Ngày học kinh tế đã đến, các sinh viên trong trường đều nôn nóng đến trước sân trường. Nơi đây đã được chuẩn bị ghế ngồi dành cho 100 sinh viên đăng ký sớm nhất và may mắn nhất. Phía trên bục giảng là một bó hoa được đặt rất cẩn thận và tỉ mỉ, còn có một bàn và một ghế ở giữa bục. Đó là nơi để Khải Phong ngồi khi giảng dạy các sinh viên.
Tiên Tuyết và A Lạc đã có mặt ở hàng ghế đầu chuẩn bị cho việc học, giấy bút cũng đã có sẵn. Một lát sau, các sinh viên đều đã có mặt đầy đủ, có cả Hà Nhi ở hàng ghế thứ hai. Khải Phong từ từ bước lên bục, mọi người bên dưới liền hào hứng mà vỗ tay. Anh và cô đã nhìn thấy nhau rồi, còn nhìn nhau cười nhẹ. Không biết là vô tình hay cố ý, mà Khải Phong lại kéo bàn ghế đến gần góc mà Tiên Tuyết ngồi.
“Chào các em! Chúng ta có thể bắt đầu cho bài giảng được rồi chứ?”
Các sinh viên bên dưới đều đồng thanh.
“Vâng ạ!”
Khải Phong ngồi ở trên bục giảng vô cùng say sưa, vì đúng với chuyên môn của mình nên anh giảng dạy rất cặn kẽ và chi tiết. Vô tình đưa mắt nhìn xuống, Khải Phong thấy Tiên Tuyết đang ngồi say sưa ghi chép, còn chú thích tất cả những gì mà anh nhắc đến. Anh khẽ cười, nụ cười này lại để các nữ sinh khác chú ý. Bọn họ đều đưa mắt nhìn xem người khiến anh phải để mắt đến là ai. Nhưng khi chưa nhưng được gì thì anh đã tập trung trở lại, để họ vụt mất cơ hội.
Anh lại tiếp tục chuyên môn của mình, Tiên Tuyết vẫn vô cùng chăm chú. Lúc này, A Lạc vô tình đánh rơi bút xuống đất phải nhặt lên, lúc nhặt xong thì đã thấy mọi người tập trung ghi chép. Cô ấy bị hụt mất một phần, vô cùng hoang mang.
“Oái! Không kịp rồi!”
Tiên Tuyết thấy vậy, liền giúp cô ấy giơ tay lên.
“Chú ơi!”
Mọi người đang viết tất thảy đều dừng lại nhìn cô. Nhìn qua một lượt, cảm thấy cách gọi này quá gần gũi rồi. Cô đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng rồi gọi lại.
“Tiên sinh! Có thể giảng lại một chút được không ạ?”
Khải Phong nhìn cô gật đầu, rất sẵn lòng giảng lại, còn tận tình giảng luôn cả phần trước. Điều này làm A Lạc rất cảm kích, nhìn cô nói lời cảm ơn. Dù sao thì lúc anh ngồi trên bục giảng nhìn rất đẹp, cô cũng mong mình sẽ được ngắm lâu hơn một chút.
Hà Nhi ngồi ở phía sau, vẫn đang để mắt đến nhất cử nhất động của Tiên Tuyết. Cô ta nhìn cô đang chăm chú, không hiểu sao nơi đáy mắt lại hiện lên một âm mưu thâm độc. Lấy điện thoại ra, cô ta bấm gì đó hồi lâu rồi lại cất vào, giả vờ chăm chỉ lắng nghe.
Lâm Tiên Tuyết, để xem cô còn đắc ý được bao lâu?
Khải Phong bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị lấy sơ đồ tư duy mà mình đã nhờ trợ lý in sẵn. Buổi học này thời gian không nhiều, vậy nên anh muốn gom lại những kiến thức quan trọng nhất để các sinh viên hiểu rõ. Tiên Tuyết đưa tay chống cằm, say sưa nhìn anh đang ở trước mắt mình. Cô hi vọng mình và anh sẽ còn gặp gỡ nhau nhiều hơn trong các buổi học thế này. Vì cách anh giảng giải rất hay lại rất dễ hiểu, cô tiếp thu còn nhanh hơn cả trong trường.
Đang mãi chăm chú nghe anh ngồi giảng, Tiên Tuyết lại không biết có nguy hiểm đến gần. Bên cạnh cô có một bụi cây, lại ở đâu bò ra một con rắn hổ mang. Nó rất nhanh chóng mà bò đến chỗ cô rồi quấn thân mình lên chân ghế. Tiên Tuyết vẫn không hay biết gì, còn quay sang chỉ bài cho A Lạc. Con rắn hồ mang di chuyển nhanh nhẹn trên chân ghế của Tiên Tuyết, rất nhanh chóng đã thò đầu ra ngang với cánh tay của cô.
“Các em đã hiểu chưa?”
Lúc này, Khải Phong xoay người lại, nhìn thấy con rắn hổ mang quấn trên chân ghế đang nhe nanh ra. Anh không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng ném sơ đồ sang một bên, lao đến chỗ Tiên Tuyết. Giọng anh vô cùng khẩn trương và gấp gáp.
“Cẩn thận.”
Theo bản năng mà phản xạ, Khải Phong dùng tay của mình để hất con rắn ra xa. Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng hốt khi nhìn thấy rắn. Trước khi nó bị hất ra, đã cắn một phát vào ngay tay của anh. Tiên Tuyết nhận thức được mọi việc thì đã bị đẩy ngã ra đất, anh cũng ngã bên cạnh cô. Nhìn sang cô, lúc này anh vẫn còn hỏi thăm.
“Không sao chứ?”
Tiên Tuyết lắc đầu, cô nhìn anh hoang mang hỏi.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Có rắn.”
Tiên Tuyết trợn tròn mắt nhìn, rắn chính là loài vật mà cô sợ nhất. Vừa nghe nhắc đến nó, cô đã liền rụt người lại như muốn phòng vệ. Bân Bân chạy đến thì mới thấy, trên tay của Khải Phong là dấu vết do vừa bị rắn hổ mang cắn. Cậu ta vô cùng hốt hoảng nói to.
“Diệp tổng! Anh bị rắn cắn rồi.”
Bấy giờ, trên người anh mới bắt đầu có những phản ứng do vết cắn vừa rồi. Trán anh toát mồ hôi lạnh, sắc môi bắt đầu tái nhợt đi nhanh chóng. Nơi vết thương lập tức tím tái lên thấy rõ, máu bầm vẫn đang chảy ra. Các sinh viên xung quanh đều loạn cả lên, còn Hà Nhi thì sợ xanh cả mặt, lập tức luồng vào đám đông rồi chạy đi mất.
Bân Bân vô cùng bối rối, lập tức chạy ra chỗ bớt ồn hơn để gọi cấp cứu. Khải Phong không chịu đựng được, toàn thân bắt đầu cảm thấy đau nhức, anh bất giác dựa đầu vào người Tiên Tuyết.
“Chú ơi? Chú ơi?”
Cô nhìn vết cắn nghiêm trọng như vậy, nếu không lấy độc ra kịp thời nhất định sẽ nguy hiểm tính mạng. Không có thời gian sợ hãi, cô nhìn sang A Lạc ngồi bên cạnh.
“Cậu có khăn tay mà phải không? Đưa cho tớ!”
Cô ấy lấy khăn tay trong túi ra đưa cho Tiên Tuyết. Cô cầm khăn tay lên, lập tức buộc tay của anh lại ở chỗ phía trên vết thương, buộc thật chặt để tránh độc tố chạy ngược lên mạch máu. Khải Phong bắt đầu cảm thấy vô cùng khó thở, cảm giác như mình bị cướp đi không khi vậy. A Lạc vô cùng lo lắng, cô ấy hỏi cô.
“Tiên Tuyết! Cậu định làm gì vậy?”
“Lấy độc.”
…