Chương 32

Bọn chúng mất kiểm soát lao tới chỗ Bạch Dương.

Bạch Dương vừa bị thương nên cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, cậu có vẻ chưa sẵn sàng để đối đầu với những con quỷ đang mất kiểm soát lúc này.

" Tên khốn... "

Bạch Dương lộn nhào tung chân đá bay mấy tên ngã ngửa ra sau, Vương Triệu Vũ khẽ quan sát từ xa hắn cười với điệu bộ nham hiểm...

" Ta biết ngay ngươi chưa thể hồi phục một cách hoàn toàn rồi, nếu thực sự khỏe thì mấy tên này sẽ chết ngay chỉ bằng cái liếc của ngươi thôi... "

Cạch...

Hắn nhẹ nhành nhét viên đạn bạc vào súng rồi lên cò.

" Lần này ta sẽ nhắm trúng tim ngươi, Bạch Dương à hãy yên giấc đi "

" ĐỪNG CÓ HÒNG!!!" - Bất ngờ Vũ Bảo nhảy tới đá bay khẩu súng của hắn.

" Ngươi??? " - Vương Triệu Vũ hoang mang.

" Bọn ta đùa với ngươi vậy thôi kế hoạch của ngươi đã bị bọn ta dắt mũi ngay từ đầu rồi "

" Hừ... " - Ánh mắt của hắn vô cùng tức giận.

Chíu ----- Bạch Dương trừng mắt lườm một cái lũ quỷ quái kia rơi ngay vào trạng thái vô thức té ngã xuống.

" Ngươi định làm gì bọn ta đây? Đây là một kế hoạch hoàn hảo "

Hắn không nói gì cả bất ngờ lao tới bóp cổ Vũ Hân.

" Vũ Hân!!!"

" Bình tĩnh đi... ta chỉ muốn biến em gái ngươi thành người của ta mà thôi "

" Không được!!!" - Vũ Bảo quát

Bất ngờ từ phía sau Bạch Hàn xuất hiện đánh ngay một cú vào cổ Triệu Vũ. Hắn giật người đẩy Vũ Hân ra...

" Sao có thể??? "

Lúc đấy Tiểu Mận xuất hiện tay cầm sợi xích mà hắn chói Bạch Hàn...

" Lè - thấy kế hoạch của ta hay không? "

" Xuất sắc lắm chứ còn gì ^^ " - Hạo Vương đắc ý nói.

" Chỉ với sợi xích nhỏ thế ngươi nghĩ ta sẽ chịu thua sao? Chỉ là chưa đến lúc thôi "

--- lúc ở phòng giam ---

" Hạo Vương cậu nói xem với một tên quỷ ma như hắn sẽ nhốt Bạch Hàn ở đâu? "

" Chắc là một tầng hầm có xiềng xích to thật là to, có đinh bạc đóng ở bàn tay và phải có thánh giá. "

" Ì... nghe cậu miêu tả đáng sợ quá"

" Tôi chỉ nói thật thôi "

" Tối quá cậu mau quan sát lắng tai nghe đi nhỡ ai tấn công thì sao? "

Cạch... cạch...

" Ai đó?!?" - Cả hai phản xạ quay lại nhìn định giơ tay đánh thì bị bắt lại.

" Là tôi "

" Bạch Hàn? " - Tiểu Mận

" Sao cậu ra đây được vậy??? "

" Hắn nghĩ tôi hết sức lực nên không hề tra tấn tôi cả mà chỉ chói tôi với xích thôi do chán quá vì hai cậu đến lâu nên định lượn lờ "

" Còn giám nói! chúng tôi lo cho cậu mà -.- " - Tiểu Mận nói.

" Cậu lo cho tôi sao? 😆😆😆 "

" Im coi "

Bingg... Tiểu Mận cốc vào đầu Bạch Hàn một cái.

" Sao cậu giám ra tay với bổn thiếu gia hả???"

Haizz... Tiểu Mận phủi tay thở dài....

" Thì ra đúng là cậu tôi sợ cậu là tên giả mạo nào đó "

" Haha Mận Mận đúng là đa nghi " - Hạo Vương cười.

" Nghĩ sao mà sợi xích bé nhỏ này làm khó được tôi. Cùng lắm phải như Hạo Vương nói "

"..."

-----------------

" Thì ra ngay từ đầu ta đã bị mắc lừa để bị chơi một cú đau như thế này sao? " - Vương Triệu Vũ nói.

" Tại vì sự đắc ý của ngươi thôi " - Bạch Hàn nhặt khẩu súng lên chĩa thẳng vào mặt Triệu Vũ.

" Bọn ta đã lời dụng sự đắt ý của ngươi để chơi ván cờ chốt này đấy " - Tiểu Mận nói.

" Ta đúng là đã quá chủ quan và tin tưởng hai tên này rồi... "

" Là ngươi đã hại bọn ta trước! Mau thả sư phụ của ta ra!!! "- Vũ Hân quát.

" Haha có phải trong kế hoạch này đã có gì đó sai sót rồi phải không Dương Tiểu Mận? "

"... " - Tiểu Mận lặng người.

" Hình như đã quên đi mục đích cứu ngôi làng "

" Ta không quên và cũng chưa bao giờ muốn quên cả vì đây mới là nguyên nhân của kế hoạch... Bọn ta sẽ đánh bại ngươi " - Tiểu Mận nói rồi chỉ tay về phía Triệu Vũ.

" Ta cũng là một đẳng cấp cô nghĩ đánh bại ta dễ lắm à?"

" Nhưng ở đây cũng có tận 3 người đẳng cấp đó ngươi đừng quên " - Hạo Vương nói vẻ đắc ý.

Bạch Dương, Bạch Hàn ánh mắt đầy kiêu hãnh họ như một lần nữa được tiếp thêm sức mạnh.

Bạch Dương lùi xuống nhảy lên lấy đà đạp Vương Triệu Vũ, hắn dơ tay ra phía trước né đòn.

" Ngươi cũng khá lắm. Giờ tới phiên ta "

- Triệu Vũ nói rồi lao tới hắn đấm mạnh về phía trước, Bạch Dương liền né ngay rồi đánh trả hắn lùi ngay về phía sau. Ánh mắt hai người đỏ rực như muốn đốt cháy lẫn nhau.

" Bạch Dương anh phải cẩn thận hắn không dễ bị đánh bại đâu " - Bạch Hàn nói.

Triệu Vũ không nhường thời gian cho Bạch Dương trả lời hắn cứ thế lao tới mà tấn công, Bạch Dương cũng khó mà đánh lại chỉ biết né thôi... Bất ngờ khi hai người đang đánh bỗng xuất hiện từ xa một sợi xích từ đâu tới bắt lấy Tiểu Mận.

" Tiểu Mận?!!" - Bạch Hàn và Hạo Vương nói lớn.

Bạch Dương cũng vì thế mà phân tâm bị dính ngay cú đấm của hắn...

Phía bên kia của sợi xích không ai khác chính là cô tiểu thư xinh đẹp Vương Ngọc.

" Vương Ngọc? Cậu định làm gì? " - Tiểu Mận hỏi.

Cô ta kéo mạnh sợi xích lôi Tiểu Mận lại.

" a... " - Sợi xích siết chặt hơn vào Mận Mận.

" Thả Tiểu Mận ra đi " - Hạo Vương quát.

" Nếu các ngươi giám tới đây ta sẽ hút máu cô ta!!! " - Vương Ngọc túm lấy mặt Tiểu Mận, ánh mắt đỏ rực...