Vợ của Tam Cẩu Tử nhìn thấy Chu thị xông tới, nhanh chóng chui vào trong đám người, nhưng cho dù nàng chạy trốn nhanh, vẫn bị đế giày đập cho vài cái, đau đến nàng nhe răng nhếch miệng, trốn ở đằng sau đám người hùng hổ.
Trần thị hấp tấp đi lên, đỡ cánh tay Chu thị còn thêm mắm dặm muối: “Nương đừng tức giận, theo con dâu thấy, mọi chuyện đều do Đại Nha con bé này, mới vừa thành thân đã lười thành như vậy, làm hại nương bị bẽ mặt. Nếu cứ tiếp tục như vậy đâu được, nhà ai thích cưới cô vợ lười như thế, phải cẩn thận dạy dỗ mới được.”
Chu thị vừa nghe, lập tức quất một đế giày tới: “Ngươi biết thế còn kêu lão bà tử ta một mình ở đây kêu la, trước đó làm cái gì? Hay là ngươi định là việc của Đại Nha?!”
Trần thị ăn đau, nịnh nọt nói: “Chẳng phải do thân thể của con dâu không thoải mái sao, hơn nữa, việc Đại Nha quen làm, con dâu đâu tiện nhận lấy, vẫn để cho Đại Nha làm là hơn.”
“Hừ, đồ lười phân tiểu nhiều!” Chu thị nhướn mắt, giọng điệu hết sức không tốt.
Trần thị cười gượng, không hề tiếp lời, tròng mắt láo liêng, tự cho rằng không có ai nhìn thấy, quan sát bốn phía.
Quả phụ An thị đang nhỏ giọng cúi đầu khóc, Cố Thanh đang nhẹ nhàng dụ dỗ, thỉnh thoảng phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn, người bị trừng mắt nhiều nhất là Cố Phán Nhi đang hếch lỗ mũi lên, theo ý hắn, nếu như không phải bởi vì Cố Phán Nhi, thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Vợ chồng Cố Đại Hà định nói gì với Cố Phán Nhi nhưng lại thôi, còn Cố Phán Nhi thì như không có việc gì, ngẩng đầu lên nhìn cỏ tranh ở trên đỉnh đầu, dứt khoát dùng lỗ mũi nhìn người, thật sự lười để ý đến đám cực phẩm này.
“Các ngươi rốt cuộc định như thế nào?” Cố Thanh tỏ vẻ căm phẫn, dáng vẻ muốn ăn thịt người, cuối cùng không nhịn được lớn giọng lên. Đáng tiếc dáng vẻ này của hắn không hề dọa người, lại giống như con mèo bệnh.
Chu thị tỏ vẻ khinh thường: “Các ngươi dạy bậy cháu gái ta, bồi thường đi!”
Cố Thanh tỏ vẻ phẫn nộ, chỉ vào Cố Phán Nhi: “Nữ nhân ngốc này rõ ràng do các ngươi đánh hỏng, lại đổ lên trên người bọn ta, chẳng qua thấy bọn ta dễ bắt nạt, các ngươi có còn biết xấu hổ không hả?”
Trần thị vừa nghe bồi thường, lập tức trở nên kích động: “Là ai đánh bọn ta không biết, chỉ biết ở nhà các ngươi một buổi tối, đã biến thành vừa điên lại lười, một cô nương vốn rất ngoan ngoãn, hiện giờ biến thành như vậy, không tìm các ngươi tính sổ sách còn tìm ai nữa? Đền tiền, bằng không các ngươi đừng mong dễ chịu.”
Chu thị hùa theo: “Đúng, dâu cả nói đúng, nhanh đền tiền!”
Hai người ngươi một câu ta một câu, ép mẹ con Cố Thanh vào góc, rất có xu thế không lấy tiền ra bồi thường tuyệt đối không bỏ qua, người vây xem thấy thế cứng lưỡi không thôi, đủ loại lời nói.
Có người nói nhà Toàn Phúc không biết xấu hổ, có người nói cảm thấy bắt bồi thường là đương nhiên, nhưng người thấy nên bồi thường chỉ là số ít.
Cố Đại Hà hơi do dự, cuối cùng không nhịn được, thận trọng kéo ống tay áo Chu thị: “Nương, Đại Nha nàng đã gả cho nhà bọn họ, dạy thành thế nào là chuyện của nhà người ta, ta không thể…”
Chu thị quay lưng lại cho Chu Đại Hà một cái tát: “Sao lại là chuyện nhà người ta chứ, chẳng lẽ Đại Nha không phải do ngươi sinh sao? Chân ngươi què đầu óc còn bị hỏng hả? Ta đang đòi công đạo cho Đại Nha nhà ngươi đây, ngươi làm cha như thế nào vậy, không thấy Đại Nha nhà ngươi bị… ngươi… ngươi nha đầu chết tiệt kia, mau thả ta xuống… ôi giời ơi..”
Cố Phán Nhi thật sự không chịu nổi tạp âm này nữa, dứt khoát mỗi tay một người, ném cả Chu thị và Trần thị ra ngoài cửa, rầm đóng cửa lại, sau đó vỗ bụi trên tay.
“Ngươi, ngươi… Đại Nha, sao ngươi lại làm như thế với bà nội ngươi hả, ngươi đây là…” Cố Đại Hà lắp bắp, một câu nói hồi lâu không nói xong, lại ngậm miệng dưới ánh mắt lạnh lùng của Cố Phán Nhi.
Trương thị cũng giật nảy mình, Đại Nha trước kia đúng là hơi ngốc nghếch, nhưng rất nghe lời, ánh mắt như vậy là chuyện trước giờ chưa từng có, hù dọa người ta không dám hé răng.
“Phán, Phán nhi, con làm sao vậy?” Trương thị cũng lắp bắp.
Cố Phán Nhi hơi ngẩn ra, nhíu mày do dự một chút, dứt khoát cũng mỗi tay một người, xách hai người ra cửa, nhưng không giống với trước đó đá văng người ra, mà đẩy ra cửa, sau đóng cổng lại dưới ánh mắt trợn tròn líu lưỡi của mọi người.
Một phen này, tất cả mọi người đều choáng váng, Đại Nha nhà Toàn Phúc quả nhiên điên rồi.
Náo nhiệt này vẫn nên không xem nữa, nhanh chóng về nhà là hơn, về sau nếu như gặp phải Đại Nha nhà Toàn Phúc nhất định phải trốn xa một chút. Với hơi sức này của nàng, nếu như phát điên lên, còn chẳng phải đánh chết người sao, đáng sợ.
Cưới một người vợ điên như vậy, Thanh nhi thật sự không hay ho, nhà Toàn Phúc này thật sự quá đáng.
Người xem náo nhiệt ào tan đi, lưu lại vài người nhà Toàn Phúc hai mặt nhìn nhau, lão thái thái giận đến suýt lệch mũi, cởi giày ra đánh Trương thị: “Đều do ngươi con mụ này, Tang Môn tinh, sinh ra đồ lỗ vốn như vậy, ngốc nghếch còn có thể giả điên, hại ta mất hết mặt mũi. Nói không chừng làm vậy là do ngươi dạy, bằng không kẻ ngốc này đâu thể biến thành như thế, ta bảo ngươi không dạy tốt này, sao lại tạo nghiệt như vậy, để cho lão tam cưới đồ lười chỉ ăn không làm như ngươi về, hiện giờ Đại Nha lại bị ngươi dạy thành như vậy, về sau việc của Đại Nha do ngươi làm, làm không xong đừng mong ăn cơm…”