Trước mắt cô là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên. Tuy có vẻ cũng lớn tuổi nhưng vẻ bề ngoài của họ thì hoàn toàn ngược lại. Nhìn vào đôi mắt của hai người họ cô thấy vẻ buồn man mác gì đó mà không thể nào lí giải được.
Nhìn mọi người trong Cố gia ai cũng căng thẳng khiến Ngọc Ân hoang man chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn cô bạn Giai Tuệ đang ngồi kế mình khuôn mặt cũng đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra khiến Trần Ngọc Ân thở dài một hơi chán nản.
Lúc này Cố phu nhân mới lên tiếng phá tan bầu không khí:
- Sao hôm nay hai người lại có dịp đến đây thăm gia đình chúng tôi vậy.
- Tớ ở nhà riết cũng chán nên đi ra ngoài cho khoay khỏa
- À, nếu đã vậy thì ở lại đây dùng bữa cùng chúng tôi luôn đi.
- Vậy cũng được.
- Mà cậu không định giới thiệu về hai cô gái trước mặt này cho tớ biết à
- À, tớ quên không nói. Đây là Lý Gia Tuệ, bạn thân của con dâu chúng tôi Trần Ngọc Ân.
Lời nói của Cố phu nhân khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc. Câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng mang một hàm nghĩa vô cùng lớn. Điều đó khẳng định, Ngọc ân là một phần của Cố gia mà không điều gì thay đổi được, kể cả hai người trước mặt.
Phải, hai người trước mắt chính là Lý Thanh Hải và Cao Ngọc Y, ba mẹ của Lý Nhiên. Nghe Cố phu nhân nói vậy khiến khuôn mặt của hai người sa sằm lại. Tuy con gái của họ đã chết, nhưng Lý lão gia và Lý phu nhân không muốn ai quên Lý Nhiên, người con dâu hụt của nhà họ Cố. Đặc biệt là Cố Mạc, bởi họ biết với Lý Nhiên anh quan trọng đến nhường nào, tình cảm mà con gái họ dành cho anh vô cùng lớn, vì thế việc Cố Mạc lấy vợ khiến họ không chấp nhận được.
Bà nội Cố nhìn tình cảnh trước mắt mà không kìm được tiếng thở dài. Dù thế nào đi nữa cũng không vì một người quá cố mà đánh mất hiện tại. Khó khăn lắm cháu trai của bà mới tìm được ánh sáng của đời mình. Không thể vì một nhà Lý gia mà làm tan nát cả một đời người được
Từ nãy tới giờ Cố Mạc chẳng dám nói một lời, bởi thâm tâm anh luôn ray rứt vì không giữ trọn vẹn một tình yêu dành cho Lý Nhiên. Đối với họ, anh luôn dùng tình yêu thương của mình mà đối đãi, quan tâm chăm sóc họ như chính gia đình của mình. Đã nhiều lần Lý gia trên đà phá sản, cũng một tay anh giúp đỡ mà mới được như ngày hôm nay. Không ai bắt buộc anh phải làm thế nhưng cảm giác tội lỗi cứ căng tràn trong người anh. Đặc biệt là hiện nay anh còn lấy em gái của kẻ thù. Nhưng Trần Ngọc Ân hoàn toàn vô tội, Trần Thanh Phong cũng nhận được bản án mà bản thân vốn phải chấp hành trước đó. Hơn thế, tình yêu của anh dành cho Trần Ngọc Ân ngày càng nhiều, dù họ không cho phép thì cũng không làm thay đổi được quyết định của anh.
- Cố Mạc
Tiếng nói của Ngọc Ân như làm anh bừng tỉnh thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu của mình. Để ý lại thì thấy mọi người đã đi vào nhà ăn, chỉ còn lại mỗi anh và Ngọc Ân. Cố Mạc nhanh chóng nắm tay cô đi theo sau.
_________________
Trong nhà ăn, mọi thứ đã được bày biện lên sẵn, chỉ cần bước vào và dùng bữa. Nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trước mắt, Ngọc Ân cũng chẳng muốn động đũa. Nếu là Trần Ngọc Ân của lúc trước thì nãy giờ đã chén sạch sẽ rồi chứ không phải là ngồi nhìn ngắm. Thấy biểu hiện khác lạ của cô, Cố Mạc khẽ chạm vào tay của cô dưới bàn ăn. Thấy được sự động chạm của anh, Trần Ngọc Ân ngước lên nhìn thì thấy Cố Mạc nghiêng vào tai cô nói nhỏ.
- Em không khỏe hửm?
- Không có, chỉ là em không muốn ăn
- Không được, phải ăn vào mới có sức được chứ, nhìn ăn không tốt cho dạ dày.
Nói rồi Cố Mạc gấp thức ăn vào bát cho Ngọc Ân, dù không muốn nhưng anh lỡ gắp rồi thì cô cũng phải ăn vậy, với lại ở đây đang có khách cô không thể vô lễ mà ngồi không được. Tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách ngồi nhăm nhi từng hạt cơm vậy.
Khi Trần Ngọc Ân ngước lên thì va phải anh mắt sắc lạnh của Lý phu nhân. Dù khuôn mặt có hiền hậu như thế nào đi nữa cũng không che hết đi sát khí bên trong đôi mắt lửa hận ấy. Cô không biết bà ấy là ai, từ nãy tới giờ theo cô quan sát, bà luôn hành động nho nhã cư xử với người trong Cố gia, đặc biệt là Cố Mạc. Thức ăn trong bát anh đều do một tay bà gắp cả, khiến Ngọc Ân nghi ngờ một chút mà không giải thích được là nó sai ở đâu.
Đột nhiên trong đầu Trần Ngọc Ân lóe lên một ý nghĩ, Lý gia, Lý lão gia, Lý phu nhân,...Lý Nhiên. Phải, cùng một họ Lý, vậy chẳng lẻ đó là ba mẹ của Lý Nhiên sao. Suy nghĩ này khiến cô có chút choáng ván. Tình mới ngồi đối mặt ăn cơm cùng bàn với ba mẹ của tình đầu, ôi cái gì đang diễn ra thế này.
Nhưng cái mà khiến Ngọc Ân bận tâm nhất tính là Cố Mạc, anh sẽ có suy nghĩ gì về họ đây. Anh yêu Lý Nhiên như vậy, vì yêu cô ấy mà đã năm năm anh chưa từng động lòng với bất kì người con gái nào khác. Vậy lỡ như hai người họ ngăn cản Cố Mạc đến với cô thì anh sẽ xử lí thế nào đây. Biết bao nhiêu câu hỏi cứ vòng quanh trong đầu cô khiến Trần Ngọc Ân mệt mỏi.
Lúc này, một giọng phụ nữ vang lên dù nhẹ nhàng nhưng khiến Trần Ngọc Ân cứng cả người.
- Không biết con dâu của chị gia thế như thế nào?
Một câu nói khiến trên bàn ăn lập tức ngưng tụ lại. Tưởng như một lời hỏi thăm bình thường nhưng thực chất là một lời chăm chọc có ý khıêυ khí©h. Không phải mọi người không nhận ra, tuy có chút giận nhưng cũng phải nhúng nhường, vì nghĩ tới tình bạn thuở trẻ của bọn họ.
- Sao không ai trả lời vậy?
- Con bé là con của Trần gia
- Là một gia tộc không mấy tiếng tăm, Trần Ngọc Ân, Trần Thanh Phong. Ha, anh em sao.
Là Lý lão gia lên tiếng. Một chút châm biếm ấy len lõi theo từng câu chữ mà ông thốt ra. Nhưng điều đặc biệt hơn là họ đã biết từ trước cô là em gái của người đã đâm chết con gái của bọn họ.
Từ bà nội Cố, Cố lão gia, Cố phu nhân, Cố Lập Thành cho đến Cố Mạc và Trần Ngọc Ân đều kinh hãi nhìn hai người trước mắt. Vậy là họ đã biết ngay từ đầu, chỉ là đang chơi trò “mèo vờn chuột” với Cố gia.
- Cố gia có biết anh của con dâu các người đã tông chết con gái tôi không.
- Lý Thanh Hải à, dù gì chuyện cũng qua lâu rồi, cậu ta cũng đã trả giá cho việc làm của mình.
- Ha, vậy thì sao chứ. Mấy năm tù với số tiền bồi thường ấy có đổi lại được mạng sống của con gái tôi không. Vài năm sau hắn ta được ra tù, có thể trở về với cuộc sống thường ngày, nhưng còn đứa con gái của tôi thì sao, vài năm nhưng hay cả chục năm nữa thì nó vẫn mãi năm nơi lạnh lẽo đó. Các người có nghĩ tới hay không.
- Bác Lý à, nhưng Ngọc Ân cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này cả.
- Vậy thì đã sao chứ, cả nhà Trần gia đừng bao giờ mong có được sự tha thứ từ tôi.
- Thôi đủ rồi, các người có xem ta ra gì không hả
Một câu nói của bà nội Cố khiến mọi người trở nên im lặng, cả Lý gia cũng thế, bởi trong họ luôn có một sự tôn trọng nhất định với bà nội Cố.
- Mọi chuyện đến đây thôi, con người không thể sống mãi cho quá khứ được, ai rồi cũng sẽ có một hướng đi cho cuộc đời của mình. Lý Nhiên con bé đó không may mất sơm, ai cũng thương tiếc cho gia đình cháu, nhưng đừng vì những lầm lỗi trong quá khứ mà đánh mất đi tâm tính của con người. Thanh Hải, Ngọc Y, hai đứa có biết không, Cố Mạc đã chịu giày vò suốt năm năm trời, ta cứ nghĩ nó cứ sống mãi cuộc đời như thế cho đến hết đời. Nhưng chính Ngọc Ân, con bé ấy đã từng chút một sưỡi ấm soi sáng đường đi đúng đắn cho Cố Mạc, điều này khiến trên dưới Cố gia ai cũng vui mừng. Ta quyết không để ai cản trở đến hạnh phúc của chúng nó.
Từng ánh mắt kiên quyết của bà khiến thâm tâm Ngọc Ân nhu được an ủi phần nào. Thấy trên dưới Cố gia ai cũng đứng ra bênh vực mình khiến Ngọc Ânn hổ thẹn không thôi.
- Con xin lỗi vì những việc gia đình con đã làm với Lý gia ạ. Anh con cũng đã đứng ra đầu thú, tuy không thể khiến Lý Nhiên sống lại nhưng con tin chắc, trong thâm tâm anh con đang ân hận vì lỗi lầm mà mình đã làm.
- Hư, đừng nghĩ tôi có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nói rồi hai vợ chồng Lý gia ra về. Ai náy trong Cố gia đều thở dài mệt mỏi, riêng chỉ có Cố Lập Thành an nhàn ngồi gắp thức ăn cho Lý Gia Tuệ.