Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại Converter: ngocquynh520 Editor: caoviyen_73 + quacauphale "Có thai với tôi? Tôi cần bằng chứng xét nghiệm. . . . . ." Đoan Mộc Mộc bị người đan ông chất vấn một cách cay nghiệt Tại  …
Xem Thêm

Chương 32: Chỉ có thể là anh
Không khí trầm lắng trong xe khiến hai người đều không thấy thoải mái, Đoan Mộc Mộc càng thêm hối hận vì đã ngồi lên xe của Tô Hoa Nam, vừa giơ tay muốn quay cửa xe xuống nhưng đã bị người nào đó nắm tay, một dòng điện mạnh mẽ từ đầu ngón tay nhanh chóng lan ra toàn thân khiến cơ thể Đoan Mộc Mộc nhất thời căng thẳng: "Buông tay!"

"Nói cho anh biết, tại sao lại bị gả vào nhà họ Lãnh?" Ánh mắt Tô Hoa Nam nhìn cô, hoàn toàn không thèm quan tâm mình đang chạy xe trên đường, trước sau đều có xe chạy chằng chịt.

Đoan Mộc Mộc khẩn trương nuốt nước miếng, âm thanh trầm nhẹ: "Tô Hoa Nam, tốt nhất anh nên tập trung lái xe!"

"Trả lời anh!" Tô Hoa Nam cao giọng.

Câu nói này của anh chấn động tới đáy lòng của cô, cũng làm vỡ nát sự kiên cường cô dằn xuống đáy lòng: "Được, tôi nói cho anh biết. . . . . . Tôi vì tiền!"

Lời của cô khiến bàn tay đang lái xe của Tô Hoa Nam chợt run lên, lại nghe cô tiếp tục nói: "Ba tôi bị tai nạn xe, sống chết còn chưa biết, cần một khoản tiền lớn để điều trị mới có thể duy trì tính mạng, ba tôi là người thân duy nhất của tôi, vì vậy tôi không thể mất đi ông ấy" Nói xong, hai dòng nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.

Sắc mặt của Tô Hoa Nam xám như tro tàn rất khó coi, hoá ra là như vậy !

Trong xe hoàn toàn yên lặng, dường như chỉ nghe thấy tiếng lòng tan nát, của anh và cô.

Một lúc lâu ——

"Bỏ anh ta đi, tiền chữa bệnh của bác trai anh sẽ lo liệu!" Tô Hoa Nam chậm rãi mở miệng.

Đoan Mộc Mộc lạnh lùng cười một tiếng: "Tô Hoa Nam, chẳng lẽ anh không nghe thấy lời nói của lão phu nhân sao?"

"Chỉ cần em muốn rời đi, thì nhất định có thể, trừ phi em. . . . . ." Tô Hoa Nam có chút gấp gấp, câu nói kế tiếp anh không nói ra miệng, cũng không dám nói.

Cô hiểu anh muốn nói gì, lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi sẽ không rời đi, ít nhất tạm thời thì không."

Cô không cần tới người khi muốn thì tiếp cận mình, khi không cần thì một cước đá văng mình đi.

Câu trả lời của Đoan Mộc Mộc khiến sự tức giận ngấm ngầm trong ngực Tô Hoa Nam bùng phát: "Không rời đi? Chẳng lẽ em đã yêu Lãnh An Thần, hay em đã tham luyến cuộc sống của một thiếu phu nhân?"

Lời nói khó nghe như giẫm nát trái tim của Đoan Mộc Mộc thành từng mảnh nhỏ, cô lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Anh nghĩ như vậy, thì chính là như vậy!"

"Em. . . . . ." Tô Hoa Nam tức giận toàn thân phát run: "Thì ra em cũng là loại phụ nữ như vậy, tham phú quý, tình nguyện làm con chó cho bạc tiền, khiến mọi người khi dễ, chà đạp!"

Thì ra, cô ở trong mắt anh là người hèn hạ như vậy sao?

Những ảo tưởng nhớ nhung vẫn còn trong lòng đã tan biến mất, trái tim cô cũng như chìm vào đáy cốc, khổ sở cười một tiếng: "Anh nói đúng!"

Két!

Chiếc xe đột ngột dừng ở đèn đỏ ngã tư đường, Tô Hoa Nam một tay kéo cô qua, kềm chặt trước chỗ ngồi, ánh mắt sáng khóa chặt đôi mắt của cô, "Đoan Mộc Mộc. . . . . ."

Anh nghiến lợi kêu cô một tiếng, sau đó cúi đầu, môi hướng cô ép xuống.

Đừng!

Cô theo bản năng cự tuyệt, nhưng căn bản không thể, môi của anh ép chặt cô, mạnh mẽ chiếm đoạt ngọt ngào của cô. . . . . .

"……….."

Cho đến khi sau lưng vang lên tiếng kèn chấn động, mới thả cô ra, ngón tay lưu luyến phớt qua làn môi đỏ tươi của cô: "Mộc Mộc, em chỉ có thể là của anh!"

Xe lần nữa khởi động lại, vừa đến công ty, Đoan Mộc Mộc liền vội vàng xuống xe như chạy, lời nói của anh, sự sỉ nhục của anh, khiến cô hiểu ra Tô Hoa Nam bây giờ không còn là người thiếu niên trong trí nhớ của cô, anh đã thay đổi một cách đáng sợ.

Vào thang máy, một đường đi thẳng lên, thang máy mở ra, Đoan Mộc Mộc mới vừa bước ra một bước, đã nhìn thấy người đàn ông đứng phía ngoài, đôi tròng mắt đen cháy lên những tia sáng như hai ngọn đuốc, nhìn chòng chọc vào cô.

"Tôi, anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc vừa mở miệng, cơ thể đã bị kéo qua, bàn tay Lãnh An Thần lau đôi môi của cô, vừa sưng đỏ vừa nhếch nhác, ngay cả nước son vừa bôi buổi sáng đã biến mất không còn dấu vết

Thêm Bình Luận