Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Thất Lạc

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Reng……reng……..

-Ưm…….Nhật Anh….điện thoại kìa……

-Em ngủ!

Hạ Quyên ngáp dài một cái rồi gục xuống ngủ tiếp. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Reng…..reng…..

-Dậy nghe đi thằng kia, ồn ào quá!!! – Hạ Quyên đá vào chân Nhật Anh làm cậu bất giác ngẩng đầu dậy, song vẫn đáp gọn lỏn.

-Mệt…..

Reng…..reng…..

-Ash! ALO! THẰNG NÀO CON NÀO DÁM PHÁ HOẠI GIẤC NGỦ CỦA BỔN TIỂU THƯ THẾ HẢ????

Sau một hồi đá qua đánh lại, Hạ Quyên bực bội bật dậy ấn mạnh cái nút nghe rồi quát lớn mà ko thèm nhìn màn hình xem là ai. Nhật Anh thì nằm co ro vùi đầu vào chăn để tránh sự ồn ào đáng kể từ “loa phát thanh” của cô.

Đối lập với giọng điệu hách dịch của Hạ Quyên là một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm nhưng cũng pha chút trêu ghẹo:

-Là thằng Hải Thanh có được ko em?

-Ớ…..hìhì, là anh à? – Hạ Quyên ngớ người, rồi bẽn lẽn cười xấu hổ.

-Ko là anh thì là ai? Tối qua tiệc tới đêm nên hôm nay muốn nướng hả?

-Hi, bình thường thôi! Anh gọi em có gì ko?

-Ko có gì thì ko gọi được hả?

-Ờ, vì em bận lắm =)) Bận tuyển chồng ấy mà.

-Léng phéng coi chừng anh đấy nhá. Định rủ em đi chơi thôi, nói thẳng ra là……hẹn hò, thấy sao bé yêu?

-Đi đâu?

-Tùy em, muốn đi đâu thì anh chiều, vợ yêu của anh mà! :x

-Ai là vợ anh? Cắn cho bây giờ, qua nhà đón em, 30 phút nữa em ra.

-Um moah! Anh qua liền đây, 1 phút 30 giây nhá!

-Làm như là siêu nhân ko bằng!

Hạ Quyên cúp máy mà miệng vẫn cứ tủm tỉm cười. Nhật Anh nhướn mắt ngán ngẩm nhìn. Cậu chậc lưỡi:

-Mới sáng sớm mà 2 người đã lo đóng phim tình cảm rồi, thấy ghê!

-Xùy, em biết gì mà nói. Ghen tị hả? Ghen tị thì mau mau kiếm cho chị đứa em dâu đi, 18 tuổi rồi mà vẫn ko có ai theo. – Hạ Quyên che miệng cười gian.

-Em dâu quái gì? Ăn nói bậy bạ……

Hạ Quyên lườm xéo cậu em khó ưa của mình rồi dùng tay đánh cái bốp vào mông cậu mà cười ha hả. Nhật Anh nóng mặt hét:

-Chị làm cái gì thế hả? Định sàm sỡ trai nhà lành à? Để yên cho em ngủ.

-Dậy đi cưng, 7g53 rồi.

-Còn chị lo hẹn hò gì thì đi nhanh giùm đi, bực mình!

Nhật Anh nằm xuống quay mặt vào góc tối ngủ tiếp. Để ko bị bà chị của mình có thể cằn nhằn gì nữa, cậu nằm lăn qua lăn lại cuộn mình vào cái chăn xốp mát lành lạnh. Hạ Quyên chu môi tỏ vẻ khó chịu rồi lon ton đi vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, Hạ Quyên lấy chiếc khăn bông mềm mại to lớn quấn vào người, thản nhiên đi ra mà ko hề cảm thấy ngại ngùng gì.

Mở chiếc tủ đầy ắp những bộ quần áo nữ tính ra, Hạ Quyên chọn ngay một chiếc váy ngắn màu đen xếp li rất xinh xắn cùng với bộ áo cánh dơi màu trắng có in hình hai con gấu trúc chibi ngồi tựa lưng vào nhau. Đang định đặt bộ quần áo lên giường thì cô thấy Nhật Anh đang nhìn mình chằm chằm.

-Em nhìn gì vậy?

-Chị định đi đâu mà mặc bộ đồ đó?

-Đi hẹn hò với anh rể em chứ đâu. – Nói đến đây mặt Hạ Quyên tự nhiên ửng hồng lên.

-Cụ thể?

-Ai biết, chắc sẽ đi công viên, ăn kem, shopping...v...v....

-Lấy bộ nào có chất cá tính mạnh mẽ mà mặc, tính chị ko hợp với bộ ấy, trẻ con.

-Ơ cái thằng nhóc này, rốt cuộc chị với em ai mới lớn hơn đây!? X-(

Nhật Anh quắc mắt lên làm Hạ Quyên giật mình luống cuống cất ngay bộ đồ đó vào tủ và kiếm bộ khác. Nhưng chọn mãi vẫn ko bộ nào ưng ý, cô đâm ra chán nản. Nhật Anh chán chường ngồi dậy tiến đến gần chị mình, đẩy nhẹ cô sang một bên để mình có thể thoải mái lựa chọn. Sau một hồi nhìn lên nhìn uống, liếc ngang liếc dọc, Nhật Anh bắt đầu phối đồ cho Hạ Quyên. Cậu thò tay vào lấy một cái quần short màu đen, 2 bên túi có 2 sợi dây xích nhỏ sáng loáng và một đôi giày boot có viền vàng ở đế, cao hơn mắt cá chân khoảng 5cm. Xong cậu đi vòng qua tủ đồ của mình, lấy ra một cái áo khoác lửng bằng da đen bóng. Thêm khá nhiều phụ kiện đi kèm. Hạ Quyên ngơ ngác cứ nghe răm rắp lời “chỉ bảo” về việc ăn mặc ra sao của em trai mình. Đúng 8g30, mọi thứ cũng được hoàn tất.

Nhật Anh nằm phịch xuống giường ngáp ngắn ngáp dài định ngủ tiếp mặc cho chị mình đứng sững sờ trước gương nhìn bộ dạng của mình bây giờ: Y chang một con nhỏ găngstơ! Tóc buộc cao thả 2 bát xuống, sợi dây chuyền pha lê màu đen góp phần nhấn mạnh vẻ đẹp của cái cổ trắng nõn nà. Đôi hoa tai thánh giá bằng vàng làm nổi bật hơn cho khuôn mặt vốn đã kiều diễm hơn người của Hạ Quyên. Chiếc áo khoác lửng lúc nãy được mặc một cách hờ hững, còn bên trong là một chiếc áo màu vàng mỏng manh như có thể rách bất cứ lúc nào. Chiếc quần ngắn tinh tế với những sợi xích gắn đá hình thập tự, thêm một vòng dây da buộc vòng ngang phần đùi bên trái. Tất cả được kết hợp với đôi giày boot rất phù hợp ko chê vào đâu được. Đúng là Hạ Quyên rất hợp với phong cách thời trang như thế này!

Thấy mặt Hạ Quyên nhăn nhó đôi chút, Nhật Anh ôn tồn nói:

-Hải Thanh đi motor, chị mặc bộ đồ này rất hợp, ko có gì hết! Chắc chắn anh ấy sẽ thích khi chị thay đổi một phong cách lạ như vậy, chị tin em đi!

Đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi chứ biết làm sao!? Hạ Quyên miễn cưỡng đút chiếc điện thoại với một ít tiền vào túi, ko cần mang túi xách chi cho rườm rà.

“Tin! Tin!”

Tiếng còi xe quen thuộc vang lên lọt vào tai của Hạ Quyên, cô nhanh chóng mở cửa phòng đi xuống lầu.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, cô tiểu thư xinh đẹp của Hoàng gia thầm mong buổi hẹn hò hôm nay sẽ thật vui và suôn sẻ.

Tắt máy và gạc chống xe xuống, Hải Thanh xoay người qua một bên, một chân gác lên yên xe. Trông anh thật phong độ và lãng tử với chiếc áo thun tay dài màu cam khá nổi và quần jeans đen. Hạ Quyên từ trong nhà lén lút đi ra. Thấy có sơ hở, cô chật vật cố gắng nép người len ra khỏi cánh cửa to lớn đồ sộ, ko gây ra 1 tiếng động nào. Môi cô cong lên thành một nụ cười ma quái gian manh.

-HÙ!

-Á!!!!

-Hihi, giật mình chưa?

Hải Thanh cười phá lên khi trông thấy cái mặt “con nai vàng ngơ ngác” của Hạ Quyên. Chả là lúc cô định đập tay lên vai hù Hải Thanh, anh vô tình nhìn thấy hành động gian tà đó qua cái kính chiếu hậu liền quay lại cho cô nếm thử chiêu “gậy ông đập lưng ông”. Hạ Quyên phồng má phụng phịu:

-Hứ. Ứ chịu đâu, anh bắt nạt em!

-Ơ, thế ai định giở trò với anh trước nào!?

Hạ Quyên hất mặt kiêu kì vờ dỗi. Hải Thanh nhướn mắt lên, phải dặn lòng lắm anh mới nhịn cười được. Anh xoay người lại đút chìa khóa xe vào ổ, lấy cái mũ bảo hiểm đưa cho Hạ Quyên. Cô vẫn giữ thái độ giận hờn ấy nên ko thèm nhận, đứng khoanh tay trước ngực quay mặt ra chỗ khác. Đến nước này thì Hải Thanh đành dịu giọng:

-Bé yêu......anh xin lỗi mà! Mình đi nha, hôm nay em muốn gì anh cũng chiều hết đó.

-Hứ!

Hạ Quyên hứ lên một tiếng làm kiêu :P Hải Thanh chậc lưỡi, nắm lấy tay cô lắc qua lắc lại:

-Thôi mà.....bé yêu! I love you.

-Xí!

-Vợ ơi! Um moah!

Hải Thanh hôn gió, nháy mắt với Hạ Quyên. Cô nhoẻn miệng cười lén rồi rút tay ra, cầm lấy cái mũ bảo hiểm.

-Lần nữa là đánh đòn đấy!

-Èo, anh lớn tuổi hơn em đấy nhá.

-Số 18 đứng trước 20 nên em lớn hơn! Cấm cãi, về ôn lại nội quy vợ chồng đi!

-Hở? Anh có nhớ cái nội quy nào đâu!?

-Em giận ák!

-Thôi thôi, anh xin lỗi, anh nhớ rồi! Em ăn gì chưa? Mình đi ăn sáng nhé!

-Ưm, em muốn ăn cái gì đó nhẹ thôi, ăn nhanh còn chơi

-Hì, hôm nay em là nhất đấy.

-Mà anh này…..thấy em…..thế nào?

Bây giờ Hải Thanh mới để ý đến bộ cánh mà Hạ Quyên đang khoác trên người. Anh tròn mắt ngạc nhiên ko biết nên nói gì. Nó thật…..bí ẩn, toát lên sự mạnh mẽ cá tính và lạnh lùng. Như một vị tiểu thư xinh đẹp kiêu sa ngự trị thế giới ngầm. Bao nhiêu lần đi chơi đều đã được quen mắt với những bộ trang phục dịu dàng, nữ tính, phá cách cũng có nhưng Hải Thanh lại thấy thích thích phong cách này hơn cả.

-Trông em…..rất lạ!

-Ớ, lạ là thế nào? Em thấy xinh lắm cơ mà. – Hạ Quyên nhíu mày.

-Hi, anh rất thích em như thế này!

-Thật ạ?

-Ừm, bé yêu của anh mặc gì cũng đẹp hết.

-Cấm nịnh nhá! Em cắn đấy!

-Anh nói thật mà. Thôi mình đi, hơn 8 giờ rưỡi rồi!

-Vâng!

Hạ Quyên cẩn thận leo lên xe, đội mũ bảo hiểm vào. Vòng tay ôm lấy eo Hải Thanh, chợt cô thấy ngượng ngùng khó tả. Đây ko phải là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, mọi lần đều rất tự nhiên, thế mà hôm nay sao lại bối rối như thế này nhỉ?

Mùi hương nam tính quyến rũ quen thuộc của Hải Thanh khẽ hòa mình với gió cuộn lấy Hạ Quyên. Cô áp sát người vào lưng anh để có thể cảm nhận được sự ấm áp vốn chỉ dành riêng cho mình.

Chiếc motor màu bạc óng ánh với vóc dáng hầm hố rú lên vài tiếng rồi xé gió phóng đi………..

*9:07 a.m – Nhà hàng điểm tâm sáng B.F:

Anh chàng phục vụ nhã nhặn đặt 2 bản menu lên bàn nhưng ko quên đảo mắt lén nhìn Hạ Quyên. Cô nhanh nhảu cầm lấy một bản rồi lật từng trang xem có món nào đạt tiêu chuẩn ngon-gọn-nhẹ mà mình muốn hay ko.

-Cho tôi một phần Spaghetti. Còn em ăn gì Hạ Quyên?

-Ưm…..xem nào…..cho em một phần bún hải sản loại A với ly sữa tươi.

-Xin anh chị đợi một lát!

Cầm 2 bản menu đi vào, anh chàng phục vụ kia vẫn nhìn theo Hạ Quyên như ko muốn rời. =.=

-Hạ Quyên, sao tự nhiên em lại uống sữa tươi vậy? Anh nhớ em ko thích uống nó mà, lần nào cũng uống đá chanh.

-Ko biết, tự nhiên hôm nay em muốn uống, hihi.

Hải Thanh ko hỏi gì nữa mà im lặng nhìn ra bên ngoài. Hơn 5 phút sau thì đồ ăn cũng ra, Hạ Quyên tủm tỉm cười trộn các thành phần trong tô bún lại với nhau cho thật đều. Thêm ít nước mắm chanh nữa chắc ko còn gì để bàn luận.

-Hải Thanh, lát mình mua thêm vài cái bánh sandwich nha, em muốn vào công viên Lan Lan chơi.

-Tùy em! ^^

-Hihi, thương anh nhất. Chị ơi!

Hạ Quyên vẫy tay gọi cô phục vụ đang đứng gần bàn nhất. Cô đưa menu cho Hạ Quyên. Xem sơ qua một lượt, cô bắt đầu gọi:

-Chị cho em thêm 4 cái sandwich, 2 ly coca, cánh gà chiên xù, tôm chiên bơ tỏi, 2 cái bánh pudding dạng vừa, 1 súp cua với 2 cá rút xương nha. Tấ cả là đem về, nhanh nhanh giùm em!

Sau khi cô phục vụ đi vào trong bếp, Hải Thanh nhăn mặt nhìn Hạ Quyên:

-Ăn hết hay ko mà kêu nhiều thế, mập là anh ko thương đâu!

-Xí, anh ko thương thì người khác thương, em thiếu gì. – Hạ Quyên hất tóc tự tin.

-Hừm! Ai dám giành em với anh chứ!?

-Ai biết được!

Lát sau các món ăn cũng được đóng gói xong. Hải Thanh kẹp tiền vào phiếu hóa đơn rồi dắt tay Hạ Quyên đi ra ngoài. Đón lấy túi đồ ăn, Hải Thanh dặn dò:

-Đứng đây đợi anh, anh xuống lấy xe, ko được đi đâu lung tung nhé!

-Anh làm như em là con nít lên ba ấy, đi nhanh đi, nắng đang gắt dần lên rồi đó ông tướng. :-

Hạ Quyên đứng nép lại gần chậu cây cảnh ngoài cửa nhà hàng để tránh nắng. Hải Thanh mỉm cười an tâm rồi chạy nhanh xuống hầm giữ xe.

Một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ đến từng khía cạnh mặc bộ trang phục phá cách đen từ trên xuống. Từ cô toát ra một ma lực huyền ảo gì đó rất quyến rũ khiến ai nấy gặp đều ko thể ko nhìn. Hải Thanh xuống hầm lấy xe đã khá lâu rồi mà vẫn chưa lên, Hạ Quyên sốt ruột lấy điện thoại ra gọi cho anh:

-Hạ Quyên!

-Sao anh lâu vậy?

-Anh xin lỗi, tự nhiên cái thẻ giữ xe của anh biến đâu mất tiêu rồi. Anh đang kiếm, đợi anh!

-Ừm, anh nhanh lên nhé!

Cất điện thoại vào túi quần, Hạ Quyên bỗng cảm thấy khát nước. Chắc lúc nãy do uống sữa lạnh! Đã mua 2 ly coca thế mà Hải Thanh lại đem theo xuống hầm xe, cô thở dài chán nản. Thấy bên kia đường có một tiệm tạp hóa nho nhỏ, Hạ Quyên quyết định đến đó mua một chai nước khoáng uống cho đỡ khát.

Vì đang là đèn đỏ nên Hạ Quyên đi qua đường rất dễ dàng. Cô nhanh chóng ghé vào tiệm tạp hóa mà mình vừa phát hiện. Thấy một người phụ nữ đang loay hoay sắp xếp mấy gói bánh chocolate lên giá, Hạ Quyên cất tiếng gọi:

-Cô ơi!

Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng gọi liền hạ gọng kính trên mắt xuống. Nhận ra có khách, bà niềm nở:

-Cô mua gì?

-Cô lấy cho cháu một chai nước khoáng, loại lạnh đó nha cô.

-Rồi…..của cô đây, 5 nghìn!

-Đây ạ! Cháu cảm ơn.

Hạ Quyên định đưa tay đón lấy bao đựng chai nước thì một giọng quát the thé vang lên cạnh tai, vô cùng khó chịu:

-Mụ chủ đâu rồi? Trả tiền nợ mau! Hôm nay mụ mà ko trả thì đừng có mơ được sống yên ổn nữa!!!

Một gã đàn ông tóc dài ngang vai, mặt mày bặm trợn hống hách đạp vào cái tủ bánh kẹo trước tiệm. Đằng sau hắn còn có 4 tên đàn em khác, mỗi tên đều cầm một ống tuýp sắt trên tay, trong đó có 2 tên mặt mũi còn khá non nớt. Bà chủ tiệm tái mặt đi, co rúm người lại cầu khẩn van xin:

-Xin các người…..cho tôi khất thêm 2,3 ngày nữa, tôi chắc chắn sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi mà!

-Bà xin khất lần này là lần thứ mấy rồi? Lúc nào cũng 2,3 ngày mà bọn này đợi đến cả tháng cũng chẳng thấy đâu. Trả tiền mau ko tôi đập nát cái tiệm quèn này!

-Tôi xin chú, lần này tôi bảo đảm mà. Chỉ vì tuần trước bị viêm khớp nên mới xin các chú cho nợ vài ngày nữa…..

-MỆT, KO NÓI NHIỀU VỚI MỤ NỮA. BÂY ĐÂU!? ĐẬP HẾT TẤT CẢ CHO TAO!!!!!

Hạ Quyên nhìn cảnh này nãy giờ mà chướng mắt vô cùng. Cô hét lên:

-DỪNG LẠI!

Đám côn đồ đồng loạt quắc mắt nhìn kẻ dám to gan lên tiếng ngăn cản mình hành sự. Nhưng khi biết được đó chỉ là một cô gái, thân hình liễu yếu đào tơ liền phá lên cười ha hả. Tên tóc dài kia bước lại gần Hạ Quyên cười đểu cáng:

-Ô, em từ đâu đến? Là gì của mụ kia mà tự nhiên thích bao đồng xen vào chuyện này thế?

-Khách, thấy ngứa mắt bất bình. – Hạ Quyên lạnh lùng đáp – Khôn hồn biến hết!

-Em ngon! Anh thích như vậy.

Gã đại ca định đưa tay vuốt cằm Hạ Quyên liền bị cô bát được, bóp chặt nơi cổ tay rồi gạt phắt xuống.

-BIẾN NHANH!

Hạ Quyên tức giận quát. Gã đại ca nổi điên lên, tay xoa xoa cổ tay:

-Mẹ nó, đừng nghĩ là con gái thì tao ko dám đánh!

-Cứ tự nhiên! – Hạ Quyên nhếch môi cười khinh làm gã kia càng tức điên hơn.

-ĐẬP NÓ CHO TAO, KO NƯƠNG TAY GÌ CẢ!!!!!!

Ko có vẻ gì là sợ hãi, Hạ Quyên vẫn đứng trơ trơ ra. Nhiều người hiếu kỳ đã và đang tụ tập lại chỗ cửa tiệm tạp hóa rất đông. Một tên chạy lên định đánh Hạ Quyên bỗng bị đá một cái ngay mặt. Nhưng điều làm mọi người sững sờ là người vừa ra tay ko phải Hạ Quyên, cô vẫn đứng thản nhiên mà chờ đợi. Mọi người xung quanh nhốn nháo tìm kiếm xem ai dám ra tay nặng đến nỗi tên kia nằm xả lai ko nhúc nhích gì nữa. Hạ Quyên nhận ra người vừa ra tay là ai, đôi mắt long lanh đang mở to hết cỡ vì kinh ngạc của cô ko thể nào rời khỏi người con trai đang đứng trước mặt mình kia. Đó là………

-Anh!

Hạ Quyên reo lên rồi đi lại đứng bên cạnh chàng trai đang nhìn tên du côn nằm bất động trên nền đất. Anh mỉm cười trách nhẹ:

-Em lại gây chuyện?

-A, đâu có! Vì….

Hạ Quyên nhón chân lên thì thầm vào tai Hải Thanh. Nghe xong toàn bộ sự việc, anh cười cho có lệ:

-Được rồi, anh sẽ xử lý!

Hải Thanh dịu dàng xoa đầu Hạ Quyên. Chỉ mới nãy thôi anh đã lo sốt vó lên khi vừa dắt xe ra, Hạ Quyên đã biến mất. Chợt cảm giác bất an dần len lỏi ở trong lòng, ngay lúc đó anh thấy bên kia đường có một đám đông đứng xầm xì bàn tán xem cái gì đó. Bản năng thôi thúc anh nên đến gần. Và quả nhiên, Hạ Quyên đang gặp chuyện với một đám côn đồ du thủ du thực.

-MÀY LÀ THẰNG NÀO?

Tên tóc dài thấy đàn em mình chỉ bị đá một cái thôi mà đã ko cử động gì được, mặt tái đi định bỏ chạy. Nhưng nếu bỏ chạy thì thật mất mặt nên hắn tiếp tục quát tháo. Hải Thanh đảo mắt lạnh lùng nhìn làm cả người tên du côn tóc dài nổi hết cả da gà. Sự sợ sệt đang lớn dần lên trong thâm tâm của hắn. Bất giác Hải Thanh bước lại gần làm hắn cảnh giác lùi lại.

-Bà ấy nợ các người bao nhiêu?

Đôi mắt màu nâu hài hòa nhưng sắc bén của Hải Thanh như xoáy được vào trong 2 con mắt đẫm đυ.c của gã tóc dài làm hắn buột miệng:

-….Tổng cộng….3…3 triệu!

-Hơ, có 3 triệu mà đòi đập phá tiệm người ta, có quá lắm ko?

Khuôn mặt Hải Thanh lúc này thật đáng sợ, đến Hạ Quyên cũng rất ngạc nhiên vì cái tiếng cười hất giọng lúc nãy là lần đầu cô nghe thấy. Nghe thật mỉa mai! Tên kia lắp bắp:

-Tôi….tôi…..

-Hừm!

Hải Thanh đứng thẳng người dậy, lấy ví và rút ra 6 tờ tiền mang giá trị lớn nhất quăng thẳng vào mặt những kẻ côn đồ hung hãn.

-Còn ko mau cút!

Bọn côn đồ ko cần ai bảo cúi xuống nhặt tiền rồi tự động nhanh chân bỏ chạy tán loạn. Những người dân hiếu kì xung quanh thấy chuyện đã được giải quyết cũng dần rã ra, việc ai nấy làm. Bà chủ tiệm tạp hóa đi lại nắm lấy tay Hạ Quyên, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào ko nói nên lời.

-Thật…..ko biết lấy gì để báo đáp ân nghĩa của cô cậu……nếu ko có 2 người…..

-Hi, có gì đâu cô! Việc nên làm mà.

-Hức….hức…..xin cô cậu cho biết quý danh, để khi tôi có tiền……

-Thôi khỏi đi cô.

-Nhưng…..

-Thôi thì cứ coi như tụi cháu mua hết……mấy bịch kẹo kia đi ạ!

Dứt lời, Hạ Quyên nhanh nhẹn huơ tay cầm lấy mấy bịch kẹo trên giá. Hải Thanh lắc đầu cười nhẹ rồi leo lên chiếc xe phân khối lớn hầm hố của mình. Rốt cuộc Hạ Quyên phải đứng thuyết phục mãi người phụ nữ kia mới chịu cho cô đem mấy bịch kẹo đi. Bà thấy rất ngại vì so với số tiền lúc nãy, mấy bịch kẹo kia chẳng là gì cả.

Hạ Quyên nhảy phóc lên xe ngồi, vẫy tay chào tạm biệt bà chủ bán tạp hóa. Ko chần chừ, cô bóc một bịch kẹo marshmallow, cho 1 viên vào miệng ăn ngon lành.

-Hải Thanh, sao anh mang nhiều tiền đi quá vậy? :-O

-Đi với em anh phải thủ sẵn

-Chỉ giỏi nói xỏ em. :-

Hạ Quyên xiết chặt tay mình ôm eo Hải Thanh âu yếm. Anh ko nói gì mà chỉ lo tập trung lái xe thẳng tiến đến công viên Green.

Công viên Green là nơi vô cùng lý tưởng để tổ chức vui chơi, cắm trại, là thiên đường đối với các cặp tình nhân. Hàng cây xanh mơn mởn, đồng cỏ bạt ngàn, một rừng hoa trù phú đủ loại sắc màu…..là những phần tử đẹp nhất trong công viên. Có lẽ chính vì có phong cảnh đẹp và ko khí trong lành nên ở đây lúc nào cũng có khá nhiều người đến để xả stress, chiêm ngưỡng.

*Biệt thự Trịnh gia:

-Nguyên em, rảnh ko?

Dương gõ lách cách trên cái máy laptop của mình hỏi Nguyên.

-Vụ gì?

-Đi dạo ngoài công viên với anh, hôm nay anh nghỉ làm, đánh máy hoài nản quá! Hai tay muốn rụng luôn.

-Đập mặt mày bây giờ, xưng anh với ai thế? OK, dù gì cũng đang chán.

Đặng Thanh Nguyên rút cái headphone trên tai ra, ngán ngẩm ngồi dậy. Dương cũng dẹp mấy cái hồ sơ qua một bên, đóng laptop lại bỏ vào trong cặp.

-Đi xe hả mày? – Nguyên vừa đi vào phòng tắm vừa hỏi.

-Đi bộ. Gần đây mà, mang máy chụp hình ha, cảnh đẹp cực kỳ luôn, tao chắc chắn đối với 1 thằng trẻ con như mày thì sẽ rất thích. Đặc biệt, hay có mấy em xinh xinh lắm đấy. – Dương nhe răng cười đểu sáp lại gần Nguyên.

-Ghê quá, tránh xa tao ra!

-Hahaha!!!!

Cả hai đá đểu nhau thêm một lúc nữa mới chịu đi xuống nhà. Thấy 2 anh chàng ăn mặc đẹp và rất chỉnh tề, bà Giang từ trong phòng bước ra, định sẽ đến bệnh viện của chồng liền dừng lại, nheo mắt nhìn:

-Ái chà, hôm nay hai đứa đi đâu mà đẹp trai thế này? Ra đường chắc mấy em gái thích mê luôn ấy nhỉ!?

-Mẹ này. Mẹ đi làm à?

-Ừ, hôm nay mẹ có rất nhiều việc! Hai đứa đi đâu nhớ cẩn thận nhé!

-Dạ, mẹ đi vui vẻ! :))

Dương nhí nhảnh vẫy tay với mẹ mình, trong khi đó Nguyên lại đang liếc anh và thầm rủa: “Giờ thì đứa nào mới là trẻ con vậy hả thằng kia!?”

Khung trời cao rộng trong vắt ko một gợn mây, chỉ toàn là một màu xanh tinh khiết như thủy tinh. Ngọn gió thu nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Hạ Quyên. Thảm cỏ xanh mượt mà trải dài bát ngát cùng với những sắc màu rực rỡ của hoa tươi làm phong cảnh nơi đây càng thêm lung linh hơn.

Ân cần nắm lấy tay Hạ Quyên, Hải Thanh cảm thấy thật hạnh phúc. Lâu rồi anh mới nhận lại được sự ngọt ngào của tình yêu. Nụ cười thiên thần luôn thường trực trên môi anh. Người người trong công viên ko thể rời mắt khỏi đôi tình nhân đẹp như tranh vẽ kia, tuy trang phục của cô gái có vẻ hơi……ko thoải mái.

Sau khi chọn được một chỗ lí tưởng để ngồi nghỉ, Hạ Quyên bắt đầu công cuộc bày bừa các món ăn vừa mua lúc nãy ra, Hải Thanh ngồi xuống bên cạnh giúp cô. Xong xuôi, Hạ Quyên lấy một cái bánh sandwich ra ăn ngon lành dù chưa đầy 20 phút trước cô mới ăn một tô bún hải sản đầy.

-Em…..ko phải là người!

-Hử? Ý anh là gì?

-Tụi mình vừa ăn sáng.

-Thì sao? – Hạ Quyên vẫn tỉnh bơ đáp.

-Thôi ko có gì!

Hải Thanh lắc đầu chịu thua cô vợ chưa cưới của mình. Anh trầm ngâm nhìn lướt qua xung quanh. Cây cối mọc um tùm như một tấm màn to lớn bao phủ khắp nơi. Yên tĩnh quá!

-Hải Thanh!

Bất chợt nghe tiếng Hạ Quyên gọi, Hải Thanh quay lại thì ngự trị tầm mắt của anh là một ly súp cua loại vừa, nom rất ngon mắt. Món khoái khẩu chẳng lẽ lại bỏ qua, Hải Thanh cầm lấy ly súp rồi tìm trong bọc xem có muỗng ko. Hạ Quyên thì vẫn vô tư ăn ngấu nghiến món cánh gà chiên xù thơm phức.

Ở trước cổng công viên có hai chàng trai đang làm “náo động” con tim các chị em gái trên đường. Hai người đó đi vào trong băng qua khu rừng hoa rực rỡ đầy sắc màu. Những tiếng khen ngợi xuýt xoa, mơ mộng vang lên ko ngớt.

-Nơi này đẹp thật, ko ngờ giữa cái đô thị phát triển phồn thịnh này còn có một cái công viên đúng nghĩa của nó.

Nguyên mở miệng tấm tắc khen. Cậu xách chiếc máy chụp hình của Dương lon ton đi chụp khắp nơi, vô tình chụp phải một hình ảnh làm cậu phải chau mày lại. Người con gái đó, và tên công tử ủy mị (o_O). Hạ cái máy ảnh xuống, Nguyên nhìn chằm chằm về hướng anh vừa chụp được tấm ảnh “khó ưa” kia. Thấy ánh mắt bạn mình có cái gì đó là lạ, Dương vỗ lưng Nguyên một cái:

-Ê, sao đứng ngẩn tò te vậy? Chụp tiếp đi chứ!

-Suỵt!

Nguyên đưa cái máy ảnh cho Dương rồi quẹo vào con đường bên tay phải mình. Nó có thể đi vòng ra đằng sau chỗ kia. Dương khó hiểu nhìn thằng bạn hâm hấp của mình nhưng rồi cũng đi theo.

-Ơ, hết coca rồi.

-Hết thì thôi chứ em muốn gì nữa.

-Hìhì, tự nhiên em thèm kem quá à.....

-Hic, em ăn dữ dội vậy. Thôi ko ăn nữa, đau bụng!

-Ứ chịu.....! Kem cơ! – Hạ Quyên nũng nịu cầm lấy tay Hải Thanh.

-Một cây thôi đấy nhé!

Hải Thanh miễn cưỡng đứng dậy, véo nhẹ vào bầu má phúng phính hồng hồng của Hạ Quyên rồi chạy đi thực hiện ý muốn của cô. Hạ Quyên nhìn theo mỉm cười tinh nghịch. Bỗng từ cái bụi rậm đằng sau thò ra một bàn tay kéo cô lôi ngược về phía sau.

-Á! Ai vậy? – Hạ Quyên la lên sau cú tiếp đất nhanh gọn.

-Hihi.

Giọng cười này làm Hạ Quyên thấy quen quen, cô quay phắt lại đằng sau nhìn kẻ vừa phát ra tiếng cười ấy.

-Đâu ra đây vậy ông? Làm hết cả hồn! Đối xử với con gái thế đấy hả?

Hạ Quyên lườm Thanh Nguyên hậm hực cằn nhằn. Cô ngồi dậy xoa xoa cái tay bị kéo mạnh vừa rồi. Nguyên cười kiểu tưng tửng:

-He, đi dạo gặp em ngồi đây nên định bắt cóc, ai ngờ lại lộ chân tướng!

-Tôi đấm cho bây giờ, xê ra! Thấy gái là sáp sáp vô!

-Em đi một mình à? – Nguyên giả vờ.

-Ko, có Hải Thanh nữa, anh ấy đi mua kem cho tôi rồi! Đây là....

Giờ cô mới nhận ra sự có mặt của một người con trai lạ đang ngồi cạnh Nguyên. Dương mỉm cười xã giao hỏi thăm:

-Cô có vẻ đã khoẻ rồi nhỉ, Hoàng tiểu thư?

Mặt Hạ Quyên nghệt ra tỏ ý chẳng hiểu Dương vừa nói gì. Anh cười:

-Tôi là Trịnh Văn Dương, một trong những bác sĩ được đặc cách phụ trách chăm sóc cho cô! Rất vui khi được gặp lại. ^^

Hạ Quyên đưa tay lên xoa cằm, bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình.

-Bọn chị làm đúng bổn phận thôi cô bé àk! Ủa mà sao hôm nay ko thấy bác sĩ Dương đâu nhỉ?

-Bác sĩ Dương ạk?

-Là anh chàng bác sĩ có mái xéo áp sát, mặt trẻ măng đó. Ui cậu ấy đẹp trai cực, chỉ mới 20 tuổi à..........

Cuộc nói chuyện với các y tá trước cổng bệnh viện loáng thoáng nhảy nhót loạn xạ trong đầu của Hạ Quyên. Săm soi lại các đặc điểm của anh chàng vừa giới thiệu trước mặt với lời của chị y tá, cô như nhớ ra cái gì đó bèn đập tay một cái:

-A, thì ra anh là anh bác sĩ Dương đẹp trai gì gì đó hả? Hihi, cảm ơn anh lúc ở trong bệnh viện nhé!

-Bổn phận thôi mà cô bé!

Hạ Quyên cười mỉm chi rõ đáng yêu làm Thanh Nguyên như rơi vào một thế giới ko tưởng. Cậu lắc đầu nguầy nguậy để xua tan đi vẻ mặt ngốc nghếch của mình.

-Dương, mày ở đây chơi tiếp tục đi nhé, sẵn kiếm em nào làm quen luôn đi, tao có việc với ẻm này rồi!

Nguyên huých một tay vào ngực Dương nói, còn tay kia bắt lấy khuỷu tay của Hạ Quyên. Cô nhăn mặt gắt nhẹ:

-Hâm hả? Bỏ ra coi. Hải Thanh về ko thấy tôi đâu lại lo mất!

-Em quên hắn một ngày đi, tôi dắt em đi đến một nơi.

-Ko, lâu lắm rồi tôi với anh ấy mới hẹn hò với nhau!

Hạ Quyên bướng bỉnh hất tay Nguyên ra nhưng ko được vì cậu nắm rất chặt. Mặc cho cô vùng vẫy cấu xé, cậu thản nhiên quay qua bảo Dương:

-Tao mượn xe nhé!

-Ừm, chìa khóa trong cái tủ thứ 3, treo hình xì trum.

-Thanks mày!

Nguyên nháy mắt với Dương một cái rồi quay lại trực diện với Hạ Quyên, làm mặt nghiêm nói:

-Cho mượn điện thoại!

-Làm gì?

-Mượn nhanh!

Ko hiểu tại sao Hạ Quyên lại nghe lời Nguyên răm rắp? Cô đút tay vào túi quần lấy điện thoại của mình ra đưa cho cậu. Nguyên bấm bấm cái gì đó rất nhanh. Xong, cậu tháo hết pin với sim ra, cho vào túi quần của mình. Hạ Quyên vô cùng bất mãn với hành động vừa rồi của Nguyên. Cô định lên tiếng đòi lại điện thoại thì bị cậu chặn lại:

-Tôi sẽ làm cho em nhớ ra tôi!!!

Ánh mắt kiên định của Nguyên xoáy thẳng vào con ngươi đen tuyền của Hạ Quyên khiến cô bất giác giật thót người.

-Nhưng.....Hải Thanh.......

Hạ Quyên mếu máo nhìn ra bên ngoài, Hải Thanh vẫn chưa quay lại. Từ sáng cô đã thầm mong.....hôm nay sẽ là một buổi hẹn hò tuyệt vời......

-Em cứ đi theo Nguyên, nó ko làm gì hại em đâu.

Dương nhẹ giọng nói để làm tăng cảm giác an toàn của Hạ Quyên. Chưa kịp trả lời gì thì cả thân thể của cô đã bị Nguyên bế xốc lên. Cậu định quay đầu chạy thẳng ra khỏi công viên thì Hạ Quyên lúng túng hét:

-Bỏ xuống!!!!! Tôi tự đi được!

Đảo con ngươi đen láy ẩn chứa sự ngờ vực mình vào đôi mắt thuần khiết của Hạ Quyên, Nguyên đứng yên vài giây rồi cũng đặt cô xuống.

-Em có thể bỏ cái mặt khó chịu đó đi, tôi sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, và thú vị!

-Ừm.....

Hạ Quyên gật đầu. Cô định khi Nguyên vừa quay mặt đi thì sẽ bỏ chạy ngay, nhưng ko ngờ cậu lại nắm lấy tay cô lần nữa.

-Để chắc ăn, tôi phải làm như thế này!

Nguyên nhoẻn miệng cười dịu dàng. Tim Hạ Quyên như bị lỗi mất một nhịp. Ấm! Cảm giác thân thương ko biết từ đâu ùa về như sóng tràn bờ, rõ ràng.....cô chỉ mới biết Nguyên ko lâu.....sao lại....?

Ko còn cách nào khác, Hạ Quyên ngoan ngoãn đi theo Nguyên. Đến gần cổng công viên, trong lòng cô dâng trào sự tội lỗi khó nói đối với Hải Thanh.

“Em xin lỗi.....Hải Thanh!”

Đang đứng xếp hàng để mua kem cho Hạ Quyên, điện thoại của Hải Thanh khẽ rung lên báo hiệu tin nhắn đến, là từ Hạ Quyên. Anh thoáng thấy lạ và ko yên tâm, từ từ mở ra xem:

“Bạn em có chuyện, em phải đi. Xin lỗi anh, đừng lo lắng gì cả!”

Như bị bản năng chi phối, Hải Thanh lập tức nhắn tin trả lời:

“Em đi đâu?”

Đợi mãi vẫn ko có tin nhắn trả lời, Hải Thanh rời khỏi quầy kem chạy ngay về chỗ nghỉ ngơi ban nãy. Ko có! Các hộp thức ăn vẫn còn đây, chưa được thu dọn bỏ vào bọc. Mọi lần Hạ Quyên có ăn gì xong thì cô cũng dọn dẹp sạch sẽ mới được, đằng này....... Hải Thanh ấn nút gọi cho cô.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Hải Thanh cảm giác như cái tin nhắn lúc nãy ko phải của Hạ Quyên, anh mở hộp thư đến để kiểm tra, đối chiếu với những tin nhắn mà trước đó Hạ Quyên đã nhắn. Đúng như dự đoán, cách nhắn tin ko giống! Vậy rốt cuộc là ai đã nhắn cái tin này? Còn Hạ Quyên hiện đang ở đâu? Hàng chục câu hỏi ko đáp án liên tục hiện ra trong tâm trí Hải Thanh, anh thẫn thờ đứng chết lặng ngay đó, màn hình chiếc điện thoại trên tay vẫn là tin nhắn với nội dung giả dối của một kẻ lạ mặt.

-WOA!!!!!

Hạ Quyên thích thú reo lên khi nhận ra từ phía xa xa trước mặt là màu xanh biếc lấp lánh nắng vàng của biển lớn. Cô hồn nhiên thò đầu ra ngoài cánh cửa xe để có thể ngắm rõ hơn nữa. Thanh Nguyên thấy vậy liền gắt:

-Này, thò đầu vào! Muốn bay đầu hả?

-Khi nào bay thì nói! Hứ!

Hạ Quyên giận dỗi vùng vằng ngồi lại đàng hoàng. Nguyên lén nhìn cô rồi bí mật bật một cái nút gần ghế ngồi của mình. Cái mui của chiếc Mescedes tia lửa từ từ lùi về phía sau, những làn gió biển như chỉ chờ có thế liền ập vào, mang đến cảm giác mát lạnh, sảng khoái vô cùng. Hạ Quyên vui vẻ trở lại ngay, cô hớn hở hỏi Nguyên:

-Chừng nào mới đến nơi vậy?

-Tí nữa.

-Anh chạy nhanh chút đi! Ơ…..

Chợt Hạ Quyên thốt lên 1 tiếng rồi im lặng, cứ nhìn cái gì đó hoài mà ko chịu rời mắt. Nguyên khó hiểu liền quay ra xem cô đang nhìn cái gì. Dòng chữ được tạo dáng rất đẹp mắt “Hana Plaza” như có một sức hút gì đó làm Hạ Quyên ngất ngây đến lặng người.

Cô đã từng mơ thấy nó. Một trung tâm thương mại tuyệt đẹp với đầy đủ những thứ có thể phục vụ cho đời sống con người. Cô mơ thấy mình đi vào trong đó, cùng với chàng trai tóc đỏ ko rõ mặt. Hai người nghịch ngợm chạy đuổi nhau rất vui vẻ trên những bậc cầu thang trong suốt.

-Hạ Quyên, em sao vậy?

Thanh Nguyên bỗng lên tiếng cắt đứt đi dòng suy nghĩ mơ hồ của Hạ Quyên. Cô cười phớt:

-A, ko có gì! Tôi thấy chỗ đó rất quen, mặc dù nhớ rất rõ là mình chưa vào lần nào!

-Em…….đã từng vào rồi!

-Hả?

Như ko nghe rõ Nguyên nói gì, Hạ Quyên quay ra nhìn cậu. Nhưng đổi lại chỉ là tiếng gió rít nhè nhẹ của gió biển mùa thu.

*-*

Từng đợt sóng trong xanh cuộn lên tạo ra những bọt nước trắng xóa. Hạ Quyên lon ton cầm một cái chai nhỏ xíu đi nhặt vỏ sò quanh mép nước biển. Nguyên lững thững đi theo ở phía sau để hộ tống cho nàng tiểu thư xinh đẹp.

-Nơi đây thật đẹp đúng như lời anh nói!

Hạ Quyên cười tươi, vẻ mặt ko giấu nổi sự phấn khích. Thật ra cô muốn được tắm biển lắm, nhưng lại thôi vì ko có đồ thay. Bây giờ đã hơn 1 giờ trưa nhưng ở đây ko có một tia nắng nào. Bầu trời cao l*иg lộng xanh thăm thẳm lốm đốm vài đám mây xốp mịn, cứ như những chú cừu đáng yêu với bộ lông trắng muốt.

Nguyên ngồi xuống một gốc dừa gần đó để nghỉ ngơi một lát. Tán lá rộng đung đưa tiếp sức cho làn gió thiên nhiên mát rượi. Thấy Nguyên ko đi theo sau nữa mà lại ngồi bệt xuống một gốc cây nhìn mình, Hạ Quyên chột dạ giả lơ, cầm cái chai đầp ắp những cái vỏ ốc, vỏ sò xinh xinh lại khoe với cậu:

-Nguyên, anh xem này! Tôi nhặt được nhiều chưa!? Có cái vỏ ốc màu tím chuyển dần sang đen đẹp lắm, tôi cho anh xem nhé!

-Em đúng là trẻ con.

Bỏ ngoài tai câu nói châm chọc của Nguyên, Hạ Quyên đổ cái chai xuống nền cát vàng óng. Cô nhặt cái vỏ sò có màu tím đen lên trước mặt Nguyên khoe:

-Dễ thương ko? Hehe, để xa nhìn nó lấp lánh còn đẹp hơn nữa kìa!

-Ừ.

-Sao vậy? Anh mệt hả?

-Ko.

Hạ Quyên chu môi rất ư là khó ưa, nguýt Nguyên một cái rồi gom đống sò lại. Nguyên bật cười ha hả sau khi thấy nét mặt “khó đỡ” đó của cô. Cậu vỗ vỗ tay xuống chỗ trống kế bên mình bảo:

-Vào đây ngồi cho mát nè!

Hạ Quyên đang theo dõi cái gì đó ở dưới đất mà ko thèm để ý đến Nguyên. Nghe thấy tiếng ho lớn, cô mới quay lại ngoắc Nguyên:

-Anh, lại đây xem này!

Mặt Hạ Quyên rất chi là hí hửng chỉ xuống dưới đất. Nguyên tò mò chồm người lên để xem đó là cái gì. Một con cua!

-Con cua thì có gì? – Nguyên vẫn chưa hết thắc mắc hỏi.

-Anh ko thấy nó rất to sao!? – Mắt Hạ Quyên sáng lóa lên.

-To.

-Vậy thì thịt của nó sẽ rất chắc. Anh bắt nó đi, nhanh! Nó bò đi mất bây giờ.

-Ash! Em thích ăn thì nói, tôi dắt vào nhà hàng gần đây ăn!

-Ư.....tôi muốn anh bắt sống nó cho tôi cơ!

Một lần nữa Hạ Quyên lại giở “tuyệt chiêu” chu môi làm nũng của mình ra. Cô lắc lắc cánh tay Nguyên đòi cậu bắt con cua cho bằng được. Năn nỉ ỉ ôi mãi đến khi Nguyên ko chịu nổi nữa, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy đi tà tà về phía con cua đang bò lổm ngổm thẳng tiến về phía biển xanh bao la. Làm như nó có thể hiểu được đang có nguy hiểm đe dọa nên bò dồn sức rất nhanh. Hạ Quyên gào lên:

-Sắp tới biển rồi kìa. Nhanh lên! Nhanh lên!!!!!

Nguyên vùng lên chạy đuổi theo con vật bé tí đang cố hết sức trở về “ngôi nhà” to lớn của mình. Nhưng ông trời lại ko thương nó......Nguyên đã nhanh tay túm lấy được một cái càng. Cậu mừng húm quay đầu về phía Hạ Quyên cười tươi rói:

-Giỏi chưa!? Bắt được rồi nè!

-Ê, sao ngốc quá vậy? Bỏ xuống nhanh lên. o_O

-Em giỡn mặt với tôi đó hả? Kêu bắt xong rồi giờ kêu bỏ là sao??? X-(

-Tôi bảo bỏ thì bỏ ngay đi, nhanh lên, nguy hiểm đó!

-Haha, em nói con cua này nguy hiểm á? Đâu nào? Em xem nè......Hú hú.......

Nguyên cầm cái càng cua lắc qua lắc lại, vật lên vật xuống trên ko trung. (>.< ác) Tuy nhiên, cái gì cũng đều có giá của nó. Vừa định tung hứng con cua lên thì nó đã dùng cái càng còn lại kẹp chặt vào ngón tay cái của Nguyên. Sự việc diễn ra quá bất ngờ làm Nguyên la toáng lên, nhảy loi nhoi cố gắng vứt con cua đi, khổ nỗi nó kẹp chặt quá làm cậu ko cách nào gỡ ra được. Hạ Quyên trông thấy Nguyên bị cua kẹp tay nhảy bình bịch trên cát mà ko khỏi buồn cười. Hơn 10 phút vật lộn Nguyên cũng gỡ được cái càng cua đáng ghét ra khỏi tay mình và vứt nó ra biển.

-Con cua chết tiệt, dám kẹp tay bố mày!

Nguyên hằn học xoa nhẹ ngón tay bị kẹp đang dần đỏ ửng lên. Hạ Quyên sau khi được một trận cười ngặt nghẽo ráng thì ráng kìm lại, từ từ chạy đến chỗ Nguyên xem cậu có bị gì ko.

Ngón tay cái sưng lên đang chuyển sang màu tim tím, nhìn thấy mà xót lòng. Hạ Quyên nhẹ nhàng cầm lấy tay Nguyên lí nhí hỏi:

-Hic.....anh có sao ko?

-Em nhìn thế này nghĩ coi có sao hay ko! Bực bội.

Nguyên giật phắt cái tay ra, dùng chân đạp đống cát đùn lên trước mặt một cái rồi hậm hực bỏ đi. Hạ Quyên đứng đằng sau khó hiểu suy nghĩ ko biết có phải cậu giận rồi ko. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu ko phải đòi bắt con cua cho bằng được thì Nguyên đâu có bị như vậy. Mà cũng tại hắn ngốc, cầm đâu ko cầm, cầm ngay cái càng nó kẹp cho là phải. Nửa muốn xin lỗi nửa muốn ko, Hạ Quyên cứ đứng một mình mà đấu tranh tư tưởng. Đến khi nhận ra bóng Nguyên đã khuất xa sau hàng dừa cao ngất ngưỡng thì mới sực tỉnh, cuống cuồng nhặt đôi giày boot lên đuổi theo cậu.

-Nguyên ơi! Đợi tôi với!!!!!!

====

-Thôi mà, tôi xin lỗi mà! Đừng giận nữa......

Suốt đoạn đường đi đâu ko biết đích đến, Hạ Quyên cố gắng xuống nước năn nỉ, xin lỗi bảo Nguyên đừng giận. Mặt cậu lạnh băng đến đáng sợ, bốn ngón tay còn lại ko ngừng xoa ngón cái cho bớt đau.

-Nguyên.......

-Gì? – Nguyên lên tiếng ko vẫn ko nhìn mặt Hạ Quyên.

-Cho xin lỗi!...

-Lỗi phải gì mà xin!?

-...Con cua.

-Con cua sao?

-......

Ko biết nói thêm gì nữa nên Hạ Quyên đành chọn phương pháp hay nhất bây giờ chính là im lặng. Liếc mắt nhìn bộ dạng tiu nghỉu của cô, Nguyên giả vờ ho để đưa tay lên che miệng cười. Vài phút sau, cậu hắng giọng một cái:

-Muốn tôi nhận lời xin lỗi đúng ko?

-Ừ!

-Thế có 2 điều kiện!

-Trời ơi, sao rườm rà thế? Rắc rối!

-Vậy thôi......tôi cũng chẳng ép chi cho mệt.......haiz.......

Nguyên làm bộ thở dài một cái rồi tiếp tục lái xe. Hạ Quyên mím môi ấn mạnh lưng mình vào ghế thầm suy nghĩ:

“Chẹp.....tên này đúng là lắm chiêu! Làm mình tốn công xin lỗi lo lắng cho hắn. Nếu giờ mình ko chịu thì sẽ bị nợ, mà nợ thì thế nào kiếp sau cũng gặp hắn, thôi thì.....đành chịu vậy, tương lai là trên hết!”

-OK, tôi đồng ý, anh nói đi!

-Hì, cũng đơn giản thôi, ko quá đáng gì với em đâu.

-Ờ.

-Điều 1 là lúc tôi muốn gặp em thì phải đến ngay, ko được viện cớ này nọ vì tôi sẽ ko chấp nhận lý do nào hết. 2, em phải ăn nói với tôi thế nào cho dễ nghe hơn, ví dụ như xưng hô là anh – em chẳng hạn, ko gắt gỏng láo lếu ;).

-Anh đúng là đồ đểu! Điều 1 ko thể nào chấp nhận được. :-

-Thế thôi, bây giờ cô có thể xuống khỏi xe để tự đi về.

Nguyên bình thản nhún vai, đạp phanh dừng xe lại, bấm nút tự động mở cánh cửa bên chỗ Hạ Quyên ngồi. Cô quay qua nhìn Nguyên bằng ánh mắt khó chịu, bây giờ mà đi bộ về thành phố chắc phải phẫu thuật thay chân giả luôn ấy chứ ko đùa. Hạ Quyên nắm chặt tay mình khẽ run, bấm bụng quyết định ngồi yên trong xe.

Nguyên cao giọng nói khích:

-Sao? Giờ em chịu ko hay ko? Suy nghĩ nhanh đi, cho em 30 giây đấy cưng à!

-Hừm......được thôi!

Bấm nút đóng cửa xe lại, Nguyên mỉm cười hài lòng rồi nổ máy, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.

-Hạ Quyên!

-Gì?

-Xoa.....

Nguyên đưa ngón cái tím ngắt ra trước mặt Hạ Quyên làm cô giật cả mình. Ko ngờ nội lực của con cua đó lại thâm hậu đến như vậy? Tội nghiệp hắn, chắc là đau lắm......

Hạ Quyên xót xa nắm ngay lấy tay Nguyên xoa một cách nhẹ nhàng nhất. Cứ tưởng sẽ khả quan hơn ai ngờ, nó lại chuyển sắc nặng hơn nữa. Cô lo lắng nói:

-Ko được rồi, phải đi đến bệnh viện ngay.......nó sưng hơn rồi nè!

-Kệ đi, nhà có dầu.

-Nhà?

-Kia kìa!

Ngôi nhà nhỏ xinh được có hàng rào màu trắng xanh được phủ đầy hoa giấy đa sắc màu, vừa dễ thương mà vừa ấm áp. Xung quanh cây cối mọc um tùm, có khá nhiều ngọn núi cao chót vót che khuất gần hết ngôi nhà nhỏ. Hạ Quyên loáng thoáng có cảm giác mơ màng đang xâm chiếm tâm trí mình, cô chăm chú nhìn căn nhà với vẻ mặt cứng đơ hệt như lúc nãy khi vừa trông thấy trung tâm thương mại Hana Plaza.

Chiếc Mescedes với gam màu trắng trang nhã lăn bánh đều đặn trên con đường tráng nhựa ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Ko còn bao xa nữa.....nơi chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm đang gần kề....

*Dinh thự chính của Hoàng gia:

“Without you I am like a ship without its sails, calling the wind to save me. I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas…….”

Tiếng nhạc chuông du dương của bài hát Coming Home vang lên làm khuấy động cả ko gian tĩnh lặng của căn phòng màu xám tro. Nhật Anh khó chịu ngồi dậy vì đây là lần thứ n cậu bị kéo ra khỏi giấc ngủ mộng mơ. 0169xxxxxxx, số lạ! Nhật Anh vò đầu một cái rồi nhẹ lướt tay trên màn hình điện thoại.

-Alo!

-Xin lỗi…..đây có phải là số điện thoại của cậu Hoàng Nhật Anh ko?

-Ừm, là tôi đây. Anh là ai?

-Chào cậu! Tôi là trung tá Lưu Tử Kiên của bên tổ Hình sự thuộc Sở Cảnh sát Thành phố!

-Có chuyện gì àk?

-Chúng tôi tìm ra được một số manh mối có liên quan đến sự mất tích bí ẩn của Hoàng tiểu thư, tôi muốn gặp cậu để bàn luận!

-Bao giờ?

-Nếu có thể……thì khoảng 4 giờ cậu có thể đến Light Coffee được ko?

-OK, hẹn gặp anh ở đó!

Tắt máy, Nhật Anh nhìn vào cái đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 1 giờ rưỡi, còn sớm chán! Cậu cố gắng căng đôi mắt đang biểu tình đòi ngủ của mình để đặt đồng hồ báo thức. Xong xuôi, tất cả lại đâu vào đấy, Nhật Anh với tay lấy chiếc remote máy lạnh giảm độ xuống rồi trùm chăn phủ kín đầu ngủ tiếp.

*******

Hải Thanh quăng mạnh chùm chìa khóa xe lên cái tủ gỗ cạnh giường, mặt biểu thị rõ sự lo lắng cho cô bạn gái bỗng dưng biến mất của mình. Anh đã cố gắng liên lạc nhưng vô ích, đối phương đã khóa máy.

Cảm giác bất an cứ quanh quẩn lởn vởn trong đầu Hải Thanh, cứ như là anh sắp bị mất đi một cái gì đó vậy. Anh ko muốn nói cho ai biết việc Hạ Quyên lại biến mất lần nữa, sẽ làm cho nhiều người lo lắng thêm. Bây giờ có tìm cũng chẳng biết đi đâu mà tìm, Hải Thanh đấm mạnh tay vào tường, anh bất lực! Người yêu mình có thể gặp bất cứ chuyện gì…..bắt cóc, tai nạn…..còn chưa kể đến….. Đúng, kẻ mưu sát Hạ Quyên vẫn còn đang nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ kẻ đó đã bắt cóc cô lần nữa? Nghĩ đến đây, Hải Thanh lập tức lao ra khỏi phòng. Tay lấy chiếc điện thoại ấn nhanh số của Nhật Anh…….

“Without you I am like a ship without its sails, calling the wind to save me. I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas…….”

-Trời ơi là trời!!!!!! Ngày quái gì vậy hả?

Nhật Anh đạp tung cái chăn xuống nền nhà, điên tiết hét lớn lên. Hai chữ “Hải Thanh” hiện rõ trên màn hình làm cậu thấy nản, tặc lưỡi:

-Mệt thật, chắc lại gọi méc mình vì bị Hạ Quyên ăn hϊếp đây mà……

-Em nghe nè anh! – Nhật Anh ngáp dài một cái.

-Nhật Anh, Hạ Quyên lại mất tích rồi!!!

-Hả? – Như ko nghe rõ, Nhật Anh đơ mặt ra.

-HẠ QUYÊN LẠI MẤT TÍCH RỒI!!!!!!!

-Gì? Sao lại như vậy? Chẳng phải anh luôn đi cạnh chị ấy sao????

-Anh…..lúc đó Hạ Quyên đòi ăn kem nên anh đi mua. Vì quầy kem khá đông nên anh đành phải xếp hàng đợi. Lúc sau tự nhiên có một tin nhắn từ số điện thoại cô ấy nói bạn bè gì đó có chuyện nên phải đi, bảo anh đừng lo lắng. Anh thấy lạ liền kiểm tra cách nhắn tin, ko phải của cô ấy. Anh ko biết……có phải kẻ đã từng ám sát Hạ Quyên tại đám cưới lại bắt cóc cô ấy lần nữa hay ko……

-Nghĩ lung tung! Anh bình tĩnh lại xem nào.

-Em nói vậy là thế nào? Cô ấy là chị em đấy.

-Tạm thời đừng cho bất cứ ai biết. Lát nữa 3 giờ 30 anh qua nhà, đi cùng em đến Light Coffee gặp bên cảnh sát, họ bảo có tin tức gì đó…..

-Nhưng…..còn Hạ Quyên?

Nhật Anh đã dập máy trước khi Hải Thanh nói câu đó. Anh nghiến răng kìm nén những xúc cảm ko đáng có hiện giờ của mình. Sau khi đã bình tĩnh hẳn, Hải Thanh tra chìa khóa xe vào ổ rồi phóng vụt ra khỏi nhà.

Trong khi anh đang vô cùng lo lắng cho bạn gái mình, nhưng có vẻ…..cô gái đó lại ko để ý đến, cứ tha hồ nghịch ngợm trong nhà một người con trai khác.

-Oh, căn phòng dễ thương quá àk!!!!!!

Hạ Quyên chạy ào vào trong căn phòng màu đồng, nơi cô đã từng ở nhưng lại ko hề nhớ. Những chiếc chuông gió đa dạng treo lủng lẳng trên trần, thỉnh thoảng có gió thổi vào làm chúng rung rinh phát ra những tiếng leng keng nghe rất vui tai. Từ cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh biển rất đẹp, ước gì mau đến chiều nhỉ? Cô sẽ được trông thấy những tia nắng hồng nhạt cuối ngày, cả bầu trời sẽ nhuộm 1 màu đỏ nổi bật. Thật là mong quá đi!

-Ê, em điên rồi hay sao mà đứng nhìn trời rồi cười một mình thế? – Nguyên nhếch mép cười đểu.

“BANG”

Câu nói vừa rồi cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ Quyên vậy. Cô tức tối gầm gừ:

-Có anh điên đấy!

-Hi. ^^

-Đó, anh cũng cười một mình kìa. – Hạ Quyên hăm hở bắt thóp ngay.

-Đâu có, anh cười với em mà!

-Xạo…..tôi có cười lại với anh đâu.

-E hèm……..sao ngón tay đau quá.......:(( - Nguyên giả vờ nhăn mặt, ôm lấy ngón tay vừa được băng lại.

Hạ Quyên liếc xéo Nguyên một cái muốn tóe lửa. Lại nhắc đến 2 cái điều kiện đáng ghét lúc nãy mà cô bị ép buộc phải gật đầu. Nhìn cái bản mặt “đê tiện trên từng phương diện” của tên ấm đầu đang đứng trước mặt mình kia, cô chỉ muốn đấm một cái cho nát bấy hết thôi.

-Vâng….em xin lỗi! Nhưng em đâu có cười với anh đâu.

-Em nhìn anh tức là em cũng đáp lại rồi.

-Hừ…..rõ hâm!

Hạ Quyên lẩm bẩm rồi ngoảnh mặt ra thưởng thức hương vị gió biển mặn nồng.

Mát lạnh…….....

Chậu hoa tử đinh hương ở góc cửa sổ toả hương thơm dìu dịu, cư nhiên l*иg ghép với làn gió thanh khiết rồi lan ra khắp căn phòng.

Thanh Nguyên đứng nhìn Hạ Quyên một lúc rồi quay đầu đi ra khỏi phòng, tiến về một cái l*иg nho nhỏ được giấu ở trong cốp xe. Một chú cún lông xù trắng như tuyết, mềm mại như bông đang cuộn mình nằm ngủ ngon lành. Nguyên nhẹ nhàng mở cửa l*иg, đưa tay ôm lấy con cún yêu và bế nó ra.

Cảm thấy im lặng quá mức bình thường, Hạ Quyên xoay ra đằng sau thì giật mình khi chỉ còn có mình cô ở đây, còn cái tên hâm hấp kia biến đi đâu rồi?

-Nguyên!

-Nguyên, anh đâu rồi?

-Hạ Quyên, có bất ngờ cho em này, lại đây! – Nguyên ngồi ở cánh cửa sau từ trong bếp gọi Hạ Quyên. Cô thắc mắc ko biết có gì liền đi nhanh lại đó.

-Cái gì vậy?

Nguyên giơ con cún vẫn còn đang lim dim ngái ngủ lên trước mặt Hạ Quyên. Cô thật sự rất bất ngờ! Con cún này rất chi là mũm mĩm, lông xù và khá dày, cái mũi nhỏ xíu ươn ướt càng làm tăng độ đáng yêu của nó lên gấp trăm lần. =]] ~

-DỄ THƯƠNG QUÁ ĐI!!!! NÓ Ở ĐÂU RA VẬY?

Hạ Quyên reo lên làm con cún khẽ giật mình, nó ngáp một cái thật lớn làm cái mặt ngô ngố. Với cường độ đáng yêu vượt giới hạn như thế, Hạ Quyên rất muốn được ôm lấy cái “cục bông” trắng muốt đó vào lòng rồi thả sức cưng nựng.

-Anh…..cho em bế được ko?

-Thấy yêu lắm đúng ko?

-Ừm ^^ yêu ko đỡ nổi luôn.

-Yêu anh ko chịu nổi luôn hả? – Nguyên giở giọng trêu chọc, mắt chớp chớp.

-Xí, anh mơ đi……em yêu cún mà. Nó tên gì vậy anh?

-Tên là Anvil!

-Anvil….tên lạ ha…..mà cũng khá quen nữa……

-Quen? Sao lại quen?

Nguyên ngạc nhiên nhìn Hạ Quyên hỏi gấp, đôi mắt vừa xẹt qua một cái gì đó vui vui. Cậu tưởng Hạ Quyên đã nhớ lại một cái gì đó.

-Hình như là nickname của thằng nào đó bị cảnh sát truy nã trên toàn quốc thì phải! Em ko nhớ rõ lắm.

“Tên đó đang ở trước mặt em nè! Nhớ toàn mấy cái gì đâu ko.”

Nguyên phồng má, thầm nghĩ chứ sao dám nói ra được!? Người con gái này ko phải là Bảo Trân, người này là Hạ Quyên – một tiểu thư danh giá. Nếu bí mật này lộ ra.....thì mọi thứ sẽ đi đời nhà ma hết.

-Nguyên hâm, bị gì mà đờ người ra vậy? Bệnh hả? :-s

-Em gọi ai hâm đấy :-

-Á à.....dám hù dọa em luôn ha? Em cứ gọi anh hâm đấy! Nguyên hâm, Nguyên khùng, Nguyên tửng.....làm gì nhau nào?

Hạ Quyên vênh mặt thách thức Nguyên. Cậu phẩy tay như đuổi ruồi rồi nói bằng giọng kênh kiệu:

-Tại em là con gái thôi, lại con nít nữa. Anh đây ứ thèm chấp con nít!

-Ko biết ai con nít à! Lớn rồi mà gấu bông chất đầy trong phòng.

-Xì....em thì biết gì.....

Cả hai tiếp tục cong môi xoáy đểu nhau, ko ai chịu nhường. Con cún Anvil bị tiếng ồn làm mất giấc ngủ cũng chẳng thèm ngủ nữa. Nó ưỡn người một cái rồi lè lưỡi liếʍ mép. Nhìn thấy Hạ Quyên, Anvil sủa lên 1 tiếng, vẫy đuôi mừng rồi nhảy phóc vào lòng cô làm nũng. Hạ Quyên thích thú ra mặt, cô nựng cái bụng tròn trắng phau và cái cổ đầy lông của con cún.

-Hạ Quyên!

-Hửm?

-Ko có gì!

-Ơ, anh rảnh nhỉ?

-Em ngồi đây chơi đi, anh đi đây một lát.

-Anh đi đâu?

-Thăm mộ mẹ anh!

-Khoan đã!

Hạ Quyên đặt Anvil xuống rồi mang giày vào đi đến cạnh Nguyên, trông cô hiền lành đến lạ. Dù sao mình cũng vào nhà người ta, cũng nên chào hỏi cho phải phép chứ!

-Em đi nữa Vào đây mà ko chào người thân chủ nhà thì thất lễ quá!

Nguyên mỉm cười. Tuy bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng Hạ Quyên lại cảm thấy nụ cười vừa rồi đẹp và bình yên hệt như mặt trăng tròn buổi đêm. Nó ko quá tươi, cũng ko quá nhạt. Nụ cười này....đến Hải Thanh cũng ko có. Tuy anh có hay cười mỉm, nhưng nó chỉ mang cho người ta sự ấm áp, chứ ko như Nguyên.......

===========================================================

===========================================================

Đi mãi mà vẫn ko thấy ngôi mộ nào, Hạ Quyên dừng lại ngó xung quanh, rồi lên tiếng hỏi:

-Nguyên, sao ko thấy gì hết vậy?

-Đây chỉ còn là một nấm đất trống rỗng. Dương đã đem tro cốt của mẹ anh về chôn cất tại một nơi tốt hơn.......nhưng anh vẫn muốn ra đây.......

-Ừ!

Hạ Quyên đáp gọn một tiếng rồi im lặng. Cô nghĩ mình ko nên hỏi nhiều, nếu ko chắc sẽ gợi lại cho Nguyên nhiều điều ko vui.

Nguyên đứng lặng người trước một khu đất có dấu hiệu bị đào xới. Cậu ngồi xuống chắp tay lại:

-Con chào mẹ!

Hạ Quyên thấy vậy liền ngồi xuống cạnh Nguyên, chắp tay lại lễ phép, giả mặt mếu máo nói:

-Cháu chào bác. Cháu tên là Hạ Quyên, là bạn của anh Nguyên ạ! Cháu rất vui khi được gặp bác. Bác ơi, Nguyên hay bắt nạt cháu lắm đấy, bữa nào bác về bác xử anh ta đi, ko là cháu bị ăn hϊếp hoài luôn, tội nghiệp lắm ạk!

“Cháu chào bác! Cháu tên là Bảo Trân, được anh Nguyên cứu trong một vụ tai nạn. Hiện cháu đã ở nhà anh được 2 tháng thế mà chưa bao giờ ra đây gặp bác, cháu thật có lỗi, mong bác bỏ qua cho cháu nhé!”

“Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”

Khoảnh khắc lần đầu Hạ Quyên gặp
« Chương TrướcChương Tiếp »