Chương 22: Chương 22

Tôi đứng kế bên anh và quan sát những kiểu dáng của các cô người mẫu, quan sát một hồi thì tôi cũng biết tạo dáng sơ sơ không chuyên nghiệp bằng mấy cô người mẫu xinh đẹp đó. Ngay lúc này tôi đang rất bối rồi và run sợ, vì đây là lần đầu tiên tôi làm người mẫu ột công ty thời trang nổi tiếng như Kaysion, hai tay tôi bấu víu vào nhau. Anh quay sang nhìn tôi, chợt…bàn tay anh nắm lấy tay tôi, một hơi ấm từ anh chạy sang như muốn tiếp thêm sức lực.

Tôi nhìn anh, mĩm cười nhẹ thay lời cảm ơn. Giá như, những lúc em lo lắng, những lúc em lo sợ mà có anh bên cạnh thì hay biết mấy. Em không cần anh phải làm gì cho em, chỉ cần hơi ấm từ anh thôi thì cũng đủ làm em quên hết những cảm giác rối bời đó rồi.

_Anh có chắc quyết định này là đúng đắn chứ hả ? – Tôi e ngại nhìn anh, nếu như tôi không làm được chẳng phải là anh sẽ bị mất mặt với mọi người sao ?

_Sao em không có chút lòng tin gì ở mình hết vậy. – Anh nhíu mày nhìn tôi.

_Không phải…chỉ là, em…lỡ như…không có gì. – Tôi ấp úng nói không thành câu. Tôi phải có lòng tin ở mình chứ, anh đã như thế…lẽ nào tôi lại làm anh thất vọng.

_Tới lượt em rồi đó…cố lên! – Anh đẩy tôi vào chổ chụp hình, miệng luôn mĩm cưới toe toét động viên tôi. Hì…anh thật trẻ con hết sức.

Tôi bước vào chỗ chụp hình, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, phải cố lên, mình làm được mà.

Tôi thở hắt ra một cái rồi lấy lại bản tính lạnh lùng thường ngày. Đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm cùng với bộ đầm cưới này nhìn tôi chắng khác nào một con búp bê sứ xinh đẹp. Tay ôm bó hoa tường vi đỏ thắm, môi không nở một nụ cười…

Chắc hẳn khi mọi người nhìn vào cứ tưởng tôi là một manơcanh, vì tôi có làn da trắng tự nhiên cùng với lối trang điểm nhạt nữa, nhìn cũng giống thật đấy chứ. Tôi thực hiện khá tốt trong những kiểu dáng dịu dàng nhưng không kém phần hấp dẫn.

Bụp…bụp…bụp

Tiếng máy ảnh vang lên đều đều cùng với ánh đèn flash chớp tắt liên tục phát ra từ máy ảnh. Chụp khoảng mấy chục bức, thợ chụp hình ngừng lại và nhìn tôi mĩm cười vẻ hài lòng. Bây giờ tôi mới để ý…thợ chụp hình cho công ty là một anh chàng trẻ tuổi trông rất đẹp trai nữa chứ.

_Em nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ chụp tiếp. – Anh ta lại gần tôi và nói.

_Dạ. – Tôi gật nhẹ đầu.

_Hình như…em là người mới à ? Vì tôi chưa từng thấy em trong mấy buổi chụp hình trước đây. – Anh ta thắc mắc.

_Dạ. Nếu có gì sai mong anh chỉ bảo thêm. – Tôi nhoẻn miệng cười xã giao.

_Không, không, em làm rất tốt. Anh rất thích biểu cảm gương mặt của em.

_Cảm ơn anh…hihi. – Tôi cảm thấy rất vui, vì lần đầu tiên tôi tham gia buổi chụp hình mà lại làm tốt đến vậy.

_Anh tên Hoàng, còn em tên gì ? – Anh ta đưa hai tay ra sau lưng, nhìn tôi và nở một nụ cười tỏa nắng.

_Em tên…

_Cô ấy tên Ashley. – Từ đâu anh xuất hiện và cắt ngang câu nói của tôi.

_Hả ? – Tôi sững sốt nhìn anh, gì chứ ? Sao anh ta biết được tên ngoại quốc của tôi ?

_Ồ, rất vui được biết em. – Hoàng không quan tâm gì đến sự có mặt của anh. Hoàng chìa tay ra trước mặt tôi.

Tôi mĩm cười đáp trả, định bắt lấy tay Hoàng nhưng khi vừa đưa tay ra thôi thì lập tức anh đã nắm lại và nở một nụ cười.

_Giao tiếp như vậy được rồi, đi thôi. – Rồi anh ta kéo tôi đi một mạch. Trước khi đi tôi vẫn kịp thấy nụ cười ngượng ngạo trên gương mặt của Hoàng. Hoàng rút tay lại, nhìn tôi và anh bước đi.

***

_Anh làm gì thế ? – Tôi vùng ra khỏi tay anh.

_Làm gì ? Không làm gì cả ? – Anh làm bộ mặt vô tội nhìn tôi.

_Còn nói không làm gì nữa à ? Anh có biết kéo em đi như thế là bất lịch sự không hả ? – Tôi hung hăng trách anh.

_Không biết! – Anh trả lời gọn lỏn hai chữ rồi quay ra chổ khác.

_Anh làm sao vậy ? Có chuyện gì à ? – Tôi bắt đầu lo lắng, không hiểu sao tôi lại có cảm giác bất an.

_Không có gì, chỉ là…anh không muốn em thân mật với Hoàng, không chỉ với Hoàng mà với tất cả người con trai khác. – Anh quay người lại, nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt mang mác một nỗi buồn như nhìn xoáy vào tận tâm can của tôi.

_Tại sao ? – Anh ấy đang ghen đấy à ?

_Tại vì anh sợ mất em.



Tôi sững sốt một hồi lâu rồi nói.

_Hãy tin ở em, anh sẽ không bao giờ mất em đâu. – Tôi đưa hai tay ôm lấy anh như là một minh chứng cho lời nói của tôi. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi.

_À, sao anh biết em tên Ashley vậy ? – Tôi chợt nhớ ra.

_Chuyện gì anh muốn biết là sẽ biết được thôi.

_Anh…điều tra em à ? – Tôi ngước mặt nhìn anh, vẻ giận dữ.

_Không, anh gọi hỏi mẹ. – Anh nhoẻn miệng cười.

_Ừm, mà lát anh chở em về nhà mẹ được không ?

_Được.

_Thôi em quay lại chụp cho xong ùi đi nha anh.

_Ừm. – Anh gật nhẹ đầu.

Chỉ cần có thế là tôi chạy vụt lại chỗ chụp hình, chụp xong càng sớm càng tốt. Tôi nhớ ba mẹ lắm rồi.

Bụp…bụp…bụp…

***

Pính…poong…pính…poong…

Tối đứng trước cánh cửa sắt màu đen của căn biệt thự sang trọng, tay không ngừng bấm chuông hối thúc người làm mau mau mở cửa. Anh ngồi trên xe không nói gì, chỉ biết lắc đầu mĩm cười với cô vợ nhí nhảnh này thôi.

_Dì Hai, mau lên, mau lên. – Tôi hối thúc bà dì người làm.

_Cô chủ…sao cô về không nói trước cho tụi tôi chuẩn bị. – Dì Hai vừa mở cánh cửa sắt ra vừa nói, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.

_Chào Dì Hai, ba mẹ con có nhà chứ ? – Tôi ôm bà một cái rồi nói.

_Dạ có, ông bà chủ đang ở trong nhà đó cô.

_Vậy à, cảm ơn dì nha. Con vào trước. – Tôi nói với dì Hai xong, quay qua hắn. – Em vào trước nha. – Rồi tôi đưa tay vẫy vẫy mấy cái và chạy vụt vào trong nhà.

***

_Ba mẹ ơi, con về rồi. – Vừa vào trong nhà là tôi la oai oái lên rồi ( Zun : Bộ sợ không ai biết mình trở về hay sao ấy ^O^ )

_Cái con bé này, chưa thấy hình mà đã nghe tiếng rồi. – Mẹ từ trong phòng ăn bước ra, nhìn tôi lắc đầu ngán ngẫm.

_Mẹ!!! Con nhớ mẹ quá à. – Tôi chạy nhào tới ôm lấy cổ bà và hôn vào hai bên má bà.

_Lớn rồi có còn con nít nữa đâu mà ôm với hôn vậy hả ? – Bà đưa tay cú yêu vào đầu tôi.

_Vợ con là vậy đó mẹ, tính con nít không chịu bỏ. – Anh từ đâu lên tiếng làm tôi giật cả mình.

_Ồ Vương, con cũng tới nữa à ? – Mẹ buông tôi ra.

_Dạ, con chào mẹ. – Anh cúi đầu lễ phép chào.

_Ừ, hai đứa ăn gì chưa…vào đây ăn cơm với mẹ.

_Dạ. – Hai đứa tôi gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn.

_Mà ba đâu rồi mẹ ? – Tôi nhìn quanh nhà, thắc mắc hỏi.

_Ba con đang ở công ty đó, chiều tối mới về.

_Dạ. - Tôi không nói gì thêm nữa vì tôi biết công việc của ba rất bận rộn.

Và buổi ăn diễn ra một cách vui vẻ, đôi lúc mẹ cũng hỏi về chuyện ở nhà chồng thế nào…đương nhiên tôi phải trả lời là rất tốt rồi. Có ai được như tôi chứ, một người mẹ chồng hiện đại cùng với một ông chồng đáng yêu, tôi là sướиɠ nhất rồi phải không…hihi.

Mẹ cùng với hai vợ chồng chúng tôi ngồi nói đủ thứ chuyện cả nào là về tật xấu của tôi ( tham ăn đấy ) thời thơ ấu tôi quậy phá cỡ nào, rồi còn thời đi học tôi có nhiều anh theo đuổi nữa chứ. Phải nói, hôm nay là ngày tôi vui nhất kể từ ngày đám cưới đấy.

Ngồi chơi với mẹ tới xế chiều tôi cùng anh xin phép về nhà vì sợ mẹ chồng lo và đương nhiên tôi cũng có hứa với mẹ là sẽ qua đây thăm mẹ thường xuyên hơn.