Thật kỳ lạ, nhà giàu không phải nên ở khu vực sầm uất nhất trong thôn sao, sao lại có người xây nhà ở lưng chừng núi, còn muốn người ta sống không đây.
Phi Phi nghe gã to xác nói vậy, lập tức không chịu đi nữa, không chút do dự ném chiếc ba lô nhỏ duy nhất trên người cho tôi, nói gì cũng không chịu đi thêm bước nào nữa.
Gã to xác nhìn Phi Phi, đề nghị cõng cô ấy lên núi.
Tuy tôi không phải là một người cổ hủ, nhưng váy của Phi Phi ngắn như vậy, tay gã to xác chắc chắn sẽ chạm vào đùi cô ấy.
Dù sao tôi cũng là bạn trai của Phi Phi, muốn cõng cũng phải là tôi cõng chứ, tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên lưng bảo Phi Phi leo lên.
Phi Phi nghe vậy bèn mỉm cười, nằm nhoài lên lưng tôi, tôi vừa định đứng dậy, đã bị trọng lượng của cô ấy đè cho không thẳng lưng lên nổi.
Thật mất mặt quá, nhưng không thể để người khác nhìn ra, tôi cắn răng, thẳng lưng cõng Phi Phi đi chưa được hai bước, đã loạng choạng ngã xuống.
Phi Phi cũng theo đó mà lăn xuống từ trên lưng tôi, may mà không bị thương nặng lắm, chỉ là đầu gối bị trầy da một chút.
Phi Phi vốn đã khó chịu, trong lòng đang bực bội, lập tức nổi giận, tôi đưa tay muốn đỡ cô ấy dậy, cô ấy lại mắng mỏ xối xả, bảo tôi tránh xa ra.
Tôn Tử lập tức bước tới, nói với tôi: "Minh Dương, hay là để tôi cõng Phi Phi đi, tôi khỏe mà."
Tôn Tử từ nhỏ đã tập võ, trước đây hồi cấp ba còn từng đoạt giải quán quân võ thuật toàn thành phố, thể lực tự nhiên không cần phải bàn cãi.
Hắn ta lại là anh em tốt của tôi nên tôi vui vẻ đồng ý, gã to xác một tay đỡ tôi, một tay kéo Trương Kiện Nam đi nhanh về phía trước, Tôn Tử cõng Phi Phi theo sau chúng tôi.
Cả nhóm chúng tôi đi bộ ròng rã hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến lưng chừng núi, trời ơi, ở đây thật sự có một ngôi nhà cổ kính, mái hiên chạm trổ tinh xảo, nhìn rất có khí thế.
Chỉ là dưới ánh trăng, trông nó âm u, rờn rợn, đặc biệt là hai chiếc đèn l*иg trắng treo trước cửa, khiến tôi nổi hết da gà.
Gã to xác dùng sức đập cửa, một lúc sau, một cô gái trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi ra mở cửa, mà mở cửa ở đây chỉ là hé ra một khe hở nhỏ.
Cô gái thò nửa mặt ra từ khe cửa, nhìn thấy gã to xác mới mở toang cửa.
"Anh Thuận Tử, sao anh lại đến đây, mấy người này là?" Cô gái dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá chúng tôi, giống như đang nhìn một sinh vật lạ nào đó, trong mắt tràn đầy tò mò.
"Tiểu Phân, đây là cậu chủ Minh Dương, cháu trai nhà họ Minh đấy, mau đưa mọi người vào trong đi, lão phu nhân nhìn thấy Minh Dương nhất định sẽ rất vui." Gã to xác cười hề hề nói với cô gái tên Tiểu Phân.
Tiểu Phân kinh ngạc há hốc mồm, ánh mắt không rời khỏi tôi một khắc nào, đứng ngây người hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu chạy vào trong sân.
Gã to xác dẫn chúng tôi vào Minh Trạch, bầu không khí âm u bao trùm lấy ngôi nhà, chúng tôi được đưa đến tiền sảnh, trên tường tiền sảnh treo những bức tranh cổ.
Tất cả chúng tôi đều tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên Phi Phi dùng sức kéo tay tôi, tôi quay đầu lại phát hiện vẻ mệt mỏi và mất kiên nhẫn trên mặt cô ấy đã biến mất không còn một chút tăm hơi, thay vào đó là vẻ vui mừng.
Người phụ nữ này thật sự rất hay thay đổi, mới một lúc mà đã thay đổi sắc mặt mấy lần rồi?
"Anh yêu, anh xem này, anh mau nhìn cái lư hương kia kìa, còn cả những món đồ trang trí ở đây nữa, đều là đồ cổ đấy." Phi Phi vừa nói, vừa lộ ra vẻ tham lam.
Nhà Phi Phi kinh doanh đồ cổ, cô ta theo cha mình nhiều năm, ít nhiều gì cũng biết xem một chút, nếu những thứ này đều là đồ cổ, vậy xem ra nhà họ Minh thật sự có chút tiền của.
"Mời mọi người uống trà." Chúng tôi còn đang nhìn chằm chằm vào những món đồ cổ mà Phi Phi nói, hai mắt sáng rực thì Tiểu Phân đã bưng trà lên, rót nước cho chúng tôi.
Hương trà nồng nàn bay tới, chúng tôi quả thực cũng đang khát nước, bưng chén trà lên uống ừng ực, cảm thấy cả người sảng khoái hơn hẳn.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ."
Vừa uống xong một ngụm trà, từ trong nhà liền truyền đến tiếng ho khan, ngay sau đó, một người phụ nữ lớn tuổi chậm rãi xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Người phụ nữ này tóc đã điểm bạc, trông ít nhất cũng phải ngoài tám mươi tuổi, tôi khẽ nhíu mày, bởi vì nếu cha tôi còn sống cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, ở nông thôn kết hôn sinh con rất sớm, nếu người này là bà nội tôi, chẳng lẽ bà ấy hơn bốn mươi tuổi mới sinh ra cha tôi sao?
Hình như điều này không logic lắm, tôi nhìn chằm chằm vào bà cụ trước mặt, há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì.
Tôi nghĩ, ít nhất tôi phải đưa bức thư kia ra để chứng minh với bà cụ rằng tôi chính là cháu trai của bà, nhưng chưa kịp để tôi lấy thư ra, bà cụ đã lắc đầu nguầy nguậy, thở dài nói: "Cháu không nên trở về, không nên mà."
Giọng điệu nói chuyện này giống hệt cha tôi, bà cụ vừa nói vừa ho dữ dội hơn, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.