Chương 40: Ngươi Cũng Là Lợn (2)

Cố Phán Nhi định chạy thẳng về trong thôn, nhưng nàng không dám! Lợn rừng tương đối mang thù, nếu để cho chúng nó đuổi vào trong thôn là toi, hơn mười con lợn rừng không phải chuyện đùa, chưa biết sẽ chết bao nhiêu người.

Bên kia núi có một con sông, Cố Phán Nhi định bơi qua, chỉ cần qua sông, lợn rừng muốn đuổi theo nàng cũng không đuổi kịp.

Cố Phán Nhi đói bụng đến hoa đầu chóng mặt thể lực tiêu hao cực kỳ nhanh, sau khi qua sông tìm một chỗ trốn không muốn động đậy, cảm thấy bản thân là minh chứng cho câu ‘Người chết vì tiền chim chết vì ăn’, vì miếng thịt lợn này mà nàng gặp nguy hiểm trùng trùng.

Đàn lợn rừng đuổi đến bên sông thì dừng lại, ‘hộc hộc’ một lúc lại kết bạn quay về rừng.

Sau khi Cố Phán Nhi xác nhận an toàn mới vác lợn rừng vòng một đoạn về thôn, trên đường cũng gặp phải vài người trong thôn, có điều thấy nàng toàn thân ướt sũng còn vác một con lợn rừng lớn, ai nấy đều bị dọa sợ tới mức tránh ra, đợi nàng đi xa rồi mới nhỏ giọng bàn tán.

Cố Phán Nhi không nghĩ nhiều, nàng đã đói bụng đến khó chịu, về nhà mở cổng đều dựa vào đạp.

“Mau xới cơm cho con, đói chết người rồi đây!”

Rầm!

Cố Phán Nhi ném con lợn rừng ra ngoài, lao thẳng vào bếp không quan tâm trên người vẫn còn ướt đẫm, nàng cầm thìa lên xúc một miếng thịt lớn nhét thẳng vào miệng, tuyệt đối không thừa nhận hành vi mất thể diện này là do bản thân làm ra, chắc chắn là phản ứng có điều kiện của cơ thể này.

Cố Thanh đang ở trong bếp, khi Cố Phán Nhi xông vào hắn không phản ứng kịp, cho đến khi Cố Phán Nhi ăn hết nửa nồi thịt mới phản ứng lại: “Cố Đại Nha, ngươi là con lợn!”

Cố Phán Nhi hàm hồ đáp lại một câu: “Lợn ở trong sân!”

Cố Thanh không hiểu ý trong lời nói của Cố Phán Nhi, hắn chỉ biết nếu không ngăn cản người phụ nữ điên này ăn thì cả nồi thịt lớn này đều sẽ vào trong bụng của nàng. Chuyện cướp thìa thì Cố Thanh cảm thấy mình không cướp nổi, vậy nên hắn không đi cướp thìa, trực tiếp đậy nắp nồi lại rồi bưng đi.



“Lợn kìa!”

Cố Thanh vừa mới bưng cái nồi đã bị tiếng thét bén nhọn dọa sợ đến nỗi suýt ném cái nồi đi, đi ra ngoài nhìn thì lập tức trợn mắt líu lưỡi.

Con lợn, một con lợn to đùng, một con lợn đực đen to ơi là to ~!

“Nhi… nhi tử, con đừng sợ, con lợn này không còn sống.” An thị vừa sợ hãi lại không nhịn được tò mò, cẩn thận đi xung quanh quan sát con lợn rừng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Thanh nhìn về phía Cố Phán Nhi, mới phát hiện trên người Cố Phán Nhi ướt sũng, lập tức tối sầm mặt: “Ngươi con mụ điên này có phải ngã xuống sông không vậy ? Trời lạnh như thế, khi trở về ngươi không thay quần áo trước mà chỉ vùi đầu vào ăn, ngươi là lợn hả!”

Cố Phán Nhi chỉ vào con lợn rừng đã chết: “Đó mới là lợn!”

“…”

Không đợi Cố Thanh lại mắng tiếp, Cố Phán Nhi đã lẳng lặng bay vào trong phòng, phải nói chứ, thật sự rất lạnh!

Ở bên ngoài Cố Thanh vẫn còn lẩm bẩm một câu: “Ngươi cũng là lợn!”

Cố Phán Nhi đã lạnh đến nỗi vẻ mặt tím tái tỏ vẻ trong gần một trăm năm qua nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác sảng khoái như vậy, trước đây khi mình có linh lực hộ thể cho dù ngồi trong hầm băng cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng mà chịu lạnh một chút lại có thể lấy về được một con lợn rừng như thế, nghĩ đến tương lai mỗi ngày đều có thể ăn thịt lợn, Cố Phán Nhi lại cảm thấy vô cùng đáng giá.

Nàng cũng không phải người tu tiên, điều quan trọng nhất khi tu luyện cổ võ không ngoài gì khác là luyện thể, trong quan niệm sống của Cố Phán Nhi không có cái gọi là tích cốc, mỗi bữa phải có cá có thịt, nếu tất cả thức ăn đều hoang dại thì không còn gì tốt hơn.

“Cơ thể suy yếu này nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ!” Cố Phán Nhi vừa run rẩy cởϊ qυầи áo vừa nghiến răng.

“Đại tỷ tỷ.” Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.



Cố Phán Nhi đang chuẩn bị cởi cái yếm nhỏ ra thì dừng lại, nheo mắt liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, giá đỗ nhỏ đang rúc ở trong chăn giống như một con mèo sơ sinh gầy yếu, cực kỳ yếu ớt nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi sững sờ tại chỗ, nàng lại quên mất trong phòng còn có một vật nhỏ như vậy.

Nhưng Cố Phán Nhi là ai chứ? Da mặt dày như tường thành, lập tức trừng mắt nhìn lại: “Đệ đang nhìn cái gì vậy? Chưa thấy tỷ thay quần áo bao giờ à?”

Giá đỗ nhỏ yếu ớt trả lời: “Đệ đã từng nhìn thấy rồi, trước đây khi đại tỷ thay quần áo cũng không tránh né Bảo Nhi mà.”

Cố Phán Nhi: “…”

Cũng đúng, nhìn thì nhìn! Dù sao cũng là đệ đệ ruột của cơ thể này, cho dù không phải ruột thịt… Nàng một người lớn như vậy còn có thể thẹn thùng hay sao? Nhưng mà…

“Trước kia là trước kia, nhưng bây giờ tỷ của đệ đã lập gia đình, đệ không được phép nhìn, nếu không tỷ sẽ móc mắt đệ ra!”

“Ồ, vậy Bảo Nhi sẽ nhắm mắt lại.”

“Quay mặt đi!”

“Ồ, Bảo Nhi sẽ cố gắng.”

Sau đó, nàng nhìn thấy một đứa bé nhỏ yếu đến mức có thể tắt thở bất cứ lúc nào, đang chật vật chuyển từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, chỉ làm một động tác này thôi cũng phải mất nửa khắc, kể cả Cố Phán Nhi cũng thấy mệt mỏi thay hắn.

Cố Phán Nhi tự hỏi có phải nàng hơi quá đáng không, nhưng nàng cũng chỉ nghĩ mà thôi, nàng cũng không thể cởϊ qυầи ở trước mặt giá đỗ nhỏ đúng không? Quần áo của nàng đều ướt sũng, tất nhiên là nàng phải thay hết ra, cho dù đối phương là đệ đệ ruột của nàng, cho dù đối phương mới chỉ sáu tuổi, nàng cũng không cho phép.