Giọng hát không chỉ bắt chước một lần mà đã quá mức xuất sắc, nhưng lại vẫn có một chút thú vị khác biệt, làm cho Ương Ương đang hát cũng ngây người sửng sốt.
“Anh Duy Đông, anh cũng thật lợi hại đấy chứ?” Ương Ương trợn to hai mắt, nhìn Nguyễn Duy Đông đang đắm đuối trong bản tình ca, khi anh hát xong chữ cuối cùng chữ, cô liền vỗ tay bôm bốp.
“Chỉ có anh Duy Đông của em là lợi hại thôi hả, vậy Tư Dận anh, thì sao đây?” Tư Dận chọc cô một câu, nhìn cô cười dài.
Ương Ương lườm Tư Dận một cái: “Anh toàn hát những ca khúc ủy mị của Phi Luân Hải như vậy, sao có thể so với anh Duy Đông được chứ? Người ta hát chính là hát các ca khúc của Ca Thần kia, anh có biết gì về Ca Thần không?”
Tư Dận im lặng, nhún vai xòe tay sang hai bên: “Phi Luân Hải có thể đẹp trai hơn Ca Thần một chút...”
“Ôi dào! Trông mặt mà bắt hình dong, nói ra làm cho người ta thêm chán ghét, có cái gì hay đâu?” Ương Ương đoạt lại micro từ tay Tư Dận. Cô đấu khẩu với Tư Dận xong, cảm thấy tâm tình cũng từng chút từng chút trở nên sa sút xuống rồi. Không biết có phải là do Nguyễn Duy Đông hát ca khúc làm cho không khí trầm lắng xuống hay không, Ương Ương đứng trước máy vi tính chọn bài một hồi lâu, cuối cùng cô chọn bài “Chờ người trời sáng”.
“Chờ người trời sáng, hãy đưa cho em tấm ảnh chụp em đang ngắm biển có được không? Em thích nhìn mái tóc em bay múa, em thích ngắm lại ánh mắt em đang nhìn ra xa cùng với những hạt mưa bay...
Ương Ương cứ thế hát hát, nước mắt của cô cứ thế rơi xuống. Lúc này cô không biết tại sao mình lại không thế nào khống chế nổi những cảm xúc mà bấy lâu nay vẫn luôn giấu kín như vậy. Nguyễn Duy Đông nhìn thấy Ương Ương trong tình trạng như vậy, liền nhẹ nhàng kéo nhẹ tay cô một cái. Quả thực những chuyện thế này anh đã thấm thía sâu sắc, bởi vì đã từng trải qua, cho nên anh thấu hiểu rất rõ. Lần trước, sau khi Tô Tô rời đi như một cơn lốc xoáy, không hề có tin tức, mặc dù anh không nói ra, nhưng mà vào mỗi một buổi tối sự mất ngủ kia của anh đã nói rõ hết thảy, anh rất nhớ Tô Tô.
Ánh mắt của Tư Dận rơi vào trên mặt Ương Ương có chút dò xét. Nhất định là trước kia cô đã gặp chuyện gì đó, chỉ có điều là anh hoàn toàn không biết mà thôi.
Mà lúc này anh lại có một sự kích động không cùng, chỉ muốn tìm tòi đến tột cùng của sự việc này.
Ương Ương uống đến say mèm. Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, cô đã uống rượu say đến như vậy. Cô bước đi cũng không nổi nữa, cho nên Nguyễn Duy Đông phải cõng cô ra khỏi phòng bao, đưa lên xe. Nước mắt của Ương Ương cũng không chưa hề ngừng chảy. Nguyễn Duy Đông cũng không muốn làm gia tăng thêm nhiều phiền toái cho Ương Ương hơn nữa. Cho nên anh liền bảo Tư Dận đi về trước, còn mình lái xe đưa Ương Ương trở về.
Trong lòng anh vẫn có chút mong đợi điều may mắn nho nhỏ, nếu như ông xã của Ương Ương mà vẫn còn chưa có về nhà thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Chỉ có điều, nếu như anh ta đã trở về nhà rồi, thì không biết Ương Ương sẽ phải làm cái gì bây giờ? Nguyễn Duy Đông hạ quan tâm, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không để cho người đàn ông lại làm tổn thương đến Ương Ương lần nữa.
Đường về nhà Ương Ương không xa lắm, không tới mười lăm phút đã đã về đến cửa nhà của Ương Ương.
Nguyễn Duy Đông ngừng xe lại, xuống xe, đi vào nhấn chuông cửa. Bên trong biệt thự kia đèn điện vẫn sáng rực rỡ như cũ. Nguyễn Duy Đông không khỏi có chút khẩn trương.
Rất nhanh đã có người đi ra mở cửa, nhìn thấy anh chợt sửng sốt một chút, sau đó rất khách khí hỏi thăm: “Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?”
“Tôi là bạn của Ương Ương, cô ấy uống rượu say, tôi đưa cô ấy về nhà, nhờ mọi người đỡ cô ấy đi vào nhà được không?”
Nguyễn Duy Đông vừa mới dứt lời, người giúp việc kia còn chưa kịp mở miệng, lại chợt nghe một giọng nói của một người nam giới nghe đầy vẻ lạnh lùng vang lên.
“Khuya khoắt rồi vẫn không chịu trở về nhà, ở bên ngoài lại còn uống rượu cùng với người đàn ông nào đó, bị say đến mức không còn biết gì nữa. Thật sự đã làm cho nhà họ Trần của chúng ta mất hết mặt mũi!” Trần Tấn Nhiên lắc mình ra ngoài, liếc nhìn thấy Nguyễn Duy Đông, lửa giận nơi đáy mắt càng tăng lên mấy phần: “Lại là anh à?!”
“Trần tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, tôi và Ương Ương chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!” Nguyễn Duy Đông thấy Trần Tấn Nhiên nổi giận, cuống quít giải thích: “Công việc của Ương Ương là do tôi đã giới thiệu cho cô ấy, hôm nay cô ấy được lĩnh tiền lương cho nên mới mời tôi ăn cơm để cảm ơn mà thôi...”
“Anh không cần phải nói thêm nữa.” Trần Tấn Nhiên thoáng chút cười lạnh, khoát tay ngăn lại lời của Nguyễn Duy Đông. Anh liếc mắt nhìn về chiếc xe ô tô đang đậu ở chỗ đó, xoay người ra lệnh với người giúp việc kia: “Đóng cửa.”
“Trần tiên sinh, Ương Ương vẫn còn đang ở trong xe...”
“Cô ta đang ở nơi nào liên quan gì đến tôi chứ? Xem ra cái loại người phụ nữ trơ tráo, không biết thế nào là thể diện như cô ta kia, nhà họ Trần của chúng tôi cũng không cần. Nhờ anh chuyển lời thông báo với cô ta, ngày mai tôi sẽ phái người mang tới cho cô ta bản thỏa thuận ly hôn đến tận tay cho cô ta!”
“Trần tiên sinh, anh không thể hiểu lầm Ương Ương như vậy được. Giữa hai chúng tôi hoàn toàn trong sạch, hơn nữa chẳng qua Ương Ương cũng chỉ là uống một chút rượu mà thôi...”
Nguyễn Duy Đông vừa nghe lời này lập tức lập tức liền bối rối cả lên. Đương nhiên anh biết chuyện ly hôn này đã gây tổn thương đối với Ương Ương đến mức nào.
“Anh Duy Đông...” Ở vào thời điểm cửa chính sắp đóng lại, chợt nghe thấy giọng nói suy yếu của Ương Ương vang lên. Nguyễn Duy Đông kinh hãi quay đầu lại, đã nhìn thấy Ương Ương đang giùng giằng bước xuống xe. Cô gắng gượng chống đỡ vào cửa xe đứng lại, đôi con người mắt của cô giống như đã thấm hết hoàn toàn màu đen của mực, nhìn vừa sáng trong vừa ướŧ áŧ đang nhìn về phía hai người bọn họ.
Bước chân của Trần Tấn Nhiên cũng ngừng lại, anh quay mặt lại một cái liền nhìn thấy Tống Ương Ương.
Thân thể nho nhỏ của cô đang đứng ở nơi đó, ở dưới ánh đèn đường nhìn cô thật xinh đẹp nhưng cũng thật cô đơn.
Vóc dáng của Tống Ương Ương không cao, vóc người của cô vừa vặn, mảnh khảnh. Cô đứng ở nơi đó tưởng chừng như chỉ cần gió vừa thổi qua liền vỡ vụn, nhưng mà bộ dạng của cô lại quật cường, mạnh mẽ làm sao. Cô giống như một đứa trẻ nhỏ, chỉ bóp mạnh một cái là vỡ tan, nhưng lại giống như một nữ quân nhân, dù bị đánh cũng không suy sụp.
“Anh Duy Đông, anh hãy trở về nhà đi thôi! Anh cứ đi về trước đi, chuyện của em, anh không cần phải lo đâu...” Ương Ương cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, những tác dụng về sau của rượu thật sự rất ghê gớm. Hiện tại cô thật sự rất nhớ cái giường lớn kia của mình! Nếu như có thể được nằm ở trên cái giường đó ngủ một giấc, cho dù bất kể có chuyện gì xảy ra, thì thật tốt biết bao.
“Ương Ương...” Nguyễn Duy Đông nhìn cô đến đứng thẳng cũng còn khó khăn, anh cuống quít xoay người muốn đi tới để đỡ cô, nhưng Ương Ương lại khó nhọc né tránh anh một cái. Cô liếc nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nở một nụ cười, gần như có không tiếng động, mở miệng nói: “Anh Duy Đông, nếu như anh thật muốn giúp em, hiện tại anh hãy đi về trước đi...”
“Nhưng mà, Ương Ương...” Trần Tấn Nhiên sẽ không để cho cô vào trong nhà, mà hiện tại cô đã uống rượu say đến thành như vậy, chẳng lẽ lại còn phải ở bên ngoài chịu cơn gió đêm lạnh lẽo thổi nữa hay sao?
“Anh Duy Đông, em cầu xin anh đấy...” Ương Ương nhỏ giọng mở miệng nói. Nguyễn Duy Đông không biết nên nói cái gì nữa cho tốt, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Ương Ương, anh không cách nào làm chủ được.
Trần Tấn Nhiên nhìn hai người bọn họ ngay trước mặt mình mà vẫn cứ anh anh em em, nói chuyện với nhau như vành tai và tóc mai chạm vào nhau như thế (*), lửa giận trong lòng không khỏi bốc cao hơn. Trần Tấn Nhiên đạp một cước cực kỳ mạnh vào cánh cửa chính: “Không được để cho cái đồ phụ nữ đê tiện đó vào trong nhà. Anh đi vào nhà đi!”
(*) Ý nói cách nói chuyện giữa Ương Ương và Nguyễn Duy Đông rất thân thiết.
Người giúp việc nhìn bộ dạng tức giận của anh, không dám không vâng lời, liên tiếp đáp lại: “Vâng, thưa thiếu gia...”
“Ương Ương!” Hiển nhiên nhìn thấy Trần Tấn Nhiên quyết tuyệt bỏ đi như vậy, Nguyễn Duy Đông chết sống nhất định không chịu lên xe. Làm sao anh có thể bỏ đi, để lại Ương Ương ở đây một mình như vậy chứ. Cô phải chờ đợi ở bên ngoài suốt một đêm như vậy, làm sao thân thể của cô có thể chịu nổi?
“Anh Duy Đông!” Ương Ương cắn răng cắt đứt lời của anh: “Là do em không tốt, là do em đã uống rượu say, đã trễ như thế rồi mới trở về nhà; chồng em, anh ấy tức giận là phải! Một lát nữa, khi anh ấy hết giận anh ấy sẽ mở cửa cho em thôi. Hơn nữa thím Lý cũng sẽ không chấp nhận việc em phải chờ đợi ở bên ngoài cả đêm đâu, anh cứ yên tâm đi! Anh Duy Đông, em xin anh đấy, anh hãy trở về đi thôi, nếu như anh còn tiếp tục ở lại nữa, nhất định Trần Tấn Nhiên sẽ thẹn quá thành giận, đến lúc đó...”
Ương Ương nhắm thật chặc đôi mắt một cái, vuốt vuốt nơi huyệt Thái Dương đang đập thình thịch: “Anh Duy Đông, anh mau trở về đi thôi.”
“Ương Ương!” Nguyễn Duy Đông nhìn bộ dáng quật cường của cô, anh biết mình không thể cưỡng lại lời nói của cô được. Huống chi, nếu không phải là anh đưa Ương Ương trở lại nhà, Trần Tấn Nhiên cũng sẽ không tức giận thành ra đến mức không để cho cô vào cửa. Nếu như anh không chần chừ ở đây, chưa chịu đi nữa, sẽ chỉ càng gây cho Ương Ương thêm phiền toái!
Ương Ương nhìn Nguyễn Duy Đông lái xe đi, dần dần không còn nhìn thấy được bóng dáng chiếc xe nữa, lúc này cô mới kéo hai chân đã mềm nhũn ra rồi, cố gắng di chuyển đến nơi cửa chính. Lúc này, người giúp việc nhìn bộ dáng của cô, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lại không dám đắc tội với Trần Tấn Nhiên, chỉ lắp bắp mở miệng nói: “Thiếu phu nhân...”
“Không có chuyện gì, tôi cũng đã biết rồi...” Đầu Ương Ương đau như muốn nứt, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có nữa. Bàn tay cô nắm lấy hàng rào chậm rãi trượt xuống. Lúc này người cô phải dựa vào ở trên cửa chính, cố gắng chống đỡ không muốn người mình bị ngồi sụp xuống trên mặt đất...
“Thiếu phu nhân, để tôi đi tìm thím Lý...” Người giúp việc nọ trong lòng cũng đã hiểu rõ được ít nhiều, có lẽ nếu hiện tại thím Lý ra mặt, thì chắc có thể để cho thiếu phu nhân tiến vào trong nhà.
Ương Ương không lên tiếng, co rúm cả người lại, hai mắt nhắm nghiền lại. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô không khỏi ôm lấy hai cánh tay, mặc dù trời không lạnh, nhưng mà do cô uống rượu say, cho nên bị cơn gió lạnh kia thổi vào, quả thực cô thấy không hề dễ chịu chút nào. Ương Ương vẫn một mực chờ đợi. Cô mạnh mẽ chống đỡ, không để cho mình bất tỉnh ngủ thϊếp đi mất. Ngày mai cô còn phải đi làm nữa cơ đấy. Hôm nay ông chủ cũng vừa mới khen cô xong, ngày mai cô mà trốn việc, thật sự mà nói, không ra làm sao cả.
Ương Ương đợi cũng đã khá lâu, nhưng vẫn chưa thấy thím Lý xuất hiện. Trái tim của Ương Ương có chút xíu lạnh lẽo, trái tim của anh thật ác độc, anh thừa biết hiện tại cô đang khó chịu nhiều đến mức nào. Nhưng mà lòng dạ anh vẫn thực cứng rắn không muốn để cho cô đi vào. Nhất định là thím Lý đang to tiếng trach chấp cùng anh. Nếu như bởi vì cô, mà thím Lý lại tiếp tục chọc phải phiền toái, lòng của cô nhưng chắc là sẽ không an.
Đêm đã khuya.
Ương Ương cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Cô vô lực trượt xuống, ngồi phịch xuống dưới đất. Bộ quần áo đẹp đẽ cô mặc trên người nhất định cũng đã bị cô làm dơ rồi. Trước kia cô là người cực kỳ thích sạch sẽ, nhưng mà bây giờ, cô vậy mà lại có thể chấp nhận việc mình đặt mông ngồi ở trên mặt đất bẩn thỉu kia.