“Người Hàng Châu... Em cứ trực tiếp gọi cô ta là Tống Ương Ương, không cần thiết phải gọi cái gì mà chị dâu, cô ta không xứng!” Trần Tấn Nhiên cười lạnh, lên tiếng nói ra một câu không có chút lưu tình nào.
“Như vậy không được hay lắm, nói như thế nào mọi người đều biết cô ta là phu nhân của anh mà...”
Quả nhiên lông mày của Trần Tấn Nhiên liền nhíu chặt lại: “Cái gì mà phu nhân của anh anh không thừa nhận, cô ta muốn làm cái gì?”
“Anh Tấn Nhiên, anh làm như vậy thực dọa người... Từ nay về sau anh sẽ không đối xử với em hung dữ như vậy chứ?”
“Làm sao anh lại có thể hung dữ với em được chứ. Anh thương em còn không đủ...” Trần Tấn Nhiên liền cúi đầu xuống hôn Y Lan quấn quýt si mê, mở miệng nói: “Đêm nay anh sẽ ở cùng với em, vài ngày nay không gặp em rồi, anh nhớ em đến sắp chết rồi đây này...”
“Anh Tấn Nhiên, anh thật đáng ghét, xấu hổ chết đi được...” Y Lan liền tránh ra khỏi trong lòng ngực của anh, bụm mặt nhẹ nhàng đấm Trần Tấn Nhiên.
“Xấu hổ cái gì mà xấu hổ? Em cũng đừng có quên, khi mới mười bảy tuổi em đã cùng với anh...” Trần Tấn Nhiên càng hôn càng làm càn, dứt khoát kéo Y Lan đến đặt cô tựa vào bên cạnh thân cây, tiếp đó, từ trong cổ anh liền tuôn ra một tiếng gầm nhẹ đã bị đè nén: “Y Lan, anh muốn em...”
“Anh Tấn Nhiên... Đừng, chị dâu, Tống Ương Ương đang nhìn...” Hô hấp của Y Lan cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn, tuy trong miệng Y Lan nói như vậy, nhưng hai tay cô lại gắt gao ôm lấy cổ của Trần Tấn Nhiên, thân thể lại càng áp sát chặt chẽ vào Trần Tấn Nhiên...
“Bất kể cô ta có làm gì! Y Lan, anh chỉ muốn em!” Trần Tấn Nhiên hôn Y Lan đến không muốn ngừng lại, mặc kệ tất cả, thoáng cái dứt khoát bế bổng Y Lan lên, nhanh chóng đi về hướng biệt thự...
Ương Ương đứng một mình hồi lâu, cô còn chưa tới kịp tiến vào trong phòng ngủ của mình, liền nhìn thấy Trần Tấn Nhiên ôm Trần Y Lan tiến vào. Tự đáy lòng cô khẽ giật mình, không khỏi lui về phía sau một bước, lách mình muốn né tránh. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng đã đi tới, anh lướt qua sát thân thể của cô nhưng cũng không buồn liếc nhìn cô một cái liền trực tiếp đi vào trong phòng ngủ...
Thậm chí, ngay cả cửa phòng ngủ cũng không đóng lại... Ương Ương tựa như một pho tượng gỗ, nhìn chiếc đèn chùm thủy tinh sáng chói lúc này như đang lung la lung lay, trước mắt của cô như đã trở nên bị vỡ nát một mảnh.
Ương Ương trở về gian phòng của mình, cảm giác cuộc sống mười chín năm của mình, tại thời khắc này tánh mạng của mình tựa như cũng đã kết thúc rồi vậy. Tính tình của cô cũng có biến đổi lớn, trước kia cô là một thiên kim tiểu thư, sống vô ưu vô lự như là một cô gái ngốc nghếch, sung sướиɠ chết đi được.
“Anh Tấn Nhiên... Ưʍ... Nhẹ một chút...” Đi trở về phòng ngủ của mình, Ương Ương nhất định phải đi qua căn phòng ngủ có hai người đang ở bên trong kia. Tiếng kêu của Trần Y Lan làm như vẻ yếu đuối lại mang như theo sự nũng nịu truyền vào trong tai của cô thật rõ ràng. Bước chân của cô thoáng dừng lại một chút, muốn dịch chuyển khỏi nơi đó, nhưng lại giống như đã bị đóng đinh ở trên mặt đất vậy.
Trên mặt chiếc giường nước khổng lồ lẽ ra chỉ có cô và Trần Tấn Nhiên nằm ở trên đó, lúc này lại đang bày ra hai cái thân thể trần trụi, một là của chồng cô, một là của em gái chồng của cô.
“Y Lan, anh nhớ em muốn chết...Ừm, thật chặt, Y Lan...Y Lan, anh yêu em...”
“Anh Tấn Nhiên, anh lại gạt người ta... Ai mà không biết đàn ông các anh ở trên giường... A...Ừm...”
Trần Y Lan còn chưa dứt lời, tiếp đó lại là một hồi thở dốc, rồi lại tiếng kêu như hờn dỗi cùng với những lời liên tục xin tha thứ. Ương Ương không muốn đứng ở nơi đó tiếp nữa, cô xoay người rời đi, bên tai cô vẫn đang còn vang vọng không ngừng tiếng nói của Trần Tấn Nhiên chan chứa tình cảm nồng đậm và sâu sắc, Y Lan anh yêu em, anh muốn cưới em, anh chỉ thích em...
Rốt cuộc, Ương Ương không thể nhẫn nhịn được nữa, sau khi vào cửa, cô nặng nề đóng mạnh cánh cửa phòng ngủ nghe rầm một tiếng!
Ương Ương hít thở một hơi thật sâu, đi vào trong phòng tắm tắm rửa một chút. Cô ngâm người tắm rửa xong xuôi, vừa đi ra, lại nghe thấy nơi cánh cửa phòng ngủ bị đập mạnh vang lên rầm rầm. Ương Ương mặc áo ngủ, vẻ mặt không chút biểu cảm đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Trần Tấn Nhiên đứng ở bên ngoài, vẻ mặt nổi giận đùng đùng.
Anh vừa nhìn thấy cô đi ra, lại dường như là thở dài một hơi nhẹ nhõm, tiếp đó lại chỉ tay vào cái mũi của cô, nói ra những lời tàn nhẫn, độc ác: “Tống Ương Ương, cô đập cửa cho ai nhìn đấy hả? Có phải là cô có chủ tâm muốn làm cho Y Lan cảm thấy khổ sở hay không? Cái người phụ nữ này, tại sao cô lại có thể ác độc như vậy chứ? Đã “Cưu chiếm thước sào” (*) rồi mà còn không cho phép chúng ta cùng một chỗ nữa sao?”
(*) Cưu chiếm thước sào: Nghĩa: Chim Cưu chiếm tổ chim Thước. Chim Cưu còn gọi là chim Tu hú, chim Thước còn gọi là chim Khách. Chim Tu hú chiếm tổ chim Khách”. Câu thành ngữ này xuất phát từ thực tế cuộc sống sinh tồn của các loại chim: Chim tu hú vụng về không biết làm tổ, không biết ấp trứng, cho nên thường đẻ trứng nhờ vào tổ chim khách nhờ ấp hộ. Chim tu hú non thường có kích thước lớn hơn các con chim khách non trong tổ đẻ nhờ, nên không những chiếm luôn tổ mà còn đẩy các con chim khách non ra khỏi tổ, để tranh hết thức ăn của chim bố mẹ mang về nuôi lũ chim non khác.
“Anh nói đủ chưa!” Ương Ương hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Tôi phải đi ngủ rồi, nói đủ rồi thì anh đi được rồi đấy!”
Cô nịnh nọt anh, làm nũng với anh là sai, nhẫn nhịn anh cũng vẫn sai, như vậy cô còn có thể làm gì với anh đây? Cô, Tống Ương Ương này, cho dù tốt xấu thế nào, cũng là thiên kim duy nhất của nhà họ Tống, cũng là người được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên! Cô dựa vào cái gì mà phải nén giận như vậy chứ?
“Tống Ương Ương, cô...” Trần Tấn Nhiên hoàn toàn không hề ngờ tới Tống Ương Ương sẽ có phản ứng như vậy, thoáng cái, anh bị nghẹn họng, sững sờ trân trối nhìn cô đứng ở nơi đó.
“Tôi như thế nào? Anh còn muốn tôi thế nào nữa đây?” Cho dù là Ương Ương nói kiên quyết như vậy, nhưng nơi đáy mắt cô lại đã ngấn lệ: “Tôi cũng là người bị ép buộc phải gả tới đây, nếu không phải vì mẹ, anh nghĩ rằng tôi và anh có thể gả cho nhau sao?”
“Tôi đã nói cô có thể ly hôn rồi mà!” Trần Tấn Nhiên nghe cô nói những lời như vậy, chỉ cảm thấy trong nội tâm một hồi mệt mỏi, anh mở miệng, oang oang nói ra những lời đầy tức giận.
“Tôi nói rồi, ngoại trừ không ly hôn, bấtcứ chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh. Anh và Trần tiểu thư muốn ở cùng một chỗ, cũng có thể, các người muốn như thế nào cũng có thể, tôi không can thiệp vào. Anh có thể coi tôi như không khí, nếu như côi tôi như không khí mà cũng cảm thấy chướng mắt, vậy thì tôi có thể đi Singapore để chăm sóc ba ba.”
“Cô đừng có mơ tưởng! Bây giờ cô đi Singapore, ba ba sẽ nghĩ như thế nào? Cô có chủ tâm muốn nói cho ba ba biết rõ tôi và cô không thể tiếp tục sống cùng với nhau được, có chủ tâm muốn làm cho ba ba tôi tức chết phải không?”
Trần Tấn Nhiên nghe cô nói ra những lời kiên quyết như vậy, không khỏi mở miệng nói ra đầy vẻ oán hận, không chút do dự từ chối luôn ý định kia của cô!
“Tôi và anh không thể nào tiếp tục nói chuyện được với nhau, anh trở về phòng của anh đi, Trần tiểu thư đang đợi anh đó”
Ương Ương nói vẻ lười biếng, tiếp đó muốn đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
“Khoan đã!” Trần Tấn Nhiên đột nhiên chống vào cánh cửa, ngăn cản cô đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn cô nói ra một câu: “Bữa cơm tối Y Lan không ăn được, cô đi nấu cho cô ấy nồi súp rồi mang tới đây!”
“Trong nhà đã có người hầu, đầu bếp cũng có đến ba người, tôi sẽ không đi nấu cái nồi súp gì đó như anh đã nói, rồi mang tới đây!”
Ương Ương cảm thấy khó thở, nguyên bản tính tình của cô cũng không phải là không tốt như vậy, chỉ vì bị ép buộc trở nên nóng nảy, lại càng không có đầu óc nào mà để ý quan tâm đến lời nói của mình nữa!
“Cô là người Hàng Châu, Y Lan muốn ăn uống theo khẩu vị vùng đó, đầu bếp trong nhà cũng sẽ không làm!” Trần Tấn Nhiên nhếch đôi môi mỏng, mở miệng nói, đáy mắt không có một chút ấm áp: “Như thế nào, thân làm chị dâu, đến việc nấu cho em gái của chồng mình một nồi súp thôi cũng không muốn sao?”
“Cái gì mà chị dâu? Cái gì mà chồng mình chứ? Là chính miệng anh nói không cho phép tôi được gọi anh như vậy, anh nói như vậy khác gì tự tát vào mình cơ chứ!” Ương Ương cũng không chịu yếu thế chút nào, phản kích trở lại Trần Tấn Nhiên. Nhưng không ngờ, Trần Tấn Nhiên đột nhiên vung tay lên, giáng một cái bạt tai lên trên mặt cô: “Cô có đi nấu hay không hả?!”
Từ nhỏ đến lớn, Ương Ương chưa từng bao giờ phải chịu đến một cái đập mạnh lên người, nhưng mà, gả tới đây chưa được đến một tuần, vậy mà cô đã bị đánh đến lần thứ hai, hơn nữa hai lần đều là bị tát.
Ương Ương cứ như vậy bụm mặt nhìn lại Trần Tấn Nhiên, thoáng cái, nước mắt liền trào ra,lặng lẽ chảy xuống dưới.
“Trần Tấn Nhiên.”
Ương Ương nghẹn ngào, cô gần như cơ hồ không thể nào tự kiềm chế nổi nữa. Ương Ương hơi khép mắt lại, cô nhìn anh xuyên qua màn nước mắt, nói: “Tại sao anh lại có thể ức hϊếp người khác như vậy?”
Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, chẳng biết tại sao, trong cổ họng anh tựa như có một nắm bông chặn ngang, cực kỳ khó chịu, chỉ là anh vẫn cứ hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Tôi chỉ hỏi cô, có đi nấu không?”
Ương Ương gật đầu, “Được, tôi đi, một lần này, tôi đây cho rằng tôi nấu nồi súp này để cho em gái của chồng mình. Nhưng mà, Trần Tấn Nhiên, đến lần sau, cho dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm theo nữa!”
Cô đưa tay đẩy anh ra, xoay người đi xuống lầu. Từ nhỏ đến lớn, cô đã từng nấu súp bao giờ đâu kia chứ? Đến ngay cả phòng bếp cô cũng không hề bước vào đó một bước.
Ương Ương đứng ở trong phòng bếp, phát hiện ra mình cũng không biết phải sử dụng đồ dùng thế nào, ngay cả việc phải chuẩn bị nguyên vật liệu thế nào cô cũng không hề hay biết. Cô kinh ngạc nhìn qua phòng bếp sạch sẽ, rốt cục không nhẫn nhịn được nữa, Ương Ương liền ngồi thụp xuống trên mặt đất òa lên khóc nức nở.
“Thiếu phu nhân, để tôi tới giúp cô nhé.” Thím Lý thật sự không thể nhìn được cảnh này, thím cũng không để ý tới Trần Tấn Nhiên mặt lạnh đang đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đi qua kéo cô đứng dậy nói như vỗ về an ủi.
“Tôi cũng không cho phép bất cứ người nào giúp đỡ cô ấy! Thím Lý, thím trở về phòng của mình đi!”
“Thiếu gia, trái tim của ngài thực sự quá độc ác. Thiếu phu nhân đâu có làm sai việc gì đâu cơ chứ?” Thím Lý bất mãn mở miệng nói, chăm chú giữ thật chặt bàn tay của Ương Ương.
“Nếu như thím không còn muốn tiếp tục làm việc tại nhà họ Trần nữa, vậy thì thím cứ ở lại nơi đó mà giúp cho cô ta!” Hiển nhiên Trần Tấn Nhiên khi thấy thím Lý đã sống ở trong nhà họ Trần này đến mấy chục năm lại có thể ra tay giúp đỡ Ương Ương như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên cơn giận dữ!
Thím Lý nghe thấy vậy, cả người đều như cứng lại ngay tại chỗ. Thím đã sống ở tại nhà họ Trần này suốt vài chục năm nay, không nói đến chuyện lão gia và phu nhân đã đối xử với thím như thế nào, nhưng mà, những bọn người thuộc lớp tiểu bối thế này lại không chịu tôn trọng thím? Hiện tại, vị thiếu gia mà thím đã tự tay nuôi lớn kia lại muốn đuổi thím đi sao?
“Thiếu gia, nếu như hôm nay tôi giúp cho thiếu phu nhân, thiếu gia thực sự sẽ đuổi tôi đi phải không?” Trong nội tâm thím Lý cảm thấy một hồi cực kỳ khó chịu, Chỉ vì một vị Y Lan tiểu thư này, mà thiếu gia muốn làm cho mọi chuyện trở thành ầm ĩ lên như thế có phải không?