Tô Dĩ Thần vẫn ôm chặt eo của Đường Thiên Tuyết không có ý định buông, anh còn nói.
"Cô trả lời có chấp nhận hay không thì tôi mới thả cô ra."
Đường Thiên Tuyết không còn cách nào khác, vì Tiểu Di, chuyện của bản thân cô cũng không còn là vấn đề nữa.
Cô hít một hơi rồi khẽ gật đầu.
"Tôi, đồng ý."
Tô Dĩ Thần cố kìm nén nụ cười, anh nghiêm giọng như đang ra lệnh.
"Nói lớn xem nào."
Đường Thiên Tuyết nhắm mắt nói lớn.
"Tôi đồng ý."
"Đồng ý chuyện gì?"
Tô Dĩ Thần rõ ràng là có dụng tâm làm cô khó xử, Đường Thiên Tuyết cắn răng ngước lên, anh lại cố ý để ánh mắt đi nơi khác.
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
Tô Dĩ Thần rõ ràng là có dụng tâm làm cô khó xử, Đường Thiên Tuyết cắn răng ngước lên, anh lại cố ý để ánh mắt đi nơi khác.
"Anh…"
Tô Dĩ Thần không để tâm, nếu không nói thì không biết anh lại ôm siết cô như thế này đến bao giờ. Cô thở dài rồi nói.
"Tôi đồng ý ngủ cùng phòng với anh. Anh đã hài lòng chưa?"
Tô Dĩ Thần lúc này mới buông lỏng tay, Đường Thiên Tuyết vội tách khỏi người anh.
Đột nhiên anh đặt tay lên đầu của cô xoa xoa, lại hạ thấp người nói với cô.
"Tốt lắm, vậy ngày mai tôi sẽ cho người đến thu dọn đồ giúp cô."
Lần đầu tiên có người làm như thế với cô, tim của cô đột nhiên đập rộn ràng, đầu óc nóng bừng chẳng suy nghĩ được gì, trông cô như một bức tượng cứng đờ.
Tô Dĩ Thần khóe môi cong cười nhẹ, bất ngờ anh lợi dụng cơ hội này tiến đến hôn lên môi cô một cái.
Phản ứng đầu tiên của Đường Thiên Tuyết là đưa tay lên che môi, chân bước lùi lại.
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
Mặt cô đỏ bừng, tim của cô càng lúc đập càng mạnh hơn, như gặp áp lực sắp vỡ ra đến nơi.
Vậy mà Tô Dĩ Thần vẫn bình thản, anh còn liếʍ môi cười gian xảo trước khi rời đi.
"Tô Dĩ Thần, anh đúng là tên biếи ŧɦái mà."
…..
Như đã nói, sáng hôm sau đã có người đến thu dọn đồ đạc giúp Đường Thiên Tuyết, cô cũng không mang theo gì nhiều cả, chỉ vỏn vẹn nằm hết trong vài cái vali.
"Chết rồi, tài liệu làm việc của mình…"
Đường Thiên Tuyết quên mất còn để tài liệu trên nhà, cô vội vàng xuống xe để chạy lên lấy.
Nhưng để Tiểu Di ở cùng tài xế, cô sợ con bé sợ sẽ quấy khóc, nên cố tình đeo cho con bé máy mp3 để con bé tập trung không nghĩ đến chuyện khác. Trước khi bật nhạc cô còn cẩn thận hôn lên trán con bé một cái.
"Tiểu Di ngoan ngồi đây đợi mẹ một chút nhé, mẹ đi một lát sẽ quay lại ngay."
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
"Tiểu Di ngoan ngồi đây đợi mẹ một chút nhé, mẹ đi một lát sẽ quay lại ngay."
Nói rồi, Đường Thiên Tuyết mở cửa xe rồi ngay lập tức chạy ù lên nhà.
Tài xế chính là người của Tô Dĩ Thần nên cô cũng yên tâm.
Đường Thiên Tuyết vừa rời đi chưa tới một phút, tài xế liền rời khỏi xe để đi vệ sinh, vốn anh ta cũng không biết về bệnh tình của Tiểu Di nên mới để con bé lại một mình, nghĩ là sẽ đi một chút cũng không sao.
Tài xế vừa rời khỏi, thì từ những chiếc xe bên cạnh xuất hiện một người, cô ta đeo kính râm, chân đi cà nhắc bước đến gần chiếc xe mà Tiểu Di đang ngồi.
"May mà mình đến đúng lúc, nếu không thật dễ dàng để mẹ con rác rưởi các người chạy trốn rồi. Cuộc sống của tôi bị hủy hoại là nhờ ơn của cô đó, Đường Thiên Tuyết, vậy thì tôi sẽ tìm con của cô để trả ơn này, còn phải trả thật tốt."
Cô ta nghiến răng cay nghiệt, càng lúc càng đến gần với chiếc xe.
Bất ngờ cô ta mở cửa xe ra, Tiểu Di tưởng rằng Đường Thiên Tuyết trở lại lên vui vẻ ngoái đầu nhìn, nhưng trong ánh mắt con bé đột nhiên phát ra tia sợ hãi.
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
Thấy Tiểu Di không hoảng loạn khùng điên tự làm mình bị thương như trước nữa, cô ta giật tai nghe của con bé ra, đồng thời tháo kính râm, mắt trợn trừng, đôi môi đỏ thâm nhếch lên quỷ quyệt.
"Tiểu Di, là dì Mạn Đình đây, con có nhớ gì không?"
Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Tiểu Di mặt mếu máo rơi nước mắt, nó đã cố lùi lại, nhưng sức của nó không thể địch lại Đường Mạn Đình.
Cô ta thô bạo nắm chặt lấy cánh tay con bé mà kéo ra khỏi xe, Tiểu Di bám chặt vào xe gây khó khăn cho cô ta, cô ta nổi điên liền lớn giọng la mắng.
"Mày là đồ con hoang cũng giống như mẹ của mày, biết chưa? Người như mày sống trên đời chỉ làm hại người khác, ai cũng ghét mày hết. Mày đừng mơ tưởng sẽ có ai chơi với loại tạp chủng dơ bẩn như mày, nếu sống để bị sỉ nhục như thế thì sao mày không chết đi."
Đường Mạn Đình buông lời cay nghiệt với một đứa trẻ, cô ta đúng là không còn tính người.
Tiểu Di khóc lóc nhiều đến nhanh kiệt sức, cuối cùng Đường Mạn Đình cũng lôi được con bé ra khỏi xe.
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
Vì Tiểu Di cứng đầu làm mất thời gian của Đường Mạn Đình, cô ta tức giận mà đưa tay lên tát con bé thật mạnh khiến nó ngã ra nền đất.
Đúng lúc Đường Thiên Tuyết vừa đi xuống, nghe một tiếng chát lớn vang vọng, cô trong lòng bất an mà chạy thật nhanh ra xe.
Không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng khiến cô vừa đau xót vừa phẫn nộ.
Đường Mạn Đình đang lôi xồng xộc, kéo lê Tiểu Di đi, ngay tức khắc cô vứt hết tài liệu trên tay mà dốc hết tốc lực chạy đến, cô vừa chạy vừa hét lên thật lớn.
"Đường Mạn Đình, tôi sẽ gϊếŧ cô."
Đường Mạn Đình hoảng hốt, không ngờ Đường Thiên Tuyết trở lại nhanh như vậy, cô cũng chạy gần tới đây rồi. Cô ta cố lôi Tiểu đi nhanh hơn, nhưng bị con bé bám vào chân nên di chuyển chỉ có thể chậm chạp.
Hôm nay cô ta đến một mình khổng có chuẩn bị trước, nếu bị Đường Thiên Tuyết tóm được, cô thật sự sẽ gϊếŧ cô ta mất.
Đường Mạn Đình hừ mạnh, cô ta đành buông thả Tiểu Di để chạy thoát thân.
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
"Đường Mạn Đình, cô đừng hòng trốn."
Đường Thiên Tuyết đã đuổi theo tới nơi, nhưng chưa bắt được cô ta đã thấy Tiểu Di nằm thê thảm trên nền đất.
Cô bật khóc chạy tới ôm con, Tiểu Di quan trọng hơn nên tạm thời cô phải tạm để Đường Mạn Đình bỏ chạy vậy.
Tiểu Di được đưa đi bệnh viện ngay sau đó, may mắn là con bé chỉ bị thương ngoài da và bị kinh sợ, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho con bé.
Đường Thiên Tuyết chẳng còn nước mắt để khóc, cô ngồi bên cạnh giường, vuốt ve đôi tay nhỏ.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, có vẻ như việc cô ta năm lần bảy lượt tha cho Đường Mạn Đình là sai lầm, cô ta không bao giờ biết hối cải là gì, cũng không bao giờ biết là mình sai.
Cho dù mẹ của Đường Mạn Đình có đối tốt với cô như thế nào thì những lần cô bỏ qua cho cô ta cũng coi như là quá đủ rồi, lần này cô sẽ không như vậy nữa phải bắt cô ta trả một cái giá đắt cắt cổ.
"Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Tiểu Di sao rồi."
Chương 22: Không nhân nhượng nữa
Tô Dĩ Thần đột nhiên xuất hiện làm xua tan đám mây âm u vây kín Đường Thiên Tuyết.
Ánh mắt của cô nặng nề, nó vẫn dán chặt vào Tiểu Di, cô nói giọng hơi khàn.
"Bác sĩ nói, con bé không có gì đáng ngại."
Tô Dĩ Thần khẽ gật đầu, anh khi trên đường đến đây cũng đã rất lo lắng, bây giờ lòng đã nhẹ nhàng hơn chút rồi.
"Vậy thì tốt, tài xế kia cô muốn xử lý như thế nào?"
Đường Thiên Tuyết vẫn với đôi mắt hờ hững trả lời.
"Không liên quan đến anh ta, là lỗi của tôi khi đã không dặn anh ta đừng để Tiểu Di một mình."
Tô Dĩ Thần không lạ gì với câu trả lời này, anh lại hỏi tiếp.
"Còn Đường Mạn Đình?"
Nhắc tới Đường Mạn Đình, Đường Thiên Tuyết mới chịu quay mặt lại nhìn anh.
"Tôi muốn kiện cô ta ra tòa, anh có thể giúp tôi không?"