Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Thất Lạc

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
“CHOANG”

Sau tiếng vỡ chát chúa vang lên, nhận ra không có gì xảy ra với mình, Hoàng Hạ Quyên e dè, từ từ mở mắt ra…..

Hình dáng này!?

……….

Tấm lưng gầy quen thuộc…..

Mái tóc màu đỏ ánh tím đặc trưng của con người đó….

Người con trai em yêu thương vô cùng……….

Là anh……thật sao?

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, một người con trai nhảy vào trong căn phòng bằng đường cửa sổ. Cậu nhanh tay chụp lấy chiếc bình hoa ngay góc bệ ném thẳng về phía lưỡi dao sắc nhọn kia. Chiếc bình vỡ tan, một vài mảnh vỡ bay vào mặt kẻ sát nhân khiến ả ta khuỵu xuống đau đớn. May quá! Đến kịp rồi!!!

Người đó thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trông thấy Hạ Quyên đang ôm vết thương nhìn mình trân trối, cậu phóng đến chỗ cô lo lắng hỏi:

-Hạ Quyên, em có sao không? Ơ…..em sao thế?

Gặp lại người mình thương yêu sau một khoảng thời gian xa cách, liệu có cô gái nào giữ nổi bình tĩnh. Tất nhiên Hạ Quyên cũng không phải ngoại lệ, cô không cách nào mà nén chặt cảm xúc được nữa. Cô xúc động dang tay ôm chầm lấy người con trai kia, nước mắt được thể lấn lướt vỡ òa…..

-NGUYÊN!!!!!!!

Nhìn Hạ Quyên khóc nức nở trong l*иg ngực ấm nóng của mình, Đặng Thanh Nguyên không khỏi xót xa. Cậu vòng tay ôm lấy cô, khẽ mỉm cười dịu dàng:

-Được rồi, không là anh chứ là ai! Đừng khóc nữa……nín đi……

-Em nhớ anh….. Biết bao lâu….em không được phép đến gần anh….. Em nhớ anh lắm…… :((

-Hì, thì bây giờ em đang ở gần anh rồi còn gì, nín được chưa tiểu thư?

Nguyên phì cười nói bông đùa. Thật sự cậu cũng đang hạnh phúc lắm! Nếu sáng nay cậu không quyết định trốn đi để đi tìm Hạ Quyên thì lúc này…..có gặp cũng không được nữa. Số cô….vẫn còn may mắn chán.

Bảo Kim Thư buông bàn tay đẫm máu của mình ra khỏi gương mặt. Cô chống tay đứng dậy, loạng choạng không vững. Trông thấy cảnh tượng đoàn tụ hạnh phúc kia trước mắt mình, cô càng cảm thấy gai mắt hơn. Sự phẫn nộ như đã vượt quá giới hạn, cô ta túm lấy can xăng còn một ít hất thẳng vào người Hạ Quyên và Thanh Nguyên.

-Bảo Kim Thư……cô làm trò gì thế?

Hạ Quyên thảng thốt hét lên. Kim Thư tiếp tục nở nụ cười nham hiểm ghê rợn của mình ra. Đút tay vào túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, Kim Thư cười hả hê:

-Hạ Quyên…..khi ngọn lửa này rơi xuống, mày và tên đó…..sẽ xuống địa ngục ngay!

Nguyên chau mày, nhếch môi:

-Đừng có nằm mơ!

Nhanh như cắt, Nguyên hạ người đá văng cái bật lửa đó ra khỏi tay Kim Thư. Nhưng công tắc ngòi lửa đã bị cô ta bật lên trước khi Nguyên đυ.ng vào. Nó văng ngay vũng xăng nơi góc phòng, ngọn lửa bùng lên nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, lữa đã lan rộng theo dấu xăng đã có sẵn. Nguyên lập tức quay ra đằng sau chạy về che chở cho Hạ Quyên không bị ngọn lửa bùng lên.

-Mau đi vào phòng tắm xối nước lên người đi……nhanh lên!

-Nhưng….còn anh!? :-S

-Anh không sao, đi vào đi!

Vừa đẩy Hạ Quyên vào bên trong phòng tắm, Nguyên bỗng thấy nhức nhối chỗ cánh tay trái. Cậu nhăn mặt bóp lấy nó mong sẽ ngăn chặn được cơn đau xuất hiện không đúng lúc. Vì lúc này…..cậu còn phải đối phó với một kẻ sát nhân điên loạn mất hết tính người kia.

-Kế hoạch bất thành, nhỉ?

Nguyên bình thản nhìn Bảo Kim Thư cười cợt. Cả căn phòng giờ đây hừng hực lửa nóng. Một âm thanh vang vọng từ xa đến tai của Nguyên…..tiếng còi xe cảnh sát. Vậy là…..có hi vọng sống rồi!

-Lần này cô không thể thoát được nữa đâu.

-Nếu được thì sao?

-Điều đó hoàn toàn không thể Trừ phi có thánh giáng xuống giúp cô. Mà làm gì có ai thèm giúp, tâm hồn cô bị bao phủ bởi sự tàn nhẫn, xấu xa, ích kỷ và mù quáng rồi.

-Hahaha, nhưng ít ra……mạng sống của người mà Hoàng Hạ Quyên yêu thương…..sẽ thuộc về con quỷ này đấy!

Vừa nói xong, Kim Thư nhặt con dao dưới sàn lên lao thẳng đến. Động tác của cô ta khá nhanh so với một người còn chưa khỏe hẳn như Nguyên. Và một điều không ai ngờ tới…….

Con dao……đâm thẳng vào bụng người con trai tóc đỏ ấy…..một cách lạnh lùng.

.

.

.

.

.

Hạ Quyên vừa mở cửa bước ra bắt gặp cảnh tượng đó, cô trợn tròn đôi mắt vốn dĩ long lanh nay đã nhuốm màu sợ hãi của mình.

-Trời ơi……..NGUYÊN!!!!!!!!!!

Dùng hết sức đẩy mạnh Bảo Kim Thư bật ra xa, Hạ Quyên đưa tay đỡ lấy Nguyên. Nguyên cắn chặt răng rút mạnh con dao quăng qua một bên, máu tuôn ra nhiều vô kể.

-Không…..không được…..

Hạ Quyên dùng tay vớt vát không cho máu rơi xuống sàn, như thể đang cố gắng giữ lấy từng giọt nguồn sống cho Nguyên. Nguyên khẽ cười:

-Đồ ngốc…..anh không sao, đừng có khóc. Vết thương không sâu…..

-Máu nhiều như thế này mà không sao. Cái tên bệnh này….nếu như anh không bị thương…..em sẽ đánh chết anh đấy đồ cây sào di động!

-ĐỒ KHỐN! BỎ RA!!!!

Bỗng nhiên có tiếng hét của Bảo Kim Thư. Hạ Quyên đỡ Nguyên ngồi dậy quan sát xem có chuyện gì.

Một chàng trai lạ mặt đang giữ lấy Kim Thư, mặc cho cô ra sức vùng vẫy, quát tháo. Đó không phải ai khác mà chính là Minh Duy, người hầu cận trung thành tuyệt đối của hung thủ. Hình như……anh ta đang cố gắng nhét vào miệng Kim Thư một viên thuốc gì đó.

-Kim Thư……nuốt….và nhanh chạy đi….cảnh sát sắp đến nơi rồi…..

-Không! Tôi phải gϊếŧ được Hoàng Hạ Quyên!!!

Kim Thư cứng đầu với tay quều quào hướng Hạ Quyên đang ngồi. Minh Duy không còn cách nào khác, anh dùng tay đánh mạnh vào gáy Kim Thư khiến cô ngất đi. Việc tiếp theo, Minh Duy dập nát viên thuốc cho nhuyễn ra rồi bỏ vào miệng Kim Thư, anh nhấc họng cô lên để những bụi thuốc rà đường lọt xuống thấm vào các tế bào.

Cả Nguyên và Hạ Quyên đều không hiểu hành động vừa rồi là có ý gì. Vấn đề chính bây giờ là họ muốn thoát ra ngoài, tránh xa những ngọn lửa cháy bập bùng oan nghiệt đang bao vây xung quanh tứa phía.

Chợt….một giọng nói cất lên, nghe sao thật ảm đạm, bi ai:

-Hoàng tiểu thư…..có thể những đau thương mà cô ấy gây ra cho cô đã vượt quá giới hạn đạo lý làm một con người. Nhưng……tôi muốn thỉnh cầu, nói thẳng ra là van xin cô 1 điều……

Do hít phải một lượng khói bốc lên nên Hạ Quyên không nói năng được câu nào. Cô nhướng mắt quan sát tất cả hành động của Minh Duy. Anh ta muốn xin cô điều gì?

Nếu là tha thứ….thì chắc chắn là không thể. Vậy rốt cuộc……

Minh Duy ôm ghì lấy thân thể của Bảo Kim Thư vào lòng. Trên đôi mắt màu đen huyền ẩn chứa nét đẹp lành lạnh của mặt trăng hiện diện một giọt nước nhỏ li ti. Nó vương vấn quyến luyến một lúc rồi nhẹ nhàng rơi xuống hòa quyện, tan dần với xăng. Anh không nhìn Hạ Quyên mà nghẹn ngào nói bằng chất giọng thành khẩn.

-Cầu xin cô…….hãy tố cáo tôi là kẻ chủ mưu!

Lời nói cay đắng của Minh Duy khiến Hạ Quyên kinh ngạc mà quên bẵng đi mình đang ở trong tình cảnh gì. Kể cả Nguyên, cậu cũng không muốn tin vào điều mình vừa nghe được.

Minh Duy bế Kim Thư đứng dậy. Anh liếc đôi mắt khổ sở của mình về phía hai con người vô tội mà mình sắp làm hại……

Quay đi…….

.

.

.

Cánh cửa đóng lại…….tiếng khóa chốt vang lên!

-Này…..mở cửa ra! Tên điên kia, làm cái trò gì vậy hả???

Mặc kệ vết thương vẫn chưa cầm được máu ở trên bụng, Nguyên bật dậy đập tay rầm rầm vào cánh cửa.

-Chết tiệt, hắn khóa cửa rồi! Hạ Quyên, em……..

Khói lửa mù mịt lan tỏa dày đặc hút hết không khí bên trong căn phòng. Hạ Quyên bịt miệng ho sặc sụa, cô quỳ sụp xuống sàn, tay giữ lấy thành giường:

-Nguyên…..em….em khó….thở…….

-Lấy cái gì đó che lại đi……đừng hít khói!

Nghe lời Nguyên, Hạ Quyên gật đầu rồi lấy đại chiếc áo khoác được treo trên móc.

-Tức thật!

Nguyên bực bội đấm mạnh vào nắm cửa, thế mà nó vẫn “bình chân như vại”. Mắt cậu dần hoa đi……là do khói bốc lên ngùn ngụt trong phòng…..hay do sức chịu đựng của cậu đã đến giới hạn? Vết thương trên bụng vẫn tiếp tục rỉ máu…..

“Không được…..phải cứu Hạ Quyên ra ngoài…….bây giờ không phải là lúc mình chịu thua mấy thứ vớ vẩn này!”

Minh Duy bế Bảo Kim Thư đặt lên bộ sofa ở phòng khách. Lửa đã bắt đầu lan rộng, nếu không nhanh, thì trong vòng vài phút nữa cả hai người cũng sẽ bị thiêu rụi mất.

Bảo Kim Thư vẫn chưa tỉnh dậy. Minh Duy ngồi phịch xuống sàn cạnh nơi cô nằm, anh mệt mỏi đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Dáng vẻ một kẻ sát nhân tàn bạo hoàn toàn biến mất khỏi thân xác Kim Thư, kia..….chỉ là một nàng công chúa xinh đẹp đang chìm trong trạng thái hôn mê sâu.

Ngắm nhìn Kim Thư vài giây, Minh Duy cảm thấy cõi lòng mình tê tái.

Đau đớn xót lòng……một vết thương có sẵn…..nay còn bị khoét rạch thêm.

Một lát nữa thôi, cảnh sát sẽ ập vào đây…… Minh Duy sẽ nhận hết mọi tội lỗi mà người con gái anh yêu đã tạo nên bấy lâu.

Ngu ngốc……đúng không?

Một tên hầu cận như anh nào dám mơ tưởng được nên duyên đôi lứa với cô tiểu thư cao sang quyền quý đang nằm đó……. Nhưng thật sự, Minh Duy đã yêu cô ấy…… Từ lâu lắm rồi……

14 năm trước…….

-Bắt lấy nó!

-Phải tìm cho được thằng ranh con đó cho tao. Khốn kiếp. Dám bỏ trốn, quả là gan cùng mình mà! X-(

Một đám đàn ông mặt mày giang hồ bặm trợn tay cầm đủ loại hung khí, thân thể chi chít những hình xăm mãnh thú vừa dáo dác tìm cái gì đó vừa văng tục cay cú.

-Thôi, khuya rồi, mai tìm tiếp. Tìm được rồi phải đánh gãy chân nó!

-Tụi bây, về!!!

Bọn giang hồ kéo nhau đi về. Khi sương đêm trở nên dày đặc, một cậu bé khoảng 9 tuổi ngồi co ro trong góc tối của một con hẻm vắng. Trên khắp hai cánh tay, hai chân của cậu, thậm chí là vùng mặt hiện diện những đường hằn xước đỏ, tróc da mưng mủ, sưng tấy lên, có chỗ vẫn còn chảy máu. Trông cậu bé gầy đến nỗi cứ tưởng cậu là một bộ xương di động được đắp lên một bộ da cho có dạng người. Cậu bé đó……chính là Minh Duy!

Nhưng khi ấy……cái tên Minh Duy chưa hề tồn tại.

Lục trong cái túi áo rộng thùng thình rách rưới ra một mẩu bánh mì khô khốc, cậu bé nhai vội vã như bị bỏ đói lâu ngày. Nhưng đúng là cậu bị bỏ đói thật! Từ ngày bị bán đến địa ngục trần gian kia, việc bị đánh đập, không cho ăn uống xảy ra như cơm bữa.

Lót dạ cho đỡ đói xong, cậu bé nhỏ thận trọng nhìn dáo dác xung quanh một lúc rồi mới bước ra ngoài. Giữa phố xá đông đúc, bộ dạng nhỏ thó run cầm cập vì lạnh của cậu khiến nhiều người đi đường không khỏi xót thương.

“Phịch”

Một vật gì đó rơi xuống đất ngay trước mặt cậu. Một chiếc ví. Ngẩng đầu lên nhìn cái người vừa đánh rơi đang bước nhanh, cậu lại ngó xuống chiếc ví. Nhặt nó lên, cậu bé nhỏ vụt chạy đi về phía trước, mong sẽ đuổi kịp được người đàn ông kia. Từ xa, người đàn ông ấy chuẩn bị bước lên chiếc xe hơi đen tuyền nhẵn bóng sang trọng. Cậu gọi to:

-Chú ơi…..khoan đã!

Người đàn ông kia lập tức ra hiệu cho vệ sĩ của mình khoan đóng cửa xe. Vẻ mặt của ông hơi ngạc nhiên khi trông thấy một thằng nhóc xa lạ ăn mặc nhếch nhác chạy đến xe của mình. Ông từ tốn hỏi:

-Cháu gọi chú à?

Cậu bé thở hồng hộc đưa ra chiếc ví lúc nãy vừa nhặt được:

-Cái này…của chú đúng không ạ?

Người đàn ông nhướn mày lên, giống ví của ông như đúc. Nhẹ đưa tay vào túi áo khoác da kiểm tra lại, quả nhiên là không có. Ông nhìn thằng nhóc trước mặt mỉm cười hiền từ:

-Cảm ơn cháu. Đúng là ví của chú! May mà cháu nhặt được, chứ mất thì chú sẽ không biết phải mua quà sinh nhật cho con gái như thế nào nữa.

-Dạ. Chú cho cháu trả. Chào chú!

-Khoan đã cháu......

-Dạ?

-Cháu.....có muốn đi mua quà chung với ta không? Có trẻ con chắc sẽ dễ mua hơn.

-Ơ.....được ạ?

-Hì, cháu lên đây!

Nở một nụ cười hiền hậu xong, người đó nhích vào trong một bên, tay vỗ vào chỗ ghế trống bên cạnh. Được ngồi chơi trên chiếc xe hơi đắt tiền, con nít đứa nào mà chẳng thích. Cậu bé nhanh nhảu nhảy phóc lên xe trong tâm trạng vừa lo sợ, vừa phấn khởi. Xem ra, phấn khởi thắng rồi! :P

-Gia đình cháu đâu? Sao cháu lại lang thang ngoài trời đông lạnh như thế này!?

Nhận được lời hỏi han từ ông chú lạ mặt, cậu bé cúi mặt, đậm buồn. Trông dáng vẻ của cậu nhóc như vậy, người đàn ông kia không hỏi thêm gì nữa mà chỉ khẽ xoa đầu nó. Nhìn kỹ nó cũng khá đáng yêu, chỉ tội là quá gầy.

-Ông chủ, đã đến cửa hàng đồ chơi! – Người tài xế ngồi trước lên tiếng thông báo.

-Được rồi, cậu tấp xe vào đi!

Chồm người qua mở cánh cửa xe, ông chú cười hiền:

-Cháu xuống đi nào.....

-A, dạ!

Trước mặt cậu bé bây giờ là một cửa hàng đồ chơi đồ sộ đứng sừng sững như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích. Mấy chú hề đứng bên ngoài tung hứng quay vòng những quả bóng nhỏ xinh, làm một số trò vui cho trẻ nhỏ xung quanh. Khuôn mặt lồ lộ vẻ háo hức của cậu hiện lên ngay lập tức. Một bàn tay to chắc bỗng đặt lên vai cậu:

-Ta vào thôi!

Ông chú đó đi trước, cậu bé lẽo đẽo chạy theo sau. Nhìn những đứa trẻ xung quanh được bố mẹ cho mặc váy áo xúng xính đi sắm quà, cậu không khỏi tủi thân. Từ lúc được sinh ra, chưa bao giờ cậu được như thế.

Gần đến cửa, một cô gái trẻ trung xinh xắn mặc bộ đồ phục vụ búp bê đứng bên trong kéo cánh cửa ra và cúi đầu chào khách. Đối với một đứa trẻ bị nhốt lâu ngày không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mọi thứ ở đây thật quá lạ lẫm!

“Tòa lâu đài” này rộng lớn kinh khủng, đi mỏi nhừ cả hai chân mà vẫn chưa hết. Người đàn ông kia đi đến đâu là chọn một đống đồ chơi bỏ vào giỏ (của cửa hàng). Chắc ông ta rất cưng con gái của mình. Nhìn là đủ biết rồi! Cậu nhóc nhỏ của chúng ta cũng ngắm mấy mô hình siêu nhân, gấu bông.....đến ngẩn ngơ hoa mắt. Đi thêm khoảng 30 phút nữa, ông chú bỗng dừng lại, đặt cái giỏ đầy ắp đồ chơi xuống, nhìn cậu bé nhẹ nhàng nói:

-Bây giờ thế này nhé.....chú nhờ cháu một việc!

-Dạ! – Cậu gật đầu lia lịa.

-Hì, ngoan lắm – Ông xoa đầu cậu rồi nói tiếp – Cháu chọn ra hai món quà, một là cho con gái, hai là cho con trai giúp chú nhé! ^^

-Ơ.....xin lỗi chú....cháu không biết!

-Không sao, cứ chọn món nào cháu thấy thích!

Ngập ngừng một hồi, cậu bé cũng chịu ngồi xuống lục lọi xem xét săm soi từng món đồ bên trong giỏ. Người đàn ông kia nhẫn nại chống cằm chờ đợi, cứ như.....một người cha đang đợi cậu con trai bé bỏng của mình lựa chọn đồ chơi vậy.

Một lúc lâu sau, cậu bé nhỏ chìa ra hai món quà mình ưng ý nhất:

-Đây ạ, cháu chọn xong rồi.

Một hộp nhạc có hai chỗ trống để l*иg ghép tấm ảnh nào đó......

Và......

Một cây súng có kiểu cách khá lạ......hình dạng giống như mấy con quái vật có tạo hình phức tạp đáng sợ trong mấy bộ phim siêu nhân.

Cầm lấy 2 món đồ từ tay cậu, ông chú kia (lại) cười:

-Được rồi, cảm ơn cháu. Ta ra tính tiền thôi!

...........

-Đây, tặng cháu!

Ông chú tốt bụng đưa ra một gói quà màu tím nhạt được tô điểm bởi các ngôi sao màu vàng lấp lánh trước mặt cậu bé. Cậu lắc đầu nguầy nguậy từ chối:

-Cháu không dám nhận......

-Nhận đi cho ta vui, xem như ta cảm ơn cháu vụ chiếc ví – Ông đặt món quà vào tay cậu rồi đánh trống lảng ngay – Nhà cháu ở đâu ta sẽ đưa về?

-Cháu không có nhà!

Lời nói chắc nịch của cậu bé nhỏ khiến ông chú tỏ vẻ ngạc nhiên bằng cử chỉ mở tròn xoe hai con mắt. Không những thế, khi nhắc đến chữ NHÀ, hình như biểu cảm trên gương mặt của thằng bé không được vui, thậm chí là trong ánh mắt, có nỗi sợ hãi ẩn chứa lập lờ.......

-Sao lại như vậy?

-Theo cháu được biết thì.....sau khi sinh ra, ba mẹ đã bán cháu vào nơi ấy để lấy tiền chơi bài bạc..... Nó là một nơi rất đáng sợ.... Ở đó cũng có nhiều đứa như cháu. Sẽ thường xuyên bị đánh đập, bỏ đói nhiều ngày nếu đứa nào cố tìm cách bỏ trốn hay cãi lời. Lên 3 tuổi cháu đã bị như vậy. Tối nay.....cháu liều, trộm một mẩu bánh mì trong nhà bếp rồi trốn đi. Mấy người giang hồ của bà chủ thuê canh chừng bọn cháu biết được đuổi theo....nhưng may....cháu trốn vào một con hẻm nhỏ tối nên thoát được.

Vừa kể, nước mắt của cậu bé tuôn ra ào ạt, nức nở không ngớt. Người đàn ông kia nghe xong thì đảo mắt xuống chỗ những vết thương chi chít trên người cậu. Tội nghiệp! Mới tí tuổi đầu mà đã bị lũ người mất nhân tính đối xử tàn tạ như thế này.......

-Được rồi, nín nào! Con trai gì mà mít ướt thế!? Nếu ta nhận cháu về làm con......cháu có đồng ý không? Không thì ta gửi cháu vào cô nhi viện cũng được. Ở đó cũng sẽ chăm sóc cho cháu đàng hoàng.

Nụ cười hiền trên gương mặt đầy không gợn chút khó chịu, khinh bỉ cơ hồ làm ấm áp khoảng không gian lạnh lẽo tiết trời đêm.

Một đứa trẻ......

Không được hưởng một chút gì gọi là yêu thương từ lúc lọt lòng.......

Nay lại có điều may mắn này......

Có người muốn nhận đứa bé này là con......

Nhưng......lỡ lại bị đánh!?

ĐÁNH!

Bất giác cậu bé lùi lại lắc đầu hoảng loạn. Những hình ảnh đòn roi, dây điện, tuýp sắt...v..v.... tàn nhẫn giáng xuống thân thể trẻ con của bọn buôn bán người chốc chốc lũ lượt tái hiện. Cậu co người ngồi bệt xuống đất........

-Không.....đừng đánh......

-Ta đâu đánh cháu đâu....cháu sao thế?

Hành động lạ lùng của thằng bé đáng thương đó khiến người đàn ông vô cùng lo lắng và khó hiểu. Ông tiến lại gần từng bước chậm......nhẹ nhàng từng cử chỉ một.......

Một vòng tay xiết bao ấm áp.......

-Ngoan......không ai đối xử với con như vậy nữa cả.....có ta ở đây!

Bấu chặt lấy cánh tay của ông, cậu bé như cảm nhận được sự an toàn chắc chắn. Nó áp mặt vào đó mà khóc thút thít. Bất hạnh đã thực sự kết thúc chưa? Người này.....có đáng tin hay không? Ông ấy......có nụ cười hiền tỏa sáng như một đại thiên thần giáng thế........

Minh Duy.

-A, ba về!!!!! ~

Ngay khi chiếc xe hơi vừa tắt máy, một bóng dáng bé nhỏ tay ôm một con gấu bông màu hồng đáng yêu chạy ùa từ trong nhà ra. Chất giọng dễ thương đó thật khó tả!

Trên đường về, người đàn ông ngồi cạnh tôi lúc này đây đã nói đôi chút về mình cho tôi biết. Ông tên là Bảo Minh, ông chủ của một nhãn hiệu thời trang lớn mang tên của mình. Lúc ông hỏi tên tôi, tôi chỉ biết im lặng. Bởi vì tôi không có tên.

Lúc còn ở cái “địa ngục” kia, không đứa nào biết tên đứa nào, một số ít thì có sẵn do ba mẹ đặt. Còn mấy đứa bị bán kể từ khi sinh ra như tôi thì không được đặt tên. Ngày qua ngày chỉ có “Này!”, “Thằng kia”....v..v....

-Đó là con gái bé bỏng của ta đấy. Nó mới 4 tuổi thôi, nhỏ hơn cháu 5 tuổi.

-Dạ.

Tôi gật đầu đáp. Người tài xế mở cửa bước ra rồi đi vòng qua mở cửa xe cho chú Minh, tôi cũng đi ra theo. Xuất hiện trước mặt tôi lúc đó, là một cảnh tượng tôi chưa được nhìn thấy bao giờ.

Bóng dáng chạy lăng xăng tôi loáng thoáng thấy vừa rồi là một bé gái mặc chiếc đầm màu trắng cực xinh, trên đầu có cái một chiếc nơ màu xanh lá. Nó nhảy phóc vào lòng, ôm cổ chú Minh cười hồn nhiên:

-Ba ơi, hôm nay là sinh nhật của Thư đó, ba có mua gì cho Thư không?

-Công chúa của ba, tất nhiên là có rồi. Ngoan nào, giờ con xuống chào anh đi con. Từ giờ anh ấy sẽ phụ mẹ chăm sóc con đấy.

Chú Minh đặt cô bé tên Thư ấy xuống rồi quay sang nhìn tôi mỉm cười. Bé cũng nhìn theo hướng của ba mình. Trông thấy người lạ, bé ngơ ngác chỉ tay vào tôi và hỏi:

-Anh này là ai vậy ba?

-Anh ấy sẽ trở thành một thành viên trong gia đình mình, coi như con có thêm một người anh để yêu thương. Con có muốn nhiều người thương mình hơn không?

-Có ạ. – Con bé cườp híp mí lại, hai bầu má phúng phính hồng hồng.

-Thế thì lại chào anh đi! – Chú Minh cười hiền rồi đẩy con bé về phía tôi.

Bộ dạng bước đi lon ton của con bé khiến tôi không khỏi buồn cười. Đáng yêu quá! Đúng là con nít! Tôi khẽ cười nhìn nó, lí nhí chào. Nó vô tư nắm tay tôi, cười rất tươi:

-Em chào anh. Hôm nay là sinh nhật của em, anh cùng chơi với em nha! :’x

Một cảm giác kì lạ chạy xẹt qua.......

Ấm áp lạ...... giống như lúc chú Minh ôm tôi khi nãy......

Tôi mỉm cười nhẹ đáp lại:

-Chào em!

Vì là sinh nhật của em nên cả hai đứa được đặc cách cho thức khuya. Mẹ của em chấp nhận tôi rất nhanh, theo nhận xét của tôi thì tính cách của bà có vẻ hơi phóng khoáng, nhưng hiền lành, hết mực yêu thương trẻ con. Bằng chứng là mẹ em “xung phong” tắm cho tôi, dù tôi đã từ chối vì....mắc cỡ. Rồi chăm chút cho ăn từng món ngon tôi chưa bao giờ được nếm, đến nỗi em phải phồng má lên ghen tị.

Tôi cũng biết được tên của em một cách đầy đủ. Em có một cái tên nghe rất đẹp và kiêu: Bảo Kim Thư. Và em là một nàng công chúa chính hiệu khi được sống trong sự yêu thương, cưng chiều của ba mẹ.

Cơn buồn ngủ bắt đầu chiến trận xâm lăng của chúng khi rắc bụi ngủ lên mắt tôi và em. Sau khi bế cô bé đưa vào phòng ngủ, chú Minh bước ra và ra hiệu cho tôi đi theo. Dụi mắt cho tỉnh táo một chút, tôi bước vào căn phòng của chú. Bên trong, mẹ của em cũng đã ngồi sẵn ở đó.

-Con không có tên, phải không? – Mẹ em lên tiếng dịu dàng.

-Dạ. – Tôi lễ phép trả lời.

-Hì.....ta muốn đặt cho con một cái tên, con chịu không? Chứ ai lại không có tên.

Chú Minh gật gù nói. Nghe xong mắt tôi sáng rực lên:

-Thật ạ!?

-Đúng vậy, con muốn như thế nào?

-Sao cũng được ạ! ^^

Cứ ngồi đó cười “tự kỷ” cho đến khoảng 15 phút sau, chú Minh xoa đầu tôi:

-Là Minh Duy, được không nhóc?

-Minh Duy?

-Ừ, tượng trưng cho sự bình yên. 9 năm trở về trước cuộc đời con không còn liên quan gì đến hiện tại và tương lai nữa. Và ta mong con....có thể chăm nom cho bé Thư khi vợ chồng ta bận việc không ở nhà thường xuyên được.

Chăm nom cho em? Một chút kinh nghiệm trông một đứa bé 1 tuổi còn chưa có huống chi 1 đứa 4 tuổi như em. Nghĩ vậy thôi chứ chẳng hiểu sao cái miệng tôi lại trả lời một nẻo:

-Con sẽ cố gắng!

Chú Minh nhẹ nhàng xoa đầu tôi lần nữa rồi dắt tôi về phòng của mình. Căn phòng màu tím nhạt dành riêng cho tôi còn rộng gấp đôi cả cái địa ngục trần gian kia. Những đồ dùng cần thiết đều có hết không thiếu một thứ.

-Từ giờ nó sẽ là phòng của con! Ngủ ngon nhé! :-*

Chú Minh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi rồi đóng cửa phòng lại. Sung sướиɠ nhảy phóc người lên chiếc giường êm ái. Lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu như thiên thần của bé Thư, tôi lại mỉm cười dịu dàng.

Tôi sẽ được sống chung nhà với một thiên thần.......

Thiên thần mang tên Bảo Kim Thư!

...

-Lúc ấy......em là thiên thần mở lối chiếu sáng cuộc đời tăm tối của tôi!

Tiếng chân chạy đến rầm rập từ bên ngoài khiến Minh Duy quay đầu về phía cánh cửa chính.

Hờ.....lực lượng hình sự...... Mọi chuyện kết thúc rồi.

Nhìn Kim Thư thêm lần nữa, Minh Duy chồm người đến đặt một nụ hôn lên bờ môi hồng của cô. Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của anh vang lên đều đều:

-Nhất định em phải sống tốt nhé, thiên thần!

Lời nói cuối của anh vừa dứt, đội cảnh sát đã phá được cửa và ập vào....... Hàng chục mũi súng chĩa thẳng vào người con trai đáng thương đó. Nhưng gương mặt anh không hề biểu lộ một chút gì gọi là sợ hãi cả. Anh đang mỉm cười!

“Két!”

“Cạch”

Hải Thanh cùng những người khác 10 phút sau đó mới đến nơi. Minh Duy và Bảo Kim Thư đã bị áp giải lên xe cảnh sát đưa về sở. Cảnh tượng trước mặt tất cả mọi người là ngôi biệt thự xa hoa đang vùi ngập trong ngọn lửa oan nghiệt. Trông thấy Nhật Anh thấp thoáng từ xa, Hải Thanh lập tức lao đến hốt hoảng:

-Nhật Anh....Hạ Quyên đâu!?

-Ở bên trong, nhưng không thể vào được!

Hải Thanh bàng hoàng ngước mắt lên nhìn tầng lầu có phòng của Hạ Quyên, sốt ruột khôn cùng. Cô đang gặp nguy hiểm ở bên trong, mà anh lại đứng chôn chân tại chỗ ngoài này sao. Không thể được!

-Tôi mượn cái vòi!

Bất ngờ Hải Thanh giật lấy một cái vòi nước của anh lính cứu hỏa và xối lên người mình. Toàn thân anh ướt nhem, nói rõ mồn một:

-Tôi sẽ vào cứu cho được Hạ Quyên, tôi không thể để cô ấy ở một mình trong đó.

-Đừng! Hải Thanh!!!!! – Liễu Phi hét lên.

Nhưng không kịp….chẳng mấy chốc Hải Thanh đã biến mất sau tấm màn lửa hung tàn.

-Cố gắng dập tắt lửa đi….và cứu họ…. – Lưu Tử Kiên ra lệnh và đi lại cầm vòi nước tiếp sức xịt thẳng vào ngôi nhà. Sức nóng kinh khủng khiến da dẻ những người ở gần phồng rộp lên….Nhật Anh đẩy các chị lùi ra xa để tránh bị lửa vây gây hại.

Nguyên! Đừng như vậy nữa mà….anh sẽ chết mất!!!

Tiếng gào khóc của người con gái ngồi bệt dưới sàn nhà vang lên ngắt quãng khó khăn. Cô muốn ngăn người con trai kia không dùng tấm thân gầy lại đang bị thương của mình nện liên tục vào cánh cửa gỗ cứng đầu. Máu tươi từ bụng của Nguyên cứ tứa ra nhỏ xuống sàn, lửa nóng đang bén gần đến chỗ cậu đứng rồi. Thật sự…..không thể chịu nổi nữa…..

-Nguyên!!!!

Hạ Nguyên hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Thanh Nguyên khi cậu không còn một chút sức lực nào. Trước mắt cậu lúc này đây hoàn toàn mờ nhạt như chuẩn bị tan vào khoảng hư vô xa lạ.

-Anh xin lỗi…..Hạ Quyên……

-Hức…..sao anh lại xin lỗi chứ……em mới phải xin lỗi anh……vì em mà anh bị liên lụy…… - Hạ Quyên bật khóc nức nở.

-Ngoan nào…..anh sắp phá cửa được rồi, một chút nữa thôi….là em được an toàn.

-Không! Hai đứa đều phải được an toàn. Mình sẽ cùng thoát ra….

Dứt lời, Hạ Quyên loay hoay tìm thứ gì đó có thể đập nát được chốt cửa. Nguyên yếu ớt nhìn cô…..khóe mắt cậu long lanh một giọt nước nhỏ….lặng lẽ chảy dài xuống má. Nhào đến ôm chầm lấy Hạ Quyên, Nguyên ôm rất chặt. Hạ Quyên đau lòng giữ lấy cánh tay vẫn còn bó băng trắng toát của cậu mà cắn môi nghẹn ngào.

-Hạ Quyên! Anh……yêu em!

Hạ Quyên im lặng trong vô thức, cô chỉ biết dồn nén cảm xúc của mìnhkhông bị vỡ ra và xoay người lại đáp trả cho Nguyên một nụ hôn đầy xót xa.

-Chúng ta sẽ thoát ra được…..em không để cho anh chết đâu!

Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại…..

Tay vẫn ôm chặt lấy người con gái mình yêu thương nhất……

Một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi…..bây giờ có chết……cũng mãn nguyện lắm rồi!

.

-Làm sao lên đến phòng Hạ Quyên được đây…..?

Hải Thanh đã an toàn vượt qua 1/2 biển lửa tung hoành trong nhà. Nhưng dường như ông trời vẫn muốn “đùa vui” thêm tí nữa, bậc cầu thang đến hành lang có phòng của Hạ Quyên đang bị lửa nuốt chửng không thương tiếc. Muốn qua…..thì cũng có thể sẽ bị phỏng nặng ở phần chân.

Liếc mắt tìm một vật gì đó có thể thế mạng trong giây lát, Hải Thanh tìm được một chiếc khăn trải bàn chỉ mới bị cháy xém. Anh nhanh chóng phất nó lên trải vào đống lửa trước mặt tạo thành bàn đạp rồi phóng thẳng về phía phòng của Hạ Quyên.

Kia rồi!

Khói ở đây bốc ra nhiều nhất…

-Hạ Quyên…..em có ở trong không lên tiếng đi!? HẠ QUYÊN!!!

Đi đôi với giọng gọi của mình, Hải Thanh dùng sức va mạnh vào cửa.

Ở bên trong, nghe được giọng nói khá quen thuộc, lại có tên mình nên Hạ Quyên quay phắt lại, giơ tay đánh vào mặt cửa kêu cứu:

-Chúng tôi ở trong này…..giúp với…..có người bị thương rất nặng!

-Cái gì? Bên trong còn có ai? – Hải Thanh ngạc nhiên hỏi lại.

-Hải Thanh, là anh hả?

-Đúng, là anh!

-Anh mau gọi thêm người đến giúp đi……hãy cứu Nguyên……anh ấy yếu lắm rồi…..

Nguyên. Đặng Thanh Nguyên? Sao cậu ta lại ở trong đó được?

Nhiều điều thắc mắc dồn dập che lấp ý nghĩ của Hải Thanh. Không! Bây giờ không phải lúc để bị mấy thứ đó chi phối. Hải Thanh hét vọng vào:

-Em lùi lại đi, anh phá cửa!

Nhận được hồi âm của Hải Thanh, Nguyên kéo Hạ Quyên lùi về phía sau, ước lượng khoảng cách cửa sẽ đổ.

“Rầm”

Gần 10 giây sau, cuối cùng cánh cửa cũng bị bung chốt và ngã xuống. Hải Thanh đẩy nó qua một bên nhảy vào trong. Khuôn mặt anh nhăn lại khi thấy vết thương đẫm máu trên người cùng thân hình tàn tạ của Nguyên. Nguyên gượng dậy thều thào nói:

-Hải Thanh…..đưa Hạ Quyên ra ngoài mau!

-Không…..còn anh….. – Hạ Quyên níu lấy tay Nguyên.

-Anh không sao….em ra trước đi….anh sẽ ra ngay – Nguyên mỉm cười trấn an cô rồi quay qua nhìn Hải Thanh – Nhanh lên đi…..trần nhà sắp sập rồi!

Hải Thanh ngước mắt lên trần nhà, nó hiện hữu chi chít những vết nứt do sức nóng bốc lên của lửa. Anh bảo Hạ Quyên:

-Hạ Quyên….em ra bên ngoài đứng trước….anh sẽ cõng Nguyên!

-….D…Dạ…..

Vâng lời Hải Thanh, Hạ Quyên đi ra ngoài ngay. Hải Thanh thì cố gắng kéo Nguyên dậy, bất ngờ….một hơi thở phà nhẹ vào tai anh……

-Hãy chăm sóc cho cô ấy… Coi như…..tôi bỏ mạng thay cậu……

Chưa kịp định thần có chuyện gì, thân thể của Hải Thanh đã bị đẩy mạnh về phía cửa ra. Chỗ anh vừa đứng….đang được thay thế bởi đống gạch vữa rơi từ trên trần nhà. Thì ra…. Nguyên biết chỗ đó sẽ sập ngay nếu bước thêm một bước nữa….nên đã đẩy Hải Thanh ra!

Hoàng Hạ Quyên kinh hoàng thét lên:

-NGUYÊN!!!!!

“Tất cả mọi thứ……..đã sụp đổ……..

Em vẫn được an toàn…….

Với anh thế là đủ rồi…..

Chúc em hạnh phúc……Hạ Quyên!”

Văng vẳng bên tai một tiếng nói dịu dàng trầm ấm của người con trai ấy, Hạ Quyên thất thần vùng người ra khỏi Hải Thanh nhấc từng tảng gạch quăng sang một bên. Nước mắt của cô thi nhau chan hòa trong đau đớn…..

-Nguyên….anh không được chết……….em không cho phép anh chết!!!!!

-Hạ Quyên…..chỗ này cũng sắp sụp đổ rồi…..mau đi thôi!

-Không…..em không thể bỏ anh ấy lại đây được……

Không còn cách nào khác, Hải Thanh mặc kệ tiếng la hét chống đối của Hạ Quyên mà nhấc bổng cô lên và chạy thật nhanh xuống nhà. Cô giơ bàn tay với về hướng cửa căn phòng của mình…..nơi người cô yêu vừa bỏ mạng…… Tại sao?

Mọi thứ bắt đầu sụp đổ!

Cả căn biệt thự đang được thần lửa siết chặt ôm trọn vào lòng.

Bên trong…..

Vang vọng tiếng hét ai oán bi thảm của một người con gái…

Gần 2 tiếng sau ngọn lửa tử thần mới được dập tắt hoàn toàn. Ở bên ngoài, một cô gái đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay người thân chạy vào bên trong cho bằng được. Tiếng thét đầy đau đớn và khuôn mặt đẫm nước mắt của cô khiến ai cũng không khỏi xót lòng. Đội cứu hộ bắt đầu vào bên trong tìm kiếm.

Hoàng Hạ Quyên tụt xuống dần rồi ngồi bệt xuống đất do kiệt sức. Nguyễn Hải Thanh nhìn người con gái mình yêu như vậy cũng không kìm được nỗi đau trong tim mình. Anh đã biết……ai là người Hạ Quyên thật sự yêu. Người đó…..không phải là anh!

-Hạ Quyên…..đừng khóc nữa…… Cứ như thế này em không chịu nổi được đâu.

-Huhu…..tại sao lại như vậy chứ? Nguyên…..Nguyên đâu rồi……

-Đội cứu hộ sẽ cứu cậu ta mà….em nín đi!

Hải Thanh ôm chặt Hạ Quyên vào lòng và nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi cô.

Hạ Quyên khóc rưng rức trong lòng Hải Thanh mà đầu óc vẫn lảng vảng hình ảnh khủng khϊếp kia…… Trần nhà sụp thẳng xuống chỗ Nguyên….. Làm sao….cậu có thể sống nổi…?

-Nguyên ơi…….đừng bỏ em…….!

…….

-Họ ra rồi kìa!!!

Nguyệt Uyên kêu to khi nhác thấy bóng dáng của ông đội trưởng đội cứu hộ. Phía sau cũng có vài người đi ra, ai nấy lấm lem tro bụi khắp người. Ông đội trưởng bước đến gần kéo nhẹ nón tỏ ý chào mọi người, Hạ Quyên lập tức buông Hải Thanh ra nhào đến túm áo ông:

-Chú….ơi! Anh ấy đâu?....Anh…..

-Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi……. Trong phòng của tiểu thư bị sập toàn bộ, nhiều loại đá dạng lớn nằm đè lên bịt kín. Tốn khá nhiều công sức mới lật được chúng ra…. Bên dưới chúng tôi chỉ thấy được 1 vũng máu lớn chảy tràn dần dần ra…..

-HẠ QUYÊN!!!

Nghe đến đây, Hạ Quyên không chịu đựng nổi nữa mà ngất xỉu, may là có Nhật Anh đỡ hộ.

-Mau…..đưa chị ấy đến bệnh viện! Việc ở đây để em lo. – Nhật Anh nói.

-Chị sẽ ở lại với em….a, bác sĩ Dương có đi theo chúng ta mà, nhờ anh ta đi. Bác sĩ…..

Nguyệt Uyên định quay qua nhờ Trịnh Văn Dương sơ cứu cho Hạ Quyên thì không biết anh đã biến đi đâu mất tiêu.

-Anh ta đâu mất rồi???

*Trong khi đó, chiếc xe Mercedes màu trắng trang nhã có biểu tượng tia lửa đỏ ở 2 bên hông dừng lại ngay trước cửa bệnh viện Đa khoa Thành phố. Chàng trai cầm lái mở cửa ra rồi quay lại kéo một chàng trai khác lên lưng mình. Chàng trai ấy khắp người bê bết máu, trên mặt cậu có một vết bỏng nặng kéo dài từ vùng trán bên phải đến thái dương. Từng mảng thịt phồng rộp tứa máu không ngừng, nhiều đến nỗi vùng vai của anh chàng kia ướt cả một vũng lớn. Người con trai cõng cậu sau một hồi hô gào y tá ra giúp đỡ thì họ cũng đến. Đặt bệnh nhân lên giường, đám y tá và người còn lại nhanh chóng di chuyển vào phòng cấp cứu.

3 ngày sau…..

“Sau đây là tin tức hot nhất trong tuần này. Hung thủ của vụ ám sát hàng loạt tiểu thư Hoàng Hạ Quyên của tập đoàn Hoàng Quân đã bị bắt. Nguồn tin chúng tôi nhận được từ cảnh sát, hung thủ chính là cô con gái cưng của ông hoàng thời trang Bảo Minh – Bảo Kim Thư cùng người quản gia của mình là Minh Duy. Đây là một tin gây chấn động toàn đất nước bởi sự tàn độc dã man của cô gái xinh đẹp này. Song song với vụ án, cổ phiếu của tập đoàn Bảo Minh giảm như xe không có phanh đang chạy xuống dốc, hàng ngàn nhân viên đưa đơn nghỉ việc. Còn cô Hoàng Hạ Quyên đang được điều trị cả về thể xác lẫn tinh thần, một số người nói rằng có một người bạn vì cứu cô không may đã bỏ mạng trong căn biệt thự bốc cháy. Cảnh sát đang tiếp tục điều tra, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa tin sớm ngay khi có thêm những chi tiết mới……”

“Click”

Hạnh Liễu Phi đưa tay lấy chiếc remote tắt TV đi. Cô lo lắng quay lại nhìn Hạ Quyên mà không khỏi thương cảm. Đã ba ngày trôi qua, Hạ Quyên không hề ăn uống một tí nào dù có bị ép đến đâu. Các bác sĩ chỉ còn cách cho cắm dây truyền nước vào cơ thể để cô không bị kiệt sức. Từ hôm đó đến đây, ngay khi nghe tin không tìm thấy xác của Đặng Thanh Nguyên, Hạ Quyên không hé lấy nửa lời, ánh mắt vô hồn lâu lâu lại ứa nước. Lúc nào, cô cũng ngoảnh ra ngoài nhìn biển từ xa, từng đợt sóng dồn dập vỗ về những kỉ niệm xưa. Càng ngắm càng buồn nhưng càng buồn thì càng ngắm. Đây không phải là một nỗi đau thoáng qua, nó có thể sẽ đeo bám dai dẳng cả cuộc đời cô. Hình ảnh người con trai cô yêu đang mỉm cười khiến trái tim mỏng manh thổn thức của mình lại rỉ máu. Màu xanh nhàn nhạt của biển ban ngày lúc này không phải là màu xanh hy vọng. Nó chỉ báo hiệu trước cho cô một cuộc sống vô vị, hiu quạnh khi tình yêu đã mất.

-Hạ Quyên, chị thu xếp đồ cho em nhé. Bác sĩ bảo hôm nay em được xuất viện rồi.

Đáp lại Liễu Phi chỉ là một cái gật đầu nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu nhìn không rõ sẽ không thấy được. Liễu Phi đứng dậy lặng lẽ thu dọn mấy chai nước dạng 1,5 lít cùng mấy món hoa quả trên bàn. Cô thầm trách mình thật quá tệ hại khi không giúp gì được cho người em gái kết nghĩa đáng thương. Nhìn cảnh này ai mà không đau lòng cơ chứ!

Đang cột lại bịch trái cây để bỏ vào giỏ, chợt tay áo Liễu Phi bị kéo lại. Là Hạ Quyên. Cô nhìn Liễu Phi chằm chằm không chợp mắt, môi he hé mấp máy với chất giọng khản đặc:

-Đến….

Liễu Phi nhíu mày khó hiểu:

-Sao vậy em?

-Đến….cảnh sát!

*30 phút sau:

Hoàng Hạ Quyên bước ra khỏi chiếc xe taxi mà không thèm đợi Liễu Phi trả tiền ở đằng sau. Cô đường hoàng bước vào trong sở cảnh sát, nhẹ nhàng hỏi một anh bảo vệ đứng gần đó:

-Xin lỗi…..Lưu Tử Kiên làm việc ở tầng mấy?

-Anh ấy ở tầng thứ 10, thang máy ở bên kia!

-Cảm ơn.

Hạ Quyên quay mặt đi thẳng, Liễu Phi cũng đã đuổi kịp cô.

-Hạ Quyên, em đến đây để làm gì?

-Em muốn gặp Bảo Kim Thư và Minh Duy!

-Em hay nhỉ? Tại sao lại đi gặp những kẻ muốn gϊếŧ mình chứ???

-Đó là chuyện riêng của em. Sẽ không sao đâu chị à.

Biết không thể cản được nữa, Liễu Phi đành im lặng đi vào thang máy với Hạ Quyên.

“Cốc…cốc…”

-Mời vào! – Một giọng nói nam trầm vang lên.

-Chào anh! – Hạ Quyên mở cửa đi vào trong.

-A, chào em. Đã khỏe hẳn chưa cô bé? Hải Thanh và Nhật Anh vừa về đấy.

Tử Kiên đứng dậy đón tiếp hai cô gái một cách niềm nở. Anh ra hiệu cho hai cô ngồi xuống bộ ghế sofa ở góc phòng dùng để tiếp khách, chính mình cũng ngồi xuống và rót trà ra mời.

Nhấp một ít nước xong, Hạ Quyên nhỏ nhẹ nói:

-Em không đến để tìm Hải Thanh. Tử Kiên, em muốn nhờ anh một việc!

-Chuyện gì? – Tử Kiên cười.

-Em muốn đến tầng có phòng giam Bảo Kim Thư và Minh Duy. Em cần gặp họ.

-Tại sao?

-Em có vài chuyện. Được không ạ!?

-Hì, anh chỉ có thể dắt em xuống gặp Minh Duy thôi, còn Bảo Kim Thư thì không. Cô ta

được đặc cách giam lỏng ở bệnh viên tâm thần, vì trong kết quả khám nghiệm tâm lý nói cô ta có triệu chứng loạn tâm thần nhẹ.

-Cũng không sao, gặp Minh Duy được rồi ạ.

-Vậy anh sẽ đưa em xuống, cô Liễu Phi cũng muốn đi chứ?

-Ơ không, tôi sẽ xuống dưới sảnh đợi 2 người!

-Thế cũng được!

*Tầng giam phạm nhân B1:

“Pính poong”

Cánh cửa thang máy vang lên một âm thanh nhỏ rồi từ từ mở ra. Tầng giam này hơi tối nhưng rất sạch sẽ và chắc chắn. Nhìn nơi này Hạ Quyên có cảm giác rờn rợn giống trong bộ phim kinh dị “Tầng P2” mà cô từng xem.

-Hello sếp!

Một anh cán bộ quản giữ chức quản giáo đứng nghiêm chào Tử Kiên, anh cũng thao tác chào lại. Tử Kiên ghé tai người quản giáo nói gì đó, người đó nghe xong liền gật đầu rồi bỏ đi vào trong. Tử Kiên vui vẻ nói:

-Chúng ta vào trong phòng hỏi cung đợi, anh ta sẽ dắt Minh Duy ra ngay.

-Vâng!

Khoảng 5 phút sau, có 2 dáng người đi qua bóng cửa sổ phòng hỏi cung. Hạ Quyên có vẻ căng thẳng, cô nói với Tử Kiên:

-Có thể cho em nói chuyện riêng với Minh Duy không? Phiền anh với anh kia ra ngoài….

-Được thôi. ^^ Bọn anh sẽ đứng ở ngoài cửa canh chừng.

-Em cảm ơn.

Còng tay Minh Duy vào móc xích khóa ở chân bàn xong, Tử Kiên cùng người quản giáo đi ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại Minh Duy và Hạ Quyên. Cô quan sát Minh Duy một cách chăm chú. Mới có vài ngày mà trông anh gầy rộc hẳn đi, da trắng bệch cùng đôi môi nhợt nhạt khô khốc. Minh Duy lên tiếng trước:

-Không ngờ là cô sẽ đến gặp tôi Hoàng tiểu thư.

-Anh không cần gọi tôi là tiểu thư như vậy, cứ gọi tôi là Hạ Quyên. Tôi đến để nói chuyện riêng với anh thôi, vì còn nhiều uẩn khúc tôi chưa hiểu.

-Cô hỏi đi!

-Cũng không có gì nhiều, điều tôi thắc mắc nhất là tại sao…..anh lại muốn tôi tố cáo anh thay vì là Bảo Kim Thư?

Minh Duy im lặng, đôi mắt thất thần đen láy ngước lên nhìn Hạ Quyên. Cô kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh đến một lúc lâu. Minh Duy cúi đầu xuống, cười nhạt chua xót:

-Vì tôi yêu cô ấy……

-Cái gì?

-Và….tôi muốn được nhanh xuống dưới kia…..để tạ lỗi với một người. Bản án dành cho những tội ác của Kim Thư không thể nào được khoan dung với án tù chung thân được, nó sẽ là tử hình. Tôi sẽ không để cô ấy chết……

-Minh Duy, lúc trấn áp Kim Thư, anh đã cho cô ấy uống cái gì vậy?

-Một loại thuốc loạn tâm thần tôi đặt mua trước ở biên giới ngay khi biết cảnh sát đã chuyển hướng điều tra vào Kim Thư. Nó kéo dài trong một khoảng thời gian vừa đủ đến khi mọi việc đã hoàn toàn ổn định. Tôi biết, nếu không cho Kim Thư uống thì cô ấy cũng sẽ bị tử hình dù cho tôi có là kẻ chủ mưu. Nói dễ hiểu hơn là làm cho cô ấy mắc bệnh tâm thần, chỉ mình tôi chết mà thôi.

-Sao anh không nghĩ đến lúc thuốc hết tác dụng chứ? Chẳng lẽ cô ta được yên à? Tòa án lương tâm sẽ dằn vặt không yên. Rồi khi mấy người bác sĩ biết được…..

Minh Duy tiếp:

-Tòa phán xử ra sao thì không thể thay đổi.

Đến lượt Hạ Quyên im lặng. Hơn 1 phút sau cô mới lên tiếng:

-Anh…không cảm thấy hối tiếc…..khi chấp nhận hi sinh như vậy sao?

-Mình hi sinh vì người mình yêu chứ có phải cho người khác đâu. Tuần sau phiên tòa xét xử sẽ được mở ra, lúc đó chuyện ra sao sẽ biết cả thôi. Cô đã hết thắc mắc chưa?

-…….Cảm ơn anh! Hết rồi. Xin phép!

Hạ Quyên đứng dậy bước ra ngoài, ngay khi đó người quản giáo cũng vào trong áp giải Minh Duy về buồng giam. Tiếng cửa sắt đóng sầm lại từ xa vang vọng khiến cõi lòng Hạ Quyên tê tái. Một người con trai si tình, yêu một cách mù quáng……nhưng…..

sẵn sàng hi sinh tất cả cho tình yêu. Hạ Quyên lại nghĩ đến Thanh Nguyên, cậu cũng đã từ bỏ cuộc sống của mình chỉ vì cô, vì người cậu yêu………

Gần 2 tiếng sau ngọn lửa tử thần mới được dập tắt hoàn toàn. Ở bên ngoài, một cô gái đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay người thân chạy vào bên trong cho bằng được. Tiếng thét đầy đau đớn và khuôn mặt đẫm nước mắt của cô khiến ai cũng không khỏi xót lòng. Đội cứu hộ bắt đầu vào bên trong tìm kiếm.

Hoàng Hạ Quyên tụt xuống dần rồi ngồi bệt xuống đất do kiệt sức. Nguyễn Hải Thanh nhìn người con gái mình yêu như vậy cũng không kìm được nỗi đau trong tim mình. Anh đã biết……ai là người Hạ Quyên thật sự yêu. Người đó…..không phải là anh!

-Hạ Quyên…..đừng khóc nữa…… Cứ như thế này em không chịu nổi được đâu.

-Huhu…..tại sao lại như vậy chứ? Nguyên…..Nguyên đâu rồi……

-Đội cứu hộ sẽ cứu cậu ta mà….em nín đi!

Hải Thanh ôm chặt Hạ Quyên vào lòng và nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi cô.

Hạ Quyên khóc rưng rức trong lòng Hải Thanh mà đầu óc vẫn lảng vảng hình ảnh khủng khϊếp kia…… Trần nhà sụp thẳng xuống chỗ Nguyên….. Làm sao….cậu có thể sống nổi…?

-Nguyên ơi…….đừng bỏ em…….!

…….

-Họ ra rồi kìa!!!

Nguyệt Uyên kêu to khi nhác thấy bóng dáng của ông đội trưởng đội cứu hộ. Phía sau cũng có vài người đi ra, ai nấy lấm lem tro bụi khắp người. Ông đội trưởng bước đến gần kéo nhẹ nón tỏ ý chào mọi người, Hạ Quyên lập tức buông Hải Thanh ra nhào đến túm áo ông:

-Chú….ơi! Anh ấy đâu?....Anh…..

-Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi……. Trong phòng của tiểu thư bị sập toàn bộ, nhiều loại đá dạng lớn nằm đè lên bịt kín. Tốn khá nhiều công sức mới lật được chúng ra…. Bên dưới chúng tôi chỉ thấy được 1 vũng máu lớn chảy tràn dần dần ra…..

-HẠ QUYÊN!!!

Nghe đến đây, Hạ Quyên không chịu đựng nổi nữa mà ngất xỉu, may là có Nhật Anh đỡ hộ.

-Mau…..đưa chị ấy đến bệnh viện! Việc ở đây để em lo. – Nhật Anh nói.

-Chị sẽ ở lại với em….a, bác sĩ Dương có đi theo chúng ta mà, nhờ anh ta đi. Bác sĩ…..

Nguyệt Uyên định quay qua nhờ Trịnh Văn Dương sơ cứu cho Hạ Quyên thì không biết anh đã biến đi đâu mất tiêu.

-Anh ta đâu mất rồi???

.

.

*Trong khi đó, chiếc xe Mercedes màu trắng trang nhã có biểu tượng tia lửa đỏ ở 2 bên hông dừng lại ngay trước cửa bệnh viện Đa khoa Thành phố. Chàng trai cầm lái mở cửa ra rồi quay lại kéo một chàng trai khác lên lưng mình. Chàng trai ấy khắp người bê bết máu, trên mặt cậu có một vết bỏng nặng kéo dài từ vùng trán bên phải đến thái dương. Từng mảng thịt phồng rộp tứa máu không ngừng, nhiều đến nỗi vùng vai của anh chàng kia ướt cả một vũng lớn. Người con trai cõng cậu sau một hồi hô gào y tá ra giúp đỡ thì họ cũng đến. Đặt bệnh nhân lên giường, đám y tá và người còn lại nhanh chóng di chuyển vào phòng cấp cứu.

3 ngày sau…..

“Sau đây là tin tức hot nhất trong tuần này. Hung thủ của vụ ám sát hàng loạt tiểu thư Hoàng Hạ Quyên của tập đoàn Hoàng Quân đã bị bắt. Nguồn tin chúng tôi nhận được từ cảnh sát, hung thủ chính là cô con gái cưng của ông hoàng thời trang Bảo Minh – Bảo Kim Thư cùng người quản gia của mình là Minh Duy. Đây là một tin gây chấn động toàn đất nước bởi sự tàn độc dã man của cô gái xinh đẹp này. Song song với vụ án, cổ phiếu của tập đoàn Bảo Minh giảm như xe không có phanh đang chạy xuống dốc, hàng ngàn nhân viên đưa đơn nghỉ việc. Còn cô Hoàng Hạ Quyên đang được điều trị cả về thể xác lẫn tinh thần, một số người nói rằng có một người bạn vì cứu cô không may đã bỏ mạng trong căn biệt thự bốc cháy. Cảnh sát đang tiếp tục điều tra, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa tin sớm ngay khi có thêm những chi tiết mới……”

“Click”

Hạnh Liễu Phi đưa tay lấy chiếc remote tắt TV đi. Cô lo lắng quay lại nhìn Hạ Quyên mà không khỏi thương cảm. Đã ba ngày trôi qua, Hạ Quyên không hề ăn uống một tí nào dù có bị ép đến đâu. Các bác sĩ chỉ còn cách cho cắm dây truyền nước vào cơ thể để cô không bị kiệt sức. Từ hôm đó đến đây, ngay khi nghe tin không tìm thấy xác của Đặng Thanh Nguyên, Hạ Quyên không hé lấy nửa lời, ánh mắt vô hồn lâu lâu lại ứa nước. Lúc nào, cô cũng ngoảnh ra ngoài nhìn biển từ xa, từng đợt sóng dồn dập vỗ về những kỉ niệm xưa. Càng ngắm càng buồn nhưng càng buồn thì càng ngắm. Đây không phải là một nỗi đau thoáng qua, nó có thể sẽ đeo bám dai dẳng cả cuộc đời cô. Hình ảnh người con trai cô yêu đang mỉm cười khiến trái tim mỏng manh thổn thức của mình lại rỉ máu. Màu xanh nhàn nhạt của biển ban ngày lúc này không phải là màu xanh hy vọng. Nó chỉ báo hiệu trước cho cô một cuộc sống vô vị, hiu quạnh khi tình yêu đã mất.

-Hạ Quyên, chị thu xếp đồ cho em nhé. Bác sĩ bảo hôm nay em được xuất viện rồi.

Đáp lại Liễu Phi chỉ là một cái gật đầu nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu nhìn không rõ sẽ không thấy được. Liễu Phi đứng dậy lặng lẽ thu dọn mấy chai nước dạng 1,5 lít cùng mấy món hoa quả trên bàn. Cô thầm trách mình thật quá tệ hại khi không giúp gì được cho người em gái kết nghĩa đáng thương. Nhìn cảnh này ai mà không đau lòng cơ chứ!

Đang cột lại bịch trái cây để bỏ vào giỏ, chợt tay áo Liễu Phi bị kéo lại. Là Hạ Quyên. Cô nhìn Liễu Phi chằm chằm không chợp mắt, môi he hé mấp máy với chất giọng khản đặc:

-Đến….

Liễu Phi nhíu mày khó hiểu:

-Sao vậy em?

-Đến….cảnh sát!

*30 phút sau:

Hoàng Hạ Quyên bước ra khỏi chiếc xe taxi mà không thèm đợi Liễu Phi trả tiền ở đằng sau. Cô đường hoàng bước vào trong sở cảnh sát, nhẹ nhàng hỏi một anh bảo vệ đứng gần đó:

-Xin lỗi…..Lưu Tử Kiên làm việc ở tầng mấy?

-Anh ấy ở tầng thứ 10, thang máy ở bên kia!

-Cảm ơn.

Hạ Quyên quay mặt đi thẳng, Liễu Phi cũng đã đuổi kịp cô.

-Hạ Quyên, em đến đây để làm gì?

-Em muốn gặp Bảo Kim Thư và Minh Duy!

-Em hay nhỉ? Tại sao lại đi gặp những kẻ muốn gϊếŧ mình chứ???

-Đó là chuyện riêng của em. Sẽ không sao đâu chị à.

Biết không thể cản được nữa, Liễu Phi đành im lặng đi vào thang máy với Hạ Quyên.

“Cốc…cốc…”

-Mời vào! – Một giọng nói nam trầm vang lên.

-Chào anh! – Hạ Quyên mở cửa đi vào trong.

-A, chào em. Đã khỏe hẳn chưa cô bé? Hải Thanh và Nhật Anh vừa về đấy.

Tử Kiên đứng dậy đón tiếp hai cô gái một cách niềm nở. Anh ra hiệu cho hai cô ngồi xuống bộ ghế sofa ở góc phòng dùng để tiếp khách, chính mình cũng ngồi xuống và rót trà ra mời.

Nhấp một ít nước xong, Hạ Quyên nhỏ nhẹ nói:

-Em không đến để tìm Hải Thanh. Tử Kiên, em muốn nhờ anh một việc!

-Chuyện gì? – Tử Kiên cười.

-Em muốn đến tầng có phòng giam Bảo Kim Thư và Minh Duy. Em cần gặp họ.

-Tại sao?

-Em có vài chuyện. Được không ạ!?

-Hì, anh chỉ có thể dắt em xuống gặp Minh Duy thôi, còn Bảo Kim Thư thì không. Cô ta

được đặc cách giam lỏng ở bệnh viên tâm thần, vì trong kết quả khám nghiệm tâm lý nói cô ta có triệu chứng loạn tâm thần nhẹ.

-Cũng không sao, gặp Minh Duy được rồi ạ.

-Vậy anh sẽ đưa em xuống, cô Liễu Phi cũng muốn đi chứ?

-Ơ không, tôi sẽ xuống dưới sảnh đợi 2 người!

-Thế cũng được!

*Tầng giam phạm nhân B1:

“Pính poong”

Cánh cửa thang máy vang lên một âm thanh nhỏ rồi từ từ mở ra. Tầng giam này hơi tối nhưng rất sạch sẽ và chắc chắn. Nhìn nơi này Hạ Quyên có cảm giác rờn rợn giống trong bộ phim kinh dị “Tầng P2” mà cô từng xem.

-Hello sếp!

Một anh cán bộ quản giữ chức quản giáo đứng nghiêm chào Tử Kiên, anh cũng thao tác chào lại. Tử Kiên ghé tai người quản giáo nói gì đó, người đó nghe xong liền gật đầu rồi bỏ đi vào trong. Tử Kiên vui vẻ nói:

-Chúng ta vào trong phòng hỏi cung đợi, anh ta sẽ dắt Minh Duy ra ngay.

-Vâng!

Khoảng 5 phút sau, có 2 dáng người đi qua bóng cửa sổ phòng hỏi cung. Hạ Quyên có vẻ căng thẳng, cô nói với Tử Kiên:

-Có thể cho em nói chuyện riêng với Minh Duy không? Phiền anh với anh kia ra ngoài….

-Được thôi. ^^ Bọn anh sẽ đứng ở ngoài cửa canh chừng.

-Em cảm ơn.

Còng tay Minh Duy vào móc xích khóa ở chân bàn xong, Tử Kiên cùng người quản giá
« Chương TrướcChương Tiếp »