Hoàng Hạ Quyên. Bác sĩ khám xong thì Kim Thư vô cùng bàng hoàng khi nghe nói rằng mình ko bị gì cả, mọi thứ đều hoàn toàn bình thường. Vậy chắc chắn khuôn mặt đó, ko phải là ảo giác. Thấy bóng dáng của Bảo Trân khuất dần nơi cuối hành lang, Kim Thư chạy theo, với một tia sáng độc ác lóe lên trong mắt.

Bảo Trân chạy đến canteen. Gương mặt vị bác sĩ trẻ tài năng đập ngay vào mắt cô ở trước mái hiên canteen bệnh viện. Trịnh Văn Dương đang ngồi vắt chéo chân ăn 1 ít cơm với cá và 1 ly cafe thơm lừng. Trân mừng rỡ như bắt được vàng, cô nhanh chân chạy đến và hét lớn:

-BÁC SĨ!!!!!!!!!!!!!!!

Nghe thấy tiếng gọi với volume vượt mức tối đa, Dương ngó nghiêng tìm kiếm xem ai là người phát ra giọng gọi đó. Rồi anh thấy Trân đang chạy về phía mình liền mỉm cười nhẹ nhàng:

-Là cô bé của thằng Nguyên đây mà. Sao hôm nay em lại đến đây?

Trân níu lấy tay Dương, khuỵu xuống thở hổn hển, nói câu còn câu mất:

-Bác sĩ……cứu….Nguyên…..gì đó…..nhà…..

-Hả? – Dương nghệch mặt khó hiểu. Trân hít lấy 1 hơi dài rồi nói:

-Bác sĩ mau đến cứu Thanh Nguyên đi! Anh ấy bị cái gì đó đang nằm ở nhà đấy! Bác sĩ mau đến giúp đi, em xin bác sĩ đấy!

-Sao? Nó bệnh hả? Bị gì? Như thế nào? Triệu chứng ra sao? – Dương đứng bật dậy khỏi ghế hỏi 1 tràng.

-Ko biết…..người đỏ….nóng!...........

-Bình tĩnh, nghe tôi nói đây! Giờ em ra trước cổng bệnh viện đợi tôi 1 lát, tôi lên phòng khám lấy đồ rồi chúng ta đi!

-…..Dạ!.....

Trân gật đầu chạy đi. Dương uống nốt ly cafe rồi đi thẳng lên phòng khám. Đến chân cầu thang anh bỗng dừng lại, quay ra đằng sau định nói với Trân gì đó. Nhưng anh im lặng khi thấy 1 bóng người lạ mặt thập thò ở bụi cây đang ròn rén đi theo Trân. Dương chau mày nhìn theo rồi ngoảnh mặt đi lên phòng, trong đầu hiện lên suy nghĩ: “Cớm sao? Vậy thì mình ko thể chậm trễ được!”

-Hic…..sao bác sĩ lâu ra quá ta?

Bảo Trân sốt ruột nhìn vào trong bệnh viện, xong lại nhìn ra đường. Lòng cô hiện giờ như lửa đốt, ko biết bây giờ ở nhà như thế nào rồi?

“Tin! Tin!”

-Cô bé, lên xe nhanh đi!

Một chiếc xe Mercedes màu trắng sang trọng thắng gấp lại trước mặt Trân, Dương mở cửa kính ra giục. Trân đứng ngơ ra nhìn chiếc xe vô cùng đẹp và sang trọng. Dương tiếp tục hối thúc:

-Nhanh lên đi! Em muốn thằng Nguyên chết sao?

Trân như bừng tỉnh khi nghe thấy cái từ “chết” ấy. Cô nhanh chân leo lên xe. Dương cài dây an toàn vào cho cô rồi phóng xe đi với tốc độ nhanh chóng mặt.

Kim Thư chạy ra cổng bệnh viện, tức khí nhìn theo bóng chiếc xe. Minh Duy điều khiển xe chạy đến trước chỗ cô. Thư bước lên xe rồi ra lệnh cho anh bám theo chiếc Mercedes trắng kia. Minh Duy ngập ngừng vài giây rồi cũng đạp ga phóng theo.

Ngồi trên xe, Trân cứ thấp thỏm ko yên. Cô đang lo lắng cho Nguyên, tên ngốc điên khùng luôn trêu chọc mình. Dương đảo mắt nhìn Trân, lên giọng an ủi:

-Nó sẽ ko sao đâu. Cô bé đừng có lo quá!

Mắt Trân long lanh nhìn Dương rồi khẽ gật đầu. Dương nhìn xuống khắp người cô. Toàn thân có vài vết trầy xước, áo và mặt ướt đẫm mồ hôi. Anh hỏi cô chạy đến bệnh viện hay sao, và câu trả lời cũng là cái gật đầu vẻ chắc chắn của Trân. Anh tròn mắt ngạc nhiên, ko thể tin là một cô gái bé nhỏ như Trân đã chạy bộ vượt 4km để đến bệnh viện, đúng là phi thường! Một tay giữ vô lăng, một tay Dương ấn nút cho toàn bộ cửa sổ xe mở ra. Những cơn gió mát rười rượi thổi vào, Trân nhắm mắt lại thả lỏng người để hưởng thụ năng lực của gió. Giờ cô đang hứng chịu những cơn đau của thân xác mình. Những vết thương trở nên đau rát, 2 chân rã rời, cơ thể ko còn chút sức lực nào nữa. Dựa lưng vào ghế, Trân cảm thấy mệt mỏi, hơi thở hỗn loạn tung hoành.

-Nếu em mệt thì nghỉ xíu đi, về đến thì tôi sẽ gọi! – Dương nói.

Trân mỉm cười:

-Cảm ơn bác sĩ!

Bỗng Dương bật cười thành tiếng, nhưng rất nhỏ. Cô bé này ngốc hơn anh nghĩ. Khi Trân đã ngủ, anh chống tay lên miệng cánh cửa sổ bên cạnh che miệng mỉm cười đầy ẩn ý.

Chiếc kính chiếu hậu của xe Dương phản chiếu lại hình ảnh của chiếc xe đen bóng ở đằng sau. Dương nhíu mày khó chịu. Anh hướng đôi mắt vô cảm lên nhìn con đường ngoằn ngoèo hiểm trở trước mặt, bên dưới chính là vực sâu và biển. Nếu sơ suất dù chỉ 1% thì cũng chết như chơi. Tay Dương nắm chặt vô lăng, chân anh nhấn ga chạy hết tốc độ. Trong chiếc xe đen kia, Kim Thư bất ngờ nhìn theo chiếc Mercedes trắng đang tăng tốc độ, cô gào lên ra lệnh:

-TĂNG TỐC NHANH LÊN! BÁM THEO NÓ!!!!!!!!!!!

Minh Duy vẫn im lặng, anh hành động thay cho lời nói. Dương nhìn ra cái kính chiếu hậu, miệng làu bàu:

-Khốn thật! Dai hơn cả đỉa, bọn chúng muốn gì chứ? Sao mà cắt đuôi khi chỉ còn 700m đây?

Một ý nghĩ lóe lên, Dương phanh gấp xe lại bất ngờ làm Trân dúi người lên phía trước, may mà có dây an toàn chư nếu ko bây giờ cô đã “mọc cánh bay lên” rồi.

-Bác sĩ….có chuyện gì vậy?..... – Trân đưa tay dụi dụi mắt.

-Ngồi yên! – Dương đưa ngón tay lên ra hiệu giữ im lặng.

Chiếc xe của Kim Thư chạy đến rồi cũng dừng lại bên cạnh xe của Dương. 2 xe đều có cửa sổ che mặt (Dương đã ấn nút kéo lên) nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra. Dương cười khẩy:

-Giờ thì mấy người đừng có mong mà bám kịp!

Chiếc Mercedes trắng lao lên vun vυ"t 1 cách bất ngờ. Kim Thư hoảng hồn bởi tiếng động cơ vang vọng lại, nhưng sau vài giây để hoàng hồn, cô tức giận hét lên với Minh Duy:

-ANH LÀM CÁI GÌ THẾ? CHẠY THEO NHANH LÊN!

Minh Duy giật mình nhìn Thư, vì cớ gì mà cô lại nổi giận như thế chứ? Nhấn ga đuổi theo nhưng anh ko phóng nhanh nữa. Khoảng cách quá xa, với lại anh ko quen con đường này. Nó uốn lượn như 1 con rắn. Và 1 phần cũng vì muốn giữ an toàn cho Kim Thư, chiếc Mercedes kia đã mất hút.

-Tại sao ko bám theo? – Thư lạnh lùng hỏi, khuôn mặt ko giấu nổi vẻ bực dọc.

-Tiểu thư, con đường này rất nguy hiểm, chúng ta nên về thôi! – Duy nhã nhặn quay xuống nói.

Thư tức tối khoanh tay trước ngực ngả lưng mạnh vào ghế. Duy vòng xe lại để trở về, nhưng……

-DỪNG!

Thư nói lớn, nhưng hình như Minh Duy ko có ý định đó. Anh vẫn thản nhiên quay đầu xe. Một lần nữa Thư lại nói:

-Nếu ko dừng, tôi sẽ nhảy xuống!

Duy dừng xe lại, anh khó hiểu nhìn Kim Thư. Cô mở cửa đi ra khỏi xe.

-Anh xuống xe cho tôi!

Kim Thư cất giọng ra lệnh. Duy do dự 1 lúc rồi cũng bước xuống. Anh định rút chìa khóa xe ra thì bị Kim Thư lao đến đẩy ngã ra đường. Cô nhảy vào ghế lái rồi đóng cửa lại. Minh Duy đứng dậy chạy theo đập cửa, nói lớn:

-Tiểu thư, cô làm gì vậy? Mở cửa cho tôi!

Kim Thư làm lơ đi như ko nghe thấy lời nói của Minh Duy. Cô vòng xe lại rồi phóng theo con đường mà chiếc Mercedes trắng kia đã chạy. Minh Duy vẫn chạy theo gọi cô trong vô vọng.

Bây giờ Bảo Kim Thư mặc kệ tất cả, mặc kệ tiếng gọi ở đằng sau của Minh Duy, mặc kệ con đường đầy hiểm nguy…… Cô ko muốn chùn bước. Cô chỉ đang quan tâm đến người con gái kia…..đó có phải là Hoàng Hạ Quyên thật ko? Tại sao cô ta vẫn còn sống? Hay chỉ là người giống người?....v…v…. Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đâu Kim Thư.

Leng…..keng…..

Trong căn phòng màu nâu đồng, một người con trai cựa quậy bởi tiếng của những chiếc chuông gió trong nhà. Mắt Nguyên từ từ mở ra 1 cách khó khăn. Cảm giác nặng trịch khó chịu quá! Cậu mệt mỏi gượng dậy, con cún Anvil thì nhìn ra phía cửa mà vẫy đuôi ko ngừng.

-Mày sao thế? – Nguyên áp tay lên trán, mắt nhìn con cún con giọng khàn khàn hỏi.

Con cún ko thèm màng đến chủ. Nó chạy về phía cánh cửa gỗ và cào, sủa ăng ẳng.

-Con cún kia, hư cửa bây giờ! Hôm nay mày bị giật kinh phong hả?

Nguyên chau mày gắt nhẹ rồi nhấc cái thân thể nặng nề của mình ra khỏi giường. Định đi ra uống nước thì….

“RẦM!”

-Nguyên! Mày thế nào rồi!??

Dương xông vào phòng Nguyên ngay lúc cậu đang vặn nắm cửa. Con Anvil thì tránh được, nhưng cậu thì ko. Do sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Đặng Thanh Nguyên đã “ôm” lấy cánh cửa 1 cách…… “nhẹ nhàng”.

Ko thấy Nguyên đâu, chỉ thấy chiếc giường trống không với cái quạt trần vẫn quay, Dương nói với ra ngoài hỏi Trân:

-Ủa cô bé! Nó đâu có ở đây đâu!

Trân lật đật đi vào phòng. Cô tái mặt đi:

-Sao kì vậy? Rõ ràng lúc em đi anh ấy còn nằm trên đó mà!

-Vậy nó đâu? – Dương ngơ ngác chỉ vào phòng.

-Ơ? Đâu rồi? Lạ vậy? – Trân khó hiểu nói lí nhí.

Dương và Trân nhìn nhau rồi nhìn lại căn phòng. Dương khoanh tay trước ngực dựa lưng vào cánh cửa. Bỗng 1 tiếng “Ặc” vang lên làm anh đứng thẳng lại, nắm lấy cánh cửa kéo ra.

-Ô, sao tự nhiên mày núp ở đây vậy Nguyên? Định hù tao hả?

Nguyên khệnh khạng bước ra, tay xoa xoa mặt:

-Thằng khốn……tao định mở cửa đi uống nước, tự nhiên mày xông vào làm tao dập mặt như vầy đây này! May cho mày là tao đang mệt đấy!

Trân nghe thấy liền chạy xuống bếp lấy nước cho Nguyên. Còn Dương thì che miệng nhịn cười khi thấy cái mặt nhăn nhó của Nguyên. Anh từ tốn nói:

-Mày lại giường nằm đi, rồi tao khám bệnh cho!

Nguyên leo lên giường nằm. Cậu loay hoay, ngó trên nhòm xuống như đang tìm cái gì đó, xong ngẩng mặt lên hỏi Dương:

-Bảo Trân đâu?

Dương cười:

-Cô ấy tên Bảo Trân à? Mày đặt tên đẹp đấy!

Nguyên ko đáp lại, chỉ cười phớt. Trân đi vào với ly nước lọc trên tay. Nguyên tỉnh làm cô mừng lắm, định hỏi han Nguyên nhưng thấy cậu nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi nên cũng thôi.

-Em ra ngoài nấu cho nó ít cháo đi!

Dương nở nụ cười tỏa nắng ra nói với Trân. Trân cười gượng, gật đầu rồi đi ra ngoài. Cửa đóng lại, Dương lấy từ trong chiếc cặp của mình ra những đồ dùng cần thiết để “xử lý” bệnh nhân.

-Mày thấy trong người như thế nào?

-Mệt, hoa mắt, chóng mặt, nóng!

-Sáng giờ có ra đường ko?

-Có, tao dắt nhỏ đến Hana Plaza mua ít đồ!

-Mày có mang theo nón ko?

-Có sao ko!? Nhưng thấy trời nắng quá, mà Trân thì ko có mang áo khoác hay nón gì, nên tao nhường nón và áo cho cô ấy!

-Yếu mà ra gió, bày đặt galăng này nọ! – Dương cười đểu nhìn thằng bạn của mình.

Sau khi xem xét thể trạng, Dương cho Nguyên biết cậu bị cảm nắng thôi, uống thuốc sẽ khỏe. Thu dọn đồ đạc lại, Dương ngồi tán gẫu với Nguyên 1 lát. Nguyên cũng đã đỡ hơn sau khi uống hết đống thuốc mà thằng bạn chí cốt tọng vào họng cậu. Chợt Dương lên tiếng:

-Này, cô bé đó lo cho mày lắm đấy!

-Ý mày là sao? – Nguyên đang nằm trên giường, nghe Dương nói thì trở mình quay mặt lại.

-Hì! – Dương cười bí ẩn.

-Thằng điên! – Nguyên khịt mũi, trừng mắt nhìn Dương rồi quay mặt lại vào tường.

Bầu ko khí im lặng được hình thành. Mãi 1 lúc sau, có 1 người lên tiếng phá vỡ sự im lặng ấy – là Dương:

-Cô ấy……..đã chạy bộ 4km đến bệnh viện giữa trời trưa nắng!

-Sao?

Nguyên ngồi bật dậy ngay lập tức, mặt hiện rõ vẻ sững sờ và ngạc nhiên. Cậu có nghe nhầm ko? Bảo Trân chạy 4km đến bệnh viện Thành phố chỉ để kiếm Trịnh Văn Dương về khám cho cậu. Nguyên nghĩ trong đầu: “Đồ ngốc….ko biết đón taxi sao?”

-Mày cũng giỏi hành xác người khác lắm đấy!

Dương lại cười. Nguyên thì liếc mắt nhìn Dương như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. May mà lúc đó Bảo Trân bước vào giải nguy:

-Em nấu cháo xong rồi đây!

-Hì, thơm quá nhỉ? Chắc ngon lắm! – Dương trêu Trân rồi quay qua đánh mạnh vào mông Nguyên – Dậy ăn cháo kìa mày!

-Đau….thằng này! Đồ bác sĩ biếи ŧɦái! Tao đang là bệnh nhân đấy nhé! – Nguyên cáu, quát lên.

-Hơ, mày còn sức để quát như thế thì còn khỏe chán, chưa phải là bệnh nhân đâu! Hahahaha…….

Dương cười khoái chí, mặt Nguyên thì đỏ gay lên vì tức giận. Có lẽ biết trước được hậu quả sẽ xảy ra nên Dương ôm cặp chạy trước. Ra đến chiếc xe yêu của mình, anh nghe thấy tiếng hét chói tai của Nguyên từ trong nhà vang vọng:

-MÀY CHẾT ĐI! THẰNG KHỐN NẠN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Dương lại cười phá lên. Anh mở cửa xe, ngồi vào trong và khởi động máy. Lúc vòng xe lại, anh thấy bóng dáng chiếc xe đen đã bám theo mình và Bảo Trân lúc nãy đang chạy với vận tốc cao, chỉ cách ngôi nhà 200m. Nhưng may là một nửa căn nhà này bị che khuất bới 1 vách núi cao, nửa còn lại thì hướng ra biển nên ko dễ thấy. Dương phóng xe chạy đi. Xe của anh phóng vụt qua chiếc xe đen đó, nhanh như gió. Người con gái trên đó liếc nhìn đằng sau, Dương cũng xoay nửa mặt liếc lại. Cô đã quá sơ hở khi ko đóng cửa sổ lại, Dương thầm nghĩ: “Một cô gái…..cô ta muốn gì?” Anh chống tay lên cửa kính, đeo headphone vào để nghe nhạc rồi bật điện thoại lên và bắt đầu viết tin nhắn gửi cho người có tên “Thằng khỉ”. (=)) )

“Cẩn thận, có người theo dõi!”

Nguyên chau mày khi đọc được tin nhắn vỏn vẹn 6 chữ của Dương. Chẳng lẽ là cảnh sát sao? Ko thể nào. Ngôi nhà của cậu gần biển, khuất sau những ngọn đồi và vực sâu. Thêm con đường nguy hiểm nhỏ hẹp ít người qua lại, ai mà dám đi. Nguyên trả lời tin nhắn bảo “Tao sẽ chú ý!” cho Dương rồi quăng chiếc điện thoại lên đâu giường. Thấy Nguyên ngồi trầm ngâm, Bảo Trân lên tiếng hỏi:

-Anh sao thế? Mệt à? Hay tôi ko nấu ko ngon!?

Chợt tỉnh, Nguyên quay mặt qua định trêu chọc Trân. Cậu làm bộ mặt nhăn nhó:

-Ờ, cô nấu cháo gì mà dở quá vậy? Đã mặn chát, lại còn cay xè nữa, cô muốn gϊếŧ tôi để chiếm đoạt tài sản đó hả?

-Anh nghĩ sao vậy? Tôi mà thèm àk? Nằm mơ đi! Dở thì thôi tôi đem đổ.

Trân quắc mắt lên nhìn Nguyên rồi xụ mặt xuống. Cô đứng dậy cầm tô cháo toan đi ra. Bỗng có 1 bàn tay nắm lấy tay Trân, giọng Nguyên khàn khàn vang lên:

-Ai cho đổ? Ngồi xuống đút tôi ăn, tôi đói rã ruột rồi!

Không để Trân kịp ú ớ gì, Nguyên chồm tới ấn Trân ngồi phịch xuống giường.

-Có tay thì tự ăn! – Trân giận dỗi đặt tô cháo vào tay Nguyên.

-Tôi muốn cô đút! – Nguyên nói, đặt lại tô cháo vào tay Trân rồi tiếp – Tôi vẫn cảm thấy mệt!

Lúc này Trân đành miễn cưỡng chấp nhận đút cho Nguyên ăn thôi. Nhưng……..

-Nè, nóng quá! Sao ko thổi cho nguội vậy hả?

-Trời ơi, sao nguội ngắt vậy?

-Cô xúc cho con cún kia ăn đó hả? Xúc nhiều lên coi!!!

-Sao xúc toàn chỗ nhiều tiêu ko vậy hả? Biết cay ko?

……… Bla…………Bla………

-ĐỦ RỒI NHA!!!!!!!!

Trân quát lên khi Nguyên đã làm vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.

-Làm gì mà quát lên thế? Ảnh hưởng đến thần kinh của tôi thì sao? – Nguyên bịt tai lại, nhăn mặt nói.

-Tại ai chứ! Anh có biết tôi đi đến bệnh viện để kiếm bác sĩ về cho anh mệt lắm ko? Vừa về là phải nấu cháo ngay, đút anh ăn, giờ còn bắt bẻ này nọ nữa…..sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn mà!!!!!

Mắt Trân dần đỏ lên, long lanh nước. Nguyên nhìn vào đôi mắt đó, nó chứa đầy sự lo lắng và mệt mỏi. Cậu cũng nhận thức được rằng mình đùa hơi quá rồi! Khoé mắt Trân xuất hiện 1 giọt nước trong suốt, nhẹ lăn từ từ. Nguyên vô thức đưa tay lau giọt nước đó đi. Cậu kéo đầu Trân dựa vào vai mình:

-Đừng khóc…..tôi xin lỗi!

Trân im lặng, ko nói gì, mắt đã ngấn lệ nói:

-Đừng có xảy ra chuyện gì nữa đấy! Anh mà bị gì, tôi lo lắm…..hức…hức…..

“Cô ấy lo lắng cho mình ư?”

Trong lòng Nguyên như bừng sáng lên, tim cậu cũng đập nhanh hơn 1 cách kì lạ. Môi cậu cong lên tạo thành 1 nụ cười hình bán nguyệt:

-Sao…cô lại lo lắng cho tôi?

Trân ngẩng mặt lên nhìn Nguyên, đôi mắt to tròn vẫn còn đọng nước:

-Tất nhiên! Anh mà bị gì thì ai đem mấy viên đá quý với tiền về cho tôi, ai dắt tôi đi vào nhà người khác chơi vào ban đêm, ai làm việc nhà, ai nấu cơm?.... – Trân nói 1 tràng tỉnh bơ.

“ẦM!!!”

Không biết viên đá từ đâu ra rơi thẳng xuống đầu Nguyên, cậu chết lặng. Thì ra là vì những lý do đó, thế mà cậu cứ tưởng…… Ủa mà tưởng gì nhỉ? Nguyên giận dỗi đẩy Trân ra, nằm xuống giường quay mặt vào tường.

“Hừ, cứ tưởng cô ta lo lắng cho mình lắm…..ai ngờ….”

Trân ngây mặt ra chẳng hiểu gì. Tự nhiên lại dỗi, hắn có bị hâm ko?

-Này, có ăn nữa ko?

-Ứ thèm! – Nguyên ko thèm nhìn, lạnh giọng nói.

-Thật àk?

-Ờ!

-Thế thôi, tôi đem đổ, phí công! Toàn bộ tâm huyết của tôi dồn hết vào đó…..haiz….

-Đứng lại, để lát bàn, lát ăn! – Nguyên nói trống ko, mặt vẫn ko thèm quay lại.

Trân bỗng mỉm cười ranh mãnh, song cô vẫn giả bộ nói giọng buồn thảm:

-Thôi! Tôi ko muốn ép, anh cũng đừng miễn cưỡng.

Nguyên ngồi dậy, quay phắt mặt sang nhìn Trân:

-Tôi bảo để lên bàn, lát tôi ăn. Đây là nhà tôi, tôi có quyền quyết định mọi thứ!

-Giỏi vậy đó hả? Thế tự đi nấu ăn, tự làm hết việc nhà đi. Hứ!

Trân bĩu môi rồi bỏ đi ra ngoài. Nguyên ức chế đấm ầm ầm xuống giường, rồi nằm phịch xuống. Ở bên ngoài, sau khi thay 1 bộ đồ dễ hoạt động hơn, Trân xuống bếp dọn dẹp chén bát, môi khẽ hình thành 1 đường cong dịu dàng. Đôi mắt đen tuyền trong suốt như vừa được gột rửa. Cô ko tức giận gì khi Nguyên nói những lời như thế. Trân biết….vì cô mà Nguyên mới bị bệnh, và cả lần cô được Nguyên cứu nữa, ơn chưa trả thì sao cô giận cậu được.

Xếp chén dĩa lên giá cho thật ngay ngắn, Trân lau tay cho khô, lấy ít bông băng và thuốc ra phòng khách ngồi. Bật TV ngây kênh ca nhạc mà mình thích, Trân mệt mỏi dựa lưng vào chiếc ghế sofa êm mịn nhìn 2 chân của mình (:() Chúng mỏi nhừ……và đau cực kì.

-Hic….giờ mới để ý đến! Đau quá!...... - Mặt Trân nhăn như mếu.

Con cún Anvil đi quanh quẩn rồi nằm xuống, đặt đầu lên chân của Trân dụi dụi, như đang nũng nịu vậy. Trân cúi xuống vuốt ve cái cổ đầy lông của nó 1 lúc. Xong cô đứng dậy đi vào bếp pha một ly sữa. Mùi sữa thơm nồng tỏa ra, làm kí©h thí©ɧ ngay khứu giác của “ai kia” đang nằm trong phòng tự kỉ.

-Hửm? Mùi gì thơm thế nhỉ?

Quăng cái gối ôm sang một bên, Nguyên nhảy phóc xuống giường và đi theo cái mùi thơm ngọt ngào ấy. Vừa mở cửa phòng ra là ngay lúc Trân ngồi xuống ghế, uống một ngụm sữa. Nguyên nhè nhẹ khép cửa lại, chỉ hé ra một chút để quan sát.

-Haiz, cứ như muốn gãy chân luôn vậy, đau ko chịu được!

Trân thở dài, đưa tay lấy chai oxi già và ít bông băng. Nguyên nghe sao mà trong lòng thấy nhoi nhói. Cậu nhìn xuống dưới sàn, bàn chân của Trân tim tím lên, còn có nhiều vết trầy rướm máu trông tội vô cùng, lúc nãy cô mặc quần dài nên cậu ko thể thấy, nếu thấy thì cậu đã ko “hành hạ” Trân rồi.

Sau một hồi sát trùng cho vết thương, Trân bỗng bật cười:

-Thôi kệ, như vầy cũng ko sao! Nguyên khỏi bệnh là mừng rồi, đau thế nào cũng chẳng sao!

Nguyên tròn mắt ngạc nhiên. Trân còn có cái ý nghĩ như thế sao? Bản thân mình bị gì thì ko lo, chỉ biết lo cho người khác. Nguyên cảm thấy có lỗi vô cùng. Cậu mở cửa ra, lê tấm thân cao gầy của mình đi ra phòng khách.

Trân thấy Nguyên đi ra thì giật mình, nuốt vội ngụm sữa vừa uống, lấy cái gối đệm kế bên che chân lại, lúng túng hỏi:

-Sao…anh ra đây….làm gì?...Ko nghỉ ngơi đi!?

Nguyên ko đáp lại mà giật phăng cái gối đệm ra. Trân hoảng loạn nhìn Nguyên như một con thỏ yếu đuối đang đứng trước một con sói gian xảo. Nhìn những vết thương trên đôi chân trắng ngọc ngà kia, Nguyên xót xa vô cùng. Cậu ngồi quỳ xuống đối diện với Trân, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên, dịu dàng hỏi:

-Có đau lắm ko?

Trân ko còn cách nào để giấu liền miễn cưỡng gật đầu, cô đang chờ Nguyên xả cho một trận. Nhưng ko, cậu bóp nhẹ lòng bàn chân của cô, Trân nhăn mặt la lên:

-Nguyên…đau…..

-Sao ngốc vậy hả? Cô có thể gọi taxi mà! – Nguyên vẫn ko nhìn Trân, gằn giọng nói.

Trân lắp bắp trả lời như một kẻ tội đồ đang trả lời thẩm phán:

-Tôi…ko thấy…chiếc taxi nào cả. Thấy thì tôi có ngoắc tay xin đi nhưng họ vẫn cứ chạy bon bon…..

-Khốn thật! – Nguyên nghiến răng, trong lòng đang thầm **** rủa bọn tài xế taxi vô tâm.

-Ơ, sao anh lại mắng tôi? – Trân cứ tưởng Nguyên **** mình liền phản bác lại.

-Ko…tôi đâu có nói cô, tôi đang mắng mấy ông tài xế taxi đấy mà!

-Hìhì.

Trân che miệng cười. Ngó 2 má hồng hồng trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia, Nguyên cũng cười theo, nhưng chỉ là phớt qua, như một cơn gió vậy. Bôi thuốc xong cho Trân, Nguyên leo lên ghế ngồi cạnh cô. Cảm giác khó chịu lại vây lấy cậu, có thể là do nắng nóng, kì sau phải mua máy điều hoà mới được. Nguyên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Trân kéo tay áo Nguyên và nói:

-Nếu anh mệt, thì nằm xuống đây đi!

Nguyên nhìn Trân 1 lúc, rồi trề môi:

-Gối đầu lên đùi cô ák? Ko biết ngượng àk? Với lại đùi cô toàn là xương thì nằm có khi mệt thêm. Tôi thà nằm cái gối trong phòng hơn!

-Anh nói đùi ai toàn xương thế hả? Ko nằm thì thôi, tôi cũng chỉ hỏi cho có lệ.

Trân phồng má, đánh vào vai Nguyên 1 cái rồi cầm ly sữa lên uống tiếp.

“Đúng là đồ trẻ con!”

Nguyên phì cười khi thấy Trân có biểu hiện dễ thương như thế. Nói ko thèm thế thôi chứ rốt cuộc cậu cũng nằm xuống, gối đầu lên đùi Trân, nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy êm, và…..tim đập nhanh hơn. Mùi hương hoa tử đinh hương trên người Trân lan tỏa ra làm Nguyên thấy dễ chịu vô cùng. Đây…….là cảm giác gì?

Bây giờ là 3 giờ chiều, trời vẫn còn nắng, nóng hừng hực như lửa. Nhưng bên trong căn nhà nhỏ được hoa giấy bao quanh khuất sau những ngọn núi kia lại ko cảm thấy nóng mà lại cảm nhận được sự yên bình. Hai con người ở trong có những cảm xúc lạ lùng vây lấy…………..

“Nếu em không ở đây cạnh anh nữa…… Anh có buồn không?”

3 ngày sau…….

*Trường Đại học Banwa – Khoa Thời trang:

-Bản thiết kế của Kim Thư rất đẹp, phù hợp và có sáng tạo, cô rất thích! Các em nên học tập Kim Thư nhé!

Cả lớp vỗ tay rào rào hưởng ứng lời nói của cô giáo. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên: khen có, ganh tị có…v…v…. Thư nhếch mép cười ra vẻ hài lòng rồi yểu điệu cầm lấy bản thiết kế của mình bước về chỗ ngồi.

Sau cái ngày biết được Hoàng Hạ Quyên vẫn còn sống, dã tâm diệt trừ của Bảo Kim Thư càng dâng cao hơn. Nụ cười mưu mô thường ngày bị mất nay đã trở lại. Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, Kim Thư thu lại các bản thiết kế của mình đang nằm ở trên bàn rồi nhanh chóng đi ra khỏi lớp. Những cô tiểu thư “cùng cảnh ngộ” với cô cũng vội vàng chạy theo, vui vẻ bắt chuyện.

-Kim Thư giỏi thật, bản thiết kế của bạn đẹp lắm!

-Hơ, tôi là ai nào! – Thư vênh mặt đưa tay lên vuốt tóc kiêu kỳ.

Họ huyên thuyên đủ thứ 1 hồi, thì có 1 cô gái reo lên:

-A, là anh Hải Thanh khoa Kinh tế Tài chính kìa, dễ thương quá àk! Bên cạnh cũng có chàng nào đó cũng đẹp trai cực!

Kim Thư đảo mắt nhìn theo, đứng sững lại. Kia đúng là Nguyễn Hải Thanh người cô yêu, và bên cạnh là…….Hoàng Nhật Anh. Chẳng phải hắn đã về Mỹ rồi sao?

Hải Thanh và Nhật Anh lạnh lùng đi giữa hành lang, ko thèm để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh. 2 người họ bước qua Kim Thư, Nhật Anh liếc mắt nhìn cô vô cảm. Và một nụ cười thành tiếng nhỏ nhất vang lên bên tai Kim Thư. Thư mím môi lại: “Bị đưa vào tầm ngắm rồi sao? Ko thể như vậy được! Chắc hắn làm vậy để làm mình hoảng thôi. Mặc kệ đi Bảo Kim Thư, ko sao hết, mày ko bị lộ đâu!”

Tự an ủi mình xong, Thư cùng đám tiểu thư yểu điệu kia tiếp tục bước đi.

-Thư à, tối nay có đi đâu chơi ko?

-Các cô cứ chuẩn bị đi, tối nay đến Raiyi, tôi bao hết! – Thư nói với đám bạn, bật cười. Ko quan tâm đến mấy đưa con gái kia thích thú thế nào, đôi mắt của Kim Thư ánh lên ngọn lửa hận mãnh liệt.

“Hoàng Hạ Quyên, mày đừng hòng thoát khỏi tay tao!"